Chap 3
Tiểu Băng lại mơ màng giữa tỉnh và mơ, cô cảm giác có người đỡ mình ngồi dậy rồi cõng cô trên lưng. Bờ vai ấy vừa rộng rãi, vừa quen thuộc.
"Có phải là bố không?"
Cô cố gắng mở mắt nhưng bờ mi dường như trĩu nặng. Bên tai chỉ có giọng nói hoảng hốt, lo lắng của bố mẹ cùng với rất nhiều tạp âm ồn ào, sau đó dường như tất thảy đều trở nên tĩnh lặng. Lại là thứ ánh sáng quen thuộc, Tiểu Băng bất giác muốn đưa tay lên che mắt nhưng bị bàn tay ấm áp của ai đó giữ lại. Âm thanh "loạt soạt" vang lên, hình như rèm cửa đã được kéo lại, lúc này cô mới từ từ mở mắt.
Một căn phòng vô cùng xa lạ, cô nghiêng đầu nhìn sang bàn tay nãy giờ vẫn luôn được ai đó nắm chặt. Người đó có đôi tay trắng trẻo, những ngón tay dài và mềm mại, nhiệt độ lòng bàn tay rất ấm áp hoặc có thể do tay cô đang lạnh buốt. Lúc này cô mới để ý mình đang được truyền nước, cánh tay vừa tê nhức vừa lạnh lẽo, nhất thời cảm thấy mơ hồ.
Tiểu Băng di chuyển tầm nhìn, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt điển trai vô cùng quen thuộc. Dường như trong giây lát, cô lại rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. Sao lại là Dương Dương? Sao lại là anh? Đây là đâu?
"Em đang truyền nước đấy, đừng cứ động." Anh ngẩng đầu nhìn chai nước treo trên giá sau đó nói tiếp "Cũng sắp xong rồi, chịu khó một lát."
Cô hơi cau mày.
"Sao thế? Em thấy khó chịu à? Có cần gọi bác sĩ không?"
Cô vô thức gật đầu, nhưng vừa thấy Dương Dương đứng dậy liền vội vàng kéo tay anh lại.
"Không, không cần ạ. Anh đừng đi."
Dương Dương nhìn cô sau đó bật cười, anh ngồi lại xuống chiếc ghế tựa đặt bên cạnh giường.
"Sao em lại ở đây?"
"Em không nhớ gì sao? Em đã bị ngất ở hội trường đấy." Anh ngạc nhiên hỏi.
"Em bị ngất? Ở đâu cơ ạ?" Cô ngơ ngác "Ý em là hội trường đó, anh vừa nói tới là chỗ nào vậy?"
"Tiểu Băng, không phải em tới buổi kí tặng ngày hôm nay sao? Còn chen lấn tới mức bị ngất, sau đó chị Nguyên cùng mọi người đưa em tới bệnh viện."
"..."
"Được rồi, không sao. Có lẽ em vẫn còn choáng nên chưa tỉnh táo. Em ngủ thêm một lát đi." Dương Dương dịu dàng nói.
Tiểu Băng nhìn anh chăm chú, dường như còn vẫn còn nghi hoặc với câu chuyện mà anh vừa kể. Dù sao thì chỉ là cô bị ngất thôi, được Dương Dương ngồi cạnh thế này đãi ngộ thật sự là cao quá. Đại ngộ cao như vậy đặt ngay bên cạnh sao cô có thể yên tâm ngủ được, vậy nên Tiểu Băng cứ nhìn anh chăm chú.
"Sao thế?" Anh mỉm cười hỏi cô.
"Anh biết tên em ư?"
"Lần trước không phải em đã nói cho anh biết sao?"
"Lần trước?"
"Trên phố em đã giúp anh chạy trốn đó, không lẽ em quên rồi? Lúc đó em còn xin chữ ký của anh." Dương Dương dở khóc dở cười nói.
"À..." Thì ra là lần đó.
Anh vẫn còn nhớ đến cô! Trái tim Tiểu Băng đập nhanh trong lồng ngực, trong lòng nhộn nhạo cảm giác hạnh phúc. Thần tượng của cô chỉ cần một lần đã nhớ tên cô, anh còn gọi cô là "Tiểu Băng". Lần đầu tiên trong mười mấy năm cô mới có cảm giác tên mình mang theo sự may mắn kì lạ.
"Em cứ nghĩ anh sẽ không nhớ..." Cô cười nói.
"Thực ra trí nhớ của anh vẫn không tốt lắm, nhưng không hiểu sao trong thời gian ngắn ngủi lại nhớ rất rõ được em." Dương Dương khẽ cười.
Nụ cười của anh như cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua trái tim cô, cảm giác buồn buồn như dòng điện lan khắp toàn thân. Tiểu Băng cảm thấy nhất định là cô đã tu bảy kiếp, đến kiếp này mới có thể gặp được anh, gần gũi như vậy, thân quen như vậy.
"Lần trước anh đã kí tên cho em rồi sao lần này em vẫn muốn tới?" Anh đột nhiên hỏi cô.
Tiểu Băng cũng chẳng biết vì sao mình lại tới, cơ bản cô không hề có chút kí ức gì về việc chạy đến buổi kí tên rồi còn bị ngất. Nhưng suy nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng biết lý do.
"Vì em muốn được nhìn thấy anh." Thực ra ngoài điều này ra thì còn có thể là gì nữa, rồi cô lại bổ sung thêm "Em tò mò anh có còn nhớ em không?"
Dương Dương bật cười, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
"Bây giờ em biết câu trả lời rồi, cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là rất vui ạ." Cô không hề do dự liền trả lời.
"Không hiểu sao anh lại có cảm giác mình lây bệnh của em."
"Lây bệnh? Bệnh gì cơ ạ?"
"Bệnh vui vẻ." Anh mỉm cười đáp. "Mấy ngày nay anh phải đi đi lại lại rất nhiều nơi, thậm chí còn không ngủ được quá ba tiếng trong suốt năm ngày, tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà sau khi nói chuyện với em cảm giác rất thoải mái. Ừm..., không thấy mệt mỏi nữa."
"Vậy là anh rất thích nói chuyện với em đúng không?" Tiểu Băng cười toe toét.
Anh gật đầu thay cho câu trả lời.
"Như vậy rất tốt, chỉ cần anh không mệt mỏi là được. Em có thể ngồi nói chuyện với anh cả ngày." Cô nhìn anh chân thành nói.
"Được thôi." Anh lại nở nụ cười.
Sau đó Tiểu Băng thực sự đã ngồi huyên thuyên cả nửa ngày, cô kể cho anh nghe vì sao mình thích anh, thích anh từ bao giờ, thích anh như thế nào. Cô kể rất hăng say, ánh mắt sáng lấp lánh. Dù y tá đến tháo kim truyền nước cô vẫn luôn miệng nói chuyện, thực ra cô sợ anh đi rồi thực sự không có cơ hội nào như thế này nữa.
"Lúc đó em phát hiện ra ví tiền đã rơi mất từ lúc nào mà chỉ còn duy nhất một tấm poster số lượng có hạn, còn rất nhiều người đang chờ phía sau nếu em bỏ lỡ thì nhất định sẽ không bao giờ có được tấm poster đó. Rồi em đã lục khắp người, vật đáng giá duy nhất là chiếc dây chuyền bố em tặng lúc sinh nhật mười lăm tuổi. Em đã năn nỉ chị chủ cửa hàng cầm lấy nó làm vật thế chấp."
"Sau đó rồi sao? Em có mua được không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Không ạ..." Cô buồn rầu đáp "Chị ấy không đồng ý, tấm poster đó đã được bán cho một nữ sinh khác đứng phía sau em. Hôm đó em đã khóc suốt trên đường về nhà."
Anh kiên nhẫn nghe cô kể hết câu chuyện, sau đó mỉm cười.
"Em nói là tấm poster nhân ngày Valentine cách đây ba năm phải không?"
"Vâng..."
"Lần sau anh sẽ bảo chị Nguyên mang cho em một tấm." Dương Dương thản nhiên nói.
"Thật sao?" Cô ngạc nhiên.
"Ừ. Bây giờ em ngủ một lát đi, lúc nãy chị Nguyên đã liên lạc được với bố mẹ em rồi, họ đang trên đường tới."
Tiểu Băng tiếc nuối, lần gặp mặt thứ hai dài như vậy cuối cùng vẫn phải tạm biệt anh. Cô nghe lời nằm xuống giường kéo chăn đắp lên. Dương Dương giúp cô hạ thấp giường bệnh xuống, sau đó cô nghe thấy anh nói:
"Tiểu Băng, cảm ơn em."
Lần thứ hai, anh vẫn nói cảm ơn cô. Nhưng có lẽ lần này sẽ không hẹn gặp lại. Người ta nói nếu tình cờ gặp nhau ba lần thì chính là định mệnh, cô biết không thể nào gặp được anh lần thứ ba.
P.s: Có thể mọi người cảm thấy fic này hơi mông lung, nhưng là chủ ý ban đầu của tớ rồi. Dù thích hay không thích cũng hi vọng mọi người kiên nhẫn chờ đợi đến cùng nha ^^ Chúc mọi người ngủ ngon :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com