chương 2
Hôm sau cậu bắt đầu tới công ty làm việc, về danh nghĩa cậu giữ chức trợ lý cho Sunggyu, vì vẫn phải đi học nên cậu chỉ tới công ty vào buổi chiều.
Sau khi cậu đi làm khắp công ty lại bàn tán sôi nổi rằng tầng cao nhất của công ty toàn mỹ nam hội tụ. Không dám nói tới sếp tổng, thư kí của ngài thôi cũng thực sự nhìn 1 cái vạn ng mê đắm, đúng là cái mặt búng ra tiền mà, vác cái mặt đó đi đàm phán còn sợ thất bại hay sao???
Bây h lại thêm một trợ lý đẹp trai, dễ thương như thế nữa, nhìn cậu là máu mẹ hiền của chị em nổi lên hừng hực, quả đúng là trân bảo để yêu thương rồi...
Người hướng dẫn woohyun cũng không phải là anh mà là cái người thư kí tên L gì đấy, tên cũng kì lạ như người. Mấy hôm trước khi đưa cậu đi hướng dẫn những công việc cần làm thì y như tảng đá di động khiến cậu đứng đằng sau thôi cũng thấy rét, ấy vậy mà hai ngày gần đây anh ta lúc nào cũng cười te tởn với cậu, còn namu này, namu nọ, anh ta đặt hẳn biệt danh cho cậu mới sợ chứ. Điều đặc biệt là giọng của thư kí L cũng có thể thay đổi theo thái độ à nha, khi lạnh lùng thì trầm đến không nghe nổi mà khi cao hứng lại chói tai khiến người không dám nghe. Người này khiến cậu khẳng định chân lý của mình "giỏi thường điên... .nhưng trừ anh của cậu ra hehe"
Nhắc tới anh lại khiến cậu phiền lòng, làm việc ngay cạnh anh mà cả gần một tuần rồi được nhìn thấy anh có 5 lần, vị chi mỗi ngày một lần. Huhu khốn nạn quá mà.
Chỗ cậu ngồi ngay trước phòng anh, cậu không có phòng riêng đâu, chỉ là một bàn túc trực ngay phòng tổng giám đốc nhưng cậu không được phép tự ý vào vì đó là lệnh của anh. Toàn là L vào xin chữ kí hay hỏi ý kiến anh, cậu mới chỉ được vào có 2 lần khi anh sửa bản thảo cho cậu thôi. Mà thực ra những lần đó do L có việc nên anh mới phải dạy dỗ cậu, thế là hôm nào L đi vắng cậu sẽ cố tình sai nhiều hơn để anh còn gọi vào.
Đang chán nản gục mặt xuống bàn, sắp tới giờ về rồi mà cậu chưa được nhìn thấy anh, buồn muốn chết.....-___-!!!
- Nam woo hyun, vào đây- anh mở cửa phòng nghiêng nửa người ra ngoài nói vọng ra
Cậu như robot được sạc điện bật dậy chạy tót vào trong, không quên lịch sự đóng cửa lại
Sunggyu vứt tập tài liệu vừa cầm trên tay xuống bàn khoanh tay trước ngực nhìn cậu:
- Không biết Kim Myung Soo dạy cậu thành cáo giống cậu ta rồi không mà tài liệu soạn ra sai cũng rất nghệ thuật, giải thích đi, đây là cố tình đúng không??
Anh thực sự đang rất tức giận, cậu rõ ràng có thể làm được gì anh rất rõ, nhưng mấy ngày này lại mắc rất nhiều lỗi sai, những điều anh nhắc nhở qua 1 lần hiển nhiên cậu không bao h mắc phải mà còn làm rất tốt nhưng cái còn lại thì sai chi chít, nhìn thế nào cũng là tư duy không ăn khớp như là 2 người khác nhau làm vậy. Đây tuyệt nhiên là cố ý. Anh muốn cậu nghiêm túc học tập, được cái đầu thông minh mà không có ý thức thì làm đc gì.
Cậu cũng biết là anh giận rồi. Nhưng cậu làm vậy chỉ muốn có thể thấy anh thôi mà. Lập tức như cún con cụp tai, cúi mặt xuống đất, lẩm bẩm
- Em thực sự có nhiều chỗ không biết thật mà, đâu có thể cái gì cũng biết như Kim tổng chứ.
Đang bực mình mà nhìn thấy thái độ đó của cậu anh chỉ có thể thở dài, ai bảo đồng ý giúp đỡ chứ. Cầm tập tài liệu vừa vứt ra bàn, anh tiến tới sofa ngồi
- Lại đây đi, chỗ nào thật sự không hiểu có thể hỏi, chỗ nào có thể làm thì sửa lại cho thật tốt, có gan thử làm như này nữa xem.
Cậu như được lệnh ân xá, lập tức chạy tót đến ngồi cạnh anh
- Ngồi xa ra một chút, đâu phải thiếu chỗ.
- Ngồi gần em mới nghe rõ
Anh lườm cậu một cái cháy mặt mà cái người mặt cún kia cười đến nhắm tít 2 mắt thì nhìn làm sao được.
- Hỏi
- À, chỗ này, cả chỗ này nữa
Anh chuyên tâm giảng giải cho cậu, tới khi quay sang thấy ai đó cơ bản là không nghe. Cốc một cái thật đau vào đầu cậu không thương tiếc, anh nhắc
- Nhóc con, có tập trung không
- Em nghe, em nghe mà
Lỗi đâu phải tại cậu chứ, ai bảo anh lúc chuyện tâm đẹp quá làm chi, giọng nói lại hay như thế khiến cậu ngắm không dứt ra được
- Tổng giám đốc à, anh giải thích chậm lại một chút được không, thật chậm em mới có thể hiểu.
- Em có phải đầu bò đâu mà không hiểu, tập trung vào.
Câu nói của anh làm cậu sốc à nha, người ta là muốn tranh thủ cơ hội gần gũi thôi mà, làm sao đã biến thành đầu bò rồi, đau lòng quá!!
Tuy nói vậy nhưng anh cũng nói chậm lại, tới khi giải thích xong cũng là 1 tiếng sau
- Hôm nay hoàn thành xong báo cáo lại mới được về
- hyung.. ..à không tổng giám đốc à, h là h tan ca rồi, ở lại công ty nguy hiểm lắm...cho e về đi nhất định hoàn thành sáng mai nộp sớm
- Đó là phạt tội k nghiêm túc làm việc
- hix, em k ở được một mình mà
- tôi cũng ở lại, cần giải quyết nốt một số việc, bao h xong đem vào báo cáo
Anh chưa nói hết câu đã thấy một cái bóng chạy vèo ra cửa, tưởng cậu đã ngoan ngoãn lm việc 30s sau lại thấy cái bóng đó chạy vèo vào phòng cùng với laptop, giấy tờ yên vị trên bàn tiếp khách của anh.
- Ra ngoài làm việc
- Hyung,....trời tối rồi ai biết có cái gì bỗng dưng nhảy ra không chứ, vẫn là trong này an toàn
- ....
- Em nghiêm túc làm việc mà, hyung
-( quắc mắt)
- Ầy, tan ca rồi em được phép gọi hyung mà,lườm cái gì, anh không thấy kêu tổng giám đốc già người sao?
- (quắc mắt lần 2)
- Làm việc, làm việc thôi- woohyun là người thức thời mà, thấy con mắt nhỏ hẹp kia nhìn như muốn phi ra ngàn con dao ra cậu đâu có dại gì mà động vào
Căn phòng im lặng không một tiếng động nhưng anh quả thực không hiểu nổi cậu là nghĩ cái gì. Mặt anh có chất gây nghiện hay sao cứ 5 phút lại ngửa cổ lên nhìn một lần. Không phải bây giờ mà từ nhỏ đã thế, nhìn nhiều tới nỗi anh quen luôn rồi, bây giờ cậu có nhìn chăm chăm anh vẫn có thể làm ngơ như không thấy, nhưng rõ ràng là cậu không thể tập trung
- Không nghiêm túc làm việc thì lập tức ra ngoài- vẫn chăm chú vào máy tính, anh hờ hững buông ra một câu
Nghe thấy thế con cún con lập tức chăm chăm nhìn hết máy tính rồi đến tài liệu, cũng biết sợ sao.? Một lúc sau thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cậu anh cũng giật mình, thì ra cậu cũng có lúc như vậy, rất cuốn hút đấy chứ......nhìn một lúc anh mới chợt nhận ra mình vừa nghĩ cái gì vậy. Vội lắc đầu lập tức quay lại làm việc
Căn phòng im lặng như vậy cho tới lúc nghe thấy tiếng ngáp vươn vai mệt mỏi của một người, anh quay ra nhìn
- Mệt sao?
- (gật, gật)
- Bậy cố mà làm cho nhanh đi
- Her, hyung có biết thương hoa tiếc ngọc k vậy
- Em giống hoa giống ngọc sao
- Em là kim cương là trân bảo
- Nhưng không có câu thương kim cương tiếc trân bảo
-.....
Sunggyu nhìn khuôn mặt đang nghệt ra kia quả thực rất buồn cười, cậu không biết anh rất thích làm cậu đuối lí, khi không tìm được từ gì để cãi mặt cậu sẽ đơ ra mà nói thẳng ra là nhìn có chút đần, nhìn rất tức cười, điển hình là như bây giờ.
- Không nói chuyện với hyung nữa, cái miệng sinh ra để tuyệt ngôn của người khác mà.- nói rồi cậu đứng dậy đi về phía cửa
- Đi đâu đấy
- Em cũng sắp xong rồi, giờ đi vệ sinh, hyung dẫn e đi nhá, hehe
(Sunggyu: 3 vạch đen trên đầu)
- Tự đi
- làm gì mà keo kiệt, hyung ngồi suốt ngày như vậy bại mông đó. K cần nhờ nữa
- """""- giờ anh cũng phát hiện ra ngôn ngữ của woohyun cũng có thể làm anh câm nín.
Thấy cậu đi vệ sinh lâu quá anh cũng thấy chút lo lắng, k phải sợ rồi ngất luôn trong đấy chứ?
Đang định đứng lên đi tìm thì thấy cửa phòng bật mở. Cậu trên tay cầm theo một đĩa bánh và một tách trà, nhanh nhảu đặt lên bàn anh
- Hyung, làm việc muộn ăn gì đi
- Em kiếm đâu ra mấy thứ này
- Tất nhiên là mua rồi, hyung ăn nhanh đi, tấm lòng e đó.
Anh nghe xong cảm giác như mình mới bị lừa vậy. Từ đây 1 mình đi mua đồ còn dám mà lại bô bô bảo không ở một mình được, anh thấy mình ngây thơ quá mức rồi.
Đang định chất vấn thì cậu lại nói tiếp
- Hyung đừng có lúc nào cũng uống cafe, tới lúc thủng dạ dày e cũng k muốn cắt ruột của mình cho hyung đâu. Trà này là trà thảo mộc vừa giúp tỉnh táo lại bổ nữa, ăn thêm chút bánh lót dạ là ổn rồi.
- Cậu k ăn sao
- Dĩ nhiên có rồi, phần bánh to như vậy hyung ăn sao hết, em phải ăn phụ chứ....hehe, còn trà phần riêng hyung đấy ^_^
( rất biết cách tranh thủ cơ hội nha )
Nói là ăn cùng nhưng anh chỉ ăn vài miếng còn cậu thì chén sạch. Anh uống trà cậu mua, hương thảo mộc dịu nhẹ giúp tinh thần khoan khoái không ít. Xem ra khẩu vị của cậu cũng không tồi
Ăn xong 2 ng tiếp tục ai làm việc nấy, một lúc sau cậu chạy lại chỗ anh
- Hyung, em làm xong rồi
- Gửi qua cho tôi, ngồi đợi một lát chốc tôi đưa về
- Nha, tối nào hyung cũng tăng ca hả
- Không
- Vậy bao h tăng ca báo e một tiếng
- Làm gì?
- Tăng ca cùng hyung, sếp làm việc nhân viên k thể chơi.^_^
- Phiền phức
- Nữa, lại nữa, lúc nào cũng bảo em phiền
- Còn ồn ào nữa lát tự bắt xe về
Cậu nghe thấy thế không dám nói thêm câu nào, lập tức về ghế ngồi. Ngồi im một lúc bắt đầu có dấu hiệu oải, hết nằm sấp lại nằm ngược nhìn anh. Thấy cậu bị cấm khẩu sắp k chịu được nữa anh cũng gấp máy lại, đem số việc còn lại về nhà làm cũng được.
Trên đường đi về chắc do mệt quá mà cậu ngủ suốt, tới nơi anh cũng k gọi cậu dậy luôn, nhìn người bên cạnh ngủ anh lắc đầu thở dài.
Từ nhỏ đã phiền phức như vậy, anh cũng k ghét bỏ cậu, thực ra lúc nào cũng bị đeo bám, 5 năm bên mỹ k có tiếng léo nhéo của cậu bên tai cũng có chút k quen, đặc biệt sẽ nhớ tới cậu khi thấy cô đơn. Có lẽ anh đã coi cậu như đứa em trai của mình. Bây h về quả thực có chút hối hận tại sao lúc bên Mỹ lại nhớ cậu chứ, haizz, quả thực con người này rất phiền mà.
Nhìn một lúc anh mới lay nhẹ người bên cạnh
- woo, dậy đi....woo, tới nhà rồi
Cậu bị gọi dậy mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh = nửa con mắt mới biết mình tới nhà rồi. Lật đật mở cửa xe mới nhớ ra điều gì đó lại thò đầu vào
- Hyung k vào nhà chơi sao?
- Muộn rồi, vào ngủ đi, hôm khác sẽ đến.
Cậu gật đầu như đã hiểu đóng cửa xe lại rồi lật đật chạy tới bấm chuông
Nhìn dáng vẻ lảo đảo bước đi của cậu khiến anh bật cười. Chờ có người ra mở cửa anh mới lái xe đi.
Woohyun vào nhà tắm rửa xong cũng lên giường nằm luôn, vừa ôm con gấu pooh vừa cười. Hôm nay cậu rất vui, vừa được làm việc với anh, vừa được anh đưa về mà hơn hết lúc nãy hình như anh gọi cậu là woo. Trước đây anh ít khi gọi cả tên cậu mà chỉ gọi woo hoặc Hyun thôi. Hỏi thì anh bảo lười không muốn nói nhiều, nhưng cậu rất thích anh gọi mình như vậy. Tưởng 5 năm qua anh quên rồi không ngờ anh vẫn nhớ
Mải suy nghĩ mà chìm dần vào giấc ngủ, thiếp đi mà khóe miệng vẫn cong cong vương lại nét cười đủ biết người đó hạnh phúc tới nhường nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com