Chap 5
Tiểu Băng bị mẹ cô lôi về phòng bệnh trong trạng thái mơ mơ màng màng, bà kéo cô ngồi lại lên giường đắp chăn cẩn thận. Nhận thấy cô vẫn ngẩn ngơ bà lo lắng đưa tay áp lên trán cô. Bàn tay hơi lạnh của bà làm Tiểu Băng giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Sao thế? Con lại thấy đau đầu à? Hình như không sốt, có cần mẹ gọi bác sĩ không?"
"Con không sao." Cô lắc đầu đáp "Nhưng mà thực sự lúc nãy mẹ không nhìn thấy ai đứng cạnh con ạ?"
Bà Hồ khẽ lườm rồi gõ nhẹ lên đầu con gái.
"Con nghĩ mẹ già rồi nên mắt mờ chân chậm hả? Cái con bé này, mê sảng quá rồi."
Tiểu Băng bất giác rùng mình, cô lắc đầu xua đi mớ suy đoán lộn xộn, bệnh viện đúng là một nơi đáng sợ mà. Mẹ cô ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh giường bắt đầu mở hộp đựng đồ ăn và chiếc bình giữ nhiệt ra, mùi hương quen thuộc lan tỏa. Đúng là món ăn do mẹ nấu vẫn là số một.
"Mẹ ninh cháo gà đấy, ăn cái này trước đi. Còn có canh để nguội bớt rồi uống."
"Vâng." Cô vui vẻ nhận lấy cái thìa trong tay bà.
Bây giờ Tiểu Băng mới nhận ra mình đã đói đến mức nào, cảm giác da bụng đã dính liền với lưng luôn rồi. Cô nhanh chóng ăn từng thìa cháo nóng hổi, cảm nhận hương vị gia đình. Mẹ cô ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại cau mày nhắc nhở cô ăn chậm thôi, thực ra bị ốm cũng không hoàn toàn tệ như cô nghĩ.
"Hôm nay Tiểu Hạnh gọi điện hỏi thăm con đấy, con bé nói bài giảng mấy hôm nay đều chép hộ con cả rồi. Đúng là một đứa trẻ ngoan."
"Cậu ấy sợ không có con sẽ thiếu đi một đồng minh đắc lực nên mới vậy thôi mẹ." Cô bật cười nói.
"Đồng minh cái gì? Hai đứa đánh nhau với ai đấy à?" Bà Hồ có chút không hiểu.
"Cũng có thể coi như thế ạ. Là trận chiến về tinh thần và danh dự đó mẹ."
"Là sao?"
"Chính là trận chiến bảo vệ thần tượng đó ạ. Nam thần Dương Dương của bọn con và Lý Dịch Phong của bọn họ." Tiểu Băng cười vui vẻ.
"Chẳng phải cả hai cậu đó đều đẹp trai cả sao? Yêu mến cả hai là được rồi, mấy đứa đúng là lắm chuyện rắc rối." Bà Hồ cau mày lắc đầu.
"Đều do Cố Mỹ Lệ gây chuyện trước thôi mẹ, nó nói cái gì mà Dương Dương mặt không đẹp bằng, diễn không giỏi bằng, hát không hay bằng "anh giai nhà nó". Aiyaaa, tóm lại là mẹ không thể hiểu được đâu." Cô lắc đầu nhìn bà sau đó chìa bát cháo vừa ăn hết sạch ra nói tiếp "Mẹ cho con uống canh."
"Đúng là chỉ có khoản ăn uống mẹ mới hiểu rõ cô thôi, không biết có phải người bệnh không nữa." Mẹ cô cười trêu.
Đương nhiên về khoản ăn uống Tiểu Băng hoàn toàn là số một, thứ gì cũng thích ăn, thậm chí có thể ngồi cả ngày trước quán ăn vặt gần trường mà không chán. Điều khiến cô tự hào chính là dù cô có ăn bao nhiêu đi nữa cũng không bao giờ bị béo, việc này mẹ cô biết quá rõ nên đồ ăn gì bà cũng chuẩn bị nhiều hơn thường lệ một chút. Rất nhanh chóng cô đã uống xong chỗ canh mà mẹ mang từ nhà đến.
Bệnh viện rõ ràng là cái gì cũng không thoải mái, đừng nói là tivi ngay đến cả một tờ báo cũng không có. Tiểu Băng ngồi trên giường chán nản dày vò tấm chăn trắng tinh của bệnh viện thành một mớ nhàu nhĩ. Cô suy nghĩ một lúc sau đó từ từ ghé sát lại chỗ mẹ đang ngồi, nhỏ giọng nói:
"Mẹ này..."
"Sao thế?" Bà Hồ ngẩng đầu hỏi.
"Hay là... mình về nhà đi." Nhận thấy nét mặt bà nháy mắt thay đổi cô lập tức cướp lời "Mẹ thấy đấy bố hay bị cao huyết áp sao có thể để bố ngủ ở nhà một mình cơ chứ. Mẹ không yên tâm được đúng không? Con cũng không yên tâm, mà đã không yên tâm thì sẽ không thể ngủ được. Như vậy rất hại cho sức khỏe đó. Mẹ thấy có đúng không?"
"Xin cô, cô ngoan ngoãn nằm trong này cho khỏi bệnh là bố cô có thể kê cao gối ngủ cả ngày ấy chứ."
"Nhưng mà con không muốn ở đây đâu..." Cô xịu mặt nói.
"Được rồi, nốt ngày mai là có thể ra viện rồi. Chịu khó nốt ngày mai đi nhé." Mẹ cô đành dỗ ngọt.
"Sáng mai được không mẹ? Con cảm thấy khỏe lắm rồi, ở lại bệnh viện hết ngày mai thì sẽ ốm thêm ấy chứ. Về nhà con nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc được không mẹ?"
Bà Hồ nhìn con gái, thở dài hết cách.
"Được rồi, cứ ngủ đi đã mai mẹ sẽ bảo với bố con."
Tiểu Băng lập tức tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống giường đắp chăn nhắm mắt, ánh đèn sáng rực trong phòng cũng nhanh chóng được tắt đi thay vào đó là ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ đặt ở cạnh giường. Cô vốn nghĩ sau giấc ngủ hơn một ngày thì mình nhất định sẽ thức nguyên đêm, nhưng có lẽ phản ứng cơ thể cô luôn là ăn no xong liền cảm thấy buồn ngủ nên chỉ một lát Tiểu Băng đã mơ màng thiếp đi.
Chẳng rõ bao lâu sau bên tai truyền tới âm thanh ồn ào, hình như... trời đang mưa. Bả vai bị ai đó lay mạnh, cô giật mình tỉnh giấc phát hiện mình đang ở trong lớp học. Cô bạn Lâm Tiểu Hạnh đã thu dọn xong xuôi sách vở trên bàn bỏ vào balo dường như chuẩn bị đứng lên để ra về.
"Tiểu Băng, dậy thôi. Trời mưa nên thầy giáo thể dục cho chúng ta về sớm đó."
Cô ngơ ngẩn hướng tầm mắt xuyên qua ô cửa sổ phòng học, bên ngoài trời đang mưa như trút nước. Là mưa rào mùa hạ...
"Cậu nhìn gì thế? Mau về thôi." Tiểu Hạnh tròn mắt nhìn cô.
"Mình quên mang theo ô rồi." Cô cau mày trả lời.
"Sao cơ? Cậu không xem dự báo thời tiết à?"
"Ừ, hôm qua mình xem phim xong liền đi ngủ luôn." Vừa nhét sách vở vào balo cô vừa nói.
Hai người cùng nhau ra khỏi lớp xuống tới hành lang trường học, mặt sân trường phủ một lớp nước dày, có vẻ đã mưa được một lúc lâu rồi.
"Vậy làm sao giờ? Mưa to như vậy không thể đi tay không về được." Tiểu Hạnh băn khoăn hỏi.
"Không sao, cậu về trước đi. Mình đợi một lát nếu không ngớt mưa thì sẽ gọi mẹ mình qua đón."
"Ừ, vậy... mình về trước nha." Cậu ấy mở chiếc ô ra che lên đầu không quên quay lại vẫy tay tạm biệt với cô.
Lâm Tiểu Hạnh đi rồi, các bạn học cũng dần dần về hết chỉ còn một mình Tiểu Băng đứng trên hành lang. Mưa không có dấu hiệu sẽ ngớt mà ngày càng nặng hạt hơn. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn sớm thế này mẹ cô cũng chưa kịp tan làm. Suy nghĩ một lúc cô quyết định đi men theo bờ tường có mái che nho nhỏ để ra cổng bảo vệ, đối diện cổng trường có thể mua một chiếc áo mưa dùng tạm.
Quãng đường từ hành lang ra đến cổng trường cũng khá dài, đến nơi quần áo cũng ướt mất mấy chỗ. Từ đây chỉ có thể cứ thế mà chạy sang bên kia đường mà thôi, cô lấy tay che đầu lao vào màn mưa dày đặc. Vì mưa lớn mọi vật trước mắt dường như đều không rõ ràng, mới chạy được hai bước Tiểu Băng thoáng thấy bóng ai đó cầm một chiếc ô lớn màu đen đang đi về phía mình. Dáng người cao ráo quen thuộc ấy sải bước rất nhanh, chẳng mấy mà đã đứng trước mặt cô.
Dưới tán ô mở rộng, anh đứng sát cô để hai người không bị ướt. Tiểu Băng nhận ra anh, từ lúc anh xuất hiện trong tầm mắt cô đã nhận ra bóng dáng không lẫn vào đâu được ấy chính là Dương Dương. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen bước đi dưới màn mưa mờ ảo giống như một vị thần cả người tỏa ra thứ hào quang lấp lánh. Cô ngẩng đầu nhìn anh vừa lúc anh cũng cúi đầu xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Không mang theo ô sao?" Dương Dương mỉm cười hỏi.
Tiếng mưa rất ồn ào, nhưng cô nghe giọng nói trầm ấm của anh lọt vào tai vô cùng rõ ràng. Tiểu Băng gần như ngây ngốc, cô gặp lại anh thật rồi. Lần thứ ba...
Thấy cô không trả lời anh lại hỏi:
"Nhà em ở đâu? Định cứ thế này mà chạy về nhà ư?"
Lúc này cô mới hoàn hồn, câu đầu tiên lại không phải trả lời anh mà là hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
"Mang quà tới cho em." Anh lại mỉm cười.
"Quà? Quà gì ạ?" Cô ngơ ngác.
"Poster. Chẳng phải lần trước đã nói sẽ tặng cho em sao?"
"À..." Vậy là không phải tình cờ gặp nhau, cũng không tính là có duyên phải không?
"Em không hỏi tại sao anh biết trường em ư?" Dương Dương nhìn vẻ mặt tiếc nuối của cô khẽ cười.
"À, ồ đúng rồi. Sao anh lại biết em học ở đây?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Lần đầu tiên gặp em đang mặc đồng phục mà, anh đã nhìn thấy tên trường."
"Cái đó anh cũng để ý ạ? Thời gian gặp nhau có vài phút..."
"Ừm, cũng đúng. Sao anh lại để ý đến đồng phục của em nhỉ?" Anh cũng bật cười tự hỏi.
Tiểu Băng nhìn nụ cười của anh đến ngây ngốc.
"Thực ra... lúc đó có lẽ anh đã nghĩ đến việc sẽ gặp lại em chăng?" Dương Dương nhìn cô chăm chú "Ừ có lẽ là như vậy đấy."
"Nhưng... tại sao ạ? Chỉ vì em đã giúp anh một lần ư?"
"Người từng giúp đỡ anh không phải chỉ có một mình em đâu." Anh mỉm cười đáp.
"Vậy thì... tại sao ạ?"
Trong màn mưa dày đặc, giữa con phố vắng vẻ chỉ có hai người đang đứng kế bên nhau, mọi âm thanh ồn ào dường như đều tan biến. Giờ phút đó Tiểu Băng nghe rõ anh nói trong tiếng cười, một câu mà có lẽ cả đời cô không thể quên được.
"Tiểu Băng, vì em đã thu hút anh... từ cái nhìn đầu tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com