Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

chap 1 : bầy dơi và con sói .
Nó bước vào cổng trường trung học Akihabara II trước ánh mắt ái mộ và thèm muốn của nhiều nam sinh trong trường . Mới 15 tuổi nhưng cơ thể nó đã phát triển như một người trưởng thành với cặp chân mỗi ngày một dài ,khuôn ngực qua thời gian cũng trở nên vô cùng đầy đặn .Tóm lại người ta coi nó là 1 trường hợp phát triển nhanh , cực nhanh khi mà bạn đồng trang lứa mặt còn búng ra sữa thì nó lại có được ngũ quan tinh xảo của 1 phụ nữa trưởng thành. Nó về Nhật bản được gần một tháng nhưng không có nhiều bạn bè .Hầu hết mọi người đều xa lánh nó vì nó đi chung với chị và phục tùng chị 1 cách kì dị .So với các gia đình có chị em học chung trường khác , thì việc nó bám theo chị 24/24 chỉ trừ giờ học ra là hoàn toàn bất bình thường, thậm chí còn có người kêu nó biến thái . Lúc đầu nghe thì thấy tổn thương thật đấy ,nhưng nhiều rồi cũng quen , nó cũng đâu có lựa chọn , là chính chị đích thân chỉ định nó đi theo để phục tùng ...9 năm qua vẫn luôn là như vậy .
-"ya Matsui Jurina ! "-Yumi đứng từ xa kêu tên nó , đây là một bạn học rất dễ thương với mái tóc vàng vô cùng khả ái . Nó rất thích bạn học ấy nhưng tình cảm vẫn đơn thuần là tình bạn mà thôi .
-"hôm nay cậu có chuyện gì vui sao ?"- nó nhún vai để bạn học Yumi có thể quàng tay qua , chiều cao của nó và bạn học khá chênh lệch , 1m68 và 1m58 khiến cho việc đi lại thế này tương đối khó coi .
-"này cậu chưa biết sao ? trường mình lại có 1 đợt học sinh mới chuyển vào đấy "-đuôi mắt Yumi cong cong , miệng cười rộng để lộ ra hàm răng đều như bắp .
-"vậy sao ? nhưng chuyện đấy thì có liên quan gì mà cậu vui "-nó chớp mắt , hàng mi dầy và dài khẽ rúng động . Thật lòng nhiều lúc nó không muốn nghĩ xấu về bạn học , nhưng Yumi quả là một người rất thích đi hóng hớt chuyện thị phi .
-"aigoo cái đồ đầu đất này , cậu không muốn rình xem bạn học mới hình dạng xấu đẹp , tài năng ra sao ư ? cả trường gần đây đang xôn xao mong ngóng chuyện đó đấy "-Yumi cốc nhẹ đầu của nó , không đau nhưng cũng đủ làm nó hơi hồng má . Hành động thế này trước bao con mắt của các bạn học ,thật mất mặt chết .
-"vậy bao giờ họ đến ?"-nó hỏi nhưng ánh mắt lại bị thu hút đến chuyện khác , tại sao hôm nay các bạn học lại chạy ngược ra cổng trường nhiều thế chứ ? óc tò mò nó nổi lên , khiến cái đầu vô thức ngoái lại hẳn đằng sau nhìn .
-"A đến rồi ! đến rồi ! "-một đám bạn học nữ rú lên , Yumi nghe được liền cầm tay nó kéo chạy đến cổng trường . Vừa hay chiếc xe bus lớn cũng đã chạy vào , kịp để nó hiểu bên trong xe chứa những bạn học mới . Xe bus dừng lại được 1 lúc lâu rồi cánh cửa mới bật mở , từ trong xe các bạn học mới ngại ngùng bước ra trước con mắt của nhiều người . Bạn học Yumi vì khá thấp nên cứ kiễng mãi đâm ra mỏi chân , mặt mày nhăn nhó ủy thác nó xem xét xem có ai nổi bật hay không .Bất đắc dĩ nhận lời , nó cố quan sát chăm chú bạn mới nhưng nhìn chung chả có ai đặc biệt . Tất cả đều là con người với hai con mắt , 1 cái mũi và 1 cái miệng , việc cao thấp chênh nhau cũng không có gì to tát . Ấy vậy mà khi đem tường trình lại cho Yumi thì bạn học ấy lại thất vọng tột độ , chán nản đòi đi chỗ khác .
-"khoan đã ..."-cảm thấy không nỡ để bạn thất vọng , nó có gắng quan sát lại 1 lần nữa thì nhận ra vẫn còn 1 bạn học ở trong xe . Nó nắm tay Yumi lại , kiên nhẫn chờ người kia lộ mặt nhưng chính là bạn học Yumi không thể kiên nhẫn liên tục tra hỏi
-"sao có đẹp không ? là con trai hay con gái ? nhìn có tư chất của người nổi tiếng không vậy ?"-câu hỏi của Yumi làm đầu óc nó thêm rối , bạn học này đội mũ kín mít thật khó để nhận diện . Thứ duy nhất có thể nhìn ra đó là bạn mới cực trắng , phải nói là trắng buốt như lớp tuyết dầy .
-"là 1 nữ nhân có chiều cao tương đương cậu "-nó cười , nhìn Yumi đầy châm chọc . Lúc này không hiểu phiá sau có bạn học nào nóng lòng muốn trông thấy bạn mới quá không , mà lực đẩy ngày một lớn . Kết quả là nó không đứng vững được mà sô thẳng về phía trước rồi bám đại một người .
hú hồn vì suýt ngã , nó lật đật đứng lên nhìn ân nhân thay cột trong giây lát thì nhận ra chính là bạn mới.Định xin lỗi bạn vì sự bất cẩn của mình nhưng ánh mắt nó lại vô tình chạm vào ánh mắt ấy . Cái màu hổ phách với những quầng thâm -màu đỏ tím dưới con mắt - trông bạn mới thật sự giống với chị , à không, giống với cả gia đình nó thì đúng hơn .Lẽ nào bạn học cũng không phải người thường ?
-"xi...xin lỗi "-nó rụt rè lên tiếng , những đôi mắt như thế này luôn khiến nó dựng lông , giống y như 1 loại dị ứng . -"...."- bạn mới không nói gì , chỉ nhìn nó không cảm xúc rồi khẽ đẩy nó ra . Hành động chỉ diễn ra trong vài giây nhưng cũng thể hiện được cái lạnh lùng ghê gớm , toàn thân bạn mới giống như là tỏa ra một thứ sát khi vô cùng kinh khủng vậy , cảm giác như thật muốn giết nó .
-"này chị cậu tới kìa ..."-Yumi giật giật tay áo nó nói nhỏ ra vẻ sợ hãi . Không hiểu sao bình thường Yumi ăn to nói lớn với người khác là vậy nhưng khi gặp chị nó thì lại e dè , kiêng sợ .Nhiều lúc nó thắc mắc , có phải Yumi bạn học cũng cảm nhận được điều mà nó cảm nhận hay không .
-"mình đi đây "- nó cười chấn an bạn học sau đó chạy đến chỗ chị . Ngày nào cũng như ngày nào , nó luôn dậy sớm chuẩn bị rồi sách cặp cho chị đến trường trước , còn chị phải đợi cho đến khi trời hết nắng mới bắt đầu đi , chị rất ghét nắng . Vì bố bảo ánh nắng không tốt cho làn da mẫn cảm của chị , chị 2 và cả em út ,nên có lần nó chủ động nhận lời mang cặp của họ đến trường trước để điểm danh .Nhưng chị không đồng ý , chị kêu chỉ cần sách cặp cho mình chị là được rồi .
Nó tiến gần đến chỗ chị nhưng không dám chào hỏi , chỉ lẽo đẽo đi đằng sau như tiểu cún bám càng theo chủ . Bình thường thì sẽ không như thế nhưng tối qua chị khó ở nên đã lôi nó ra xả stress , giờ thì nghĩ lại vẫn còn cảm nhận được cái đau rách da rách thịt mặc dù tất cả vét thương đều đã lành . Ơn trời ,nếu ông ý không ban tặng cho nó một làn da có thể tự lành thì có lẽ 9 năm qua, nó đã không thể sống để chị tiếp tục hành hạ .
Nó theo chị mang cặp lên đến lớp rồi mới lủi thủi trở về lớp học của mình , chị học lớp 12A1 còn nó học lớp 10A12, ngày nào cũng phải đi qua đến 5 tầng lầu . Lúc bước chân vào lớp thì cô giáo cũng đã ngồi trên bục đọc sách . Nó ái ngại cúi đầu chào cô rồi đi về chỗ của mình , nhưng cái bàn ở góc cuối lớp đã có người ngồi từ lâu .
-"hôm nay có bạn học mới vào lớp , bạn học bảo với cô rằng muốn ngồi ở chỗ đấy nên em nhường cho bạn ấy ngồi sang bên cạnh nhé !"- Cô giáo nhìn với ánh mắt nhờ vả khiến nó đành cười méo xệch rồi lê cặp sag góc lớp bên cạnh . Thật ra chỗ này cũng chả khác chỗ kia là bao , chỉ là góc bên đây là hướng mặt trời mọc nên nắng chiếu vào rất nhiều ......à khoan ! mặt trời à......Nó lén nhìn sang bạn mới thì phát hiện ra chính là người sáng nay cùng nó va chạm . Vẫn chiếc mu đội lụp xụp với dáng vẻ bất cần ấy , xem ra bạn mới và gia đình nó thật sự có mối liên hệ a. Khi cô giáo kêu cả lớp giở tập ra học bài , nó cũng lúi cúi đem hộp bút và vở bầy ra bàn rồi bắt đầu ghi ghi chép chép , thi thoảng còn lén liếc nhìn sang bạn học bên cạnh đã ngủ từ lâu .Cứ thế 1 ngày 5 tiết trôi qua rất nhanh , chả mấy chốc mà thời gian ở trường đã hết , nó lại lụi cụi thu dọn sách vở ra về .
Đứng chờ chị ở cổng trường , mắt nó chăm chú nhìn xuống mặt đất còn chân thì kiên nhẫn vân vê mấy viên sỏi . Bình thường thì cả chị hai cũng sẽ về chung nhưng vì một lí do nào đó chị ấy kêu cứ về trước . Thật tình đây là lần đầu nó về một mình cùng chị nên cũng có chút sợ , nó biết từ bé chị đã ghét nó ,thậm chí còn nổi trội hơn cả chị hai và thằng em quỷ quái nhưng chị chưa bao giờ thể hiện quá rõ ra bên ngoài cả . Người ngoài nhìn vào vẻ mặt băng lãnh của chị sẽ nghĩ chị chỉ là người chị gái thờ ơ , không để tâm đến em mình , chỉ có nó là người duy nhất biết bộ mặt ác quỷ thật sự của chị là như thế nào .
Nhớ năm 7 tuổi , cảm giác lần đầu tiên bị chị hành hình nó đáng sợ như thế nào . Chị nhốt nó ở trong phòng sau đó tiến hành những bức họa của mình. Chị vẽ lên người nó , thường là khắc họa lại những cảnh hay những thứ mà nó làm chị phật ý dẫn đến họa sát thân như thế này . Chị vẽ rất chăm chút , tô đi tô lại đến khi vừa ý thì thôi vì máu chảy càng nhiều , bức tranh nhìn càng rõ . Chiếc banh xe lam lướt nhẹ qua da thịt nó như ván trượt lướt qua mặt băng , lúc đầu thì chỉ là vài tơ máu như những nét phác thảo bằng bút chì , sau khi chị hoàn toàn ưng ý mới dùng lực tách toàn bộ miệng vết rạch ra làm bức tranh xuất hiện huy hoàng, chớp nhoáng với màu đỏ tươi và cuối cùng là một vũng máu . Rất khó có thể diễn tả cảm giác lúc đó như thế nào , nó chỉ nhớ nó đã ước mình được chết ngay lúc đó để cái buốt cái xót không bám lấy thân . Mỗi lần như thế nó đều ngất đi trong đau đớn và khi tỉnh dậy thì mọi vết thương đều đã lành . Chị không ngạc nhiên vì điều này , thậm chí thái độ còn như nhăm nhe muốn cho nó một trận nữa . Nó cố gặng hỏi chị nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là câu " đó là bản năng của mi " rôi bằng mọi giá bỏ nó chơ lại nơi nó đang đứng . Nó khác chị- nó biết ! Nhưng nó còn khác xa hơn so với những người bình thường .
-" Matsui Jurina ,mình về đây !"- bạn học Yumi đi qua vẫy vẫy nó làm nó trở về với bình thường . Nó cười đáp lễ rồi đưa mắt vào trong vừa hay đúng lúc chị cũng đi ra .
Đã là xế chiều , trời không còn nắng nhưng chị vẫn khoác chiếc áo bò ra bên ngoài , chân rảo bước đến chỗ nó rồi quăng chiếc cặp cho nó cầm . Nó đón lấy , im lặng bước sau chị một cách rụt rè và thận trọng . Người Akihabara rất ít khi đi bộ , phần lớn đều dùng oto là phương tiện đi lại nên vỉa hè thường rất vắng vẻ . Nó với chị đi trên đường mà cứ như lạc vào thế giới riêng của hai người , bóng dáng cô độc , lạnh lẽo của chị in hằn vào đôi mắt trong vắt của nó 1 cách đặc biệt . Nó không quý chị - đó là 1 điều hiển nhiên - chẳng có ai yêu quí kẻ luôn hành hạ mình cả . Nhưng nó cũng không ghét hay căm hận chị - đó là một điều lạ - không có ngôn từ nào có thể giải thích được vị trí đặc biệt của chị ở trong lòng nó , kể cả bất cứ nhà văn siêu cấp nào cũng không , vậy đó .
-" lên trên đây !"- giọng nói lanh lùng phát ra , nó giật thót rồi chần chừ trong ít phút , đến khi chị cất công lập lại lần 2 thì nó mới dám bước đến ngang hàng với chị .
-" chị.... có chuyện gì sao ? "- nó nói , đôi mắt cụp xuống không dám nhìn vào chị , bộ dạng giống y kẻ có tội .
Chị không nói , cũng không biểu hiện gì cứ thế đi thêm một đoạn nữa rồi đột ngột dừng lại-" là ai thì cũng ra đi "- giong chị thanh thoát mà đầy giá lạnh , ngữ khí còn kèm theo vài phần hăm dọa . Toàn thân chị toát ra sát khí , tư thế hoàn toàn dè chừng giống như là chuẩn bị đánh nhau .
-" ây za , cô em da trắng tinh thật đấy !"- người đàn ông râu ria lên tiếng trước sau đó từ sau một biển quảng cáo lớn , một toán thanh niên bước ra , ai nhìn cũng bắp thịt thô sơ đầy " phong trần " , lướt qua đoán chắc cuộc sống cũng chả nhàn nhã gì . Chúng nhìn nó với chị bằng ánh mắt rực hỏa ,đã thế còn tia linh tinh khắp nơi vô cùng không đứng đắn .
-" muốn gì ? "- chị hỏi gọn lỏn , trên mặt chả có mấy biểu cảm .
-" chả có gì nhiều , chả là đi qua trường học , thấy hai bé học sinh quá mức đáng yêu nên mạo muội đi theo mời hai em về chỗ bọn này giao lưu tý "- tên râu ria miệng nói , mắt tia rồi mỉm cười thật dâm đãng khiến toàn thân nó khắp nơi là da gà .
-" Không rảnh "- chị nói rồi định xoay người nhưng tên râu ria liền lập tức đi tới , nhanh như cắt và vô cùng uyển chuyển, chị đẩy nó về phía sau , dang cánh tay trái che chắn .
-" bọn này đã mời , mấy em không về là không được đâu....ngoan ~ theo anh rồi sẽ được về sớm "- râu ria nói xong , bọn đàn en phía sau hợm hĩnh cười phá lên , rất đúng tư chất của bọn ô hợp .
Nó bắt đầu cảm thấy sợ sau đoạn cười man dợ của bọn chúng . Chân tay khẽ run , nó bám chặt lấy tay áo chị rồi thủ thỉ nho nhỏ đầy vội vã -" chị , về nhanh thôi " . Cảm nhận được cái đầu hơi hơi gật , nó mạnh dạng kéo tay chị xoay người bước đi nhưng đi được nửa bước liền bị đám ô hợp kia bắt lại .
-" anh đã nói là về cùng anh , chúng mày nhẹ không ưa , ưa nặng à ? Bọn mày ! Khiêng chúng nó về "
Những cánh tay thô ráp , to lớn nhanh chóng luồn vào cơ thể nó bế sốc lên . Mắt nó mở to đùng sợ hãi , toàn thân thì bỗng run bần bật , không lẽ giữa ban ngày ban mặt bọn chúng dám lộng hành thế sao ?
-" bỏ ra...bỏ ra !!"- nó liều chết quậy mình nhất định không để bản thân dễ dàng bị khiêng đi . Chân dài nó đạp một phát , tên thanh niên trước mặt lập tức ngã nhào , củi chỏ nhọn hoắt nó thụi một cái , tên ôm eo lập tức lui ra xa . Cảm thấy thân thể được tự do , nó sợ hãi chạy nhào về phía chị cắn tên bắt dữ chị nột cái thật đau rồi .... BỘP !!! . Toàn thân nó ngã xuống mặt đất khi ăn cú đấm của tên râu ria , không lâu sau mắt nó liền hoa loạn ngất . Hình ảng cuối cùng nó nhìn thấy chính là vẻ mặt như tối sầm lại của chị , cùng đôi mặt màu hổ phách , khẽ gợn sóng nôn nao.
..........
-" tỉnh chưa ? "- câu hỏi của ai đó mơ hồ làm nó sợ hãi khi nhớ đến bọn ô hộp bắt nó đi . Đôi mắt mở bừng sau mệt mỏi , thoáng chút nữa nó lại ngất khi mặt chị gần sát ngay mặt nó , đôi mắt hổ phách rúng động hướng nó chứa tâm tư . Nhìn xung quanh , nó thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ ẩm ướt và cũ kĩ , mùi hương của mốc meo bao trùm lấy căn phòng làm buồng phổi khó chịu vô cùng .
-" chị ....bọn chúng đâu ? "
-" đi rồi "- chị lạnh lùng đứng lên phủi quần áo rồi ném cho nó một cái nhìn sắc lém khi thấy thân thể yếu đuối của nó chưa chịu đứng lên . Chị cứ thế bước ra cửa , nhìn dáng vẻ thì không có dấu hiệu nào sẽ quay lại nên nó hoàn hồn lập tức ôm đống cặp chạy theo . Nó nghĩ dù sao nán lại ở đây cũng nguy hiểm , sợ bọn ô hợp kia sẽ quay lại mà không hề biết rằng đằng sau căn nhà , biết bao thi nam đang chồng chéo lên nhau nằm, lạnh lẽo ,vô cùng đáng sợ .
-------------------------------------------------
Nó cùng chị đi ngược từ khu rừng ra con đường lớn , trong đầu vẫn luôn thắc mắc bọn ô hợp mất không ít công sức để lôi nó vào tận rừng rồi lại bỏ đi hoàn toàn dễ dãng thế sao ? Miệng nó muốn hỏi chị nhưng rồi môi lại đông cứng khi nhìn tấm lưng lạnh lẽo như phiến băng của chị , bước chân chị dài và nhanh đủ để nó biết nêu bây giờ mở mồm coi như cái mạng của nó tối nay xong . Cứ thế nó im lặng cho tới lúc về tới nhà . Lúc mở cánh cửa ra đã thấy bố mẹ ở sofa xem phim tối , nó mới sực nhận ra bây giờ đã muộn vậy rồi .Nhà nó nằm ở vùng ngoại ô của Akihabara và cả trường nó cũng vậy (không thuộc vào hàng danh tiếng) nên việc đi lại với hai nơi chỉ tốn có 15' . Nếu hôm nay không gặp phải bọn ô hợp thì bình thường có thể về sớm hơn thế này .
-"jessica con không sao chứ ? "- mẹ nó vừa thấy chị bước vào lập tức phóng tới , tay chân sờ soạn khắp người , đôi mắt màu đồng ấm lên tia lo lắng dò xét . sau đó quay sang nó , tia ấm áp lập tức thu hồi , băng lãnh hỏi chị -"nó có làm gì con không ?"
Câu hỏi của mẹ làm tâm nó chợt lạnh ," làm gì " là sao chứ ? nó có thể làm gì được chị đây ? tại sao bà ấy luôn hướng nó có những ý nghĩ quái dị như vậy ? phải ! nó không có cùng huyết thống với những người trong nhà này , nhưng ít nhất nó hiểu thế nào là ơn nghĩa và tuyệt nhiên không bao giờ quay lưng lại những người đã giúp đỡ mình , đặc biệt là ông .
-"không có gì đâu , con lên phòng đây "- chị mỉm cười nhẹ chấn an mẹ , sau đó quay lại phía nó đang ngây người, giật lấy cái cặp rồi quay gót bước lên phòng .
nó nhìn dáng chị rồi nhìn ánh mắt miệt thị của mẹ chỉ biết nhỏem miệng tự diễu . Tiến lại phòng bếp , nó mở tủ lạnh lôi miếng thịt bò được ướp từ sáng lên chảo rán . Cả cái nhà này chưa bao giờ có người ăn tối , nên từ khi nó về , nó đã phải học cách tự làm lấy đồ ăn cho bản thân , luôn là như vậy ...
XÈO ....XÈO
Miếng thịt dán sủi bọt trên chảo mỡ , mùi thịt thơm trộn lẫn với hành phi đã bay khắp cả căn phòng , kích thích bao tử của nó đến cùng cực . Nhanh tay đảo lại miếng thịt vài lần nữa , nó nuốt nước bọt cố gắng đợi ít lâu nhưng điện thoại lại rung lên hồi báo tin nhắn .
<lên trên phòng>
tin nhắn từ 1 số điện thoại lạ khiến nó run như cầy sấy . Không cần lưu là số ai nhưng nó đoán chắc chắn là chị , chỉ có chị mới có nội lực đả thương sự dũng cảm của nó chỉ bằng ba chữ như thế này . Tắt điện thoại , nó cố điểm lại xem từ sáng đến giờ có gây ra điều gì tội lỗi nhưng không thể nào nghĩ được , nó không làm gì chính xác hơn là không dám làm gì sai cả . Vậy tại sao chị lại ??? Đầu óc nó tăm tối , khẽ rùng mình rồi tháo vội cái tạp dề ra , nó tắt bếp đi nhanh lên phòng, e sợ không lên sớm mọi chuyện sẽ càng tôi tệ hơn .
.........
thấy nó đã đi lên lầu rồi mất hút , bà khẽ thở hắt rồi dựa vào vai chồng mình ai oán
-"mình sẽ còn phải giữ nó ở lại trong bao lâu ? việc này quá nguy hiểm cho gia đình chúng ta "
-"kiên nhẫn đi , hãy rộng lượng với Jurina "-ông mỉm cười kéo bà nằm vào trong lòng , có gắng để sự lạnh lẽo sưởi ấm sự lạnh lẽo . Ông xoa nhẹ cánh tay bà , đôi mắt lại hướng về tivi .
-"vậy ít nhất chúng ta cũng không nên để nó gặp gia tộc họ kim , như thế ...."
-"họ Matsui là gia tộc vampire duy nhất ở Nhật Bản , nếu chúng ta không để họ biết thì sớm muộn họ cũng biết thôi ...làm như vậy càng nguy hiểm hơn cho Jurina và cả gia đình mình "-ông hôn nhẹ trán bà , ánh mắt ôn nhu mà như khẩn thiết nhờ vả . Bây giờ chưa phải lúc ...và cũng chưa đến lúc làm vừa lòng bà ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com