Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Lưu Vũ vừa bước qua tuổi 29 không lâu, còn chưa kịp hết đau đầu vì mấy lời giục cưới từ họ hàng thân thích lại liên tiếp nhận được mấy câu hỏi han quen thuộc từ năm này qua năm khác của mẫu thân đại nhân. Lưu Vũ biết bọn họ cũng là muốn tốt cho mình, nhưng mà y thật sự chưa hề nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với ai đó, huống chi là còn tiến đến hôn nhân... Uầy, giờ thì Lưu Vũ đã hiểu rõ cảm giác của Bá Viễn năm đó rồi...

Sinh nhật năm nay vẫn là một ngày tất bật từ sân khấu đến phòng tập, nhưng nhận được những lời chúc mừng đến từ người thân bạn bè, đặc biệt là các anh em đồng đội cũ cũng khiến Lưu Vũ vui vẻ cả một ngày, bất chấp lịch trình dày đặc không ngừng chồng chất lên đôi vai bé nhỏ kia

"Tiểu Vũ, đang trả lời tin nhắn sao?"

Trợ lý mang theo đồ ăn tối mà tiến vào, thấy Lưu Vũ đang tựa lên sofa mà dịu dàng mỉm cười, tay không ngừng đánh chữ trên điện thoại cũng không bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng đặt lỉnh kỉnh nào là cơm hộp các thứ xuống bàn, cẩn thận bày ra trước mắt y

"Ừm. Bọn họ nháo từ weibo đến group chat chung, nãy giờ vẫn chưa xong."

"Có cần bên phòng làm việc giúp em không? Dù sao cũng chỉ là cảm ơn vài câu có lệ."

"Không cần." Lưu Vũ khẽ nhíu mày, môi cũng hơi mím lại, nhưng rất nhanh lại vui vẻ như thường, giống như biểu tình không hài lòng vừa rồi chưa từng xuất hiện "Bọn họ tùy tiện chúc mừng cũng được, nhưng em đều phải thành tâm trả lời."

"Huống chi... đây đều là đồng đội cũ của em."

INTO1 vẫn là một thứ gì đó rất đặc biệt đối với Lưu Vũ, dù thời gian có trôi qua bao lâu vẫn chẳng thể khiến vị trí của những người đó lay chuyển chút nào trong lòng y. Và cũng như nhiều năm trước, y đều sẽ vô thức lộ ra địch ý với những ai dám động chạm đến họ.

Trợ lý cũng biết mình lỡ lời, im lặng cúi đầu không đáp. Lưu Vũ tiếp tục vùi đầu nhắn tin, thỉnh thoảng còn bật cười khe khẽ vì mấy cái sticker ngốc nghếch từ đám anh em cây khế kia gửi đến

Bao nhiêu năm rồi, phía phòng làm việc vẫn chưa từng dành cho bọn họ ánh mắt hòa nhã nào... Lưu Vũ chỉ có thể thở dài trong lòng.

"Phải rồi, bên chương trình mới kia bao giờ mới bắt đầu vậy chị?"

Lưu Vũ hỏi người trợ lý đang im lặng đến bất thường sau khi đã buông điện thoại xuống mà bắt đầu dùng bữa

"Chiều ngày mai, có vấn đề gì không em?"

"Không ạ. Đi sớm cũng tốt, em sắp phát điên với mấy lời thúc giục với mai mối rồi đây này..."

Trợ lý thấy tâm trạng Lưu Vũ đã bình ổn trở lại cũng yên tâm thở phào, mỉm cười đùa một câu

"Thật ra... hiện tại yêu đương cũng không có gì là bất tiện. Fan của em sẽ hiểu mà, phòng làm việc cũng sẽ..."

"Chậc... cả mấy chị cũng không chịu tha cho em!!"

Nhìn ông chủ nhỏ bắt đầu không vui mà dùng nĩa giày vò miếng cà chua trong hộp salad, cô trợ lý đành thức thời im miệng, trao đổi mấy việc vặt vãnh nữa rồi cũng rời đi.

Lưu Vũ ăn xong thì cầm lấy kịch bản trợ lý để lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua những dòng chữ đánh máy thẳng tắp bên trong.

Sau khi đạt được thành công nhất định ở mảng nghệ thuật, cũng tổ chức tour concert ở 10 thành phố nội địa, chủ trương hiện tại của phòng làm việc chính là miếng bánh giải trí hấp dẫn này

Chương trình lần này tuy không chú trọng đến các nghệ sĩ cố định nhưng Lưu Vũ lại quyết định chọn nó giữa các lời mời tiềm năng khác, bởi vì nó nói về một viện dưỡng lão của những nghệ sĩ lớn tuổi, những người đã dành cả đời để cống hiến cho nghệ thuật nhưng lại chẳng có nỗi một chốn dung thân khi về già... câu chuyện nó muốn khai thác đã đánh động đến Lưu Vũ, khiến y ngay lập tức đáp ứng lời mời của tổ tiết mục.

Lưu Vũ vô cùng háo hức trông ngóng về chuyến đi đến viện dưỡng lão trên hòn đảo tư nhân kia, mà không hề biết rằng cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn thế nào sau cuộc hành trình vỏn vẹn 2 tuần này...

.

Những ngày đầu khi mới bắt đầu làm quen có lẽ khá khó khăn với tất cả mọi người, từ các nghệ sĩ trẻ đến những ông cụ bà lão không còn minh mẫn kia. Nhưng Lưu Vũ là ai cơ chứ, bản tính hoạt bát lanh lợi vốn có cùng với nhiều năm được mài dũa đã khiến y nhanh chóng kết thân được với rất nhiều người lớn tuổi, thành công làm các ông bà cứ luôn miệng gọi y Tiểu Vũ Tiểu Vũ không thôi

4 ngày trôi qua êm đẹp, việc ghi hình vẫn tiếp tục, bọn họ vừa chào tạm biệt đoàn khách thứ 2, lại rục rịch dọn dẹp rồi chuẩn bị đón tiếp những khách mời tiếp theo.

"Hôm nay lại mưa, xui thật Tiểu Vũ nhỉ!"

Tiêu Dật, thành viên nhỏ tuổi nhất của dàn khách mời cố định đang cùng Lưu Vũ dọn dẹp bàn ghế, nhìn bầu trời vần vũ mây đen bên ngoài mà thở dài thườn thượt

"Ừm... bọn mình vốn định ra hồ câu cá một phen, không nghĩ đến mưa lại dai dẳng như vậy."

Những người lớn tuổi đang giấc ngủ trưa, các thành viên còn lại thì chia nhau mỗi người một việc, người thì ra vườn hái rau, người thì xuống bếp chuẩn bị bữa xế, người lại đang sắp xếp cho các hoạt động tối nay... cuối cùng chỉ còn 2 người họ ở lại dọn dẹp rồi tiện thể đón khách mời mới mà thôi

"Tiểu Vũ này, anh đoán xem lần này khách mời sẽ là ai?"

"Anh không đoán... dù sao chốc nữa sẽ được gặp họ rồi, không phải sao?"

Nhìn Lưu Vũ tinh nghịch nháy mắt, Tiêu Dật cũng vô thức bật cười theo y. Những thành viên khác có phần lớn tuổi hơn, khoảng cách thế hệ khiến cậu nhóc khá e dè, duy chỉ có vị ca ca này là cực kì dễ gần cùng tốt bụng. Cũng chính y là người đầu tiên bắt chuyện với cậu, còn rất để ý những lúc cậu thu mình giữa đám đông mà khuấy động không khí, để cậu không bị bỏ lại quá xa...

"Anh thật là..."

Tiêu Dật còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông cửa vừa vang lên đã cắt ngang lời cậu. Lưu Vũ lập tức dừng tay, cầm ô đi ra cửa, không quên ngoáy đầu lại nhìn đứa em đang đứng ngây ngốc phía sau

"Tiểu Dật, cùng đi đón khách nào!"

"A... dạ!"

"Bọn họ đến sớm hơn anh nghĩ... mà cũng tốt, vừa kịp lúc để ông bà tỉnh dậy."

Lưu Vũ nhanh nhẹn mở cửa lớn, trước mắt là một đoàn khách gồm 3 người, 2 nam 1 nữ. Một trong số đó là đạo diễn khá nổi tiếng Dương Minh, đi cùng có lẽ là 2 diễn viên trong đoàn phim.

"Dương đạo, xin chào! Mọi người mau vào trong kẻo ướt!"

"A, thầy Lưu! Rất vui được gặp cậu!"

Hai nhóm người tay bắt mặt mừng rồi cũng vội vàng đi vào, chợt Dương đạo lại giữ lấy tay Lưu Vũ, vô cùng ý nhị mà nhìn y

"Thầy Lưu này, đoàn chúng tôi còn một tiểu tử nữa đến sau. Thằng bé đó dường như để quên món gì trên xe, nhất quyết muốn tìm nên bảo chúng tôi vào nhà trước. Phiền cậu chờ nó ở đây một chút có được không?"

"A... tất nhiên. Vậy để Tiểu Dật dẫn mọi người vào trước nhé. Tôi sẽ đợi cậu ấy đến rồi vào cùng. Nhưng mà xin Dương đạo đừng gọi tôi là thầy nữa..."

Lưu Vũ cũng không nề hà gì, trước nhà có một mái đình nhỏ, y liền nhanh chóng đi vào đó tránh mưa, tiện thể chờ bạn nhỏ đến muộn kia

Cũng không mất bao lâu, một dáng người cao cao dưới tán ô trong suốt chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Lưu Vũ, thiếu niên giữa màn mưa rả rích bước từng bước hối hả, dù gấp gáp vẫn cực kỳ phong độ, khiến Lưu Vũ bất giác mà nhìn y đến ngẩn ngơ...

Châu Kha Vũ... vậy mà lại là em.

Đứa nhóc này!

Châu Kha Vũ từ xa đã trông thấy bóng dáng nho nhỏ trước cửa, càng đến gần trái tim lại không nghe lời mà đập liên hồi, đến khi đứng trước mặt người nọ, hắn vẫn không tin được mà căng thẳng đến nuốt nước bọt mấy lần

"Lưu... Lưu Vũ! Chào... anh!"

Lại nữa...

Lưu Vũ bất giác liền bật cười, đứa em nhỏ này của y vẫn chưa bỏ được tật lắp bắp trước mặt mình sao? Cũng thật kỳ lạ, Châu Kha Vũ vốn dĩ miệng mồm cũng khá nhanh nhẹn, ngày trước trong nhóm cũng không đến mức bị bắt nạt cho nói không lại. Vậy mà mỗi lần cùng tiểu đội trưởng là y đối mặt, em ấy đều lúng túng như gà mắc tóc, câu đầu tiên luôn không cách nào nói ra trôi chảy trọn vẹn...

Lưu Vũ theo thói quen vỗ nhẹ vào bả vai người trước mắt, không ngờ khoảnh khắc cả hai tiếp xúc, một giọng nói quen thuộc lại bất ngờ vang lên trong đầu y

«Ngốc quá đi! Sao mày không thể nói cho đàng hoàng được một lần vậy hả?!»

«Bị Tiểu Vũ cười mất rồi! Châu Kha Vũ ngu ngốc!!»

«Cơ mà cuối cùng cũng gặp lại anh ấy rồi! Vui quá đi mất!!»

Lưu Vũ bị dọa cho sững sờ trong chốc lát, đây rõ ràng là giọng của Châu Kha Vũ, nhưng lại không phải từ miệng em ấy phát ra... lẽ nào là y có thuật đọc tâm trí sao??

Ôi mẹ ơi... lẽ nào mấy chuyện gần 30 mà chưa xxx sẽ biến thành phù thủy là thật ư?

Lưu Vũ đã từng nghe nói về một bộ phim nổi tiếng nói về đề tài này... Cứ ngỡ chỉ là phim ảnh không có thực, không ngờ lại rơi xuống đầu mình thế này...

Không lẽ đây là quả báo khi ngày xưa y và Lâm Mặc đã cầm đầu cả nhóm mang chuyện này ra trêu anh cả Bá Viễn suốt một thời gian sao?

Châu Kha Vũ thấy Lưu Vũ xoắn xuýt không chịu động, tay còn siết lấy vai áo mình như vậy thì rất lấy làm khó hiểu, nhưng mà chút hoài nghi kia cũng bị chủ nhân của nó nhanh chóng vứt ra sau đầu mà dồn toàn bộ lực chú ý lên người trước mắt

«Tiểu Vũ vẫn xinh đẹp như ngày nào. Người thật vẫn đẹp hơn nhiều so với video hay ảnh chụp nhỉ?»

«Oa muốn ôm anh ấy quá đi mất!! Nhưng lỡ bị lôi lên hotsearch không phải lớn chuyện hay sao? Mình thì không có việc gì nhưng nhỡ làm phiền anh ấy thì sao...»

Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên, Lưu Vũ kinh ngạc khẽ động mi, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, y hơi nghiêng đầu, cong nhẹ môi châu, giang rộng vòng tay chào đón người trước mắt

"Chào em Kha Vũ, cũng khá lâu rồi nhỉ? Có thể ôm em một cái không?"

Châu Kha Vũ bởi vì hai tiếng Kha Vũ dịu ngọt kia mà chợt hoàn hồn, thấy đối phương vì tiếp đón mình mà đưa ra một món quà bất ngờ kia thì xúc động đến mở to mắt, lắp bắp không nói nên lời

"A? Có... có thể ạ."

Tức thì bản thân liền rơi vào một cái ôm ấm áp, vòng tay người ấy vòng qua lưng, dịu dàng ôm lấy hắn như đã từng, Châu Kha Vũ run rẩy vươn tay kéo y vào lòng, biến cái ôm chào đón trở nên kề cận hơn bao giờ hết. Lưu Vũ bị y ôm chặt cũng không phản ứng, không hiểu vì sao... cái ôm từ người đồng đội cũ đã lâu không gặp lại khiến y tham luyến đến như vậy.

«Aaaaaaaaaaaa Tiểu Vũ thật đáng yêuuuuu»

«Bao năm rồi anh ấy vẫn cao ngang ngực mình!! Hương nước hoa cũng không có đổi...»

Châu Kha Vũ ngoài mặt không biểu cảm nhưng nội tâm lại đang không ngừng thét gào. Lưu Vũ nghe được thì lập tức đen mặt, lại ngại có bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ mà không dám đẩy hắn ra rồi cho bộp cho một cú

Anh không cao lên nữa thì liên quan gì đến em hả thằng nhóc này!!

Tổ đạo diễn nhìn hai người nam nhân ôm nhau chặt cứng dưới trời mưa cũng hơi khó hiểu, nhưng cũng chỉ đoán rằng bởi vì bọn họ từng hoạt động chung trong một nhóm nhạc cho nên tình cảm có chút khắng khít hơn bình thường mà thôi...

"Vẫn tiếp tục quay sao?"

"Trợ lý của Lưu Vũ không ở đây, mà kệ đi! Anh em ôm nhau thì làm quái gì không được!?"

"Anh em ôm nhau thì tất nhiên không có gì không được..."

Nhưng mà đây là Lưu Vũ và Châu Kha Vũ ôm nhau thì... rất là có gì đó được không!!

Nội tâm phó đạo diễn đang khẩn thiết gào thét, nhưng trước ánh mắt quyết liệt kia, ông cũng không dám ho he gì nữa

Cơ mà chính bản thân đạo diễn và cả ekip cũng không biết, rằng chương trình mang tính chữa lành này của mình lại sẽ leo lên hot search chỉ vì cái cảnh mà họ vừa cho là không có gì bất thường kia, mà còn lên những 2 lần!!

___________________

Anh Viễn: phí cameo của em 500 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com