8
Kết thúc chương trình luôn có một tiết mục của nội bộ ban tổ chức, là liên hoan chúc mừng hoạt động diễn ra thành công.
"Mình sẽ tập trung ở quán X, đường Y, hậu cần trả hội trường xong thì ra liền nhé."
Lee Sanghyuk gọi điện thoại đặt chỗ, quay sang báo địa chỉ với mọi người.
"Jihoon, em mời các bạn hỗ trợ truyền thông hôm nay đi luôn nha."
Dặn dò một số thứ xong xuôi, Jeong Jihoon quay ra giơ ký hiệu okay với Sanghyuk.
Tiến đến khu vực truyền thông, bọn họ đang thu dọn thiết bị. Không để họ rời đi, Jihoon đã lên tiếng.
"Cảm ơn các bạn vì hôm nay đã đến hỗ trợ cho khoa chúng mình. Bây giờ chúng mình có một buổi liên hoan nhỏ, các bạn cùng đi cho vui nha."
Vừa dứt lời, mọi người cũng vui vẻ chấp nhận lời mời. Sau khi nhận địa chỉ lần lượt rời đi. Hyukkyu đang bỏ máy ảnh vào túi chuẩn bị đứng dậy. Jihoon đã tiến tới cầm lấy túi của anh đeo lên vai ý muốn xách hộ.
"Anh tự cầm được mà.." Hyukkyu nói.
Đột nhiên cậu giúp anh cầm túi mà không phải người khác, chữ ngại viết to đùng trên mặt.
"Anh còn balo nữa mà, cái này nặng, để em cầm giúp anh."
Nói xong còn nở nụ cười rất tươi, xách đồ giúp người ta mà cười hạnh phúc vô cùng.
"Em không đi chung với mọi người sao?"
Hyukkyu thắc mắc khi thấy bên kia mọi người đã tập trung thành đoàn để di chuyển đến quán. Còn Jihoon phía bên này vẫn đi theo anh từ nãy giờ.
"Đằng nào cũng đến quán mà, em biết đường, để em đi chung với anh."
Nghe cậu nói vậy, anh cũng không hỏi nữa. Bọn họ hai người cùng nhau di chuyển đến vị trí Sanghyuk đã hẹn.
Trong khi đó phía bên mọi người đang chấm hỏi to đùng, trưởng ban tổ chức bỏ rơi các thành viên để đi chung với phó nháy hỗ trợ ngoài khoa cũng được hả?
Đặc quyền của Kim Hyukkyu đó, mấy người không có đâu!
.
Đến nơi, Jihoon để Hyukkyu ngồi cạnh mình, sợ anh không quen với mọi người. Nhưng mà đối diện bọn họ là Sanghyuk, người đang rất để ý đến hành động kỳ lạ của con mèo nọ. Với cả Lee Sanghyuk cũng biết Kim Hyukkyu, họ vào trường cùng một khoá, trước đó còn học chung một trường cấp 3. Thấy lạc đà alpaca xuất hiện trước mặt, liền chào hỏi một chút.
"Chào Hyukkyu, cảm ơn cậu đã rảnh rỗi mà đến giúp khoa chúng tớ nhé."
Hyukkyu đối diện với cái tên bạn thân cũng không thân lắm, mà bạn bình thường cũng không giống bình thường. Nở nụ cười giả lả chào lại.
"Chào cậu, dạo này đẩy hết việc cho đàn em nên trông cậu có vẻ tươi tắn hơn ó."
Tự dưng thọc người ta một cái, không giống anh Hyukkyu thường ngày lắm nhỉ. Jeong Jihoon quan sát hai người bọn họ từ đầu, trong lòng không tránh khỏi đặt ra những nghi vấn.
Lee Sanghyuk dường như đã quen với điệu bộ của con lạc đà không hiền lành như vẻ bề ngoài trước mặt. Chỉ cười một cái không đáp lại. Thì nói đúng quá sao cãi được.
"Anh có quen với anh Sanghyuk hả?" Jihoon kéo anh Hyukkyu hỏi nhỏ.
"Không quen, số điện thoại còn không có, trước đây học chung trường cấp ba lúc mới vào đại học có giúp đỡ nhau một chút."
Nói thế thôi, chứ hai bọn họ thân nhau lắm cắn nhau đau. Hồi cấp ba mỗi người học một ban, nhưng Sanghyuk đã nổi tiếng khắp ban tự nhiên, nổi lan sang cả ban xã hội, không muốn biết cũng khó, không hiểu bằng cách thần kỳ nào đó mà họ lại quen biết rồi làm bạn. Hồi đó người bạn duy nhất lúc vào đại học của Hyukkyu chỉ có Sanghyuk thôi, đến tận sau này mới quen thêm hai đứa em là Kwanghee và Minseok, bây giờ còn có Jihoon.
Thân thiết nên mới trêu nhau vậy chứ không có gì đâu.
Nhưng có người lại không nghĩ vậy, Jihoon cứ ôm thắc mắc trong lòng chắc chắn hai người này có gì đó.
Một buổi tiệc liên hoan đúng nghĩa thì không thiếu rượu. Cứ như vậy rượu được đẩy đến trước mặt bọn họ, ở vị trí càng cao bị mời rượu càng nhiều.
"Chúc mừng hoạt động của chúng ta đã diễn ra thành công tốt đẹp. Trưởng ban tổ chức lần này là Jeong Jihoon, uống với chị một ly nhé."
Một thành viên trong ban chấp hành nổ phát súng đầu tiên. Tiếp sau đó là một làn sóng mời rượu làm Jihoon chưa kịp ăn gì đã lấp đầy dạ dày bằng một đống rượu.
Mà nhìn vậy chứ con mèo này uống khoẻ phết, uống liên tục nhưng có vẻ vẫn còn khá tỉnh. Bằng chứng là khi có người vừa đứng dậy định mời rượu Kim Hyukkyu, người đang chăm chỉ tách lá vừng bên cạnh, liền bị cậu chặn lại.
"Anh ấy không uống được, có bệnh dạ dày, ly này em uống giúp anh ấy nhé."
Dứt lời liền cầm ly rượu một hơi uống hết, Hyukkyu bên này thấy Jihoon thay mình đỡ rượu, hơi khó xử nói nhỏ vào tai cậu.
"Anh không sao mà, em uống nhiều rồi đó."
"Đừng nghe bọn họ, mời được một lần sẽ còn nhiều lần, anh cứ ngồi im là được rồi."
Nói xong còn không ngại mà cầm lấy lá vừng anh vừa tách, cười vui vẻ. Quay lại với mọi người đang trêu chọc trông cậu cứ như gà mẹ chăm con, không khỏi làm Hyukkyu ngượng ngùng một phen. Đến khi Sanghyuk lên tiếng chặn những lời đùa giỡn quá trớn bọn họ mới chuyển qua chủ đề khác.
Rôm rả một hồi, chẳng biết từ lúc nào chủ đề của bàn nhậu đã chuyển đến chủ đề tình yêu. Nào là phát hiện người trong tổ chức quen nhau, người này đơn phương người kia nhưng tỏ tình không đồng ý, rồi cả các bạn nữ khoa quan hệ quốc tế rất xinh đẹp. Mỗi người góp một câu làm bầu không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Duy chỉ có phía Jeong Jihoon và Kim Hyukkyu là bình yên lạ thường. Một người chăm chỉ gắp đồ ăn, một người chăm chỉ ăn đến ngon miệng, hai mắt Hyukkyu còn cong lên như trăng lưỡi liềm vì vui vẻ.
Không thể để đôi này tách khỏi mọi người như vậy được, có người đã khều tới Jihoon.
"Này, Jeong Jihoon, đừng có gắp đồ ăn cho người ta nữa, đã thành một núi nhỏ rồi. Quay sang đây nói chuyện đi nào."
Vừa gắp xong cho anh Hyukkyu một miếng thịt, cậu hạ đũa quay sang tiếp chuyện với mọi người. Bỗng một người trong số họ lên tiếng hỏi Jihoon.
"Phó bí thư à, cậu có biết trong khoa mình cậu nổi tiếng lắm không? Hôm nay muốn thay mặt mấy vệ tinh của cậu hỏi một vấn đề trọng đại đây."
Nghe nói xong, Jihoon chỉ cười ái ngại, người không tự chủ dịch sát lại Hyukkyu.
"Sao, muốn hỏi cái gì?"
"Cậu đã có người mình thích chưa?"
Cả bàn như bắt trúng mồi ngon, cùng oà lên, không ngừng hò reo chờ đợi đáp án từ phía Jihoon. Hyukkyu đang cắm mặt vào núi đồ ăn trước mặt cũng dỏng tai lên hóng một chút. Người như Jeong Jihoon... học công nghệ thông tin, đẹp trai, tính tình dễ chịu, còn biết quan tâm chăm sóc người khác, ấm áp như mặt trời nhỏ, nếu mà có đối tượng rồi thì hẳn là sẽ có nhiều người thất tình lắm đây.
Không hiểu sao Kim Hyukkyu cũng hơi mong chờ câu trả lời của cậu. Chỉ là với đáp án nào anh cũng thấy không hài lòng, có chút khó chịu chọc đũa vào miếng thịt trong chén.
Lee Sanghyuk nhìn con lạc đà lén lút hóng chuyện xong còn trút giận lên đồ ăn. Mỉm cười lắc đầu. Chúng sinh thật kỳ lạ.
"Có rồi."
Nghe câu trả lời của Jeong Jihoon xong, cả khán đài hóng chuyện như bùng nổ. Quào, mối tình đầu, em trai nhỏ của anh chị em đã có người trong lòng rồi, đêm nay sẽ có không ít người cất poster đây.
Mọi người nhao nhao muốn biết danh tính của người ta. Nhưng tất nhiên cậu chỉ thả một câu rồi lại chuyên tâm chăm sóc anh trai nhỏ bên cạnh.
Chỉ có Hyukkyu khi nghe xong câu trả lời của Jihoon, như có tảng đá đè nặng trong lòng. Ăn cũng không ngon miệng, cả người thu nhỏ lại như không muốn người khác nhìn thấy mình.
Nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình, muốn uống. Nhưng trước khi chạm tay vào được ly rượu, Sanghyuk phía đối diện đã nhanh tay chộp lấy một hớp vào bụng. Người có bệnh dạ dày không có quyền được uống rượu.
Phóng ánh mắt đầy tia lửa nhìn cái tên cướp rượu trước mặt mình, Hyukkyu thấy không vui. Thế là lấy đũa thó mất một miếng thịt trong chén của Sanghyuk.
Tất nhiên Jeong Jihoon chứng kiến hết chuỗi hành động của hai người, cậu cũng không ăn nữa, nhanh chóng nhập cuộc với mấy con sâu rượu.
Bọn họ uống đến lúc người nằm vật ra sàn, người nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh mới chịu tan tiệc. Trên bàn chẳng còn mấy ai tỉnh, chỉ có Kim Hyukkyu không uống giọt rượu nào, với Sanghyuk còn tỉnh để tính tiền. Còn lại đều đang dựa vào nhau miệng lẩm nhẩm gì đó có nghe cũng không hiểu.
Con mèo Jihoon bây giờ mới bắt đầu lộ bản chất của một con mèo. Dính người.
Hồi đầu chỉ là ngồi sát, còn bây giờ cả người đều dựa lên Hyukkyu. Anh để cậu dựa một lúc lâu, đợi mọi người giải tán thì dìu cậu về. Jihoon lúc say không có quấy phá hay nói bậy, hai gò má ửng đỏ nhưng mặt nghệch ra như một đứa con nít, một đứa con nít vô cùng bám anh.
Lúc ra khỏi quán Sanghyuk có nhã ý giúp đỡ dìu Jihoon nhưng con mèo lớn xác không biết nó lớn xác nọ vẫn mè nheo mỗi anh Hyukkyu, chỉ muốn anh Hyukkyu đưa về. Kim Hyukkyu đành bất lực nói tạm biệt với Lee Sanghyuk sau đó vừa đỡ Jihoon, vừa bắt xe.
Cho đến khi vác con sâu rượu về tới cửa nhà, Hyukkyu tưởng mình đã dùng hết thể lực của mấy năm cộng lại. May mà cậu không quậy anh, không thì anh cho ngủ ngoài đường.
Nhớ lại chuyện lúc ở quán Jihoon thừa nhận đã có người trong lòng, một cổ tức giận tràn ra buồng khí, không kịp suy nghĩ mà cho một gặm vào cánh tay đang khoác trên vai anh.
"Anh Hyukkyu... làm gì vậy?"
"!"
Anh cả kinh, tưởng ngủ rồi mà. Sao lại tỉnh vào lúc này vậy, anh cắn cũng đâu có mạnh lắm đâu nhỉ. Huhu đúng là miệng nhanh hơn não, lại làm ra chuyện xấu xa lúc người ta say xỉn.
Nhưng Jihoon vừa dứt câu thì gục hẳn lên vai Hyukkyu ngáy o o. Lạc đà làm chuyện xấu lúc này mới thở hắt ra, tiếp tục kéo người vào trong phòng. Lúc đứng trước cửa phòng Jihoon còn đấm nhẹ vào con mèo treo trên cửa. Đáng ghét!
Khi Jeong Jihoon yên vị trên giường, Hyukkyu cũng muốn ngất tại chỗ. Trong đầu anh đang có một thiên thần một ác quỷ đấu tranh với nhau, có giúp cậu thay đồ không.
Thiên thần thì bảo có, bởi vì lúc nào cũng là Jihoon chăm sóc cho anh, bây giờ giúp cậu ấy là đúng. Ác quỷ thì bảo không, tại sao phải giúp, mệt muốn chết, đi mà kêu người trong lòng cậu ta giúp.
Đấu tranh một hồi không bên nào thắng cả, Hyukkyu không giúp Jihoon thay đồ vì anh không còn sức kéo người cậu dậy nữa. Nhưng để cậu ngủ thoải mái hơn, anh đem vào phòng một chậu nước ấm, dùng khăn lau sơ cho cậu dễ chịu hơn.
Khi lau mặt cho Jihoon, anh trộm nhìn một lúc lâu, ngũ quan hài hoà, mắt mèo khép lại lông mi rũ xuống trông ôn hoà hơn bình thường. Vô thức đưa tay chọt má phính một cái, cảm giác thích ghê, chọt thêm cái nữa, mắt mèo đột nhiên mở ra nhìn thẳng vào anh.
"A... Jihoon."
Không để lạc đà làm chuyện xấu xong rồi chạy mất, cánh tay hữu lực đưa ra kéo cả người anh ngã vào một cái ôm.
"Mùi của anh... dễ chịu."
Vẫn là để lại một câu rồi ngủ mất, nhưng cánh tay vòng lấy eo của anh vô cùng chắc chắn. Dù làm cách nào đi nữa thì anh cũng không thoát ra được. Hừ, mệt nha.
Thấy tình thế bị ép chặt như vậy, chi bằng kệ nó luôn. Cơn buồn ngủ cứ như vậy kéo đến, Kim Hyukkyu không còn quan tâm đến tư thế thân mật của hai người. Thuận theo hành động của người nọ mà gối đầu lên tay Jihoon, nằm trong vòng tay ấm áp của mèo mà thiếp đi.
Thực ra kẻ làm chuyện xấu ở đây không chỉ có mỗi Hyukkyu, khoé miệng nhếch lên mỉm cười một cách thoả mãn đã bán đứng mèo ta, mưu đồ này đã có từ trước, chớp lấy thời cơ khoá đàn anh trong lòng mình.
Say rượu hả? Mèo đây ngàn chén không say. Chỉ say chén tình được rót bởi mỹ nhân trong lòng thôi.
.
Lee Sanghyuk đứng ngoài trời thở ra một hơi lạnh, lắc đầu. Kim Hyukkyu, cậu bị lừa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com