Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9. " Yes, I do" <>

Tối hôm đó, Hi đến quán bar Pigeon như đã hẹn. Nơi đây khá vắng vẻ, thường dành cho các cặp đôi và những vị khách thích sự riêng tư, yên tĩnh để thưởng rượu, ngắm cảnh. Kính Hoa đang ngồi chờ cậu ở một chiếc bàn cạnh lan can có tầm nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh sáng bên dưới. Mới chỉ có một tuần không gặp mà trông hắn có vẻ hơi gầy đi như thể ăn uống không điều độ trong thời gian dài. Lòng cậu chợt trào lên cảm giác chua xót và dằn vặt. Phải chăng vì chuyện với cậu mà hắn ta đã bỏ ăn bỏ uống trong suốt thời gian " chiến tranh lạnh" vừa qua? Còn cái giọng khàn khàn kia nữa, tên ngốc nhà hắn có giấu kỹ đến đâu, cậu vẫn có thể nhận ra việc hắn bị bệnh. Với cái tính khí của hắn thì chỉ có thể là do trong thời gian vừa rồi hắn đổ đốn, nhậu nhẹt bê tha rồi sinh bệnh mà thôi. Thật đúng là khi mạnh mẽ thì mạnh mẽ hết mình mà đến khi yếu lòng thì con người vô tư như hắn lại dễ dàng trở nên tiêu cực không kiểm soát được....

- Kính Hoa..? - Hi bước đến gần, đánh động con người đang trầm mặc bên ly rượu kia

- A! Đoan Mộc! Cậu đến rồi, ngồi đi!- nhìn thấy sự hiện diện của người kia, mặt hắn đang từ ỉu xìu như cơm thiu ngay lập tức chuyển sang tươi rói,niềm nở- Biết cậu ít đến mấy chỗ này cũng không uống được rượu nên tôi đã gọi sẵn cho cậu một ly rồi

Hắn xoay người vẫy cậu phục vụ bên cạnh. Như đã đặt trước, cậu phục vụ hiểu ý gật đầu rồi đi vào trong quầy. Một lát sau, một ly Mocktail Shirley Temple màu hồng rượu của lựu đỏ cùng soda trong suốt được mang ra như yêu cầu của Kính Hoa.

- Cảm ơn anh- đôi má Hi phớt hồng trước hành động của hắn mặc dù cậu cứ có cảm giác ly nước này là quà làm hòa cho vụ việc ngày hôm đó..

- Không có gì haha.. - Kính Hoa bật cười- Cậu thích nó là được!

Hai người ngồi bên nhau ngắm cảnh đêm lấp lánh ánh đèn thành phố sầm uất còn chưa ngủ . Hi mân mê ly Mocktail Shirley Temple trong tay. Ánh đèn chiếu vào khiến đá và hạt lựu trong cốc như những viên đá quý trong veo lấp lánh đắm mình trong làn nước màu hồng rượu mê hoặc lòng người. Xung quanh chỉ có tiếng vài tiếng xì xào nói chuyện, tán tỉnh của vài cặp đôi, âm thanh của những chiếc ly trong quầy bar và tiếng gió hiu hiu thổi trên tầng thượng. Cả hai đều im lặng không nói gì khiến không khí gượng gạo bao trùm lấy họ. Một phần cũng vì không ai muốn nhắc đến cái đêm bùng nổ dục vọng đó nữa...
Kính Hoa cầm cốc rượu whisky lạnh màu vàng hổ phách uống một ngụm rồi hít thật sâu như nuốt lấy một chút dũng khí mở lời

- Kể cậu nghe, hôm qua tôi đã có một giấc mơ..- hắn nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí có chút ngột ngạt này bằng vẻ mặt như đang để câu chuyện vu vơ thường ngày- Tôi mơ thấy cậu với tôi cãi nhau, thậm chí tôi đấm cậu chỉ vì một viên đá. Hahaha, nghe ấu trĩ đúng không?

Kính Hoa bật cười, nhìn sang người bên cạnh. Hi hơi kinh ngạc, đôi đồng tử xám trong veo đưa sang, vừa va phải ánh nhìn của hắn liền vội vàng thu lại cái liếc, nhưng vẫn chăm chú sẵn sàng nghe hắn kể tiếp. Có vẻ hắn đã thành công bước đầu thu hút sự chú ý của cậu rồi.

- Nhưng tôi khi đó từ ngoại hình đến tính nết chỉ như một đứa nhóc, tôi không hiểu những gì mà cậu đã làm cho tôi chỉ là vì muốn bảo vệ tôi. Tôi trong mơ bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu cậu, lại làm tổn thương cậu. Để rồi cuối cùng cái kết của giấc mơ đó cậu biết là gì không?

Đôi mắt Kính Hoa chợt mang chút sầu muộn, nhìn viên đá lớn lấp lánh giữa màu Whisky vàng trong suốt. Chất giọng có chút nặng nề hơn như đang đem mình đặt vào chính bản thân trong mơ

- Cậu vì tôi... Bất chấp tìm cách sửa chữa viên đá đó chỉ bởi nghĩ rằng nó quan trọng với tôi. Và rồi... Cậu suýt thiệt mạng vì nó...

" Lách cách"
Âm thanh của ống hút cắm mạnh xuống lớp đá trong ly thủy tinh. Hi vô thức nín thở, bàng hoàng nhìn hắn. Đôi môi mọng mấp máy định nói điều gì đó mà không thể thốt lên được.

- Nếu cậu định hỏi, tôi khi đó thế nào... Thì thực lòng khi đó tôi thực sự đã phát điên mà phá hủy mọi thứ xung quanh- Hắn uống nốt ngụm Whisky trong cốc, sau đó lại tiếp tục rót thêm vào đó- Tôi nhận ra.. Bản thân cần cậu, chỉ cần mình cậu trên thế giới này. Tôi hối hận vì đã không hết mình tìm hiểu cậu, không thể bảo vệ cậu. Trong mơ, hết lần này đến lần khác tôi chỉ có thể đứng nhìn cậu bị hại mà lực bất tòng tâm... Nhiều lần như vậy khiến chỗ này của tôi..- Hắn đưa tay lên ngực trái mình, nghẹn giọng-... Khó chịu, ngột ngạt và đau đớn lắm cậu biết không...?

Hi im lặng, cúi gằm mặt, bàn tay cầm ly mocktail đã siết đến đỏ ửng. Khóe mắt ươn ướt , long lanh một tầng nước như sắp khóc. Kính Hoa thở dài, lắc nhẹ ly Whisky cho nước đá đang tan dần hòa vào với rượu tạo ra âm thanh trong vắt như chuông bạc.

- Tôi và cậu trong mơ, một người là thần, một người là ma.. Thật giống như ở thế giới này...cách biệt về tính trạng, cách biệt về tầng lớp.. Nhưng Đoan Mộc à,.. - ánh mắt Kính Hoa bất ngờ kiên định nhìn thẳng vào Hi bên cạnh- Tôi ở thế giới này có thể nắm lấy tay cậu, có thể cho cậu hơi ấm, có thể bảo vệ cậu, có thể ở bên cậu đến khi sức cùng lực kiệt. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội để hiểu cậu như trong mơ nữa. Vậy nên... Có thể cho tôi một cơ hội tìm hiểu cậu được không?

Hi không tin vào tai mình. Đôi mắt long lanh mở to tròn đầy vẻ ngạc nhiên ngẩng sang nhìn đối phương, vừa kịp bắt được ánh mắt dịu dàng như muốn ôm trọn cậu vào đáy mắt của hắn. Lại là vẻ mặt thâm tình giống như ngày hôm đó... Cái cách hắn nhìn cậu khiến trái tim cậu không thể không loạn nhịp. Nó quá nóng.. Nó đang nhanh chóng vươn đến như ngọn lửa muốn nuốt lấy, thiêu đốt trái tim cậu, khiến cậu nhất thời tưởng chừng như quên đi cách thở.
Thật quá điên rồ... Một Alpha và một Beta làm sao có thể có loại tình cảm này... Sự ngại ngùng kia nhanh chóng chuyển thành bối rối

- Nhưng tôi-...

- " Loài sói chỉ có thể chung thủy với một con cái duy nhất. Khi con cái chết đi, nó sẽ sống cô độc như vậy đến hết đời..." Cậu còn nhớ không?- Hi chưa dứt lời, Kính Hoa đã nhanh chóng cắt ngang- Thực ra ngày hôm đó, ý tôi không phải là một người "giống như cậu" mà chính là cậu!

Hi lúc này càng túm chặt mép áo mình như sắp xé rách luôn mảnh áo đó. Trái tim điên cuồng đập loạn như ngựa cuồng chân, không thể kham lại nổi trước lời tỏ tình kia. Đôi má cậu chẳng cần uống rượu cũng đỏ bừng lên như bảy lít máu nơi trái tim đổ dồn lên đó vậy. Cơ thể bất giác run lên bần bật. Ấy thế mà hắn vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục "tấn công" dồn dập hơn

- Tôi không thể tưởng tượng một ngày tôi không có cậu bên cạnh. Tôi sẽ sợ hãi, lạc lối và cảm thấy như bản thân bị nhốt vào một căn phòng tối tăm, trống rỗng. Cuộc sống thật sự vô nghĩa đến mức nụ cười lạc quan của chính mình tôi cũng cảm thấy thật giả tạo và dối trá. Tuy rằng biết bản thân chưa xứng với cậu, tôi chưa đủ khả năng với đến cậu nhưng.. - lúc này Kính Hoa đẩy ghế, quỳ xuống trước mặt Hi, nhẹ nhàng cầm tay cậu- Đã từng có rất nhiều Omega đến và mong muốn tôi trở thành nửa kia của họ. Tôi đã từ chối tất cả, tôi không muốn một cuộc sống bị tính trạng giới tính an bài như vậy. Tôi không cần họ, không cần bất kì ai hết. Và... Anh không thể sống thiếu em, Đoan Mộc Hi!

Trước sự chứng kiến của tất cả những vị khách có mặt trong bar ngày hôm đó và ánh trăng sáng rực cùng những vì sao lấp lánh như đang cùng nhau chúc phúc cho họ, Kính Hoa cúi xuống đặt lên tay Hi một nụ hôn thay cho lời tuyên thệ cuối cùng. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo xinh đẹp đang mở to tròn phản chiếu bóng hình hắn nơi đáy mắt kia mà cười rạng rỡ.

- Mình cho nhau một cơ hội trở thành "bạn đời", nhé?

Kính Hoa vừa dứt lời, xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng những vị khách và nhân viên bar đã đổ dồn sự chú ý về phía họ nãy giờ đồng loạt cổ vũ

- Đồng ý đi! Đồng ý đi!

Hi cuối cùng cũng cảm động. Đôi má phớt hồng. Rèm mi ánh bạc cong vút khẽ khép lại để một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má. Trong miệng cậu lúc này, dư vị ngọt ngào lại trào dâng từ tận đáy lòng. Cậu nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhõm như đã tìm thấy đáp án cho bài toán khó hiểu mắc kẹt trong trái tim bấy lâu nay. Cậu biết, cậu đã yêu người này mất rồi ! Đoan Mộc Hi cậu, đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, cuối cùng tất cả cũng được đền đáp xứng đáng.

- Em..Đồng ý!

Xung quanh ngay lập tức rộ lên tiếng hò reo, chúc mừng cho đôi tình nhân mới. Một vài nhân viên quầy bar ngay lập tức lấy mấy giỏ cánh hoa ra tung lên, tạo thành một khung cảnh lãng mạn vô cùng. Họ trao nhau một nụ hôn thề nguyện, rằng cả đời này sẽ không bỏ lỡ nhau nữa, rằng kiếp này nhất định sẽ bên nhau đến yên tiêu vân tán. Dù thế giới có đặt ra bất cứ ranh giới gì chia cắt họ đi chăng nữa, bằng liên kết trong sâu thẳm linh hồn nơi không ai nhìn thấy được, họ vẫn sẽ về bên nhau, vẫn sẽ nắm chặt tay nhau, mãi mãi không rời không bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com