Chap 4.
Vừa về đến nhà, Chanyeol đã phi ngay lên chiếc giường thân yêu. Bình thường đi chơi đã đêm không sao, thế mà hôm nay đi học có một buổi chân tay đã rã rời như lao động công ích 3 năm. Cảm giác nằm trên giường thật là thoải mái. Nhưng ông trời hay chính xác là tiểu tổ tông Kyungsoo đã đâu chiều lòng hắn. Đang thư thái tận hưởng hạnh phúc thì một câu chổi từ đâu phi tới đáp ngay trên mặt hắn. Giận dữ hắn hét lớn
-NEK CÁI ĐỒ ĐANH ĐÁ CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ???
Kyungsoo rất bình tĩnh đáp
-Đi dọn vệ sinh ngay
-MẮC GÌ TÔI PHẢI LÀM CHỨ???
-không làm thì biến khỏi nhà tôi
-BIẾN THÌ BIẾN LÀM NHƯ TÔI THÍCH Ở ĐÂY LẮM KHÔNG BẰNG
Hắn tức giận bỏ đi nhưng bị câu nói của cậu làm dừng bước
-Haizzz, chắc phải gọi cho bác Park quá, bác ấy mà biết chắc buồn lắm, mấy cái thẻ tín dụng của ai kia chắc cũng không còn quá
Cậu làm bộ thở dài phiền não. Còn hắn thì tức đến xì khói. Dám mang bố tôi ra dọa, cậu được lắm Do Kyungsoo
Giật mạnh cây chổi trong tay Kyungsoo hắn liếc mắt nhìn cậu
-làm cái gì???
Kyungsoo mím môi nhịn cười. Tên này thật sự rất thú vị nha. Đùa với hắn quả thật không tồi tí nào. Cố tỏ ra thật lạnh lùng cậu ra lệnh
-quét nhà đi
Chanyeol kìm nén sự tức giận trong lòng, hắn cầm cây chổi đi quét nhà. Nhà họ Do vốn rất sạch sẽ nên quét cũng không mấy vất vả nhưng trong lúc hắn quét không biết vô tình thế nào mà luôn có thêm một cái vỏ kẹo, một vài miếng snack vụn, thêm năm ba cái vỏ đậu phộng. Hắn tức lắm chứ nhưng biết sao giờ. Mấy cái thẻ đó là tính mạng của hắn, mất chúng hắn sống bằng gì. Nhẫn nhụt một chút. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Bỗng nhiên cái đèn phòng khách vụt tắt
-Hư rồi sao
Kyungsoo đứng dậy tiện tay quẳng cái vỏ bánh đang ăn xuống đất rồi đi tìm bóng đèn thay. Cậu bắt một cái ghế cao rồi trèo lên thay bóng đèn. Nhưng khổ nỗi cậu lùn quá. Nhón mãi mà chẳng tới cái đèn. Nhón nhón thêm chút nữa. Nhưng rồi cậu cảm thấy mình như bay bay giữa không trung trước khi cái mông đau muốn khóc. Và sau đó là trận cười như trúng số của cái tên đáng ghét đó. Hắn ôm bụng cười lăn lộn dưới đất. Thấy ghét mà, người ta té thôi mà làm gì vui dữ vậy. Cậu quắc mắt nhìn hắn
-cười cái gì? bộ vui lắm hả?
Hắn vẫn không thôi cười, cười tới độ nước mắt chảy cả ra
-hahaha...buồn...cười...chết...haha...tôi mất....cậu đúng là đồ LÙN TÈ
-YAH...ĐỒ ĐÁNG GHÉT
Cậu hét lên rồi giận dỗi bỏ đi, tên này thật là khó ưa mà. Người ta đã té đau gần chết mà còn cười làm người ta quê muốn chết luôn. Bực bội đóng sập cửa cậu thầm rủa tên đáng ghét chết tiệt đó. Một lát sau có tiếng gõ cửa
-CÁI GÌ???_cậu khó chịu mở cửa và không ngoài dự đoán là cái tên đáng ghét Park Chanyeol đó
-Đồ đanh đá. nấu cơm cho tôi đi, đói rồi
-tôi là osin của anh chắc, đói thì tự nấu mà ăn
-được làm osin cho tôi là phúc ba đời nhà cậu đó, đồ đanh đá ah
-YAH...ĐỒ ĐÁNG GHÉT ĐỨNG LẠI CHO TÔI
Cầu trượt theo hắn chạy vòng vòng trong nhà. Hắn nhiều khi còn quay đầu lại lè lưỡi trêu cậu. Cậu cố tăng tốc đuổi theo. Hắn mà bị cậu bắt được thì xem cậu đánh hắn tới mức má nhìn không ra không thì bảo??? Nhưng chân cậu thì ngắn và lại còn cố chạy nhân thế là chân nọ xọ chân kia...vấp...chuẩn bị tiếp đất...Nhưng hình như không đau. Cậu từ từ mở mắt.Phía dưới cậu là cái tên à không là Chanyeol. Chết rồi...cậu ngã đè lên người ta rồi. Cậu ngước lên nhìn hắn. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, môi xém kề môi. Cậu đỏ mặt mắt mở to nhìn hắn. Nhưng hắn lại vô tư phán một câu mà nghe xong cậu chỉ muốn giết hắn ngay.
-đồ con heo, xuống ngay
Cậu nắm chặt nắm đấm đánh một cái thật mạnh vào người hắn rồi bỏ chạy vào bếp
-anh mới là heo đó, đồ chân cong.
Một lát sau từ nhà bếp tỏa ra hương thơm hấp dẫn, kích thích cái bụng đói meo của hắn. Mùi hương ấy như mời gọi hắn vào nhà bếp. Và trước mặt hắn là một bàn đầy thức thức ăn, món nào nhìn cũng ngon mắt hết. Đang định lấy một miếng cho vào miệng thì một đôi đũa từ đâu đánh vào tay hắn đau điếng
-cậu làm gì thế hả?
-ai cho mà ăn
-không làm cho tôi thì cậu làm cho ma ăn ah
-tôi làm cho heo ăn, nếu anh là heo thì cứ ăn
Quá đáng mà, muốn ép hắn thừa nhận mình là heo chứ gì. Được là heo thì là heo no bụng là được rồi , da mặt của Park Chanyeol này dù gì cũng đã dày lắm rồi không sợ xấu hổ nữa. Nghĩa là làm hắn thản nhiên rồi vào bàn ăn
-ừ tôi là heo đó
Hắn ăn ngon lành như thế đói ba năm làm Kyungsoo rất buồn cười. Hotboy gì chứ, giống như heo thì có.
Hắn ngã lưng trên chiếc giường êm ái, trời cuối cùng cũng tối.Thời điểm yêu thích nhất trong ngày của hắn. Đêm của tiệc tùng. Hí hửng đi chuẩn bị đi chơi. Cả một ngày hôm nay hắn mệt muốn chết, lát nữa phải vui chơi hết mình mới được. Chanyeol hài lòng nhìn mình trong gương. Quá đẹp trai. Hắn ung dung bước ra cửa nhưng một lần nữa tên nhóc lùn đanh đá kia lại làm hắn đứng hình
-Bố tôi đi công tác, ông dặn anh mà bước chân ra ngoài nữa bước thì gọi bảo ngay
Cái này chính xác là cấm cửa mà. Thật là quá đáng nhưng hắn không thể làm gì hơn. Thẻ của hắn nằm trong tay tên nhóc kia. Bực bội bước lên phòng hắn hét lớn
-TRỜI ƠI CON ĐÃ LÀM GÌ SAI???
Dưới phòng khách có ai đó cười đến đau cả bụng.
Sau một hồi lăn lộn trên giường, Chanyeol bước xuống phòng khách xem ti vi, Ngồi cạnh Kyungsoo hắn nhìn cậu chỉ với nửa con mắt
-cậu giỏi lắm
-quá khen
-cứ chờ đó
-tôi sẽ chờ
Hai nhân vật chính đang đấu đá quyết liệt thì đột nhiên đèn phụt tắt. Cúp điện rồi. Chanyeol than vãn
-cái quái gì thế này??? Đèn đóm thật là...
Nhưng đột nhiên một bàn tay nằm chặt lấy tay hắn cùng tiếng thút thít nho nhỏ
-nè đồ đanh đá
-...
-nè Kyungsoo, không sao chớ?
Hắn ngồi xuống cạnh cậu, nhận ra người cậu đang run lên bàn tay nắm lấy tay hắn càng siết chặt
-làm sao vậy???
-tôi...sợ...bóng tối_cậu vừa khóc vừa trả lời
Hắn không nói gì, đưa tay xuống hai chân cậu, tay còn lại đỡ ở lưng, nhấc bổng cậu lên nhẹ nhàng đặt cậu lên đùi mình, để cậu dựa vào vai mình. Bàn tay ở lưng dịu dàng xoa trấn an cậu, còn tay kia vòng quanh eo cậu như để bao bọc cậu khỏi bóng tối đáng sợ kia. Kyungsoo đang sợ không hề bài xích hành động của Chanyeol, thoải mái tận hưởng cảm giác an toàn trong lòng hắn. Bàn tay bé nhỏ còn nắm chặt vạt áo hắn như tìm kiếm thêm dũng khí. Kyungsoo lúc này thực ngoan, trong lòng hắn như một chú mèo nhỏ mà thút thít còn hắn thì luôn miệng
-không sao đâu, tôi đây mà
Hai người họ cứ ngồi như thế đến khi đèn sáng lên. Chanyeol đang thiu thiu ngủ thì giật mình dậy
-a có điện rồi
Lúc này hắn mới để ý Kyungsoo trong lòng đã ngủ từ lâu, trên mặt còn lưu lại vài vệt nước mắt. Đồ đanh đá này trong cũng dễ thương ghê.Mắt to quá nè, Môi trái tim nè, mặt tròn tròn trông đáng yêu phết, da cũng trắng nữa.Dáng người thì bé xíu nằm trong lòng hắn nhìn hệt một chú cún con. Bình thường mà không lớn tiếng nạc nộ hắn thì có phải là dễ thương hơn không. Bật cười với ý nghĩ của mình hắn chỉnh tư thế lại cho cậu thoải mái hơn rồi cùng cậu chìm vào giấc ngủ.
END CHAP 4
~San~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com