PN.
Có 1 kiểu người, khi đã mang trong mình 1 mộng ước. Người ta thực sự có thể làm ra những điều không tưởng.
Doãn Kha cũng không biết bản thân mình có thuộc trong top kiểu người đó không. Cậu chỉ biết suốt hơn 200 ngày qua. Cậu đã không ngừng cố gắng. Mỗi ngày đều xếp quanh mình 1 đống sách, mỗi ngày ngoài ăn và ngủ thêm 1 vài giờ nghỉ ngơi thì đều là ngồi bên bàn học. Mỗi 1 ngày đều học đến điên cuồng. Không cần thời gian biểu của mẹ, không cần lời thúc dục, nhắc nhở.
Hơn 200 ngày, kiến thức cao trung đều được cậu nắm gọn. Cậu nói với người ấy, cậu cũng sẽ nỗ lực, cậu nói với mẹ, sẽ cho bà thấy cách người ta bước đến tương lai mà người ta mong muốn. Đây là cách của cậu.
- ê, tiểu Kha. Cậu làm gì mà học liều mạng như vậy chứ?
Ban Tiểu Tùng ngồi bên cạnh, nhìn cậu đang cắm cúi làm bài.
Doãn Kha nhẹ cười.
- mình không phải học. Là đang cướp người.
- a??? Cậu đang nói cái gì?
Ban Tiểu Tùng gần như không biết mình vừa mới nghe thấy cái gì.
Doãn Kha lại vô cùng bình thản.
- Ô Đồng, mình phải cướp cậu ta từ Mỹ về.
- cậu...cậu học nhiều đến phát điên rồi sao? Nói năng liên thiên gì vậy? Còn liên quan đến Ô Đồng.
- coi là vậy đi.
- mà khoan đã. Cậu với Ô Đồng, thực ra là như thế nào vậy? Cậu ta đột nhiên đi Mỹ, không phải liên quan đến cậu chứ?
- vì tôi mà đi.
- a? Cậu...các cậu...các cậu...là quan hệ...gì?
Ban Tiểu Tùng có chút gian nan mới hỏi ra được câu hỏi đó. Trước đây có rất nhiều mập mờ, nhưng câu nói kia...là cậu quá nhạy cảm hay thực sự...
- cậu biết về quá khứ bóng chày của Ô Đồng. Có lẽ cũng biết về người bắt bóng của cậu ấy chứ?
- đương nhiên. Cậu ta cực kỳ lợi hại a. Chiến thuật của đối phương luôn bị cậu ta nhìn thấu. Ai năm đó đam mê bóng chày chẳng biết đến cậu ta. Mọi người đều gọi cậu ta là sát thủ. Vì chỉ cần cậu ta ra sân, liền đánh cho đối phương không còn manh giáp. Nhưng cậu ta luôn đội đồ bảo hộ, căn bản không ai biết cậu ta là ai. Sau đó cậu ta còn đột nhiên biến mất trong trận chung kết năm đó, sau đó không ai biết cậu ta ở đâu nữa. Nghe nói cậu ta rất thân với Ô Đồng. Là bạn sơ trung. Mọi người ngày đó còn ghép cặp 2 người họ, như biểu tượng sống của đội bóng chày vậy. Sau khi cậu ta biến mất, Ô Đồng...khoan.
Ban Tiểu Tùng như sực nghĩ ra điều gì đó, bỏ qua bài văn đang thao thao bất tuyệt của mình. Trợn tròn mắt nhìn Doãn Kha.
- cậu...cậu..chẳng nhẽ cậu là...
Doãn Kha dừng bút, khẽ cười. Không trả lời Ban Tiểu Tùng, nhẹ nói.
- cậu ấy đã tìm mình 1 lần rồi. Giờ đến lượt mình.
Ban Tiểu Tùng không biết có phải do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều hay không. Nhưng cậu thấy nụ cười gần đây của Doãn Kha thật hơn. Cảm giác gần gũi hơn trước kia. Vẫn hay mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn giọng nói trầm trầm ôn nhu, vẫn ánh mắt dịu dàng. Nhưng có gì đó đã thay đổi hơn so với trước kia. Dường như cảm thấy có thể thân thiết được rồi. Cậu ấy cũng chịu nói về bản thân mình, chịu tâm sự với người khác.
Giờ tan học, Doãn Kha đeo chiếc tai nghe quen thuộc, balo khoác 1 bên vai, mặc bộ đồng phục của trường, thong dong đi về.
- cẩn thận.
Trong tiếng nhạc cậu thấy có người đang hướng phía cậu mà hét. Cậu quay lại 1 chút...
"Vận tốc bóng 120. Ném xiên bị lệch, tư thế sai, lực vai dùng quá sức. Kỹ thuật rất kém."
Bộp...
Thành viên đội bóng chày kinh ngạc nhìn Doãn Kha nắm chọn trái bóng trong tay.
Cậu nhìn trái bóng trong tay mình khẽ cười. Nếu như không có nó. Cậu và Ô Đồng có thể đi đến ngày hôm nay?
- Doãn Kha. Bên này.
Doãn kha nghe tiếng Ban Tiểu Tùng bên kia đang gọi. Cậu quay lại, ném bóng về phía cậu ta.
- tập luyện nhiều vào. Tệ lắm.
Ban Tiểu Tùng bắt không kịp trái bóng của Doãn Kha...
- Tiểu Tùng, Doãn Kha...cậu ấy...
Mấy đội viên kinh ngạc không kém.
- bì sao được. Người ta là người đã từng được đi thi đấu quốc gia còn không đi a.
Nói xong liền quay lại sân. Hối thúc các thành viên luyện tập.
Doãn Kha nhẹ cười 1 cái rồi quay ra, tiếp tục con đường của mình.
- cậu Doãn Kha.
- anh là...
Doãn Kha có chút ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Hình như đã gặp đâu đó, nhưng hiện tại không nhớ ra.
- tôi là trợ lý của ba cậu Ô Đồng.
Doãn Kha nhíu mày. Sao tự nhiên lại đến tìm cậu?
- Ô Đồng xảy ra việc gì?
- cậu ấy...hiện tại rất cần cậu.
Đến lúc ngồi ở sân bay cậu vẫn thấy có chút chưa tin được. Quá trình 5 năm có thể sẽ bỏ dở tại đây. Nhưng sau đó rồi sẽ ra sao? Cậu không rõ lắm. Cậu và Ô Đồng trong 3 năm bên cạnh nhau hoặc ngay cả 2 năm xa nhau kia, vẫn luôn xảy ra rất nhiều chuyện. Định ước 5 năm đã đặt ra. Ô Đồng muốn cậu làm theo. Nhưng hiện tại...
- Ô Đồng biết chuyện đó lâu chưa?
- 5 ngày rồi. Cậu ấy không ăn, không uống. Cả ngày nhốt mình trong phòng. Chủ tịch đã sử dụng hết mọi cách nhưng không được, vạn bất đắc dĩ mới phải kêu tôi về đây đón cậu sang 1 chuyến. Cậu không đi nữa, tôi sợ cậu ấy...
Doãn Kha không nói gì nữa, chỉ im lặng suốt cả 1 đoạn đường đến nửa vòng trái đất. Nơi có 1 nửa của cậu.
Lúc Doãn Kha đến cửa, ba Ô Đồng đã đứng ở đó.
- tiểu Kha.
- chú.
- vất vả cho cháu rồi. Nhưng...chú không còn cách nào khác.
- Ô Đồng sao rồi ạ?
- nó vẫn ở trong phòng từ lúc đấy.
- cháu lên xem cậu ấy.
- chú lấy chìa khóa cho cháu.
Ba Ô Đồng sợ Ô Đồng sẽ không mở cửa. Tuy vẫn có chiều khóa, nhưng mấy ngày nay không ai dám vào. Vì chỉ cần có người mở cửa, Ô Đồng sẽ kích động mà làm loạn, thậm chí có thể tổn hại đến chính mình.
- không cần đâu. Mọi người cứ ở dưới. Cháu muốn nói chuyện riêng với cậu ấy. À, nhà có bia không ạ?
- hả?
- bia ạ.
- c...có.
- cho cháu xin 1 lon với ạ.
Doãn Kha cầm theo lon bia lên lầu. Đứng trước cửa phòng Ô Đồng, không gõ cửa, không lên tiếng. Qua lỗ cửa ném quả bóng chày đã chuẩn bị trước vào trong. Đó...có thể coi là 1 cách giao tiếp của 2 người, 1 cách để đối phương biết rằng "tớ đang ở đây, ngay bên cạnh cậu".
Doãn Kha sau khi ném quả bóng vào phòng thì đút 1 tờ giấy dưới khe cửa.
"Mình biết, bây giờ cậu cảm thấy vô cùng tồi tệ. Nhưng cậu hãy cảm nhận nỗi đau của cậu bây giờ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì đó...mình cũng sẽ đau như cậu hiện tại.
Ô Đồng, mình nhớ cậu."
Doãn Kha nghe tiếng bước chân trong phòng, đến gần cửa thì dừng lại. Rồi im lặng thật lâu, thật lâu.
Hai người cách nhau 1 tấm cửa, không nhìn thấy nhau nhưng đều ngồi dưới đất, dựa lưng vào cửa.
Doãn Kha nghe tiếng khóc vọng ra từ trong phòng, tiếng khóc kìm nén nhưng vẫn đầy đau khổ.
"Mình phải làm sao đây?"
Doãn Kha nhìn nét chữ siêu vẹo trên tờ giấy còn thấm cả nước mắt được đưa ra từ trong phòng. Từ từ đặt nét bút.
"Làm những điều mẹ cậu muốn".
Đúng vậy, Ô Đồng như vậy chính là do mẹ cậu đã mất. Không phải là ly hôn rồi ra nước ngoài, mà là đã bị bệnh và qua đời.
Doãn Kha hiểu rõ Ô Đồng yêu thương mẹ cậu ấy như thế nào. Nên cũng hiểu, hiện tại cậu ấy suy sụp ra sao.
"Mình làm không được."
"Vậy...hẹn ước của chúng ta..."
Doãn Kha im lặng nghe tiếng khóc trong phòng, tiếng khóc như đâm thẳng vào trái tim cậu. Cậu biết cậu đang bức ép Ô Đồng. Nhưng cậu không có nhiều thời gian ở đây. 1 tiếng nữa máy bay đưa cậu về nước sẽ cất cánh. Cậu ngay từ lúc sang đã xác định sẽ không gặp mặt Ô Đồng. Đây cũng là cách cậu bức ép Ô Đồng phải mạnh mẽ, phải kiên cường mà sống tiếp.
"1 tiếng đồng hồ nữa mình phải lên máy bay để kịp giờ học ngày mai. Hẹn ước 5 năm, mình sẽ vẫn luôn đợi cậu. Lựa chọn ra sao là cậu quyết định. Hẹn ước lúc trước, mình đã bỏ lỡ, mình rất hối hận. Nhưng thật may vì người mình chọn là cậu. Cậu cho mình cơ hội làm lại. Nhưng Ô Đồng, đời người không dài như vậy, không có quá nhiều cơ hội cho chúng ta hối hận. Chúng ta đã mất 2 năm. Nếu lỡ 1 lần nữa, tớ sợ thời gian lỡ mất sẽ là cả cuộc đời.
Lúc sống dì luôn chăm sóc cậu, muốn cậu sống vui vẻ, mạnh khỏe. Lúc bị bệnh, để cậu không phải đau khổ, không phải nhìn thấy dì thống khổ mới lựa chọn giấu cậu. Đến lúc chết vẫn nghĩ cho cậu. Cậu muốn dì không được toại nguyện sao?
Ô Đồng, hãy đến thăm dì đi. Cho dì biết cậu đã trưởng thành và sống tốt thế nào.
Hẹn ước 5 năm, mình đợi cậu quay về."
Đưa mảnh giấy vào trong, Doãn Kha cũng không đợi hồi âm. Đặt lon bia và cuốn nhật ký của mẹ Ô Đồng xuống trước cửa. Sau đó bước đi.
Ô Đồng nghe tiếng bước chân xa dần. Tay siết chặt tờ giấy kia. Cắn chặt môi mà khóc.
Đến khi Ô Đồng mở cửa, Doãn Kha cũng đã không còn ở đó.
"Hẹn ước 5 năm. Tớ nhất định quay về."
Cầm lấy lon bia và cuốn nhật ký vào phòng.
Ngày hôm sau, Ô Đồng lại tiếp tục là 1 Ô Đồng như hơn 200 ngày qua. 1 Ô Đồng 16 tuổi 1 bên đi học, 1 bên cùng cán bộ kỳ cựu đầu 2 thứ tóc tham mưu dự án, hợp đồng. 1 bên học tập mọi thứ, 1 bên dùng đầu óc siêu phàm và sự trợ giúp đắc lực sau lưng mở công ty riêng. 1 Ô Đồng, hết mình phấn đấu, nỗ lực vì 1 lời hẹn ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com