Chap 1
Ngày 4 tháng 12 năm 2007 tại một thị trấn nhỏ .
Người đàn bà hạnh phúc cùng đứa con trai nhỏ 4 tuổi của mình cắt bánh sinh nhật . Cậu trai hớn hở cười tươi nói :
- " Mẹ ơi , Dobby năm nay chòn 4 tuổi rồi nè "
- " Mẹ chúc Dobby của mẹ càng ngày càng giỏi , càng đẹp trai nè "
Chẳng được bao lâu thì tiếng đập cửa . Tại sao ông trời lại ác như vậy chứ ? Bà đeo một sợi dây chuyền bạc lên cổ cậu bé , bế cậu bé lên rồi nói :
- " Đây là quà sinh nhật mẹ tặng Dobby đó , Dobby hứa với mẹ là không bao giờ được cởi nó ra nha , sợi dây chuyền này sẽ bảo vệ con . Bây giờ Dobby vào phòng chơi với gấu bông đi nha . Có nghe thấy gì cục không được ra khỏi phòng . Nếu con thấy sợ quá thì hãy nắm chặt mặt dây chuyền . Nhất định không được ra ngoài , chỉ chừng nào anh Yoonbin gõ cửa phòng mới mở nghe chưa "
- " Dobby sẽ luôn nghe theo lời mẹ mà , Dobby sẽ là một đứa trẻ ngoan "
Nói xong bà hôn nhẹ lên trán cậu rồi để cậu vào phòng . Lúc bà vừa đóng cửa phòng lại thì vừa đúng lúc một đám người mặc đồ đen xông vào , trên tay cầm một cây gậy chỉ thẳng vào mặt bà :
- " Khá khen cho ngươi đã trốn được đến tận bây giờ "
- " Các ngươi muốn gì ? Chẳng phải ta đã rút khỏi giới phù thủy rồi sao ? Sao các người vẫn không để tôi sống yên ổn vậy "
- " Không không , cô đừng quên rằng cô là vợ của tên Kim Dohyuck kia . Các người quá mạnh , làm sao chúng tôi dám để các người sống sót chứ ? Hai người là mối nguy hại lớn nhất của chúng tôi rồi " ( bọn chúng cười ha hả )
Thế là trận chiến nổi ra . Một mình bà lo tứ phía , người bà yêu nhất , vừa trao nhau chiếc nhẫn cưới đã liền bị chúng giết chết ngay tại buổi tiệc . Bà lúc đó lại còn đang mang thai , không thể liều lĩnh liền chạy trốn để bảo toàn đứa nhỏ trong bụng . Cũng may là có gia đình của thằng nhóc Ha Yoonbin đã giúp bà ẩn nấp đến tận ngày hôm nay . Có lẽ , vì bà biết trận chiến này không thể thắng nên chẳng nói gì với Yoonbin . Lúc sáng , bà gọi cho anh rồi nói :
- " Yoonbin , nhờ con tối nay tầm 8h đến đưa Doyoung đi chơi nha , hôm nay sinh nhật thằng bé đấy "
- " Con nhớ mà mà cô "
- " Anh Yoonbin , anh nhớ mua quà cho em đó nha " ( cậu bé dành nói qua điện thoại )
- " Tất nhiên rồi , anh nhất định sẽ mua quà cho em "
- " Con chuyển máy cho ba mẹ con dùm cô đi "
- " Vâng , mẹ ơi , cô Miyun gọi mẹ nè "
- " A , Minyun , sao nay gọi chị chi vậy ? "
- " Chị biết chuyện lúc trước em là phù thủy mà , em biết kiểu gì ngày này cũng sẽ tới rồi . Đành nhờ gia đình chị chăm sóc Doyoung hộ em nhé "
- " Sao vậy ? Bọn chúng tới hả em ? " ( lo lắng )
- " Vâng, em đã cảm giác được bọn chúng rồi , có khả năng là chúng sẽ đến vào tối nay . Em đành nhờ chị tầm khoảng chừng hơn 8h tối chị đến nhà em rước thằng bé , nó ở trong phòng đấy "
- " Vậy còn em thì sao ? Lỡ như em ... "
- " Thật ra chuyện này không sớm cũng muộn thôi chị ạ , bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc rồi chị . Ngày ấy nếu không phải vì em mang thai Doyoung thì chắc bia mộ của em và anh ấy trùng ngày kế bên nhau rồi . Với cả bọn này không nương tay với bất kì ai đâu . Còn chưa kể , gia đình chị đều là những người bình thường , hãy cứ sống một cuộc sống êm đềm như thế đi . Coi như chị hoàn thành ước nguyện cuối cùng của em đi " ( bà cầu xin )
- " Được , chị biết rồi . Chị sẽ giúp em hoàn thành , sẽ cho Doyoung sống một cuộc sống bình dị "
Bà cố gắng mở mắt nhìn theo bóng tụi nó đang dần khuất đi , miệng mỉm cười thư thái . May quá , có lẽ tụi nó không biết được bà có con trai , nếu không cả nó cũng sẽ bị giết .
Phù thủy sau khi chết sẽ liền tan biến đi . Bà nhìn hai đôi tay mình dần nhạt màu đi rồi biến mất .
- " Mẹ "
Cậu bé đứng chết chân ở chỗ cánh cửa . Mama cậu , đang dần biến mất rồi . Bà mỉm cười mặc cho từng bộ phận trên cơ thể dần tan biến :
- " Nếu sợ thì hãy nắm chặt mặt dây chuyền , con đã hứa với mẹ rồi , không được ra khỏi phòng cho tới khi Yoonbin đến "
- " Mẹ " ( cậu khóc thật to )
- " Con ngoan của mẹ , con phải nghe lời dì Nayeong đấy nhé . Mẹ yêu con " ( bà tan biến mất )
Trống rỗng , tất cả mọi thứ đối với cậu bây giờ chỉ còn hai từ trống rỗng . Đôi bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy mặt dây chuyền . Tay còn lại đóng chặt cánh cửa . Cậu ngồi bệt xuống đất , hai tay ôm chặt hai chân .
Yoonbin hớn hở ngồi trên xe , hai tay lắc lắc hộp quà nhỏ định tặng cho cậu , chắc chắn món quà này cậu rất thích . Bỗng nhiên lòng cô trĩu xuống , nhẹ giọng nói với Yoonbin :
- " Yoonbin này , từ nay Doyoung sẽ sống cùng chúng ta đấy "
- " Ô thật sao mẹ ? Thế còn cô Miyun ? "
- " Con biết cô Miyun là phù thủy mà đúng không ? "
- " Vâng , con biết chứ "
- " Mẹ không biết có nên nói điều này với con hay không nữa , dù sao con cũng chỉ mới là một đứa trẻ 6t "
- " Con trưởng thành hơn độ tuổi của con mà mẹ , mẹ cứ nói đi "
- " Cô Miyun , cô ấy có lẽ đã không còn trên đời này nữa . Sáng nay cô ấy gọi mẹ bảo mẹ hãy chăm sóc Doyoung cho cô ấy , cô ấy cũng đã biết được hôm nay là ngày cuối cùng cô ấy được nhìn thấy Doyoung rồi "
- " .... "
- " Sao con không nói gì ? "
- " Mẹ chạy nhanh đi mẹ , Doyoung đang đợi đấy , em ấy sẽ rất cô đơn "
Cô tăng tốc , chạy nhanh đến thị trấn cậu đang sống . Khi bước chân vào căn nhà , hai người đã chẳng còn thấy không khí vui vẻ lúc trước nữa , chỉ còn lại những tiếng nấc phát ra từ trong cái phòng ở cuối dãy hành lang . Yoonbin gõ cửa :
- " Dobby ơi , mở cửa cho anh nào "
- " Anh Yoonbin , cô Nayeong ! Mẹ con ... Mẹ con tự nhiên tan biến mất rồi " ( cậu mở cửa nhào vào lòng anh )
- " Em đừng khóc nữa mà " ( Yoonbin vỗ về )
- " À Dobby , mẹ con chỉ đang bận công việc thôi , nếu con ngoan mẹ sẽ trở về . Còn hiện tại con sang ở với cô chú nha con , không khóc nữa . Con ngoan mẹ mới về "
- " Con sẽ ngoan ngoãn mà , mẹ mau về với con nha "
------------
13 năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt . Mới hôm nào cậu còn vẫn là một đứa trẻ 4 tuổi ngu ngơ hỏi Yoonbin khi nào mẹ sẽ về với em , vẫn còn khóc nhè mỗi tối khi không có mẹ ru ngủ , vẫn còn tin vào lọ điều ước ngày nào cũng ghi mẹ về với con mà chẳng bao giờ thành sự thật . Nhưng cũng phải chấp nhận sự thật thôi . Vào năm cậu 15 , Nayeong đã nói với cậu rằng mẹ cậu đã mất nhưng thay vì mất do bị giết , cô đã nói rằng do mẹ cậu là phù thủy nên đến một thời gian nhất định sẽ phải tan biến .
Cậu cũng đã dần không còn quá đau thương về mẹ nữa mà thay vào đó là luôn mỉm cười lạc quan sống để mẹ ở trên kia có thể tự hào vì cậu .
Những năm qua , cậu vẫn sống như một người bình thường , đi học , về nhà , ăn cơm cùng gia đình , ..v.v.. Cậu thật sự rất quý mọi người , quý cô Nayeong vì đã cho cậu cảm giác như là người mẹ , yêu quý chú Yoonjae vì cho cậu cảm giác như là người bố , cậu lại càng cảm kích Yoonbin hơn nữa vì đã mang đến cho cậu một tình thương yêu to bự của một anh trai dành cho em mình . Nói chung là , cảm giác như gia đình thật sự .
Nói qua cũng nói lại , cậu cũng không thích Yoonbin lắm đâu . Đúng mặc dù có quan tâm cậu thiệt nhưng mà bây giờ thì bớt rồi , anh đang mê cái cậu gì tên Yeongue ấy. Suốt ngày mở miệng là Yeongie đáng yêu thế này , Yeongie dễ thương thế kia . Mà xem xem , thành tích cũng gần đội sổ cái lớp 12a6 . Cậu thì ngược lại với anh , chăm chỉ học hành , không yêu đương nhăn nhít , luôn đứng trong top5 của trường . Bởi vậy nên cô Nayeong và chú Yoonjae cứ hễ mà thấy điểm kiềm tra của cậu là liền châm chọc Yoonbin :
- " Ha Yoonbin , con xem Doyoung nó học này , sao con không thể bằng một phần nhỏ của em con vậy ? "
- " Rồi riết con không biết ai con ruột của bố mẹ luôn á " ( Yoonbin bực mình nói )
- " Đứa nào xuất sắc hơn là con ruột của bố mẹ đấy "
- " Yahhh , thật tình "
Yoonbin bỏ mặt ba người mà đi lên phòng ngủ . Thật ra cậu cũng không muốn làm anh bị bố mẹ thất sủng thế đâu nhưng mà lại lỡ rồi nên thôi vậy . Cậu cũng về phòng mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ .
Tầm 1h sau , bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng lộc cộc ở ngoài cửa sổ , chẳng lẽ lại là mấy con mèo hoang sao ??? Cậu nhíu mày hé mắt nhìn ra cửa sổ , có một bóng người to lớn đang đứng ngoài . Cậu giật mình trợn tròn hai mắt ngồi bật dậy . Cậu nhanh chóng chộp lấy cái điện thoại bàn gần đó gọi cho cô và chú . Một lúc sau , cả hai người lên phòng cậu ,theo sau còn có Yoonbin . Bỗng nhiên nhìn lại mới thấy người đàn ông đó đã ở trong phòng tự lúc nào . Ông ta nở nụ cười nói :
- " Chào mọi người , chào con Kim Doyoung "
- " Ông là ai ? Sao lại biết tên tôi ? " ( cậu sợ hãi )
- " Ông định làm gì Doyoung , nếu ông còn bước lại gần thì đừng trách tôi " ( Yoonbin đẩy Doyoung ra phía sau )
- " Khoan đã , mọi người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ . Tôi là Hagrid , đây là thư mời nhập học của Doyoung " ( ông đưa cho Nayeong một lá thư )
- " Cái gì đây ? Thư mời nhập học trường Magic Academy " ( cô hốt hoảng )
- " Khoan đã , đây là học viện ma thuật cơ mà . Ông có nhầm lẫn gì không ? Doyoung nhà tôi chỉ là người bình thường , hoàn toàn không có liên quan gì đến phù thủy , pháp sư đâu " ( ông Yoonjae hốt hoảng nói )
- " Tôi không nhầm đâu , đây là do hiệu trưởng Dumbledore thân viết thư cho Doyoung . Ta cũng đã theo dõi con từ nhỏ rồi . Dumbledore rất lo lắng nên đã nhờ ta theo dõi con . Tốt nhất là con hãy đến trường Magic Academy đi "
- " Không được , Miyun muốn con sống như một con người bình thường , không muốn con dính dáng gì đến phép thuật đâu " ( cô sốt sắng nói )
- " Vậy con có biết lí do tại sao mẹ con mất không Doyoung . Là do cả ba và mẹ con đều là những phù thủy mạnh , là một mối nguy hại của kẻ thù nên mới bị bọn chúng truy lùng và giết chết "
- " Rõ ràng là cô nói do mẹ con là phù thủy nên mới tan biến cơ mà " ( Doyoung kinh ngạc nhìn Nayeong )
- " Cô xin lỗi , vì mẹ con muốn con sống một cuộc sống bình thường nên cô mới giấu sự thật " ( cô biết rằng mình không thể nói dối được nữa đành phải nói thật )
- " Nhưng ít nhất cô cũng phải nói sự thật chứ "
- " Cô xin lỗi "
- " Mà thật ra phù thủy thì cũng có phù thủy this phù thủy that , quý cô đây cũng đừng đánh giá như vậy . Và tất nhiên con cũng có thể không học " ( Hagrid nói )
- " Con sẽ học ... Con sẽ học phép thuật "
- " Con ... Con " ( Nayeong như muốn ngăn cản )
- " Cô đừng lo , con sẽ không mù quáng trả thù đâu . Con chỉ muốn biết chân tướng sự thật người đã hại ba mẹ con thôi " ( cậu giải thích )
- " Quý cô cũng đừng quá lo lắng . Chúng tôi đảm bảo sự an toàn của Doyoung " ( Hagrid nói thêm )
- " Nhưng dù vậy vẫn rất nguy hiểm , tôi có thể cùng học với em ấy không ? " ( Yoonbin lo lắng )
- " Ta e rằng không được vì con là con người "
- " Em không sao , họ nói sẽ bảo đảm an toàn cho em mà . Anh ở nhà chăm sóc cô chú cho tốt đi "
- " Nếu con đã đồng ý thì đây là đồng phục trường , đũa phép và chổi bay . Ngày mai hãy đến ga tàu tìm chuyến 9/14 , nó sẽ đưa con đến trường "
Ông đưa cho cậu một cái túi to , để cây chổi ở trên bàn rồi đi mất . Đúng như những gì ông nói ở trong có đồng phục và cây đũa . Cô nói :
- " Con chắc chắn chứ "
- " Con vẫn ổn mà , con muốn học phép thuật vì con cũng có chút hứng thú "
- " Nhưng học ở đó thì hết học kì mới được về đấy , trừ ngày nghỉ ra " ( Yoonbin nói )
- " Thì bởi vậy em mới nói anh chăm sóc cô chú đi mà . Ráng học đi , em nghe bảo Yeongue thích người tri thức "
- " Thôi , thằng Yoonbin cô chú hết hi vọng rồi . Thôi con thu xếp đi rồi mai còn đi nữa "
- " Mong là mọi chuyện sẽ ổn "
___________
Các bồ ơi , tui ra fic mới nè , nhớ ủng hộ tui nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com