Chap 10 : Quay trở về bên anh
Chap 10
- " Ưm... " - Cậu tỉnh dậy dưới ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Cậu khẽ cựa quậy nhìn xung quanh căn phòng. Rồi nhìn sang người đang nằm cạnh mình.
Con người kia vẫn còn đang ngủ sao? Khuôn mặt đó, đôi môi đó, ánh mắt đó. Đã lâu rồi cậu được nhìn nó, cậu khẽ lấy tay sờ nhẹ lên khuôn mặt ấy.
Cảm giác quen thuộc lại ùa về. Cậu nhớ về những kỷ niệm lúc ấy, khi cậu và hắn vẫn còn ở bên cạnh nhau, tim lại bắt đầu nhói lên rồi.
Cậu bước xuống giường và rời khỏi phòng, để lại con người ấy. Cậu bắt đầu đi xuống lầu, đi hướng về phía nhà bếp để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu và hắn.
1 tiếng sau ...
Cuối cùng cậu cũng nấu xong bữa ăn. Đúng là nấu ăn không hề dễ chút nào, cậu đã rất vất vả, vì đây là lần đầu tiên mà cậu nấu ăn. Cậu bước lên lầu, và gọi hắn dậy. Cậu bước đến gần giường và lây lây người của hắn :
- " Park ChanYeol ! Dậy mau đi, trời sáng rồi "
Đáp lại lời cậu chỉ là không khí, hắn vẫn nằm, không 1 cử động. Cậu lây mạnh người hắn :
- " Yahhh ! Park ChanYeol, anh có dậy hay không thì bảo ? "
- " 5 phút nữa thôi... " - Cuối cùng hắn cũng chịu trả lời cậu
- " Tôi không biết, bây giờ anh có dậy hay không ? " - Giọng cậu bắt đầu có chút gì đó len lỏi sự tức giận
- " Tôi dậy mà, tôi dậy mà. " - Hắn luống cuống ngồi dậy
- " Vậy anh mau mau đi làm vệ sinh rồi xuống ăn sáng. " - Cậu nói
- " Cậu xuống trước đi, rồi tôi xuống ngay. " - Nói rồi hắn bước vào phòng tắm để làm vệ sinh.
Hắn bước xuống cầu thang, thì thấy cậu đang dọn thức ăn lên bàn. Hắn không biết là cậu biết nấu ăn, từ khi vẫn còn ở bên cạnh cậu, những món ăn là do chính hắn nấu cho cậu ăn. Hắn không ngờ cậu lại biết nấu ăn. Quả thật ngạc nhiên.
Hắn đi xuống lầu, và ngồi yên vị trên chiếc ghế của mình, hắn chỉ việc đợi cậu dọn thức ăn lên và ăn thôi. Cậu vừa dọn thức ăn xong, hắn ngồi và trêu cậu 1 tí.
- " Cậu cũng biết nấu ăn nữa à ? Để tôi nếm thử thức ăn của cậu xem sao . "
- " Đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn đó, tôi cũng không biết thức ăn có mùi vị thế nào. Anh nếm thử mùi vị giúp tôi cũng được. " - Cậu tươi cười nhìn hắn
- " Đâu để tôi gắp thử một miếng thử xem " - Nói rồi hắn gắp 1 miếng thức ăn bỏ vào miệng
- " Hưm.... Hưm " - Mặt hắn bây giờ cứ giống như một ông cụ 80 tuổi, khiến cậu nhìn liền phải bật cười.
- " Món ăn của tôi không ngon sao ? Nhìn mặt sao tôi thấy hồi hộp quá. "
- " Ngon lắm, ngon lắm. " - Hắn tươi cười nhìn cậu
- " Thật sao ? "
- " Thật, ăn ngon lắm . "
- " Cảm ơn anh, thôi anh ăn tiếp đi. Ăn nhiều vào đi. " - Nói rồi cậu gắp thức ăn cho hắn. Hắn anh một cách rất ngon lành, nhưng lúc sau ăn có vẻ hơi vội
- " Anh ăn từ từ thôi, tôi có dành thức ăn của anh đâu mà anh phải ăn vội vậy. "
- " Ăn xong rồi, tôi đi lên phòng thay đồ đây. Lát tôi phải ra ngoài. " - Nói rồi hắn liền chạy lên phòng để thay đồ, bằng vận tốc ánh sáng hắn đã thay đồ rất nhanh.
Hắn bước xuống lầu với một bộ vest đen cực kì sang trọng. Chắc có lẽ là hắn phải đi đến nơi nào quan trọng lắm nên hắn mới mặc vest như vậy.
- " ChanYeol, anh đi đâu à ? " - Cậu hỏi hắn
- " À ... Tôi phải đi ra ngoài làm một chút việc. " - Hắn vừa chỉnh lại trang phục, vủa trả lời cậu
- " Hôm nay là ngày nghỉ mà anh cũng phải làm việc sao ? "
- " Ừm ... " - Hắn cười nhìn cậu
Cậu bước lại gần hắn và chỉnh lại bộ y phục giúp hắn. Nơi trái tim ấy của cậu bỗng đập rất nhanh. Cậu không biết vì sao lại như thế.
- " Thế tối nay anh có về nhà không ? "
- " Tôi cũng không chắc nữa, nếu về không được, tôi sẽ nhắn tin cho cậu. "
- " Ừm... "
- " Thôi, cậu ở nhà vui vẻ nha. Tạm biệt cậu. " - Hắn vẫy tay tạm biệt cậu trước khi ra khỏi cửa
- " Tạm biệt anh. " - Cậu tươi cười nói
Hắn phóng nhanh chiếc Ferrari màu đỏ của mình đi ra đường lộ.
Bây giờ trong ngôi nhà ấy, chỉ còn lại một mình cậu. Ngôi nhà thật tẻ nhạt nếu thiếu đi anh, và giọng nói của anh. Nỗi buồn lại ùa về, cậu lại suy nghĩ về những chuyện ngày ấy nữa rồi. Cậu suy nghĩ về chuyện của 5 năm trước, khi cậu và ChanYeol vẫn còn là của nhau, chỉ vì hắn bỏ cậu và đi sang Mỹ, mà cậu và hắn phải như thế.
Cảm giác khi hắn rời bỏ cậu, thật sự là cậu đã rất tuyệt vọng. Cậu đã từng không muốn sống, và không muốn ra khỏi nhà, cậu chỉ muốn nhốt mình trong căn phòng trên tầng 22 ấy. Cậu đã nghĩ nếu như mình rơi từ đây xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc, những đau thương cũng biến mất.
Kể từ ngày ấy, cậu đã rất hận hắn, thề nếu như gặp lại hắn, cậu sẽ khiến hắn phải đau đớn giống như cậu. Nhưng mọi chuyện lại khác, khi gặp lại hắn, cậu không thể hận hắn mà lại yêu hắn một lần nữa. Cậu thật không hiểu nổi chính bản thân của mình nữa, thật khó hiểu. Nhưng mỗi khi nhắc lại những chuyện này, nước mắt cậu lại tự dưng rơi trong vô thức mà không thể kìm nén lại.
Ngay bây giờ cũng vậy, nước mắt cậu lại rơi, vừa khóc, cậu thiếp đi lúc nào không hay
Park ChanYeol, thật ra hắn không phải đi làm việc gì, mà hắn chính là đang đi tạo 1 sự bất ngờ cho cậu. Hắn muốn cậu và hắn sẽ trở về như 5 năm trước, và hắn sẽ cầu hôn cậu.
6:00 pm ....
Có 1 tin nhắn được gửi trong điện thoại của cậu, vì tiếng tin nhắn mà cậu cũng tỉnh dậy, sau 1 giấc ngủ dài từ trưa đến tối. Cậu mở điện thoại lên xem, thì ra là tin nhắn của ChanYeol.
" BaekHyun, cậu thay đồ và bắt taxi đi đến nhà hàng XXX đi. Nhanh lên đấy, tôi sẽ đứng đợi cậu. "
Sau khi nhận được tin nhắn của ChanYeol, cậu luống cuống chạy lên phòng thay một bộ y phục đẹp nhất của mình và bắt taxi đến nơi mà hắn đợi. Tới nơi, cậu lại không thấy hắn ở đâu cả, đứng đợi một hồi lâu, vì mất kiên nhẫn mà cậu đi vào trước.
Chắc vì đã đặt bàn trước nên người phục vụ đã dẫn cậu đến bàn mà hắn đã đặt. Đang ngồi chọn món thì cặp vợ chồng ngồi đối diện lại lớn tiếng với nhau.
- " Em thật sự trở nên thành như vậy sao ? " - Người đàn ông đó quát lớn
- " Mọi người đang nhìn chúng ta kìa, tại sao anh lại như vậy chứ ? " - Người phụ nữ nói
- " Anh nói em dừng lại đi " - Người đàn ông bắt đầu đứng dậy và bỏ đi
- " Này ! Đừng đi, đừng đi mà. " - Người phụ nữ nói
- " Nếu anh đi là chấm dứt luôn đấy nhé. " - Người phụ nữ bắt đầu lớn tiếng và rồi cô khóc
Người phục vụ bắt đầu đi ra và hỏi ;
- " Xin lỗi, cô không sao chứ ? " - Anh phục vụ bắt đầu cúi sát mặt xuống để nhìn người phụ nữ ấy.
Cô gái bất ngờ khóc lớn hơn nữa.
------------- Thật tội nghiệp cô gái ấy quá đi, chắc cô ấy đang đau khổ lắm - Cậu nghĩ trong đầu
Mải mê suy nghĩ, tự dưng từ đâu xuất hiện một bài hát.
" ' Anh yêu em ' , câu nói khiến con tim nhói lên hơn hết thảy mọi điều.
Những lời lặng thầm, những lời giờ đây thật khó nói ra.
Có lẽ em hợp với ánh trăng đêm dịu mát hơn là tia nắng sớm mai .
... "
Tiếng nhạc vang lên, cô gái khi nãy khóc cùng với tất cả mọi người ở gần đó, đều nhún vai theo điệu nhạc. Và họ quay sang nhìn về phía cậu và cười.
Hiện tại bây giờ cậu vẫn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tại sao mọi người lại quay sang cười với cậu ? Nhìn mọi người tự dưng cậu lại ánh lên một nụ cười.
Người phục vụ nắm lấy tay cậu, và dẫn cậu đi vào trong nơi nào đó. Mọi người ở đấy nhìn cậu và cười với cậu bằng 1 nụ cười thân thiện. Trước mặt cậu là một chiếc thảm đỏ, bên phải cậu là những cặp đôi nam nữ, người con gái thì đặt chậu hoa ngay cạnh thảm đỏ, còn người con trai thì thẩy những cành hoa hồng lên khắp thảm đỏ.
Phía bên trái của cậu là 4 người đang cầm 4 chiếc điện thoại và quay người về phía cậu. Trên 4 chiếc điện thoại, có 4 từ mà khi nhìn khiến cậu phải rưng rưng nước mắt.
" Anh yêu em, Byun BaekHyun. "
Cậu thật sự là sắp khóc đến nơi rồi, hắn nói ra ngoài có việc cần làm thì ra là làm món quà bất ngờ này cho cậu.
Cậu tiếp tục được người phục vụ dẫn vào một căn phòng, trong đấy tối đen, nhưng nó nổi bật nhờ có ánh sáng của chiếc màn hình TV trước mặt. Nó làm cậu phải rơi nước mắt rồi.
" Xin chào em, Byun BaekHyun ! Trong suốt 5 năm qua, có phải em đã rất hận anh không ? Anh xin lỗi, vì đã rơi em ở lại 1 mình ở nơi này. Khi ra đi, anh đã tự dằn vặt bản thân mình rất nhiều. Tự trách mình tại sao lại làm thế với em. Anh xin lỗi em, Byun BaekHyun. Vì anh muốn cho cuộc sống của mình tốt hơn nên anh mới sang Mỹ theo ý muốn của ba. Nhưng không lại làm em tổn thương, anh đúng là một thằng tồi... Có phải anh là một thằng tồi không ? Em có đồng ý quay về bên một thằng tồi như anh không ? Em có đồng ý yêu một thằng tồi như anh một lần nữa không ? ..."
Màn hình vẫn đang chạy chữ, còn con người đứng trước màn hình ấy, BaekHyun đã khóc, khóc rất nhiều khi đọc những dòng chữ ấy. Khi gặp lại anh, tự dưng cậu lại không thể hận anh được nữa rồi, mà cậu lại yêu anh, yêu anh hơn là hận anh.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, mọi người ở ngoài cửa bắt đầu chạy vào trong, họ bắt đầu vỗ tay theo điệu nhạc, đèn bắt đầu được bật lên. Từ phía trong, có một người bước ra, dáng người quen thuộc ấy. Phải ! Chính là ChanYeol. Hắn bước ra và tiến về phía cậu, hắn dẫn cậu bước lên phía sân khấu. Pháo bông bắt đầu nổ lên, mọi người đều vỗ tay.
- " Em thấy thế nào ? " - Hắn hỏi cậu
- " Việc anh cần làm là thế này à ? " - Cậu ngước mặt lên hỏi anh
- " À... ừm... đúng nó đó, anh muốn dành cho em sự bất ngờ. "
- " Bất ngờ đến khiến em phải khóc luôn rồi đây này. Ai cho anh làm em khóc chứ ? " - Cậu đánh vào ngực anh vài cái
- " Byun BaekHyun ! Anh muốn hỏi em một chuyện " - Mặt hắn bắt đầu nghiêm lại
- " Có chuyện gì sao ? " - Cậu nhìn hắn
- " Anh hãy nghe cho rõ những gì anh hỏi, anh sẽ không nhắc lại lần thứ hai đâu, nên em ráng mà nghe cho rõ đấy. "
- " Em biết rồi. " - Cậu cười
- " Em hãy quay trở về bên anh, và yêu anh một lần nữa được không ? "
Cậu nghe rõ những gì hắn nói, cậu vui vẻ, liền gật đầu và nói :
- " Em đồng ý "
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cho cậu và hắn, mọi người đều ủng hộ cậu và hắn yêu nhau.
- " Còn một câu nữa anh muốn hỏi em "
- " Câu gì nữa đây ? "
Hắn lôi trong túi ra một chiếc hộp gì đó, rồi hắn quỳ xuống, hắn đưa chiếc hộp lên trước mặt cậu. Hắn mở nắp hộp ra, thì ra đây là một chiếc nhẫn.
- " Anh sẽ đồng ý lấy anh chứ ? " - Hắn ngước mặt lên nhìn cậu
Mọi người xung quanh đều hô to lên :
- " Đồng ý đi, đồng ý đi. "
Cậu gật đầu và khẽ nói :
- " Em đồng ý " - Cậu cười trong nước mắt, cậu không biết mình và hắn sẽ có thể yêu nhau một lần nữa.
- " HÔN NHAU ĐI , HÔN NHAU ĐI " -
Mọi người hô to
Hắn khẽ đặt môi mình lên môi cậu, tinh nghịch mà luồn chiếc lưỡi hư hỏng của mình vào trong khoang miệng cậu. Chiếc lưỡi hư hỏng khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cậu. Cậu giật mình và đẩy hắn ra.
- " Mọi người đang nhìn mình kìa anh. Đừng có làm vậy mà. " - Cậu nói nhỏ vào tai hắn
- " Vậy khi nào anh mới được làm vậy ? " - Hắn cười dâm
- " Tối về nhà rồi tính sau. "
- " OK ... "
Vậy là tối nay có người sẽ phải liệt giường rồi đây. ( Khổ thân Byun nhà tui quá mà T^T )
- END -
-
Đã để các rds chờ đợi quá lâu rồi T^T Con Au này thành thật xin lỗi mọi người. Chap này là chap cuối nên hơi dài =))) hihi :"> Mong các rds sẽ luôn ủng hộ fic của Au nha ^^ Nhớ vote cho Au nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com