Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Lời Hứa (End)

Tôi hiểu vì sao mình không thể nào quên được nụ cười đó. Bởi vì, đó là nụ cười đẹp nhất... nụ cười của một thiên thần.

.........
..............

ChanYeol im lặng nhìn SeHun thích thú đưa thìa kem trái cây vào miệng.

- Cậu thích kem đến vậy sao?

SeHun thản nhiên gật đầu.

- Lúc còn nhỏ, tôi hay cùng một người đi ăn kem.

- Ai thế? - ChanYeol tò mò.

- Bí mật. - SeHun lại tít mắt cười.

ChanYeol hậm hực. Lại là bí mật. Tại sao mọi người lại thích giữ bí mật với anh đến vậy? Bà nội, appa rồi bây giờ là cả nhóc con này nữa.

Trên con đường vắng, hai người họ im lặng song hành bên nhau. Cái bóng đổ dài trên mặt đất, đoạn đường này, SeHun ước gì nó trải dài vô tận. SeHun khẽ co vai lại, đưa tay lên miệng hà hơi vào chúng, áo khoác cậu không có túi, cậu lại không mang gang tay, đôi tay lạnh cóng đến tê lại rồi. ChanYeol quay sang nhìn cậu, anh mỉm cười giơ bàn tay ra trước mặt SeHun.

- Đưa tay đây.

SeHun ngước lên nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ ngây ngô rõ buồn cười. Chẳng kịp để cậu phản ứng, ChanYeol nắm lấy tay SeHun, bàn tay ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt của cậu. SeHun đỏ mặt khẽ cúi đầu. Cảm giác này... là hạnh phúc sao?

- Kamsahamnita.

Giọng nói trong trẻo của một cậu bé vừa bước ra khỏi ngôi nhà gần đó khiến hai người giật mình. Chỉ là một cậu bé giao sữa thôi mà.

Nhưng có đơn giản không khi dùng từ "chỉ là"?

BaekHyun giật mình đứng sững lại, đôi mắt cậu mở lớn kinh ngạc, bọc sữa trên tay rơi bịch xuống đất. Cậu đứng đó, đối diện ChanYeol - người cũng đang nhìn cậu trân trối không thốt nên lời.

- BaekHyun...

Đôi môi BaekHyun run rẩy, cậu nhìn ChanYeol, bước lùi lại vài bước rồi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ChanYeol đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay BaekHyun ép buộc cậu đứng đối diện với mình.

- BaekHyun?

- Bỏ em ra - BaekHyun vùng vằng cố thoát khỏi bàn tay của ChanYeol.

- Sao em lại ở đây? Em nói em đang đi du học cơ mà?

BaekHyun cúi đầu, bất lực không thể thoát khỏi bàn tay của ChanYeol, cậu im lặng, tránh né ánh nhìn của anh.

- Trả lời đi. Sao em lừa dối anh? Đòi chia tay với anh? - ChanYeol giận dữ quát lớn.

BaekHyun vẫn im lặng. Cậu cúi gằm mặt, cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt chảy ra. Giọng ChanYeol tha thiết, có chút bất lực.

- Em ghét anh đến vậy sao?

- Không, em... - BaekHyun bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Vậy thì em nói đi, tại sao? Anh có gì không tốt với em à? Hay là... anh không xứng với em?

- Em mới là người không xứng với anh! - BaekHyun hét lớn, vùng ra khỏi bàn tay của ChanYeol. Nước mắt không thể kìm nén được nữa rồi, nó trào ra, lăn dài trên má cậu.

- Nhà em nghèo và rất nghèo, em phải đi làm thuê, phải kiếm tiền nuôi bà già yếu. Em không phải công tử nhà giàu như SeHun...

- Em nghĩ là anh quan tâm đến điều đó sao? - ChanYeol giận dữ quát lên, BaekHyun cũng mất bình tĩnh nói lớn.

- Nhưng nếu lấy em anh sẽ rất khổ. Chúng ta sinh ra không phải của nhau, chúng ta là người của hai thế giới khác...
.
.
.
Im lặng.

Khoảnh khắc đó thời gian như ngừng trôi.

Lời nói của BaekHyun ngưng bặt và một giọt nước mắt của SeHun rơi.

ChanYeol đang hôn BaekHyun.
Thế giới như chỉ có hai người họ, và SeHun vô tình trở thành khán giả chứng kiến tình yêu của hai người ấy.

ChanYeol rời môi BaekHyun, hôn nhẹ lên trán cậu rồi ôm chặt cậu vào lòng, đặt cằm lên vai BaekHyun, anh thì thầm.

- Anh không cần những thứ đó, anh chỉ cần em thôi. Xin em đấy, đừng rời xa anh.

BaekHyun ôm chặt lấy ChanYeol nức nở. Là cậu sai, ngay từ đầu cứ nghĩ rời xa anh là tốt cho tương lai của anh, nào ngờ lại làm cả hai đều đau khổ. Bản thân cậu, không biết đã khóc bao nhiêu đêm, nhớ anh đến điên dại mà cũng không dám gặp. Hôm giáng sinh cũng chỉ dám lén dõi theo anh, bị phát hiện thì lại ra sức chạy trốn. Từ bây giờ, Byun BaekHyun tự hứa dù xảy ra chuyện gì cũng luôn ở bên anh.
.
.
.
Còn... SeHun?

Cậu im lặng quay đầu bỏ đi, cố lắc đầu thật mạnh như bao lần trước để quên hết những gì mình vừa nhìn thấy. Nhưng... làm sao quên đi được một tình yêu chân thành như vậy?

Trong cuộc tình này, đến cuối cùng cậu cũng chỉ là người thứ ba.

SeHun loạng choạng bước đi trên con đường vắng, tuyết lại rơi, dày đặc như muốn nhấn chìm cậu.

Ngồi bệt xuống bên đường, SeHun òa khóc như một đứa trẻ con, cậu đưa tay lên nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Phải chăng là cậu yếu đuối? Bàn tay anh buông tay cậu ra quá nhanh khiến cậu chẳng kịp giữ. Hơi ấm ấy còn chưa kịp cảm nhận đã vội vàng rời xa. Có lẽ cũng bởi vì hơi ấm ấy vốn chẳng thuộc về cậu.

........
................
........................
...............................

SeHun đứng giữa cánh đồng bồ công anh, mắt nhìn ra xa xăm, dưới ánh chiều tà, lòng cậu buồn man mác.

_____Flash Back___________

12 năm trước.
ChanYeol 7 tuổi và SeHun 6 tuổi.

SeHun ngồi giữa cánh đồng bồ công anh giang rộng cánh tay, nhắm mắt lại mỉm cười đón lấy những ngọn gió. Bên cạnh, ChanYeol đang nhìn cậu mỉm cười. SeHun quay sang ChanYeol cười rạng rỡ:

- Em ước mình là cánh bồ công anh, được gió đưa đi khắp chốn.

SeHun chống hai tay ra sau, ngẩng mặt lên cho gió ùa vào mặt. Chẳng hề nhận ra ChanYeol đã vì nụ cười ấy mà khuôn mặt trở nên đỏ lự, rụt rè nắm lấy bàn tay SeHun. Cậu giật mình quay ra nhìn anh, bắt gặp khuôn mặt ấy cũng bất giác trở nên bối rối.

- Anh không phải là gió, nhưng em có đồng ý để sau này anh mang em theo không?

SeHun ngạc nhiên tròn mắt nhìn ChanYeol khiến cậu nhóc càng thêm lúng túng, hai má cũng cứ thế mà đỏ lên bừng bừng.

- SeHunie, anh thích em, thực sự rất thích. Sau này em nhất định phải là vợ anh đấy! - im bặt một lúc không thấy SeHun nói gì, ChanYeol đưa mắt liếc sang cậu nhóc rụt rè - Được không?

SeHun quay mặt đi, giấu khuôn mặt đỏ ửng, gật đầu.

- Ừ...

- Thật không? - ChanYeol cười mừng rỡ, đôi mắt cậu nhóc sáng lên.

- Thật. - SeHun mỉm cười gật đầu.

- Hứa nào? - ChanYeol giơ ngón út ra trước mặt SeHun. Cậu nhóc cũng giơ ngón tay út của mình lên móc vào ngón tay ChanYeol.

- Em hứa. Trên đời này chồng của em chỉ có một Park ChanYeol.

_______End Flash Back______

Và, cho đến tận bây giờ, SeHun vẫn luôn giữ đúng lời hứa đó.

Cậu không muốn đem chuyện này ra kể cho ChanYeol vì không muốn dùng kí ức ép buộc anh phải thuộc về cậu. Vả lại, nếu nói ra chắc gì anh đã tin?

Mang quá khứ ra để hi vọng anh yêu cậu? Liệu rằng tình yêu có thể trọn vẹn được như lúc đầu?

Vậy nên cậu chọn cách im lặng đưa hai người đến vạch xuất phát, nào ngờ khi xuất phát lại hai người họ lại mãi chỉ có thể là hai đường thẳng song song chẳng thể chạm nhau lấy một lần.

SeHun rút trong túi áo ra bản hôn ước, nhìn nó rồi xé tinh ra cho gió cuốn đi như những cánh hoa bồ công anh kia...

- ChanYeol à... anh cũng như ngọn gió kia, đem bồ công anh theo rồi vứt bỏ nó vào một vùng đất nào đó mà đi tìm hạnh phúc khác. Nhưng em biết rằng, bồ công anh chẳng giận gió đâu bởi vì nó biết rằng, gió luôn luôn được hạnh phúc.

SeHun nhìn theo những cánh bồ công anh được gió đưa đi xa tít tắp nơi chân trời. Cậu không khóc. Bởi vì bây giờ biết rằng mình hoàn toàn có thể tự bước đi trên con đường của chính mình. Có thể tự đi ăn kem mà không cần anh đưa đi nữa.

Và còn một điều quan trọng, cậu biết rằng, bên anh bây giờ, có một người yêu anh như cậu đã yêu.

- Cậu có thể kể cho tôi nghe, câu chuyện về 12 năm trước được không?

SeHun quay lại nhìn ChanYeol, phía sau lưng anh là mặt trời đỏ đang dần lặn xuống, cậu khẽ nheo mắt nhìn anh mỉm cười:

- Nếu có thể, tôi mong rằng anh sẽ quên hết đi câu chuyện trên cánh đồng này vào 12 năm trước.

ChanYeol im lặng, anh nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, nhìn thẳng mắt SeHun mỉm cười.

- Không. Tôi hiểu vì sao mình không thể nào quên được nụ cười đó. Bởi vì, đó là nụ cười đẹp nhất, nụ cười của một thiên thần.
.
.
.
Hai người họ đứng đó, hai nửa của trái tim. Những tưởng rằng chúng thuộc về nhau, nhưng đến cuối cùng chúng vẫn chỉ là hai mảnh ghép lệch.

Tình yêu, đôi khi không phải chuyện cổ tích. Không phải một người cứ hết lòng yêu một người thì sẽ được đáp lại. Và cũng không phải cứ ai đến trước thì sẽ dành được tình yêu.

_________End________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com