Chap 5
"TEERAK! HÃY MANG TÔI THEO! TÔI KHÔNG MUỐN CÔ ĐI!"
"Tôi sẽ đảm nhiệm từ bây giờ, Lingling."
Engfa ào vào phòng, nhưng bị hai bảo vệ trong trang phục trắng giữ lại. Sự hiện diện của cô không thể xoa dịu những cảm xúc bộc phát của Orm lúc này, nỗi sợ hãi cố hữu với những tên bảo vệ to lớn cũng không còn kiểm soát Orm được nữa.
"Gọi cho Charlotte ngay!" Engfa ra lệnh cho một bảo vệ, thọc tay vào túi áo khoác trắng. "Orm đang lên cơn. Chúng ta cần chuyển cô ấy vào phòng biệt giam đặc biệt càng sớm càng tốt!"
Lingling nhắm mắt lại, tiếng kêu gào của Orm tràn ngập trong không gian, vang rền cả hành lang sâu thẳm. Mỗi bước mang cô rời xa Orm đều trở nên nặng trĩu, nhưng nó không là gì khi người cô không ngừng rung lên bần bật.
"Nong Orm, bình tĩnh lại đi! Fa đây, bạn của cô đây!"
Lingling đưa tay ôm đầu, bịt chặt hai tai lại.
"THẢ TÔI RA! TÔI KHÔNG CẦN CÔ! TÔI CẦN LINGLING! TÔI CẦN TEERAK CỦA TÔI!"
Lingling đưa tay ngăn mình không bật khóc. Biệt danh của cô cứ không ngừng vang lên lanh lảnh trong đầu.
Teerak.
"TEERAK! HÃY MANG TÔI THEO!"
"Nhanh, giữ chặt tay kia của cô ta, tôi sẽ giữ tay này. Cô ta không ngừng vùng vẫy. Tôi không thể tiêm thuốc an thần được!"
"Engfa, cô ta đang đập phá những cái còng. Nếu tiếp tục, cô ta sẽ đập gãy cổ tay mình mất, hoặc là những cái còng sẽ vỡ."
Bị xé đôi giữa những nguyên tắc chuyên môn và sự lo lắng vô tận dành cho Orm, cho tình trạng của cô ấy, cho cổ tay của cô ấy, Engfa do dự. Cuối cùng, Engfa quyết định dấn thân vào nguy hiểm, đặt mũi thuốc an thần xuống bàn, mở khóa những chiếc còng sắt.
Là lỗi của cô.
----------------
Chỉ khi Charlotte vừa xuất hiện, bước qua khỏi góc hành lang, một tiếng hét vang lên trong căn phòng trắng rồi dần tắt lịm. Trước khi có thể nhận ra chuyện gì, Lingling đã quay lại, chạy băng qua, Charlotte chỉ kịp đuổi theo sau cô.
Thời gian dường như chậm lại khi Engfa bị đẩy ra khỏi căn phòng trắng. Người cô đổ sập xuống sàn nhà, kinh hoàng hơn, đầu ống tiêm đang thò ra từ cổ Engfa.
Ngay lập tức, Lingling lao tới, nhưng rồi bỗng khựng lại khi Orm ập ra khỏi căn phòng. Orm nhìn Engfa trong giây lát với vẻ thờ ơ, lãnh đạm rồi quay đầu về phía Charlotte.
Lingling hít mạnh.
Orm mỉm cười với cô.
Orm nhìn Lingling trong khi Charlotte chỉ nhìn về phía Engfa, họ vượt qua nhau không nói lời nào, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của người còn lại. Khi Charlotte vừa đến bên Engfa, sụp đổ xuống hai gối trong tuyệt vọng, Orm đã làm một chuyện không thể tưởng tượng nổi khiến Lingling gần như bất động.
Cô ấy hôn cô.
Rất nhanh, những tên bảo vệ lôi mạnh Orm ra, giữa chặt cô ấy. Khi Orm mỉm cười với Lingling, khẽ liếm môi, một tiếng nấc nghẹn sầu thảm vang vọng khắp hành lang dài.
Tiếng nấc ai oán khi cái nhìn cuối cùng của Engfa là dành cho Orm.
Ôm lấy thi thể bất động của Engfa, Charlotte bật khóc.
Engfa đã chết trong vòng tay của Charlotte.
Ống tiêm đã đâm vào cổ Engfa là loại có mũi kim dài 1 inch. Ống tiêm không những đâm vào chỗ nguy hiểm, mà thuốc an thần và lượng bọt khí quá nhiều trong ống đã khiến Engfa bị ngạt. Trong cơn hoảng loạn, Orm đã ép pít tông ống tiêm, bơm trực tiếp thứ thuốc an thần ấy vào cổ họng Engfa.
Ống tiêm ấy là dành cho Orm, không phải cho Engfa.
----------------------
Lingling tan nát cõi lòng khi nghĩ đến Orm. Và bây giờ, cô phải đối mặt với Charlotte trong văn phòng giám thị.
"Tôi cần gặp Orm!" Đó là lời đầu tiên tuôn ra từ miệng Lingling.
Không có câu trả lời.
Đó là một đòi hỏi, cả hai đều nghe thấy, và âm thầm hiểu nó.
Không may cho Lingling, hiểu không có nghĩa là dễ dàng chấp nhận.
"Tôi e là không được."
"Charlotte, tôi biết là rất khó cho cô, nhưng..."
"Khó? Cô cũng biết vậy à?"
Giọng Charlotte gằn lên đau đớn như đâm thẳng vào Lingling, giá như nó chỉ là nỗi đau thể xác. Không, nó là cả một nỗi đau bi kịch. Những tâm hồn ảm đạm đã gục ngã, không còn lời nào, chỉ có vết thương đau đớn hằn sâu trong Charlotte khi cô ấy đã mất đi người yêu thương nhất, và đau đớn cho cả Lingling khi phải chứng kiến nỗi đau ấy.
Nhưng, không như Lingling, Charlotte không chỉ chịu một nỗi đau.
"Cô có biết cảm giác khi mất đi tình yêu lớn nhất trong đời sẽ thế nào không?"
...
"Có biết không, Lingling? Cô có biết cảm giác đó thế nào không?"
Lại một trò chơi nữa, cũng giống như trò chơi của Orm. Charlotte muốn cô phải nói ra những điều mà cô không muốn nói. Lingling không muốn chơi nữa.
Cô không thể.
"Cô có yêu Orm không, Lingling?"
Cảm xúc quả là thứ gì đó không thể kiểm soát được. Dẫu có bị kiềm chế, cũng không bao giờ khuất phục. Nó dằn vặt, day dứt cho đến khi được bộc phát ra ngoài như một kết quả tất yếu, không thể tránh được. Mọi thứ dường như rõ ràng hơn khi Lingling vô thức lúng túng trước câu hỏi đó.
"Sự im lặng đã phản bội cô. Đầu tiên, Orm bước vào trái tim Engfa và giờ là cô sao?"
"Dối trá!" Lingling lớn tiếng phủ nhận, nắm chặt tay lại. "Cô ta không tồn tại trong trái tim tôi."
"Cô ấy đã bước vào trái tim cô quá sâu đến mức chính cô cũng không nhận ra. Nếu cô ấy chết, chính cô sẽ trở thành một bệnh nhân ở đây chứ?"
Tai Lingling ù đi bởi chính tiếng tim đập thình thịch của mình.
"Cô sẽ giết cô ấy ư?"
"Cần thiết phải vậy."
"Cần thiết?" Lingling bước về phía trước, đấm mạnh tay xuống bàn. "Cô nghĩ giết một bệnh nhân tâm thần là cần thiết sao?"
"Hay cô muốn cô ta lại vô tình giết chết một bác sĩ khác?"
"Cô biết không..." Lingling gằn từng từ một cách cay đắng. "Tôi vẫn luôn biết cô yêu Engfa rất nhiều, nhưng không ngờ cô lại mù quáng như vậy. Rõ là, tôi đã lầm."
Charlotte không nói gì, tiếp tục đưa mắt qua khung cửa sổ. Thế rồi, cô nói, bằng một giọng điều thờ ơ.
"Tôi đã nghĩ lại rồi. Cô có thể nói chuyện với cô ta nhưng phải giữ khoảng cách, đó là tất cả những gì tôi cho phép. Cô có thể tìm thấy Orm trong phòng biệt giam đặc biệt. Một liều thuốc độc sẽ được đem đến khu chăm sóc đặc biệt cho cô ta vào ngày mai."
Cái chết của Engfa hiện lên trong trí nhớ của Lingling. Cái chết bởi một mũi thuốc độc cũng sẽ để lại những ký ức đau đớn như vậy.
"Sao cô lại nhẫn tâm đến mức đem đến cho Orm một cái chết tương tự Engfa?" Lingling thở hắt trong tiếng thì thầm đau thương. "Engfa sẽ không muốn như vậy đâu."
"Sao cô dám nhắc đến Engfa trước mặt tôi?"
Lần đầu tiên, Lingling nhận ra thần sắc Charlotte thay đổi đột ngột, nhìn thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt ấy hòa quyện với sự thù hằn.
"Cô dám lôi cô ấy vào đây và làm như thể cô biết cô ấy muốn gì."
Mỉa mai thay, chẳng ai trong số họ dám chắc về những suy nghĩ thầm kín của Engfa. Charlotte xoay lưng về phía Lingling, thì thào.
"Đi. Đi khỏi đây trước khi chúng ta sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó khiến cả hai đều phải hối hận, một chuyện gì đó mà Engfa không bao giờ muốn."
Khi Lingling rời khỏi phòng, những giọt lệ chực trào ra, mắt cô mờ đi khiến cô không thể nhận ra một thứ đang nằm hững hờ trên bàn làm việc của Charlotte.
Một chiếc khăn giấy ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com