Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Đêm tĩnh lặng.

Park ChanYeol nặng nhọc mở mắt, từng mảng hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần chồng lên nhau. Hắn nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Mùi thuốc khử trùng gay mũi. Giữa bóng đêm, Park ChanYeol vẫn có thể mơ hồ nhận thức được bản thân đang nằm trên một chiếc giường đơn màu trắng, bên tay cắm kim truyền nước, vết thương bên vai cũng được băng bó cẩn thận.

Hắn đang ở bệnh viện.

Vừa mới trải qua cơn sốt cao, toàn thân tựa hồ mất hết sức lực. Chật vật mãi, Park ChanYeol mới có thể rút kim truyền ra rồi ngồi dậy.

Động tĩnh của hắn cũng không tính là nhỏ, chiếc đầu xù cuối giường bị đánh thức. BaekHyun khẽ lắc đầu, vốn dĩ hôm nay đã rất mệt, cũng chẳng dám ngủ sâu. Người nọ vừa sột soạt nhẹ cậu đã tỉnh. Ngẩng đầu lên trông thấy Park ChanYeol đang chuẩn bị 'trốn viện', BaekHyun hoảng hốt chạy tới ghìm tay hắn lại khuyên bảo.

"Luật sư Park, anh không đi được."

Mu bàn tay không còn nóng hổi như lúc trước, BaekHyun khẽ thở phào, có lẽ đã hạ sốt rồi.

Lúc này Park ChanYeol mới nhận ra trong phòng có người. Hắn nheo mắt quan sát, nhanh chóng nhận ra đây là tên nhóc phụ cắt tóc ở chỗ chú Lee. Tính tình của người bị bệnh thật sự không được tốt cho lắm, Park ChanYeol cũng không ngoại lệ. Huống hồ hắn còn nghe nói, đây sẽ là người kế nhiệm vị trí chủ tiệm cắt tóc nọ.

Byun BaekHyun nào biết được suy nghĩ phức tạp trong đầu Park ChanYeol lúc bấy giờ, chỉ một mực lo lắng cho hắn.

"Luật sư Park, anh yên tâm. Đây là phòng khám tư nhân có giao tình với chú Lee. Tin tức rất kín đáo. Anh đang sốt rất nặng, cho nên cần phải điều trị qua một đêm này đã."

Không hiểu câu nói này có chỗ nào đụng đến vảy ngược của Park ChanYeol, hắn nhíu mày, không nặng không nhẹ hất tay đối phương. Hắn đứng lên, bước chân có chút loạng choạng tìm đường ra.

BaekHyun luống cuống, chạy đến níu lấy áo hắn.

"Sốt cao gần bốn mươi độ, vết thương nhiễm trùng, loét dạ dày!"

"Luật sư Park, anh cứ thế này sẽ chết trước kỳ tổng tuyển cử đấy!"

Nghe đến ba chữ tổng tuyển cử, Park ChanYeol quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Byun BaekHyun lạnh lùng đến mức dọa người. Lông tơ sau gáy cậu dựng đứng, hai tay nắm áo Park ChanYeol khẽ buông lỏng, cậu lắp ba lắp bắp.

"Chí ít, anh hãy thay quần áo đã. Đồ bệnh nhân rất mỏng, bên ngoài thì lạnh. Tôi sẽ đưa anh về."

Park ChanYeol vẫn không nói gì, nhưng đã xoay người lại, cầm lấy bộ quần áo xếp bên giường, đi vào phòng tắm thay đồ. Cho đến khi lên xe, suốt một quãng đường đi về nhà Park ChanYeol, hai người đều im lặng không nói lấy một câu.

Park ChanYeol cũng chẳng cần thắc mắc tại sao người nọ lại biết địa chỉ nhà mình. Nếu là người 'được bồi dưỡng', thì nhất định đã phải nắm trong tay địa chỉ của những người có quan hệ với tiệm cắt tóc đó rồi.

Xe vừa xuống hầm đỗ tòa chung cư của Park ChanYeol, hắn đã nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài.

Trông thấy người nọ cũng ra khỏi xe, còn có ý định đi theo mình, hắn đứng một chỗ cất lời.

"Cậu lấy xe tôi mà về. Để ở đầu đường vào tiệm cắt tóc, sáng mai sẽ có người qua lấy."

Byun BaekHyun lắc đầu, trên tay còn cầm theo túi đồ gì đó, ấp a ấp úng giải thích.

"Anh còn phải uống thuốc."

"Đưa tôi."

Park ChanYeol cau mày khó chịu, đầu hắn vẫn còn đau như búa bổ, chỉ muốn lên nhà ngay lập tức. Vậy mà người nọ vẫn kiên quyết lắc đầu.

Có quỷ mới tin Park ChanYeol chịu uống thuốc.

"Bác sĩ có nói bệnh tình của anh không ổn định. Ít nhất đêm nay cần phải theo dõi thêm, có thể tái phát sốt."

Park ChanYeol đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn chăm chăm về phía Byun BaekHyun, không có ý định nhượng bộ. Hai người giằng co được một lúc, Park ChanYeol thực sự không chịu nổi nữa, dứt khoát quay lưng đi về phía thang máy.

Người phía sau nhanh chóng đuổi theo, cố gắng giữ khoảng cách một mét với hắn.

Vừa mới vào đến nhà, Park ChanYeol đã dẫn cậu đi đến phòng bếp. Byun BaekHyun không nhiều lời, nhanh chóng rót ly nước, đặt số thuốc cần uống trước mặt hắn.

Park ChanYeol cầm lấy tất cả bỏ vào miệng, một hớp nước lớn nuốt trôi xuống bụng. Xong xuôi, hắn chỉ vào một cánh cửa, nói với cậu.

"Phòng cho khách ở bên đó. Chưa dọn dẹp. Nếu không ngủ được thì nằm ở sofa."

Vừa dứt lời liền mở cửa phòng bên cạnh, bước vào bên trong đóng sầm một cái.

Quả thực đúng như Byun BaekHyun dự liệu, Park ChanYeol vào trong phòng còn chẳng để ý quần áo, mệt đến mức nằm trên giường ngủ li bì. Quần áo nhuốm bụi bẩn cả một ngày, âu phục ôm sát lấy thân thể quả thực không dễ chịu chút nào, đến đêm quả nhiên người nào đó lại tái sốt.

Byun BaekHyun nào dám ngủ, chờ một lát thấy trong phòng không có động tĩnh liền rón rén bước vào. Chật vật thay xong quần áo cho người nọ, lại thấy hắn toàn thân vẫn nóng bừng, sốt ruột chạy vào phòng tắm thấm ướt khăn mặt để giúp người kia hạ nhiệt. Nhẹ nhàng lấy khăn lau khắp người cho Park ChanYeol hết một lần, Byun BaekHyun vẫn ngồi đó canh chừng, trên khuôn mặt đều là lo lắng.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Byun BaekHyun để ý thấy một vết xước nhỏ dưới cằm Park ChanYeol mới lên da non đỏ ửng. Nhớ đến hôm mình luống cuống còn gây ra vết thương cho người nọ, cậu không nhịn được mà nhíu mày. Đầu ngón tay thon dài run rẩy vươn ra chạm đến chỗ bị xước kia, vuốt ve nhè nhẹ.

Park ChanYeol mê man, đầu óc mơ hồ chỉ cảm thấy có nguồn nhiệt mát lạnh đang dán lên khuôn mặt mình, khẽ rên một tiếng đầy thỏa mãn. BaekHyun trông thấy bàn tay to lớn chợt vươn ra nắm lấy tay cậu, lực đạo không lớn. Nhưng bất ngờ như vậy khiến cậu không kịp đề phòng ngã ra giường, lăn vào lòng người nọ.

BaekHyun được Park ChanYeol ôm trọn trong lòng, đầu úp lên ngực hắn, bên tai vang lên nhịp tim đập mạnh mẽ. Toàn thân bỗng chốc trở nên run rẩy, cứng ngắc không dám động đậy. Cơ thể bất tri bất giác cũng trở nên nóng bừng, cậu nhắm mắt lại nhớ về ký ức xa xưa nào đó.

Park ChanYeol thoải mái ngủ một giấc sâu. Byun BaekHyun lại vì kích động cùng lo âu mà mất ngủ.

Cứ như vậy mà trải qua một đêm.

Sáng hôm sau, Park ChanYeol nghe thấy tiếng chuông báo thức mà bừng tỉnh. Sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi, thân thể cũng nhẹ bẫng, nhưng không còn cảm thấy khó chịu như hôm qua nữa, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường. Nhớ lại chuyện hôm qua, hắn bật dậy chạy ra ngoài, mở cửa phòng cho khách.

Trống không.

Bên ngoài ghế sofa cũng chẳng có một ai.

Chẳng biết người nọ đã rời khỏi đây từ lúc nào.

Park ChanYeol đi đến phòng ăn, chợt thấy chiếc nồi đang được đặt trên bếp, mở ra liền trông thấy cháo trắng bốc hơi nghi ngút. Bên tủ lạnh dán một tờ giấy nhớ, Park ChanYeol cầm lên đọc, nét chữ hơi ngoáy, không được đẹp lắm, dặn dò hắn có cháo trong nồi, ăn xong nhớ uống thuốc và một vài lưu ý khác.

Cầm tờ giấy nhớ trên tay ngẫm nghĩ điều gì đó, cuối cùng vẫn vo viên lại, thả vào thùng rác.

_____________

Sáng sớm, vừa bước vào phòng Bộ trưởng, Park ChanYeol đã nhìn thấy một tập ảnh đang được đặt trên bàn.

Bộ trưởng Hong ngồi đó, nghiêm nghị nhìn hắn.

"Hôm qua có kẻ chụp được cậu trong tình trạng không ổn lắm được đưa vào bệnh viện."

Park ChanYeol cũng không quá bất ngờ, chỉ cúi đầu đáp lại.

"Hôm qua con có bị sốt nhẹ. Xin lỗi ngài vì sự tắc trách của con đã để phóng viên bắt được."

Bộ trưởng Hong im lặng. Kỳ thực sáng nay chú Lee đã báo tin cho ông, nói rằng người đưa Park ChanYeol đến bệnh viện là người một nhà. Bệnh viện cũng báo cáo bệnh tình của Park ChanYeol, tình trạng quả thực rất tệ, không thể không đưa đến cấp cứu.

Vốn là đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho nên bất cứ ai cũng ý thức được dính líu đến mấy nơi như bệnh viện có thể truyền ra tin đồn không hay. Đứa trẻ hôm qua đỡ Park ChanYeol đi vậy mà xử lý rất nhanh gọn, đưa người đến bệnh viện tư nhân kia đã làm giảm bớt phần nào gánh nặng, người chụp được ảnh hai người, thật ra chỉ là thám tử ông thuê để giám sát mà thôi.

Bộ trưởng Hong cũng không có ý định bắt bẻ.

"Lần này không có gì đáng ngại, bên người của ta sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa."

Park ChanYeol nhanh chóng đáp lời.

"Vâng, sẽ không có lần sau. Thưa ngài."

Ngay sau đó, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, thư ký ngài Bộ trưởng bước vào đặt lên bàn một tập văn kiện rồi lui ra.

Bộ trưởng Hong cầm lấy tập văn kiện nọ đưa tới trước mặt Park ChanYeol, lời nói vô cùng ngắn gọn.

"Tranh thủ cơ hội, cậu hãy nhận vụ án này đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com