Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Tài xế taxi thỉnh thoảng cứ liếc trộm vị khách dáng người nhỏ gầy ngồi ở ghế sau. Cậu ta khoác chiếc áo măng tô lớn màu đen lấm tấm những hạt mưa phùn, gương mặt trắng bệch vì lạnh khuất phân nửa sau mái tóc nâu loà xoà rũ xuống phía trước. Vị khách này chỉ đem theo một vali nhỏ gọn bên mình, mà hiện tại cậu ta cũng không giống như những vị khách bình thường, chẳng nghịch điện thoại mà cũng chẳng buồn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Nói đúng ra thì trên con đường đêm vắng lặng leo lét ánh đèn thế này cũng chẳng có gì để ngắm, nhưng dáng vẻ ngồi bất động của cậu ta khiến cho tài xế không khỏi sợ sệt mơ hồ.

“Anh đừng lo. Tôi không phải ma đâu.”

Vị khách đột ngột nói, giọng cậu ta nhẹ và lạnh tanh như những giọt mưa li ti bên ngoài cửa kính xe. Tài xế giật mình đánh thót, thấy người kia ngẩng đầu nhếch miệng cười nhạo mình trong kính chiếu hậu. Gương mặt cậu ta rất bình đạm, đôi mắt rũ đuôi tuy mang nét buồn man mác nhưng tuyệt đối không hề quỷ dị như người tài xế đã tưởng tượng. Vị khách xoa xoa hai bàn tay thanh mảnh vào nhau, thổi mấy hơi cho ấm, rồi đút chúng vào túi áo măng tô. Tài xế cười giả lả, đánh tay lái vòng lên đường hướng về đỉnh đồi, miệng ngắc ngứ bắt chuyện:

“Haha… Tôi không có ý đó. Nhưng mà cậu nghĩ đi… vào một đêm mưa như thế này lại nhận được cuộc gọi đón khách tại nghĩa địa… hơn nữa vị khách đó còn muốn đến nhà thương điên trên đỉnh đồi hẻo lánh… cũng có chút kì quái đó…”

Vị khách phì cười, thoải mái ngả đầu ra ghế bọc da, mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn trả lời tài xế “Vậy mà anh cũng chịu đến đón tôi là tốt rồi. Nếu không tôi cũng không biết phải làm sao. Còn tên tài xế taxi tôi đón ở sân bay, đã nói anh ta chờ một chút, tôi vào viếng mộ rồi ra ngay. Vậy mà lúc trở lại đã không thấy đâu, cả tiền xe cũng không lấy, cứ thế bỏ đi mất dạng.”

“Vậy chắc anh ta cũng sợ… Haha… Có điều… muốn viếng mộ thì cứ để buổi sáng đi, cậu còn vừa mới xuống máy bay, nên nghỉ ngơi mới phải. Sao cậu lại chọn cái giờ này…”

Vị khách thôi không ngả đầu ra sau nữa. Cậu ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm “Bởi vì tôi đã hứa, khi quay về sẽ lập tức đi thăm cậu ấy.”

“Người đó… là ai vậy? Người thân của cậu hả?” Tài xế giảm tốc độ chậm lại khi ngày càng tiến đến gần chiếc cổng sắt lớn.

“Không. Đó là một người bạn của tôi.” Vị khách lặng lẽ buông một tiếng thở dài.

Chiếc taxi cuối cùng cũng dừng lại. Vị khách xách vali của mình xuống, trả tiền cho tài xế rồi bấm chuông. Từ chiếc loa nhỏ gắn trên cột cổng truyền đến một giọng nữ dịu dàng lịch sự:

<<Xin cho biết quý danh?>>

“Tôi là bác sĩ Byun Baek Hyun.”

<<A, viện trưởng Kim đang chờ anh. Mời anh vào trong.>>

Cánh cổng sắt đồ sộ tự động mở ra. Baek Hyun một tay xách vali, một tay cho vào túi áo măng tô, bước đi chậm rãi trên con đường trải sỏi. Tiếng mưa tí tách và tiếng gót giày trên đá lạo xạo vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, không gian xung quanh cũng vô cùng heo hút vắng vẻ gây cảm giác rợn người như trong những bộ phim kinh dị. Thỉnh thoảng những cơn gió lạnh lại làm đung đưa bóng đen từ những cành cây soi xuống đất. Baek Hyun vẫn lầm lũi bước, đầu hướng thẳng về phía toà nhà lớn có cánh cửa gỗ to. Một người khoác áo blouse trắng đang đứng đợi cậu phía trước. Trên môi anh ta là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng không quá mức xa cách. Baek Hyun mỉm cười lại với anh ta khi bước từng bước lên bậc tam cấp. Người kia bắt tay cậu, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, mở cửa dẫn cậu vào trong.

“Phiền cậu phải vất vả lặn lội đến đây giữa đêm hôm mưa gió thế này, bác sĩ Byun.”

“Viện trưởng Kim đừng nói vậy. Đều là chủ ý của tôi cả mà. Tôi mới là người làm phiền viện trưởng.”

Ngay sau cánh cửa gỗ lớn là một sảnh rộng sơn màu kem nhạt sáng sủa. Không khí bên trong khác hẳn bên ngoài, ấm áp và sinh động hơn. Trên chiếc ghế sofa lớn và mấy chiếc ghế bành xung quanh có mấy người đang túm lại bên màn hình TV xem phim truyền hình. Góc bên này thì có hai người đang ngồi đánh cờ với nhau. Một vài đứa trẻ ôm những con thú bông hay búp bê chơi đùa với nhau trên tấm thảm lông cừu lớn giữa phòng. Xen giữa bọn họ là những y tá mặc đầm xanh dương nhạt đứng hỗ trợ, thỉnh thoảng lại can ngăn một cuộc cãi vã của bọn nhóc, hoặc là lấy thêm bánh quy cho những người đang xem TV. Ngoại trừ y tá có nét mặt dịu dàng và kiên nhẫn thì những người còn lại đều có chút thơ thẩn, nhưng trông họ rất vui vẻ. Nhìn sơ qua thì có cảm giác như đây là một đại gia đình cực kì hạnh phúc.

Đi qua khỏi sảnh lớn rồi, Baek Hyun cùng người kia lên lầu, bước dọc theo một hành lang ngang qua các căn phòng nhỏ có một cửa đi và một cửa sổ có rèm che. Hầu hết các căn phòng đều tối om, những phòng sáng đèn thì có thể thấy y tá đang loay hoay bên trong giúp đỡ một vài cụ già dọn giường, không thì là đọc truyện cổ tích cho một đứa bé đang ngoan ngoãn đắp chăn ngang ngực.

“Mỗi bệnh nhân ở đây đều có một phòng riêng như cậu đang thấy. Ở cuối và đầu hành lang đều có phòng trực của y tá để tiện theo dõi và chăm sóc bệnh nhân. Riêng phòng của bác sĩ thì nằm ở tầng khác. Để tôi dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Điều hành một nơi lớn như vậy, chắc viện trưởng cũng khá vất vả?” Baek Hyun hỏi khi hai người bước vào thang máy.

“Cũng không đến nỗi.” Người kia lắc đầu “Tất cả mọi người đều giúp đỡ tôi rất nhiều, cho nên công việc của tôi cũng không quá khó khăn. Sau này hy vọng cậu cũng có thể giúp đỡ tôi như vậy.”

“Tôi mới phải nhờ viện trưởng chiếu cố mình. Một bác sĩ mới chưa có kinh nghiệm như tôi thì giúp đỡ được gì chứ.”

“Cậu đừng khách sáo. Đã đến đây thì giống như người một nhà rồi. Người một nhà là người thân, sao có thể quá khách sáo với nhau được. Cậu đừng gọi tôi là viện trưởng này viện trưởng nọ nữa, gọi tên được rồi.”

“Dù sao anh cũng là tiền bối, tôi đâu thể nào thất lễ.”

“Cậu lại khách sáo rồi. Không sao đâu, tôi cũng muốn gọi cậu là Baek Hyun thay cho ba chữ “bác sĩ Byun” xa cách.”

“Tôi hiểu rồi, Jun Myeon.”

Baek Hyun nói rồi cúi đầu bật cười. Jun Myeon nhìn thấy cử chỉ này của cậu, anh nheo mắt hỏi “Có gì thú vị sao?”

“Không. Chỉ là… đã từng có người nói với tôi mấy lời giống như vậy.”

“Người đó hẳn là có vị trí nhất định trong lòng cậu.” Jun Myeon trầm giọng như thủ thỉ. Sau đó anh duỗi vai, thở hắt một cái “Thật ra, mấy lời đó tôi học từ một bệnh nhân đấy.”

Cửa thang máy mở ra. Hai người lại tiếp tục bước dọc một hành lang dài chính giữa hai dãy phòng liên tiếp nhau. Diện tích những phòng này lớn hơn phòng bệnh nhân ở lầu dưới. Jun Myeon rút chùm chìa khoá lớn ra, tiếng leng keng vang vọng khắp hành lang vắng lặng. Anh lấy ra một chiếc rồi giao cho Baek Hyun, gõ gõ tay lên cánh cửa trước mặt bọn họ.

“Từ nay phòng này là của cậu. Tôi đã bảo lao công dọn dẹp lại một chút cho đỡ bụi. Tạm thời tối nay cậu cứ dùng nghỉ ngơi trước, ngày mai có thể sắp xếp lại theo ý thích. Nếu cần gì thì cứ dùng điện thoại bàn gọi, muốn gặp tôi thì ấn số 1.”

“Được rồi, cám ơn anh. Tôi đi nghỉ trước, anh cũng nghỉ sớm đi.”

“Chào cậu, Baek Hyun. Mai gặp. À, ngủ ngon nhé.”

“Anh cũng vậy.”
-------------
End chương 1. Nếu thấy ổn hãy cho mình xin 1 sao nhé. Cảm ơn các bạn ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com