Chap 14: Tức giận
*Ngô gia
Lúc Chung Nhân trở về cũng đã hơn 7 giờ. Trông ngôi nhà biệt thự mà từ trước đến giờ luôn có tiếng cười lại im lặng đến đáng sợ. Anh nghĩ chắc cậu đã đi ngủ rồi.
Chung Nhân bước từng bước lên phòng, hôm nay tâm trạng anh không được tốt, nói đúng hơn là anh rất tức giận. Nhẹ nhàng mở cửa phòng gọi tên cậu:
- Tiểu Thù à. - nhưng không có tiếng trả lời.
Anh đóng cửa bước vào phòng, quét một lượt khắp phòng, căn phòng rất yên tĩnh, chăn gối phẵn phiu không có đâu hiệu đã được sử dụng, phòng tắm cũng chẳng thấy ai.
Cố giữ bình tĩnh, chạy khắp nhà để tìm kiếm hình dáng nhỏ bé của cậu nhưng mà anh cũng chẳng thấy ai, yên lặng đến kì lạ. Chung Nhân lo lắng, nhanh chóng gọi tất cả các ám vệ mà anh bố trí, người hầu và cả quản gia:
- Khánh Thù đâu? - anh hỏi
- Dạ... - tất cả bọn họ đều ngập ngừng chỉ có mỗi hai ám vệ phụ trách bảo vệ Khánh Thù lên tiếng.
- Nói. - anh lãnh đạm trả lời.
- Cậu ấy... xin lỗi thiếu gia, là thuộc hạ tắc trách, xin thiếu gia xử phạt. - Đại Lâm trả lời.
- Nói cho rõ, Khánh Thù đâu? - anh gằn từng chữ.
- Tôi... - Đại Lâm hiện tại rất mâu thuẫn không biết trả lời sao cho tốt.
- Mau nói. - nhanh chóng cắt đứt lời nói của ám vệ, giọng nói của anh lạnh lẽo thấu xương.
- ...Đi... rồi... - Đại Lâm ấp úng trả lời.
- CÁI GÌ? ĐI ĐÂU? - Chung Nhân gần như hét lên.
- Tôi... không biết. - không phải là không muốn nói nhưng Đại Lâm này đã hứa với cậu là không được cho nhị thiếu gia biết thì anh sẽ giữ lời hứa.
- Không biết... ta nuôi các người để làm gì hả? Phế vật. - anh gầm lên, đập mạnh xuống bàn, cầm lấy bình hoa ném xuống, tức giận vung đấm vào người của Cao Đại Lâm. Khoé miệng Đại Lâm chảy ra máu, toàn thân bị đánh đến bầm dập, anh ta loạng choạng không phản ứng kịp nên ngã xuống đất, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt vì chưa bao giờ thấy nhị thiếu gia như vậy cả. Chưa bao giờ nhị thiếu gia của họ lại tức giận đến đánh người như thế.
Không gian im lặng bao trùm, im lặng đến nghẹt thở. Bỗng anh nói:
- Đi tìm. - hai chữ của anh có vẻ đơn giản nhưng nó lại có ý nghĩa "lật tung cả Bắc Kinh cũng phải tìm cho được". Tất cả bọn họ nghe xong đều nói "Vâng" rồi lui xuống. Đại Lâm đứng lên, Chung Nhân lạnh nhạt nói:
- Không nên có lần sau. - xong, Chung Nhân bước ra ngoài, trông anh có vẻ lãnh khóc nhưng đâu ai biết anh đang khó chịu, lo lắng nhường nào.
Anh bước đi, vừa bước xuống nhà, anh liền thấy chiếc Lamborghini của Lộc Hàm. Lúc nhận được lá thư đã là 6 giờ tối Lộc Hàm đang làm việc liền nhanh chóng lao về. Đóng cửa xe liền lao đến chỗ Chung Nhân hỏi:
- Tiểu Thù... hộc... đâu...? - khó khăn lắm Lộc Hàm mới hoàn thành xong được một câu.
- Anh không thấy, anh đã cho người đi tìm rồi. - ngữ khí của Chung Nhân có vẻ gấp gáp.
- Thôi rồi. - đột nhiên Lộc Hàm nói,
- Sao? - Chung Nhân hỏi.
- Em phải tìm Thế Huân, Chung Nhân anh vào trong trước đi, em ra ngoài xe lấy đồ. - Lộc Hàm nói rồi rút điện thoại ra gọi.
Chung Nhân nghe lời cậu liền hiểu ý, bước vào nhà.
* Cuộc điện thoại
- Hàm nhi? - đầu dây bên kia có giọng nói truyền đến.
- Thế Huân, em... hộc... không thấy Khánh Thù đâu hết. - cậu gấp gáp nói.
- Xảy ra chuyện gì? - Thế Huân hỏi.
- Ban nãy, em nhận được lá thư của Khánh Thù, cậu ấy nói là đi đâu đó, cậu ấy không ghi rõ lắm. - cậu tiếp tục nói rồi lao về phía xe, tìm bức thư ấy.
- Em đừng hoảng, anh sẽ cho người đi tìm. Hiện tại em đang ở đâu? - anh đáp.
- Ân, em đang ở nhà. - cậu nói rồi cầm lá thư bước vào nhà.
- Đợi anh. - anh có vẻ như đang bước đi, nghe loáng thoáng tiếng giày lộp cộp.
- Dạ. - rồi cậu cúp máy.
* Trong nhà
Chung Nhân và Lộc Hàm ngồi đối diện nhau, Lộc Hàm trầm tư một hồi cũng lấy lá thư đưa cho Chung Nhân. Trong thư viết một khúc:
"Lộc Hàm,
Xin lỗi vì tớ đi mà không nói cho cậu biết. Tớ sẽ đi đâu đó một thời gian, tớ đi cùng bạn nên cậu yên tâm, đừng tìm tớ và cũng đừng nói cho Nhân biết. Chăm sóc tốt cho bản thân, tớ sẽ gọi cho cậu sao!
Tạm biệt.
Khánh Thù"
Chung Nhân đọc xong, lông mày nhíu lại, anh cảm thấy hình như Khánh Thù đã hiểu lầm gì đó rồi.
Cả hai lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Lộc Hàm hiện tại vô cùng hoảng hốt, cơ thể cậu không ngừng run, lưng đều ướt hết, áo sơ mi dính vào da thịt vì ban nãy do cậu chạy về quá gấp nên cơ thể mới ướt như thế này.
"Cạch" cánh cửa gỗ được mở ra, Thế Huân từ bên ngoài đi vào. Không khí lo lắng bao trùm cả căn phòng làm Thế Huân nhíu mày. Anh bước đến cạnh Lộc Hàm rồi ngồi xuống vuốt lưng cậu, để tâm tình Lộc Hàm bình tĩnh lại rồi hỏi:
- Sao rồi?
- Em đã phái người đi tìm nhưng vẫn không thấy. - Chung Nhân thở dài rồi trả lời.
- Sao Khánh Thù lại đi? - anh kéo Lộc Hàm lại ôm vào lòng rồi kêu người mang khăn đến cho cậu.
- Em nghĩ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó rồi. - Chung Nhân ngã người xuống ghế sofa thở dài.
Cả ba lại không nói gì vì họ đều đang ở thế giới riêng của mình, phía Thế Huân và Lộc Hàm bầu không khí có vẻ ổn hơn vì Thế Huân ôm trọn Lộc Hàm vào lòng xoa lưng, nắm chặt tay cậu, lau mồ hôi cho Lộc Hàm, ít ra bên đây còn có không khí ấm áp.
Còn phía Chung Nhân thì mây đen, bão tố đầy trời, không khí lạnh đến thấu xương. Chung Nhân rút điện thoại và gọi cho một người nào đó:
- Tìm được chưa? - người bên kia vừa nhấc máy anh liền hỏi.
- Dạ, vẫn chưa thấy ạ. - đầu dây bên kia trả lời.
- Lật tung nơi này cũng phải tìm cho ra. - giọng nói của anh rất lạnh lẽo.
- Dạ.
Gọi xong, anh nói với Thế Huân:
- Ca, phải làm sao? - Chung Nhân cảm giác bản thân rất mệt mỏi, hai thái dương đều đau nhức như muốn nổ tung. Lo lắng khiến anh dần trở nên sợ hãi. Anh thật sự sợ hãi việc Khánh Thù rời xa anh. Nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, Chung Nhân không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
- Bình tĩnh, ca tìm giúp em. - anh cũng đang rất lo lắng, dù sao anh cũng xem Khánh Thù là em trai của mình, giờ em ấy có chuyện anh sao không lo cho được.
Lần trước chuyện của Lộc Hàm đã khiến anh xém lật tung cả Bắc Kinh rồi, nên giờ anh hiểu cảm giác của em trai mình, nó cần gì và phải làm gì.
- Em lên lầu trước. - Chung Nhân nói rồi bước đi. Bàn tay siết chặt thành quả đấm, đôi mắt trừng to tức giận, anh thật sự muốn phát điên.
"Rắc", "bốp", "xoảng", "leng keng". Một loạt âm thanh phát ra từ thư phòng, Chung Nhân gần như phát điên lên rồi.
Mệt mỏi ngã người xuống ghế, anh đang hoảng sợ, lo lắng cho Khánh Thù. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong sự bảo bọc của anh, anh sợ cậu sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân. Mà hơn hết là anh rất nhớ cậu. Tim anh đau lắm, thì ra cậu không tin tưởng anh, cậu vẫn mặc cảm tự ti như vậy, tất cả đều là tại anh không tốt.
Ngô Chung Nhân ngồi đó, không ngừng tự trách mình. Nếu như tiểu Thù mà xảy ra chuyện gì thì anh cũng không thiết sống nữa, cậu là sinh mạng, là quá khứ, là tương lai, là cả cuộc đời của anh. Khánh Thù là của Ngô Chung Nhân, nhất định phải tìm cho ra cậu.
Cho dù phải bẻ gãy đôi cánh của Khánh Thù, Chung Nhân cũng sẽ không thể để cậu bay đi.
Đúng, như vậy là rất ích kỉ. Nhưng là, tình cảm anh dành cho cậu là thương, dần dà, việc yêu thương cậu trở thành thói quen. Mà thói quen này anh thật sự không muốn từ bỏ. Cho nên, nói anh ích kỉ cũng tốt, còn hơn là anh mất đi Khánh Thù.
Phía dưới, Lộc Hàm có hơi giật mình, Thế Huân liền giữ cậu lại nói:
- Không sao đâu, để nó phát tiết như vậy sẽ tốt hơn. - anh nhẹ nhàng vuốt tốc Lộc Hàm, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu như để trấn an tinh thần của Lộc Hàm, anh biết, Lộc Hàm đang hoảng loạn nhưng cậu đang cố kiềm chế. Anh cũng rất lo lắng, nhưng nếu anh cũng rối thì ai có thể giải quyết được?
- Ừm, Thế Huân a, Khánh Thù sẽ không sao phải không? - cậu thở dài xoay người lại.
- Đừng lo lắng, sẽ không sao. - anh dịu dàng nói với cậu, chất giọng anh trầm ấm khiến Lộc Hàm cảm thấy rất thoải mái.
- Ừm. - cậu tựa đầu vào ngực anh để anh ôm trọn lấy mình.
- Trước hết chúng ta về phòng tắm rửa thay đồ nếu không em sẽ bị cảm. - dù cho anh có lo lắng cho Khánh Thù nhưng anh cũng phải chăm sóc sức khoẻ của Lộc Hàm.
Thế nên anh ôm cậu lên phòng giúp cậu tắm rửa thay đồ rồi bế cậu xuống ép ăn cơm. Ép mãi mà cậu chỉ ăn có một ít cháo khiến anh đau lòng vì bình thường cậu ăn rất nhiều, rất hoạt bát, năng động.
Ai, thật khiến cho Thế Huân đau lòng.
Chung Nhân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao. Anh gọi:
- Tất cả các ám vệ, tập hợp.
- Dạ. - rất nhanh ám vệ đã có mặt.
- Báo cáo tình hình trước đó của Khánh Thù cho tôi. - Ngô Chung Nhân trầm giọng nói.
- Nhị ca... Độ thiếu gia sau khi thấy ngài đi ra ngoài dùng cơm tối. Xong, Độ thiếu gia tản bộ đến một công viên liền nhìn thấy ngài và một cô gái thân mật với nhau. - tên ám vệ báo cáo lại điểm mấu chốt cho anh biết.
- Thân mật? - Chung Nhân sửng sốt hỏi lại.
- Vâng. - ám vệ trả lời như chém đinh chặt sắt.
- Ra ngoài. - anh thở dài rồi nói.
- Dạ. - thoáng chốc tên ám vệ đã biến mất.
"Thôi rồi, em ấy hiểu nhầm rồi, lại tự ti nữa rồi. Đáng chết, đúng ra mình không nên đưa cô ấy về." - anh thầm nghĩ và chửi rủa bản thân mình. Chung Nhân cố gắng hít thở, điều chỉnh hô hấp để ổn định tinh thần, nếu không anh sẽ giết người vô cớ mất.
Chung Nhân bước xuống, thấy không khí có vẻ tốt hơn, anh nói:
- Lộc Hàm, anh phải làm sao? - Chung Nhân hỏi Lộc Hàm là vì cậu là người hiểu Khánh Thù nhất.
- Trước hết, nói cho em biết chuyện gì vừa xảy ra. - Lộc Hàm nói, cậu hơi ngã người ra sau để dựa vào vai Thế Huân. Anh cũng nhẹ nhàng ôm lại cậu.
- Em ấy nghĩ anh phản bội em ấy. - Chung Nhân thở dài.
- Phản bội? - Lộc Hàm sửng sốt, cậu biết Chung Nhân lâu như vây, với tính cách anh ấy thì chuyện này thật khó tin. Chung Nhân không giống Thế Huân, Thế Huân nếu không thích thì anh ấy tuyệt đối sẽ không để tâm. Còn Chung Nhân là người mà ngoài người yêu ra thì tất cả những người có khả năng xen vào tình cảm của họ đều bị Ngô Chung Nhân loại trừ.
- Nah có việc nên không về anh cơm, Khánh Thù cũng như bình thường ăn xong thì đi tản bộ, đúng lúc nhìn thấy anh nói chuyện với bạn học cũ trong công viên. - anh ngập ngừng.
- Sau đó? - Lộc Hàm nôn nóng hỏi. Lộc Hàm cũng lắng nghe Chung Nhân nói.
- Nhìn thấy anh thân mật với người khác, nhưng thật ra là do lúc đó cô ấy tỏ tình với anh, rồi hôn anh làm anh trở tay không kịp. - hít thật sâu, rồi Chung Nhân thành thật nói cho Lộc Hàm nghe.
- Nhân ca, em thật sự khâm phục Khánh Thù, cậu ấy thật kiên cường. - Lộc Hàm thở dài, cậu không nổi giận với Chung Nhân là vì cậu hiểu người anh yêu nhất là Khánh Thù vì người ngoài cuộc luôn nhìn rõ và lí trí hơn người trong cuộc, cũng vì cậu đã ở đây rất nhiều năm, từng cử chỉ đều có thể hiểu rõ.
-?? - Chung Nhân có vẻ không hiểu.
- Trong trường hợp đó ai mà không hiểu lầm cho được, cậu ấy đã chọn cách đi đâu đó để suy nghĩ mà không làm ầm ĩ lên chứng tỏ cậu rất mạnh mẽ. - Lộc Hàm nói tiếp.
- Nhưng anh phải làm sao? - Chung Nhân lại hỏi.
- Anh bình tĩnh, chừng nào cậu ấy gọi em sec giúp anh hỏi, bây giờ cách tốt nhất là anh nên tìm cậu ấy để giải thích. - cậu nói.
- Ừm. - anh thở dài.
- Nhân, em tình sao? - Thế Huân đột nhiên hỏi.
- Em sẽ nhờ họ giúp. - Chung Nhân nói. Họ có nghĩa là Nghệ Hưng, Chung Đại, Bạch Hiền, Tử Thao vì có lẽ Khánh Thù sẽ gọi cho bọn họ, cậu là người rất tâm lý, hay suy nghĩ cho người khác trước khi nghĩ cho mình, nên có thể cậu sợ bọn họ lo lắng cho mình mà gọi.
- Ừm. - Thế Huân trả lời.
Chung Nhân liền gọi cho họ để nhờ trợ giúp.
_______________________________
Dài ghê, hoissss
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com