11. Ngày thứ chín - 1
A/N: Chap này sử dụng rất nhiều thuật ngữ tâm lý. Để bạn đọc dễ hình dung, mình sẽ chú thích ý nghĩa ngay khi đề cập nha.
Sẽ cố gắng điều chỉnh sao cho nó dễ hiểu nhất có thể huhuhuhu!
.
..
...
.
.
[Thư nội bộ - Tuyệt mật]
Người gửi: Dr. B (Phân tầng cấp S – Giám sát chính Phòng Số 9 | BXN032)
Người nhận: Dr. H (Phân tầng cấp B+ – Giám sát chính Phòng Số 9 | CTF014)
Chủ đề: Về sự thất bại trong mô phỏng đồng bộ cảm xúc – Phân tích biến số & khuyến nghị
...
Dear Dr. H,
Tôi đã xem bản trích xuất dữ liệu thí nghiệm của cậu trong module CTF014 – nhóm chủ thể #RK và #HJ.
Tỷ lệ đồng bộ cảm xúc dừng ở mức 42% vào ngày thứ 6, và phản kháng hành vi xuất hiện sớm hơn mốc kỳ vọng. Điều này không đáng ngạc nhiên. Sự thất bại của CTF014 nằm ở việc không chạm tới được yếu điểm bản ngã của các chủ thể, thay vào đó lại sa đà vào thử thách thể chất và dục vọng.
Tôi gửi kèm dưới đây bản tóm tắt của BXN032 – nhóm #YJ và #BG – cặp đôi đạt kết quả ổn định khá cao cho tới hiện tại. Cậu có thể sử dụng làm đối chiếu.
Thân mến, nếu cậu muốn phục hồi CTF014, đừng chỉ tăng độ khó nhiệm vụ. Hãy hiểu nỗi sợ nguyên thủy nhất của họ là gì, và bẻ gãy họ tại điểm đó.
Con người không chỉ sợ đau.
Và Phòng Số 9 không phải nơi trừng phạt.
Chúc cậu thành công ở thử nghiệm tiếp theo.
Hoặc... để tôi đảm nhiệm thay.
(Choi SooBin không tệ.)
Thế nhé ~
B.
/File đính kèm/
...
.
.
YeonJun khi làm tình với BeomGyu và YeonJun mỗi khi cười ngốc với BeomGyu là hai người khác nhau.
Một kẻ dịu dàng dễ mến, biết ôm cậu từ phía sau, biết cúi đầu xin lỗi mỗi lần tranh cãi, thi thoảng còn cười khờ ngớ ngẩn.
Và một kẻ đang ghì cậu xuống giường lúc này, toàn thân bốc hơi nóng, ánh mắt đỏ hoe vì ham muốn, tay siết lên cổ chân cậu như đang giữ lấy con mồi sắp sửa chạy trốn.
Chỉ có một điểm giống nhau – đôi mắt ấy.
Thứ ánh nhìn vẫn luôn hướng về cậu với sự si mê tuyệt đối, kể cả khi gã đang chuẩn bị xé cậu ra từng mảnh.
Ánh mắt yêu thương ấy bọc lấy tội lỗi bằng một lớp mật ngọt chết người.
Có lẽ vì vậy BeomGyu mới bị lừa dễ dàng đến thế. Trước khi gã cắn lên vành tai cậu nói mấy lời tục tĩu không hợp, cùng với động tác mạnh mẽ không hề dịu dàng, cậu vẫn nghĩ, anh cả mình trông như một mèo ngốc.
- Tỉnh rồi sao? - Gã hỏi, môi chạm sát tai cậu. - Vẫn còn nhớ anh là ai chứ?
Có mà mèo điên!
Thứ lộ ra dưới ái dục mới là bản ngã thật sự.
Là YeonJun không cần kiềm chế. Không diễn vai. Không tỏ ra chín chắn, tử tế, hay biết điều.
Chỉ là một kẻ yêu đến điên dại, muốn cắn, muốn cào, muốn nhấn chìm cậu.
- Anh nhịn... bao lâu rồi mà sung sức thế?
- Đéo biết. Lúc nào nhìn em là anh đều muốn chịch. Sau này tránh xa thằng nhóc SooBin ra.
- Ha... đồ nhỏ mọn.
BeomGyu không thể lùi lại. Cậu là con mồi tự chui vào miệng thú hoang, đã bị cắn thì chỉ còn biết cam chịu, thậm chí thèm khát vô thức, non yếu tự nguyện nằm ngửa bụng chờ phanh thây.
BeomGyu bị đè lên mặt gương lạnh, mông đào bị người kia cưỡng chế ép cong về phía sau, là tư thế khiến dương vật đi vào sâu nhất, đồng thời mỗi lần đâm đến đều chuẩn xác nghiến lên điểm mẫn cảm của cậu, môi nhỏ không nhịn được kêu tha.
- YeonJun... đừng... sâu quá!
- Là ai bảo anh phải chơi em thật mạnh?
Viền mắt phiếm hồng ướt át, đến ngón tay đặt trên mặt gương cũng đã để lại vài vệt nước mỏng, theo mỗi cú thúc cuộn trào, tê dại.
Quy đầu hình nấm đâm sâu vào trong, lại đột ngột rút ra cả cây, chỉ để trước cánh hoa đầy nước đâm chọc nhẹ nhàng, không hiểu được con mèo điên đang làm cái gì.
Mà YeonJun bắt lấy một tay của cậu, cổ tay nhỏ rất dễ cầm, đè lên, áp sát, hôn lên tấm lưng đẫm nước đầy dấu hôn ngân tím đỏ, sợ mấy ngày cũng chẳng thể phải được.
- Anh yêu em mà. - YeonJun gằn từng chữ, như muốn dán chúng vào tận xương tủy cậu. - Nhìn vào mắt anh đi, BeomGyu. Em có yêu anh không?
Cậu nhìn. Đôi mắt đó không còn là nơi trú ẩn nữa.
Mà là vực sâu.
Cậu có yêu YeonJun không?
Rồi YeonJun cúi xuống, cắn vào cổ BeomGyu. Đến khi máu rịn ra, gã mới vươn lưỡi liếm qua vết đỏ.
BeomGyu bật cười khẽ trong nghẹn ngào.
Lại đổi tư thế, cậu bị ép sát vào giường, hai cổ tay bị ghì mạnh xuống đệm bằng một lực siết điên dại đến phát đau. Lưng cậu cong lên như sắp gãy, từng dây thần kinh run bần bật trong cảm giác bị xâm chiếm toàn diện.
Lưỡi YeonJun trườn dọc theo cổ cậu, để lại những vệt ẩm ướt và bỏng rát. Mỗi cú thúc như muốn xuyên qua tận đáy xương chậu. Cậu không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi, đâu là máu. Tất cả quyện vào nhau thành một thứ hỗn hợp mặn đắng, dính nhớp trên lưng, trên đùi, trên mọi nơi tay YeonJun từng lướt qua.
YeonJun nắm lấy cằm BeomGyu, ép buộc cậu cùng mình quay lại hôn môi. Ánh mắt thực tối, nhìn người kia sớm bị đâm tới mức nước mắt đầy mặt, đến cả môi khi quay lại cũng không khép được, để lộ cái lưỡi nho nhỏ đo đỏ câu dẫn.
Cậu rên rỉ, thét lên từng tiếng khe khẽ, cơ thể vặn vẹo, vòng eo mảnh mai lắc lư. Khi ngồi lên người gã, BeomGyu chủ động tạo ra nhịp điệu điên cuồng của chính mình. Đêm tối mờ ảo không che nổi cảnh tượng bàn tay gã đang ra sức vò bóp lấy cánh mông trắng trẻo vô cùng ngon mắt, mái tóc đã hơi dài lơi theo từng lần cậu nhún nhảy đều trở nên mềm mại xõa tung đến lạ.
Ngoài khung cửa sổ, ánh đèn của Phòng Số 9 chớp nháy màu đỏ như nhịp tim co giật của một kẻ đang hấp hối.
Và trong lòng bàn tay BeomGyu, vẫn là cổ áo YeonJun bị cào nát, từng đường chỉ bung ra như tâm trí cậu đang rách toạc, trần trụi và không lối thoát.
Mình cũng đang điên.
Cả hai đang trượt xuống, từng chút một, khỏi ranh giới của bản ngã. Và họ không hề cố bám lại
...
.
.
PHÒNG GIÁM SÁT – 05:03:17 AM
Ghi chú quan sát viên: Dr. B – nhân sự phân tầng cấp S, quản lý khu vực Phòng Số 9-BXN032.
Căn phòng giám sát lạnh lẽo, phủ ánh sáng xanh tái như da xác chết. Tiếng máy móc vang đều, đồng bộ với từng nhịp tim nhảy loạn trên đồ thị sinh trắc. Trên bàn, hồ sơ bệnh án mở tung: biểu đồ phản xạ hậu chấn, nhịp tim tăng vọt, các đoạn log trích xuất từ cảm biến dưới da hai chủ thể,...
Cô gái ngồi trước hàng chục màn hình giám sát, tay khựng lại trên bàn điều khiển. Một giọt cà phê vừa kịp trào ra khỏi ly giấy, nhỏ xuống vạt blouse trắng.
Trên màn hình, YeonJun đang hôn lên vai BeomGyu. Một cảnh tượng ngọt ngào. Tựa như đoạn kết của một bộ phim lãng mạn cuối thập niên 90.
Nhưng không phải.
Có một ranh giới rất mỏng giữa việc phân tích một con người... và thừa nhận rằng họ là người.
Cơ thể thật kỳ lạ. Một ít dopamine, một ít serotonin, thêm chút adrenaline và một liều ái tình – đủ để biến một nhân loại biết suy nghĩ thành sinh vật đơn bào chỉ còn bản năng.
Bác sĩ nghiêng đầu. Khóe môi khẽ giật lên một biểu hiện gần như tự mãn. Tay cô điều chỉnh sắc màu, giảm độ sáng vài mức. Cảnh vật lập tức chuyển sang một tông ám sắc: gợi cảm, nguy hiểm, mơ hồ như ảo giác tiền rối loạn.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa sau lưng. Người đàn ông bước vào, dáng đi nhanh nhưng có phần ngập ngừng.
- Tôi làm phiền chứ?
- Cậu luôn phiền, H. – Dr. B không quay lại, giọng thản nhiên. – Nhưng vào đi, tôi vừa pha cà phê... và hai con chuột bạch của tôi đang bắt đầu có dấu hiệu đồng bộ hóa nhịp thở.
Dr. H đứng cạnh, nhìn lên màn hình. Anh cau mày.
- Họ vừa làm tình?
- Không. Họ giao cấu. - B chẹp miệng. - Vừa xong. 1 giờ 11 phút 42 giây. Dịch trích xuất từ dưới da #BG cho thấy dopamine tăng vọt cùng moment climax. Nhưng cortisol cũng tăng. Cậu ta đang dần rơi vào hội chứng pleasure-fatigue.
(Dopamine: một chất dẫn truyền thần kinh (neurotransmitter) quan trọng trong não.
Climactic moment: thời điểm con người cảm thấy bùng nổ cảm xúc.
Cortisol: hormone đóng vai trò rất quan trọng, đặc biệt trong phản ứng với căng thẳng và các quá trình điều tiết cảm xúc, nhận thức, hành vi.
Hội chứng "pleasure-fatigue: (mệt mỏi vì thỏa mãn) là một thuật ngữ được dùng để mô tả hiện tượng mệt mỏi cảm xúc hoặc kiệt sức tinh thần do việc liên tục tìm kiếm hoặc trải nghiệm các yếu tố mang lại niềm vui, sự thỏa mãn ngắn hạn, mà không có sự cân bằng với những trải nghiệm sâu sắc hoặc có ý nghĩa lâu dài.)
Dr. H im lặng, mắt vẫn dán vào hình ảnh hai cơ thể bện chặt trong ánh sáng lờ mờ.
- Tôi cần cậu giải thích. Vì sao lại chọn hai cá thể này? Hai Idol? Lại còn cùng nhóm? Đây không phải mô hình chuẩn.
- Sai rồi. Một đứa nghiện được yêu thương. Một đứa nghiện điều khiển. Đặt nhầm người, chúng sẽ phát điên. Nhưng đặt đúng, chúng sẽ tạo ra địa ngục – kiểu địa ngục đẹp đến mức không ai muốn thoát ra.
Cô bật màn hình log, kéo xuống các ghi chú cũ.
.
.
.
Trích: Ghi chú ngày 1 - trang 9
#BG: Phản ứng phòng vệ thấp, dễ thích nghi, hành vi phục tùng ngấm ngầm.
#YJ: Kiểm soát cảm xúc cực kỳ tốt, nhưng ẩn chứa xu hướng chiếm hữu dạng kín.
Trích: Ghi chú ngày 2 - trang 14
Giai đoạn thích nghi. #BG vẫn giữ phòng vệ mềm, #YJ bắt đầu trấn an chủ động. Ghi nhận: chưa phát sinh phản kháng rõ ràng.
Trích: Ghi chú ngày 3 - trang 22
Kích thích nhục cảm đầu tiên được kích hoạt. Bonding hình thành sớm. #YJ có dấu hiệu gaslighting. #BG dao động mạnh giữa chống đối và đầu hàng.
.
.
.
Đến đây, bác sĩ khẽ cười một tiếng.
Dễ thương. Rất dễ thương. Như nhìn thấy một đôi chuột bạch đang tự chọn lồng sắt mà chui vào.
- B, cậu đang nuôi dưỡng một loại trauma-bonding dạng đặc biệt hay gì?
- Không, tôi đang chứng kiến một trường hợp "tự nguyện nô lệ". Cậu ta không bị ép buộc. Cậu ta tự khiến mình cần gã kia để tồn tại.
.
.
.
Trích – Ghi chú ngày 4 - trang 30
Tăng mạnh dopamine và oxytocin sau tiếp xúc cơ thể.
#YJ biểu hiện obsessive attachment.
#BG phản ứng khoái cảm – trừng phạt đan xen, vòng lặp thưởng – phạt hình thành.
(Oxytocin - hormone gắn kết, hormone ôm ấp.
Obsessive attachment: gắn bó ám ảnh.)
.
.
.
- Tôi từng gọi gã đó là "vị thánh chịu đựng". – Dr. B mỉm cười. – Thật may gã ta không đi theo ngành tâm lý, chứ nếu không có lẽ giờ đã là đồng nghiệp của chúng ta. Tôi và cậu cùng ra chuồng gà.
Dr. H nhăn mũi, có chút tổn thương lòng tự trọng.
- Và BeomGyu tin đó là tình yêu?
- Cậu ta không còn phân biệt được. Chúng vượt qua ngày thứ 5 bằng máu.
.
.
.
Trích – Ghi chú ngày 5 - trang 42
Rút 800cc máu từ #YJ.
#BG có phản ứng guilt-reinforcement: tự trách, ám ảnh. Cortisol tăng 5.3 lần.
Bắt đầu vòng lặp lệ thuộc – tội lỗi – chuộc lỗi – quy phục.
.
.
.
- Cậu hiểu mà đúng không, H thân mến? Ngày thứ 5 ấy. Một kẻ càng sợ mất ai đó, càng sẵn lòng dâng bản thân ra để bù đắp. Chính xác từ ngày ấy, #BG ngừng là "một cá thể" mà trở thành "vật thuộc sở hữu". Mọi hành vi không còn định hình bởi lý trí, mà là chuỗi phản xạ cảm xúc do #YJ kích hoạt.
- Vậy #YJ?
- Gã tạo vòng lặp "tôi đau – tôi yêu – tôi xứng đáng được yêu". Một kiểu self-objectification, dùng chính mình như công cụ ràng buộc cảm xúc. #YJ có thể không nói nhiều, nhưng mọi hành vi đều như thể đang thầm thì một câu: "Hãy yêu tôi, tôi đang chết dần đi vì em". Chẳng phải rất lãng mạn hay sao? Đẹp đẽ. Đáng sợ. Aish, làm sao đây tôi mê gã ta quá đi mất!!!
- Tức là gã dùng thể xác làm con cờ, sự đau đớn làm cầu nối, và hành vi "chịu đựng nhưng vẫn ôm ấp" để neo giữ #BG vào cảm giác nợ nần – yêu thương – sợ mất?
- Bingo! H à, cậu thật thông minh! Tôi cũng mê cậu quá đi mất!
YeonJun không cần BeomGyu hạnh phúc. Gã cần cậu lệ thuộc.
.
.
.
Trích – Ghi chú ngày 6 - trang 64
#BG phản ứng thụ động toàn diện. Vượt ngưỡng phòng vệ sinh lý.
Mọi kích thích được tiếp nhận như phần thưởng bắt buộc.
.
.
.
Trích – Ghi chú ngày 7:
Giai đoạn vượt ngưỡng.
#YJ phát động hành vi xâm nhập không qua tín hiệu đồng thuận.
Hành vi giao hợp mang tính trừng phạt – mất kiểm soát lực đạo.
#BG không phản kháng, thậm chí có dấu hiệu tái kích thích.
.
.
.
Dr. H hạ thấp giọng:
- Cậu gợi ý tôi dùng Choi SooBin? Vậy người còn lại nên là ai?
- À. Để Choi SooBin tự chọn đi. Dễ mà. Giống như cách Choi YeonJun đã làm ấy.
B lật hồ sơ, nét bút dừng lại giữa dòng. Có lẽ đây là cặp đôi duy nhất không khiến cô ngáp chán sau 8 ngày.
Cô từng theo dõi hàng tá thí nghiệm thất bại. Những chủ thể rối loạn thần kinh quá sớm, tự tử ngày thứ 3, hoặc quay sang giết bạn cùng phòng vì hoang tưởng.
Nhưng hai đứa này thì khác. Chúng không sợ nhau. Chúng sợ mất nhau.
Độc hại. Cực kỳ độc hại. Nhưng hợp nhau hoàn hảo.
BeomGyu không còn sợ đau, chỉ sợ không được YeonJun chạm vào. Cậu không sợ bị làm nhục, chỉ sợ không còn là duy nhất.
YeonJun đang trở thành đồng phạm. Và gã biết.
Gã có thể dừng lại. Nhưng gã không làm. Bởi trong thâm tâm, gã nghiện sự phụ thuộc của BeomGyu – nghiện cảm giác được nhìn thấy cậu rơi xuống vì chính mình, rồi lại vươn tay cứu cậu như một vị thần.
"Giai đoạn 3: Sáp nhập bản ngã – khi nạn nhân tự xóa ranh giới với kẻ thao túng."
Cô đã chờ rất lâu cho thời khắc này.
Phòng Số 9 thiết kế chuỗi 10 ngày chơi.
A = tổn thương vật lý.
B = tổn thương cảm xúc/thể xác mang tính nhục cảm.
Chỉ với 2 lựa chọn mỗi ngày, hệ thống có tới 1024 đường dẫn hành vi tiềm năng. Với các cá thể riêng biệt từng phòng, biến số tâm lý tăng lên theo cấp số mũ.
Tuy nhiên, biến số không nằm ở lựa chọn, mà ở cách hai chủ thể diễn giải và đồng thuận với lựa chọn ấy.
Tên gọi không định nghĩa bản thể. Lựa chọn thì có.
Dr. B nhấc điện thoại, gọi thẳng tới trung tâm phân tích:
- Pha lặp chuẩn bị đến đoạn gãy. Kích hoạt dần cảm giác sai lệch thời gian.
- Tăng cường ảo giác âm thanh.
- Cài vào đoạn đối thoại mẫu.
Sau một nút nhấn, màn hình nhảy số.
Mốc giờ: 07:03:17
Tình trạng: Kích hoạt Vòng lặp Giấc Mộng Tự Do
Màn hình số 12 vừa chớp nháy lần thứ ba.
Kịch bản tự tạo đang phát: Cảnh BeomGyu tỉnh dậy trong căn hộ cũ của cậu tại Daegu. Đèn sáng. Có tiếng chim hót. Hệ thống dựng cảnh hoàn chỉnh 96,4%.
Cô điều chỉnh lại góc camera. Hình ảnh hiện lên rõ hơn, BeomGyu đang mỉm cười.
Một nụ cười sai nhịp thần kinh, không đúng với biểu cảm sinh học.
Một cửa sổ nhỏ bật lên bên góc phải.
"CẢNH BÁO: TẦN SỐ ĐỒNG BỘ CẢM XÚC GIỮA HAI CHỦ THỂ ĐẠT 97%. HỆ THỐNG KHÔNG CÒN PHÂN BIỆT ĐƯỢC TRẠNG THÁI CHỦ QUAN VÀ KÍCH THÍCH NGOẠI VI."
Nghĩa là gì? Nghĩa là... họ bắt đầu tự tạo ra nhiệm vụ.
Họ không cần Phòng số 9 giao nhiệm vụ nữa.
Họ sẽ tự trừng phạt nhau. Tự kiểm tra nhau. Tự rơi vào ảo ảnh.
Và hệ thống sẽ chỉ ghi nhận.
Một lần nữa, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình chính. Họ đang ngủ.
Nếu đây là tình yêu... thì có lẽ ta cần định nghĩa lại từ ấy.
...
.
.
Cùng lúc đó, trong căn phòng số 9 phiên bản BXN032, khi BeomGyu và YeonJun dần chìm vào giấc ngủ sâu, hệ thống màn hình bắt đầu âm thầm kích hoạt.
Chủ thể thử nghiệm:
Mã định danh: #YJ.
Mã định danh: #BG.
Giai đoạn hiện tại:
Vòng lặp BXN032 – "Tự nhận thức đứt gãy – Đồng hóa phản chiếu".
Cảnh báo hệ thống: Chủ thể đã tự sinh nhiệm vụ. Không còn yêu cầu kích thích ngoại vi.
Chúc mừng hai bạn đã bước sang ngày thứ 9. Kể từ lúc này, căn phòng sẽ tự động kích hoạt "Vòng lặp Giấc Mơ Tự Do". Không có lựa chọn A. Không có lựa chọn B.
Trong vòng 24 giờ tiếp theo, YeonJun và BeomGyu sẽ không biết đâu là thật, đâu là giả.
Hệ thống sẽ tự động tạo ra các "nhiệm vụ" giả – hoặc thật – lồng ghép vào ký ức và giác quan của cả hai.
Gợi ý từ hệ thống:
"Có thể bạn đang mơ. Có thể bạn vừa giết người mình yêu. Có thể bạn vừa quan hệ với một bản sao. Có thể... bạn chưa bao giờ rời khỏi phòng số 9."
...
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com