Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đã từng quen anh như thế!

Chương I: Những ngày dài vật vã và năm tháng thanh xuân ấy.
Chap1:
Một buổi sáng cuối thu trời se lạnh và pha trộn một chút gió khiến tôi rùng mình tỉnh giấc. Tôi phải đi học, nhưng hiện tại lại vô cùng lưu luyến chiếc giường êm ái này. Sáng nào cũng vậy, tôi mất đến 15 phút cho việc uể oải để rời giường và như thế mỗi tuần nhà tôi lại phải thay một cái khoá cửa vài lần vì mẹ tôi phá khoá để vào đánh thức tôi dậy. Cuộc sống của tôi vốn là những ngày dài nhạt nhẽo như một con đường thẳng vô vị, thế nhưng nó bắt đầu rẽ ngang khi tôi tình cờ gặp anh..
Cũng buổi sáng hôm ấy. Jinhwan nói rằng cậu ấy tới trường cùng Junhoe, tôi lại lủi thủi một mình. Tôi dậy muộn, chẳng kịp ăn sáng cùng ba mẹ nữa, tôi xuống bếp chỉ kịp vớ lấy một gói snack để sẵn trong giỏ rồi đến trường.
" a~" Dẫm phải thứ gì đó,tôi ngã nhào xuống mặt đường khô khốc và lạnh toát. Gói snack cũng bay vèo ra giữa đường và bị xe cán qua. Thật buồn mà, vậy là hôm nay tôi sẽ phải chịu đói suốt 5 tiết học rồi. Tôi vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, với một gương mặt xị ra như mất sổ gạo.
" Cậu gì ơi..cậu có sao không?" Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên. Nó nhỏ lắm, nếu không tận mắt thấy người này chắc chắn tôi đã tưởng mình bị ảo giác.
" À không.. tôi không sao.." Tôi đứng vội dậy, dùng tay để phủi đất cát lấm lem trên áo đồng phục. Hoá ra khi nãy tôi giẫm vào một cái ví da. Tôi cầm nó trên tay ngắm nghía hồi lâu, có lẽ người chủ của nó cũng không may mắn giống như tôi.
" Cậu cho tôi xin lại cái ví được không?" Người trước mặt hỏi tôi, vẻ mặt cậu ấy e dè và có vẻ rất ngượng nghịu. Tôi liền vui vẻ trao lại cái ví cho cậu ấy. Vì chẳng biết nói gì nên tôi chỉ có thể cười thôi.
" Xin lỗi vì làm cậu ngã nhé!"
" Không sao, tại tôi đi không nhìn đường" Tôi gãi gãi đầu ngượng nghịu, mắt tôi cứ nhìn chăm chú vào mũi giày. Chừng vài giây sau lại có một người nữa bước tới, anh ta cao và trông rất nam tính chứ không mảnh khảnh như cậu bé bên cạnh. Anh ấy nắm lấy tay cậu này, vẻ mặt hơi khó chịu một chút.
" Nhanh lên nếu em không muốn bị muộn giờ." Và thế là anh ấy kéo cậu ta đi. Tôi nhún vai, nhìn gói snack rơi tung toé ra đường rồi cũng tiếp tục công việc còn dở dang của mình, tới lớp.
...
Hôm nay lớp có học sinh mới nên cô giáo vào muộn một chút để đón bạn ấy rồi giới thiệu với cả lớp.
5 phút sau khi hồi chuông dài vang lên cuối cùng cô giáo cũng bước vào và theo sau là bạn học mới. Và người đó chẳng ai khác chính là anh chàng vẻ mặt khó đăm đăm sáng nay.
" Cả lớp! Đây là bạn Jiwon, từ hôm nay bạn sẽ cùng học với lớp chúng ta nhé." Tất cả đều vỗ tay chỉ riêng mình tôi là cảm thấy có một chút bất ổn. Có lẽ sáng nay anh ta cáu như vậy là vì tôi.
" Jiwon, em xuống ngồi chỗ bạn Hanbin kìa, đó là chỗ duy nhất còn thừa đấy." Jiwon nghe lời cô giáo, đeo cặp đi tới chỗ tôi. Vậy là kể từ đó tôi và cậu ấy chính thức trở thành bạn cùng bàn.
...
Tôi phát hiện ra cậu ta là một người khá kiệm lời, rất lạnh lùng và thường xuyên cau mày nữa. Căn bản là trong giờ học tôi rất nhàn dỗi nên mới để ý cậu ta như vậy. Kim Jiwon đạt chuẩn mẫu người lí tưởng của tôi, chỉ có điều tôi chưa nói chuyện với cậu ta, cũng chưa biết được cậu ta là con người thế nào.
Hôm nay ngồi cạnh Jiwon tôi có cảm giác thời gian trôi chậm chạp hơn thường ngày, nó đày đoạ tôi một cách thật khủng khiếp. Tôi cứ hết ngáp ngắn rồi lại ngáp dài, vặn người bên nọ, quay người bên kia cuối cùng là ngủ gật mất.
" Kim Hanbin! Hanbin!" Tiếng cô giáo như lôi tôi về với thực tại, lâu như vậy mà mới chỉ có 10 rưỡi thôi sao?? Tôi đứng lên để cô giáo nhìn rõ mặt hơn. Cô hạ kính xuống xa mắt một chút nhìn gò má đỏ lên vì nằm úp xuống mặt bàn của tôi.
" Em ngủ đấy à?"
" Không ạ! " Tôi nhanh chóng trả lời. Bây giờ mà nói tôi ngủ gật chắc tôi sẽ bị đứng ra ngoài mất.
" Tốt! Vậy em cho cô biết khái niệm của phương trình lượng giác?" Có vẻ như cô biết tôi ngủ gật nên cố tình gây khó dễ cho tôi. Chết rồi! Khi nãy tôi ngủ quên thì sao mà nghe giảng được chứ.
Tôi lúng túng, hai ngón tay cọ vào nhau liên tục. Bỗng dưng một giọng nói trầm khàn vang lên, nó không quá to, chỉ đủ để mình tôi nghe được.
" Là phương trình chứa một hay nhiều hàm số lượng giác một ẩn số."
Tôi ngơ người ra. Là cậu ấy nhắc tôi sao??
" Nói đi còn đứng đó! " Thấy tôi cứ đứng đần ra Kim Jiwon lại tiếp tục nhắc tôi.
" À..dạ..phương trình lượng giác là phương trình chứa một hay nhiều hàm số lượng giác một ẩn số." Cuối cùng nhờ Jiwon giúp, cô giáo lại miễn cưỡng để tôi ngồi xuống dù cô ấy biết tôi có ngủ thiếp đi thật.
Tôi thấy cảm kích lắm vì cậu ấy đã giúp tôi không phải đứng ra ngoài. Tôi lôi trong cặp ra một mẩu giấy note viết vỏn vẹn vài chữ rồi đưa sang chỗ cậu ấy.

Cảm ơn cậu!

Nhưng Kim Jiwon lại chẳng thèm xem đến nó, cậu ấy chỉ chăm chăm nghe cô giáo giảng bài. Không sao, cuối giờ tôi có thể nói với cậu ấy.
Hết giờ..
Kim Jiwon vẫn ngồi lại một lúc để ghi chép gì đó, tôi đã ra đến cửa lớp rồi lại quay vào chỗ cậu ấy đang ngồi.
" Cảm ơn cậu chuyện hôm nay nhé!" Tôi nở một nụ cười thật tươi. Cậu ấy ngước lên nhìn tôi rồi lại chăm chú vào vở viết.
" Tôi không muốn có người trách mình nên mới vậy thôi, đừng bận tâm"
" Không không, cậu đã giúp tôi, tôi không bận tâm sao được?" Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh Jiwon, chỉ là hơi gần một chút thôi cậu ấy đã tỏ vẻ khó chịu và muốn tránh xa ra.
" Không có việc gì thì phiền cậu về đi"
" Chúng ta cùng về đi, là bạn cùng bàn mà tôi cũng chưa hiểu rõ cậu lắm." Tôi chẳng hiểu tại sao hôm nay mình lại nói nhiều đến thế? Chính tôi còn cảm thấy thật kì lạ. Kim Jiwon chẳng nói gì, xong việc cậu ấy đứng lên thu dọn sách vở rồi ra ngoài trước tôi.
" Tôi có người về cùng rồi"
Kim Jiwon đi trước, tôi lặng lẽ theo sau cậu ấy.
À, hoá ra người mà cậu ấy về cùng chính là bạn học làm rơi ví sáng nay. Trông họ rất thân thiết, có vẻ trên mức bạn bè bình thường. Họ đang yêu nhau sao?
Tôi mải nghĩ mà chẳng để ý Jinhwan đã theo sau tôi từ rất lâu rồi.
" Này, mày làm gì mà cứ thập thò ở đây thế" Tiếng nó làm tôi giật bắn mình. Tôi lảng tránh câu hỏi của nó và hỏi ngược lại.
" Thế sao mày không về cùng Junhoe, tìm tao làm gì?" Chắc nó cũng quên béng mất câu hỏi nó hỏi tôi rồi, nó chỉ chăm chăm trả lời câu hỏi của tôi, thậm chí là trả lời một cách nhiệt tình.
" Junhoe đi liên hoan với đội bóng rồi. Tao qua đây tìm mày để về cùng."
" Ừ vậy mau về thôi, tao đói rồi." Tôi khoác vai nó và hai đứa cùng về.
...
Phải nói thực sự hôm nay tôi làm gì cũng không nên hồn. Tôi bị mất tập trung một cách khủng khiếp bởi một con người luôn tri phối đầu óc tôi - Kim Jiwon.
Tôi cứ mãi nghĩ đến giọng nói ấm áp và cả lúc cậu ấy nhắc bài cho tôi nữa. Tôi chẳng biết cảm giác này là gì vì tôi chưa từng yêu thích một ai, đơn giản tôi cảm thấy nó chưa thực sự cần thiết. Nhưng rồi hôm nay trong lòng tôi có một mớ cảm xúc hỗn loạn, tôi rất khó hiểu.
Mệt mỏi thật! Đêm nay là đêm duy nhất trong cuộc đời tôi bị khó ngủ. Có lẽ do chiều nay tôi đã ngủ quá nhiều cũng nên.
...
" Mày làm sao mà hai mắt đen xì như gấu trúc thế này?" Jinhwan quay mặt tôi về phía nó, đưa tay sờ lên mi mắt tôi. Tôi uể oải, tối qua tôi chẳng ngủ được nên mới bị như vậy. Tôi ghét bị người khác đụng chạm vào cơ thể nhưng hiện tại tôi quá mệt nên cứ để mặc Jinhwan quay qua quay lại mặt mình.
" Tao ngủ không ngon."
" Sao mà ngủ không ngon, mày đâu phải lo nghĩ gì mà không ngủ được."
Mặc kệ nó hỏi, tôi gục mặt xuống bàn. Chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.
Tôi cảm giác người tôi lâng lâng, rồi tự nhiên có một vòng tay ôm lấy tôi cùng lời nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy vẻ trách móc.
" Tại sao lúc nào cậu cũng ngủ được hả? Thật phiền phức quá mà"
Hoá ra là tôi trở mình nên chẳng may ngã xuống mà không biết, may mắn Jiwon vừa vào lớp, thấy tôi suýt ngã cậu ấy đã đỡ được ngay.
Tôi mơ màng ngồi thẳng dậy, lấy tay dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn đến Jiwon.
" Cậu cũng tới rồi sao?" Kim Jiwon vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó đăm đăm như thế, cậu ấy chẳng nói gì chỉ lôi trong cặp ra một cuốn sách rồi chăm chú viết vẽ gì đó vào nó.
" Đó là sách gì vậy?" Tôi rướn người qua nhìn, Kim Jiwon liền nhanh tay gấp quyển sách lại.
" Có nội dung người lớn."
" Nói gì vậy, tôi và cậu bằng tuổi nhau, lẽ nào cậu đọc được còn tôi không thể?" Chính vì cậu ấy cứ lén lén lút lút nên tôi mới cảm thấy càng tò mò hơn.
" Phiền phức!" Jiwon đứng dậy đem theo cuốn tập rồi rời đi. Cậu ta đúng là khó ưa thật mà, tuy nhiều cô gái theo đuổi nhưng lại chẳng có lấy một mống bạn thân.
...
5 tháng.
Chúng tôi học cùng nhau đã 5 tháng rồi, tôi tưởng còn nhanh lắm, cứ như mới đây thôi tôi vừa gặp Kim Jiwon điển trai tự tin bước vào lớp học. Vì là bạn cùng bàn nên tôi cũng biết ít nhiều về đời sống riêng tư của cậu ấy, tuy mỗi lần kể chỉ là vài câu khiến tôi vắt óc mới hiểu được nhưng tôi lại cảm thấy rất vui, cực kì vui vẻ vì cậu ấy chịu mở lòng với tôi.
Tôi thích Kim Jiwon! Thực sự rất thích.
Và cậu ấy biết điều đó..những vẫn lẳng lặng cho qua.
Trong giờ học, tiếng cô giáo đều đều giảng bài cứ như ru tôi vào giấc ngủ. Tôi nằm nghiêng người ngắm Kim Jiwon vẫn đang chăm chú nghe giảng. Cậu ấy thật đẹp, ngũ quan trên gương mặt rất rõ ràng và sáng. Chính vì vậy nên cho dù tính cách có hơi khó chịu nhưng tôi vẫn thích cậu ấy.
" Tôi thích cậu!"
Nói ra xong tôi mới cảm thấy mình thật điên rồ. Tại sao có thể buột miệng mà nói ra câu đó được chứ?
Kim Jiwon đang viết bài bỗng nhiên khựng lại, nhưng rồi chỉ 1 giây sau cậu ấy lại viết tiếp.
" Ừ "
Tôi xấu hổ mặt đỏ lên như quả cả chua. Tôi khoanh tay trên mặt bàn rồi gục mặt vào đó,mặc kệ những gì sẽ diễn ra.
Hết giờ..
Tôi nhanh nhanh chóng chóng ra về trước, đến cửa do không nhìn đường tôi lại vô ý đụng phải một người. Chính là cậu bạn làm rơi ví hôm nào, và cũng thật trùng hợp, người đó là người mà Kim Jiwon yêu.
" Cậu đi đâu mà vội vậy Hanbin?"
" Mình có hẹn với Jinhwan." Tôi đang nói dối, kì thực tôi đâu có hẹn nào với thằng nhóc đó, vừa sáng đến lớp đã lăn ra ngủ như thi đua thì làm sao nói chuyện cùng nó được. Nó đi lúc nào tôi còn chẳng biết.
" Jinhwan hôm nay cúp học đi cùng Junhoe từ sáng rồi mà." Thôi chết, tôi quên mất là cậu ấy và Jinhwan học chung lớp. Tôi đành phải tỏ ra bộ mặt tội nghiệp như chẳng biết gì hết.
" Vậy sao? Nó bỏ bom mình rồi.." Tôi cúi đầu nhìn mũi giày đang di di dưới đất.
" Hay cậu đi chơi cùng bọn mình đi Hanbin, mai cũng là cuối tuần mà!" Cậu ấy cười rất tươi, thực tình tôi nhìn cậu ấy mà cảm thấy bản thân tệ hại vô cùng. Cậu ấy đối tốt với tôi như vậy mà tôi còn đem lòng thích người cậu ấy yêu.
" Nhưng mà..."
" Đi nhé, Hanbin?" Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nài nỉ khiến tôi không thể nào cứng rắn được. Cuối cùng tôi đồng ý đi cùng hai người bọn họ.
Buổi đi chơi hôm nay đối với tôi thật sự là một gánh nặng. Có lẽ Donghyuk do không biết được tôi thích Jiwon nên cậu ấy cứ vô tình tỏ ra thân mật với Jiwon. Kim Jiwon cũng đáp trả nhiệt tình lắm, giống như thể đang cho tôi thấy tôi chẳng còn cơ hội vậy.
Tôi ngồi đối diện hai người họ, vừa ăn mắt vừa dán chặt vào điện thoại để tâm trí không bị xao nhãng.
" Hanbin này, cậu có người thương chưa vậy?" Donghyuk đột nhiên hỏi khiến tôi chẳng biết trả lời ra sao. Tôi nhìn thẳng ánh mắt cậu ấy rồi lại nhìn tới Jiwon cũng chưng ra cái vẻ mặt nuốt không trôi.
" Chưa." Tôi mỉm cười
" Tai sao cậu không thử yêu một ai đó?"
"Mình thấy nó chưa cần thiết lắm" Donghyuk ra chiều hiểu chuyện lắm,còn tôi lại cắm mặt vào điện thoại.
" Hanbin có nhiều người theo đuổi thật, mình thực sự ghen tị lắm đó. Mấy anh khối trên rồi cả mấy đứa chung lớp với mình cũng suốt ngày gọi Hanbin là búp bê sống đó." Donghyuk cứ thao thao bất tuyệt nói liên hồi. Tôi biết chứ, tôi biết là có nhiều người thích tôi. Nhưng chính tôi mới là người phải cảm thấy ghen tị với Donghyuk, cậu ấy có được trái tim của Jiwon còn tôi thì không.
" Búp bê sống sao?" Tôi giả vờ ngây thơ hỏi lại, thực chất tôi biết họ đặt cho tôi cái tên này từ lúc tôi mới vào trường rồi.
" Là vì cậu đẹp như búp bê nên ai cũng nói vậy đó. Mấy bạn lớp tớ còn suốt ngày chụp lén ảnh cậu để mang về ngắm nữa mà!"
" Vậy sao?" Tôi lại cười, ngoài cười ra thì tôi chẳng biết nói gì nữa. Cuối cùng bữa ăn trôi qua một cách êm đẹp. Hai người họ cùng nhau về còn tôi lại một mình.
...
1 tháng sau đó tự nhiên Kim Jiwon xin chuyển chỗ, cậu ấy không ngồi với tôi nữa. Tôi cảm thấy rất kì lạ, tôi với cậu ấy vẫn tốt, không phải sao?
Cuối giờ, Jiwon lách qua bàn tôi để đi về, tôi vội vàng kéo tay cậu ấy lại.
" Kim Jiwon, tại sao lại chuyển chỗ ngồi?"
" Không phải việc của cậu, buông ra!" Cậu ấy hất mạnh tay tôi ra khiến tôi xém chút nữa ngã bổ nhào từ trên ghế xuống.Jiwon chẳng thèm đoái hoài đến tôi, cậu ấy cứ thẳng hướng cửa lớp mà đi về. Tôi vội vàng chạy theo sau, rõ ràng là có chút gì đó không ổn.
Đến đầu cầu thang, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau, có vẻ rất gay gắt.
" Anh đã tránh xa cậu ta ra rồi em còn muốn gì nữa!?" Jiwon nắm lấy hai vai Donghyuk, chính vì dùng lực quá nhiều nên mới khiến Donghyuk nhăn mặt vì đau đớn. Cậu ấy vừa nói vừa khóc.
" Là do Hanbin đẹp hơn em đúng không? Học giỏi hơn em đúng không? "
" Không phải như vậy.. thực sự không có chuyện đó! Trong mắt anh em là duy nhất có biết không?" Jiwon cuống cuồng giải thích, giống như là chỉ cần ngừng nói thôi Donghyuk sẽ biến mất ngay khỏi vòng tay.
" Vậy sao anh kí hoạ lại lúc Hanbin đang ngủ lên bìa cuốn tập? Tại sao lúc say rượu người anh gọi tên là Hanbin chứ không phải em?" Donghyuk hét lớn vào mặt Jiwon rồi ngồi sụp xuống
" Anh..." Kim Jiwon chẳng biết biện minh như thế nào. Chỉ đau lòng ngồi xuống ôm chặt lấy Donghyuk dù cho cậu ấy có vùng vẫy. Vậy là trong mắt Donghyuk tôi nghiễm nhiên trở thành kẻ phá vỡ hạnh phúc của người khác mặc dù tôi còn chưa được một lần nghe Jiwon nói yêu mình. Tôi mệt mỏi quay lại lớp rồi nằm gục ra bàn. Chưa được bao lâu đã có một cánh tay thô bạo kéo cổ áo tôi ngược về phía đằng sau rồi quay người tôi lại ấn lên bàn.
" Vì cậu. Vì cậu mà Donghyuk chia tay với tôi cậu có biết không." Cậu ấy tát tôi. Một cái tát đau sâu vào tận trong tim. Tôi là người có lỗi, tôi không dám phản kháng lại. Là do tôi thích cậu ấy trước nên mới gây ra sự vụ như ngày hôm nay. Lẽ ra tôi không nên như vậy.
Kim Jiwon nắm lấy cổ áo tôi xách lên làm nó nhăn nhúm, cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt hằn học đầy vẻ giận dữ.
" Sao cậu lại khiến tôi ghét cậu như vậy hả!?" Tim tôi như đóng băng bởi từng lời nói của cậu ấy. Không thích tôi cũng được, đừng đối xử với tôi như vậy chứ?
Cậu ấy đưa tay giật mạnh quần của tôi xuống. Lúc này trong tôi mới có chút ý thức nhen nhóm, tôi liền mạnh mẽ phản kháng.
" Không! Jiwon.. đừng làm vậy.." Nhưng cậu ấy không nghe tôi. Kim Jiwon tóm lấy hai tay tôi, kéo lên trên rồi ghì mạnh tôi xuống mặt bàn để tôi không vùng vẫy được.
" Tôi biết lỗi rồi.. Xin cậu, Jiwon! Đừng làm như vậy." Tôi bắt đầu khóc, đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt cậu ấy, mà lại còn khóc rất tội nghiệp.
" Jiwon.. cậu làm như vậy Donghyuk sẽ đau lòng lắm!"
" Câm miệng!" Cậu ấy quát tôi.
" Nếu cậu nghĩ cho em ấy thì cậu đã không thích tôi rồi." Kim Jiwon lấy trong cặp ra một cái khăn mùi xoa, cậu ấy ấn nó vào miệng tôi để tôi không kêu được. Kim Jiwon nhìn rất đáng sợ, bây giờ trông cậu ấy như một con sói hoang sắp ăn thịt con mồi vậy.
Tôi cố kháng cự, vùng vẫy lung tung một hồi cuối cùng vẫn bị sức mạnh của Jiwon áp đảo.
" Á..." Âm thanh bị nghẹn lại vì miếng khăn mùi xoa chặn trong miệng tôi. Cậu ấy không hề báo trước mà đột ngột tiến vào khiến cơ thể tôi đau như xé làm đôi. Lần đầu của tôi..Tại sao lại mất lần đầu trong cái hoàn cảnh tội nghiệp này chứ. Tôi ứa nước mắt trong khi vẫn không ngừng kháng cự.
Phía dưới đau, bất quá có chỗ còn đau gấp vạn lần như vậy. Cậu ấy mạnh mẽ ra vào kịch liệt, còn tôi cứ khóc nấc lên rồi vùng vẫy.
Đăng trước là cậu ấy, sau lưng là mặt bàn nhẵn nhụi và lạnh lẽo, bên dưới ra vào không ngừng khiến nỗi sợ hãi trong tôi càng lên đến đỉnh điểm
" Biết vậy tôi sớm đã không dây dưa với cậu!" Từng lần thúc vào lại kèm theo một câu sỉ vả mà cậu ấy dành cho tôi.
" Cậu rất đáng ghét. Biến khỏi đây đi. Đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa."
...
Cuối cùng cậu ấy cũng buông tha cho tôi sau 3 tiếng vật vã. Tôi mệt mỏi, kiệt sức không thể đi nổi. Hai chân nhũn cả ra, người tôi trượt dài xuống sàn nhà lạnh toát. Trời tối sầm và đổ mưa rất lớn, Kim Jiwon bỏ về trước để lại tôi một mình trong lớp học vắng lặng. Tôi cố gắng nhặt lại quần áo mặc vào rồi gắng gượng để về. Tôi không dám về nhà vì nhìn bộ dạng thảm hại của tôi bây giờ mẹ sẽ nghi ngờ. Tôi gọi điện cho mẹ, nói rằng vì trời mua lớn nên tôi đã về nhà Jinhwan rồi, tối nay tôi sẽ ngủ với nó. Mẹ tôi đồng ý, và tôi dầm mưa tới chỗ Jinhwan.
" Hanbin!!" Nó vừa mở cửa tôi đã ôm chầm lấy nó mà khóc lóc rất lớn. Junhoe cũng từ trong nhà đi ra, thấy người tôi ướt sũng nên cậu ấy đem một cái khăn bông to sụ quấn vào người tôi.
" Mày sao thế?? Tại sao ướt hết như vậy, quần áo còn sộc sệch nữa? Ai bắt nạt mày?" Tôi không nói được, chỉ biết lắc đầu rồi khóc. Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Cho tới lúc đi ngủ hai mắt đã sưng đỏ lên rồi.
" Sao hắn ta có thể làm vậy với mày chứ? Chia tay người yêu đâu phải đổ hết lỗi lên đầu mày." Jinhwan tức giận. Tôi ngồi thừ người. Tay ôm cốc sữa còn bốc khói nóng, câu nói cuối cùng của cậu ấy cứ vẳng bên tai tôi.
Cậu rất đáng ghét. Biến khỏi đây đi. Đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa.
Rất lâu sau đó tôi mới dứt khỏi dòng suy nghĩ mệt mỏi, tôi uống hết cốc sữa đã nguội ngắt từ bao giờ. Junhoe đưa tay ra nhận lấy cốc sữa từ tôi rồi đem nó đi rửa.
" Tao nghĩ rồi! Tao sẽ chuyển trường."
" Cái gì? Mày điên rồi Kim Hanbin! Tại sao phải chuyển trường vì tên đó chứ? Mà chuyển thì mày định đi đâu?" Jinhwan nắm lấy hai tay tôi mà hỏi, ánh mắt nó nhìn tôi vô cùng tha thiết, giống như là van xin tôi đừng đi.
" Chắc tao sẽ sang Mỹ du học, ông bà và các bác của tao đều ở bên đấy rồi."
" Mày định bỏ tao thật đấy à?" Nó hơi rơm rớm nước mắt. Tôi cũng buồn theo, mắt tôi lại ngấn lệ. Khóc nhiều khiến tôi mệt quá!
" Tao xin lỗi nhưng tao phải đi Jinhwan à. Tao không muốn mình cứ yêu Jiwon nữa, thực sự tao mệt mỏi lắm rồi."
" Vậy khi sang đó mày vẫn phải giữ liên lạc với tao nhé!"
Tôi gật đầu, hai đứa đều trong tình cảnh vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào đến mức chẳng nói được điều gì. Đêm đó hai chúng tôi đã ôm nhau ngủ rất say, coi như đây là chia tay cho tình bạn đẹp 15 năm của chúng tôi.
Sáng hôm sau cả tôi, nó và Junhoe đều dậy từ rất sớm, chúng tôi ăn sáng cùng nhau rồi nó đưa tôi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: