Ngoại Truyện : Quãng Đời Còn Lại
Khí trời hôm nay mát dịu , cái dễ chịu của mùa xuân cũng đã đến gần . Không còn cái khí trời lạnh lẽo của mùa đông . Vì vậy , tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn . Nàng hít thở sảng khoái cái thời tiết buổi sáng trong lành . Tay cầm bình xịt tưới cây , vui vẻ đi ra khu vườn nhỏ trước nhà . Vốn là người con gái yêu hoa, lại sống ở một trường có khí hậu khá ôn hòa, tương đối thuận lợi cho sự phát triển của các giống hoa . Nàng đã chọn loài hoa khiến nhiều người mê mẩn này để trồng trong khu vườn nhỏ trước nhà của mình – hoa hồng .
" Miyeon thích hoa gì nhất ? "
" Ùm ! Có thể là hoa hồng "
" Tại sao vậy "
" Chắc là vì nó đẹp như em vậy . Rất xinh đẹp , nhưng lại không hề có gai chút nào "
" Tại sao lại không có ? "
" Vì nếu có em chẳng chịu làm tình nhân của Miyeon đâu "
Nàng bật cười trước những kí ức xưa cũ . Chắc có lẽ nàng chưa bao giờ quên được Miyeon nên đã trồng loài hoa này . Cuối cùng cả cuộc đời thanh xuân của nàng cũng vẫn chỉ dành cho một người duy nhất . Người mà cả đời này chắc nàng sẽ không bao giờ gặp lại .
" Em còn định trốn tôi đến bao giờ đây Yeh Shuhua ? "
Nàng ngạc nhiên quay lại nhìn người phát ra giọng nói . Tâm can bỗng chốc kinh động dữ dội . Bình xịt hoa rơi xuống đất . Nàng bất giác chết lặng nhìn người đối diện . Người mà nàng đi đến chân trời góc bể cũng không thể quên .
Cho Miyeon nhìn nàng . Lòng chợt xúc động đến đau lòng . Sáu năm trời không gặp , em vẫn cứ như vậy thậm chí còn xinh đẹp hơn . Nét đẹp buồn đến nao lòng người , đau lòng mình .
Nàng vẫn cứ im lặng mà nhìn người con gái nàng yêu . Chị vẫn vậy , vẫn đôi mắt bình lặng đó , vẫn là khuôn mặt đó .Tóc cũng đã dài hơn . Khuôn mặt trưởng thành hơn và ốm đi rất nhiều . Nàng bất giác đau lòng , sáu năm qua không ai chăm sóc Miyeon hay sao mà để Miyeon của cô gầy ốm thế này chứ ? Càng nhìn càng xót xa.
Nàng biết điều khó quên nhất trong cuộc đời đó chính là ái tình, trái tim lưu luyến cứ không nỡ quên đi những kí ức, quá vãng xa xưa lại có dịp bộc phát khi gặp lại chị , lại nhói lòng thổn thức, lại đau vì duyên mỏng, phận mờ.
Đôi lúc , nàng còn giả thuyết . Nếu vô tình gặp lại Miyeon . Nàng chỉ mỉm cười rồi yên lặng bước đi , coi như chưa từng quen biết . Nhưng đến bây giờ khi gặp rồi . Nàng chẳng biết phải làm gì ngoài việc nhìn chị . Tâm tư hỗn loạn . Ngón tay cào cấu vào nhau trông thật thảm hại .
Miyeon bước đến bên nàng . Chị nhìn nàng bằng ánh mắt da diết bi thương hệt như ánh mắt sáu năm trước chị cầu xin nàng đừng đi .
" Em có biết tôi nhớ em đến mức nào không Yeh Shuhua ? "
Nàng im lặng , trong lòng kì lạ ẩn hiện tia vui vẻ . Nhưng rồi sau đó thì tia vui vẻ ấy chợt tắt . Nàng nhớ lại bi kịch năm ấy , chính nàng là người đã ra tạo ra . Nàng khẽ thở dài , trả lời
" Thì sao chứ . Chẳng phải chúng ta đã không còn là gì rồi sao . Chị nhớ em hay không . Quan trọng sao ? "
Miyeon mỉm cười trước câu trả lời vô tình của nàng . Cũng đúng thôi , ngày xưa chính cô là người đã đùa giỡn tình cảm của nàng , bây giờ nàng tuyệt tình như vậy . Song cũng là quả báo . Nhưng mà , cô yêu nàng quá nhiều rồi . Nhất định cô sẽ theo đuổi nàng đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời .
" Sáu năm qua , em sống có tốt không ? "
" Cũng bình thường thôi " . Nàng mỉm cười máy móc trả lời .
" Ừ ! Sống tốt là được rồi "
Im lặng một chút , Miyeon khẽ hỏi
" Shuhua này ! Nếu có thể , em có thể cho tôi thêm một cơ hội theo đuổi em không ? "
Tâm can lay động , trái tim khẽ rung lên từng nhip như ngày đầu nàng biết yêu . Nhưng nàng biết kết cục của cả hai vẫn là mãi mãi không thể . Năm ấy , nàng chọn rời đi cũng là dấu chấm hết cho chuyện tình này rồi . Tình cảm, luôn là một trò chơi cay nghiệt...
" Miyeon ! Chúng ta gặp lại được nhau ở đây là duyên , chúng ta có thể nói chuyện với nhau như hai người bạn . Nhưng phận thì đã không còn . Em mong Miyeon đừng suy nghĩ đến việc chấp nối thứ tình cảm cố chấp ngày xưa nữa "
Miyeon thở dài , trái tim phút chốc rơi xuống vực thẳm . Vì còn thương nên còn giữ, vì còn yêu nên còn kéo, vì còn muốn là "của nhau" nên còn nhớ... và vì còn muốn yêu nên không thể buông tay. Nhưng nàng đã nói như vậy cô biết phải làm sao đây ?
Nhưng Miyeon chợt nghĩ , nếu đến bây giờ em vẫn chưa có ai bên cạnh thì có lẽ Miyeon sẽ còn cơ hội , dù cho em bây giở xa lánh hay ngại tiếp xúc với cô như thế nào . Cô tin , chắc chắn thời gian sẽ khiến em động lòng quay lại với mình
" Bao nhiêu năm rồi , đã có ai khiến em bớt cô đơn chưa ? "
Nàng ngập ngừng không biết trả lời như thế nào . Thì một giọng nói từ đâu phát ra phía sau lưng Miyeon
" Shuhua ! Anh có đem cua qua cho em nè . Hôm qua em có nhờ anh mua đó "
Miyeon quay đầu lại nhìn người vừa phát ra giọng nói , là một người con trai , trông cũng chững chạc và rất điển trai . Nàng mím môi nhìn , bỗng chốc chạy lại nắm lấy cánh tay của người con trai đó .
" Đây là Đổng Tư Thành , người yêu của em "
Miyeon bàng hoàng nhìn người con trai trước mặt vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì , rồi người đó gãi nhẹ đầu , cười cười rồi chìa tay ra với Miyeon
" Chào chị , chị là bạn của Shuhua hả ? "
Miyeon mỉm cười bắt tay chàng trai . Miyeon nhìn lướt qua hai người họ . Quả thật trông cũng rất xứng đôi . Cuối cùng em cũng không còn yêu mình nữa . Em đã có người khác bên cạnh , xứng đáng hơn mình gấp ngàn lần , cậu ta đẹp trai , tương lai tốt , cậu ta sẽ bù đắp cho em những tháng ngày bị cô huỷ hoại . Rồi em sẽ kết hôn , sinh con , và tạo ra những sinh linh thật đẹp , đẹp như em vậy .
Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đó , mà nước mắt Miyeon lại sắp trào ngược ra bên ngoài . Cô cắn răng cho nước mắt ngược vào trong .
Nàng nhìn Miyeon , nàng thấy trong đôi mắt ấy là sự bi thương và trống rỗng . Nàng nói khẽ vào tai người con trai bên cạnh
" Anh về trước nhé , em giải quyết công chuyện "
Khi Tư Thành đi rồi . Miyeon mới bước đến gần nàng , khẽ mỉm cười nhìn nàng
" Thế giới này rộng lớn đến vô chừng, nhưng dù đi nhiều đến thế nào... gặp nhiều người đến thế nào... tôi cũng chỉ yêu một mình em . Yêu một người – là ban cho người ấy quyền năng làm mình đau. Nhớ một người – là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc. Dù như thế nào Shuhua à ! Tôi vẫn nói rằng tôi yêu em! "
Lại tiếp tục là sự im lặng , một lát sau , Miyeon mới nói tiếp
" Nhưng mà bây giờ , em đã có người mới rồi . Tôi lại trở về là kẻ xa lạ của cuộc đời em . Tôi không dám ghen . Và tôi quyết định cũng không đợi em nữa , em thương ai thì em theo người đó . "
Cô lôi trong túi ra một chiếc hộp màu xanh xinh xắn , để vào trong tay nàng , cười nhẹ
" Đây là món quà tôi mua rất lâu rồi . Định bụng là tặng cho em . Bây giờ gặp rồi . Em nhận đi nhé . Coi như là món quà cuối cùng tôi tặng em . Sau này , có lẽ là mãi mãi sau nay chúng ta không bao giờ còn găp lại nhau nữa "
" Chị định đi đâu ? "
" À ! Tôi quay trở về Hàn Quốc thôi , nơi này đã tôi muốn gặp nữa rồi . Gặp lại em . Thật tốt . Tôi không còn phải tương tư thời gian dài như vậy nữa "
Tim nàng thắt lại theo từng câu nói . Không gặp thì thôi , đến khi gặp lại rồi , sao tim vẫn cứ nhói đau . Chị nói mãi mãi không còn gặp lại , nó làm tâm nàng như muốn gào thét van xin chị đứng nói như vậy nữa
Miyeon quay lưng bước đi . Nước mắt theo đó cũng tuôn ra trên khuôn mặt xinh đẹp vì nhớ nàng quá nhiều mà gầy hao . Cuối cùng cô thua rồi , thua vì duyên phận , thua vì nghịch cảnh , thua cả thời gian . Cuối cùng em đã chọn được một người đàn ông để nương tựa vào . Cô cũng nên từ bỏ mốt tình không thể có kết cục này thôi .
"Nếu tôi mất em, chỉ mong cho thời gian trôi qua thật nhanh, mong cho kiếp người sẽ trôi qua thật nhanh để đến kiếp sau, tôi và em sẽ làm lại từ đầu.Tôi sẽ chờ đợi em như em từng chờ đợi, và mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi, không còn ngăn cách, không còn đau buồn nữa"
" Tạm biệt , tình yêu của tôi "
Nàng nhìn theo bóng lưng gầy hao dần khuất , trái tim đau đớn chết lặng . Nàng khóc , những giọt nước mắt kìm nén rớt rơi trên khuôn mặt . Đã lâu rồi , nàng không khóc , nhưng đối diện với Miyeon, nước mắt cứ như vậy mà không ngừng rơi ra . Miyeon không hề biết dù mười năm, hai mươi năm hay ai trăm năm nữa, nàng vẫn sẽ luôn nhớ về chị, dù khi đó tình cảm có còn hay cạn, vẫn nguyện trao chị trọn vẹn cả thanh xuân.
Tư Thành từ đâu bước đến . Ôm lấy đôi vai gầy đang khóc nức nở vào lòng , thở dài
" Anh xin lỗi vì hơi thất lễ , nhưng mà nếu em không còn yêu sao em lại phải khóc ?"
Tư Thành lau đi nước mắt rớt rơi trên đôi mắt xinh đẹp , mỉm cười
" Shuhua ! Nghe anh nói này , anh không biết chuyện của em và chị ấy như thế nào . Nhưng nếu em còn yêu thì nên tiến tới . Đời người chỉ có một lần thôi . Nếu em bỏ lỡ lần này , có khi sau này sẽ không còn cơ hội nữa . Anh vì đã bỏ lỡ nên em thấy không , bây giờ anh chỉ có một mình "
Nàng nhìn theo con đường Miyeon bước đi , Tư Thành mỉm cười vỗ lấy vai nàng
" Chạy theo tình yêu đi , đứa em gái bé nhỏ ạ . Đem chị ấy về đây "
Nảng bật dậy , chạy theo con đường chị đã đi . Nàng nhất định , sẽ không bỏ lỡ chị nữa . Quãng đời còn lại của nàng , sẽ dành tất cả cho chị . Người con gái nàng đã yêu nửa đời người . Miyeon đợi em ! "
Quãng đời còn lại sau này, tuyết lạnh mùa đông là chị
Hoa mùa xuân là chị, mưa mùa hè là chị
Thu vàng là chị, ấm lạnh bốn mùa đều là chị
Thứ mà mắt em luôn hướng đến cũng là chị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com