Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15

"Nhanh như vậy phu nhân đã thoả mãn rồi sao?"

Chí Mẫn mặt lại càng đỏ đến lợi hại, trừng mắt nhìn hắn - "Ngươi tại sao lại lừa ta?"

Tuấn Chung Quốc gãi gãi chóp mũi cười lấy lòng - "A ha, không có, ta không cố ý lừa em đâu, là Kim Thạc Trấn xúi giục ta."

Tuấn Chung Quốc trơ trẽn đổ hết tội lỗi lên đầu Kim Thạc Trấn mà không thẹn với lòng.

Chí Mẫn tức giận ngồi bật dậy.

"Vậy sao lúc đó ngươi ngất xỉu làm gì? Hại ta lo lắng muốn chết! Ngươi có bị đâm thật đâu chứ!"

"Ta... ta mệt a, lại còn đói nữa. Em thật nhẫn tâm, ngay cả nước cũng không cho ta."

"Ngươi mệt mỏi đói khát đến ngất xỉu như vậy mà nãy giờ còn mạnh hơn cả ta là như thế nào hả?"

"Lúc nãy lão thần y có cho ta thức ăn."

"Các người lừa gạt ta vui lắm sao? Làm ta cứ tưởng... cứ tưởng... hức hức"

Tuấn Chung Quốc thấy nước mắt tiểu tâm can lại sắp rơi lần nữa, hắn đau lòng ôm lấy y vào trong ngực.

"Xin lỗi, ta sợ cả đời này em cũng không chịu tha thứ cho ta. Chúng ta trở về nhà đi có được không? Nội vì ta khiến em và hai đứa nhỏ rời đi mà sinh bệnh rồi."

"Tên chết tiệt ngươi tại sao không chịu nói sớm hả?"

"Là lỗi của ta, nhưng mà..."

"Chúng ta mau về thôi!"

"Nhưng mà cái này của ta phải làm sao đây? Nó cứ như vậy a."

Tuấn Chung Quốc chỉ chỉ vào thứ nhô lên giữa hai chân mình. Chí Mẫn thật sự không biết phải dùng từ ngữ nào để nói hắn được nữa.

"Ngươi..."

"Không có em là nó không xuống được đâu."

Sau một hồi lâu dùng tay giúp Tuấn Chung Quốc giải quyết, Chí Mẫn cuối cùng cũng không nhịn được mà nhéo một cái thật đau lên đùi hắn.

"Tại sao tới giờ vẫn không chịu ra hả? Chẳng phải ngươi nói có ta thì nó mới xuống sao hả?"

"Ý ta là chỗ đó của em."

"Ngươi đi chết đi! Ta mặc kệ ngươi, bạch nhật tuyên dâm còn ra thể thống gì nữa chứ?"

Mười phút sau, Chí Mẫn đã mặt đối mặt ôm lấy vai hắn, há hốc rên rỉ. Cơ thể bị lắp đầy khiến bụng dưới có cảm giác trướng căng nhưng vui sướng như nắng hạn gặp mưa rào cũng song song tồn tại.

Tuấn Chung Quốc ôm lấy y, đôi tay du tẩu trên tấm lưng nuột nà, Chí Mẫn lần mò đến bờ môi Tuấn Chung Quốc, chủ động hôn lên. Hai cánh môi mềm mại cùng chiếc lưỡi như mang theo mật ngọt khiến hắn tham lam mút lấy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng đã dần trở nên tốt mịt. Trong phòng, hai con người vẫn còn đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau, bù đắp yêu thương sau bao nhiêu sóng gió.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com