Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 10: Đối mặt (I)


Ki Hyun loay hoay một mình trong bếp. Hương hoa hồng thoang thoảng. Uống trà vào mỗi sáng từ lâu đã là thói quen của anh. Tay cầm tách trà, anh đi thẳng ra vườn, đầu óc nghĩ những chuyện vu vơ về một người bạn cũ. Lúc ra đến vườn thì ai đó đã đợi sẵn.

- Khu vườn dễ thương thật!

- Cảm ơn!

- Tôi đang khen thật lòng đấy chứ?

- Thì tôi đã nói gì đâu!

Sau khi Ki Hyun đã yên vị trên ghế, Hyung Won cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Wonho nói rằng anh có thể giúp chúng tôi. Nhưng anh ấy lại không nói rõ ràng chuyện đó.

Ki Hyun hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của Hyung Won.

- Cậu muốn gì?

- Muốn những chuyện này sớm kết thúc.

- Cũng đâu cần phải săn đón tôi như thế? Cậu đang trở nên nóng vội đấy.

- Tôi đã nói chuyện với Wonho hôm qua. Dường như anh ấy đang cố cảnh báo tôi về một điều tồi tệ sẽ xảy ra.

- Cậu sợ rồi à?

- Không! Nhưng tôi bất an về Wonho.

Ki Hyun im lặng, điềm tĩnh nhấp một ngụm trà.

- Này nhóc, không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra theo cách cậu muốn. Hãy học cách chấp nhận mọi thứ.

- Rốt cuộc chuyện anh có thể giúp là chuyện gì?

- Cậu biết chuyện tôi đã tạo ra cơ thể hiện tại của Lee Min Hyuk chứ? - Hyung Won gật. - Nên tôi biết cách phá hủy nó.

- Vậy thì liên quan gì đến Wonho?

- Ngu ngốc, cậu vẫn chưa tỉnh ra à? Cậu có biết tay chân của Min Hyuk có bao nhiêu người không? Cậu vẫn nghĩ đây là trò đùa trẻ con à? Cậu nghĩ đây là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng miệng sao? Chae Hyung Won, ngưng dùng cái bộ mặt cậu chủ cao quý ấy đi, nếu không cậu chẳng bao giờ giúp được Wonho đâu.

Ki Hyun giận dữ gằn từng chữ. Anh đứng lên, định bỏ đi.

- Vậy tôi phải làm gì? - Hyung Won lên tiếng. - Tôi phải làm gì để giải quyết những rắc rối này? Tôi có thể làm gì để bào vệ Wonho?

- Đó không phải chuyện của tôi.

- CHẲNG PHẢI ANH CŨNG TỪNG THẾ SAO? Vì sợ Lee Min Hyuk sẽ phải chết nên mới giúp ông ta tiến hành thí nghiệm? Anh cũng hiểu được cảm giác đánh mất người mình yêu thì sẽ thế nào mà, phải không?
Ki Hyun đối diện với đôi mắt giận dữ của Hyung Won.

- Phải, vì tôi hiểu nên đã phạm sai lầm. Và bây giờ, tôi là người hiểu hơn ai hết, con người và người máy là không thể. Vì tôi đã tạo ra sai lầm, nên tôi sẽ chấm dứt, tất cả!

- Anh không có quyền quyết định sự tồn tại của Wonho. Anh không phải người tạo ra anh ấy.

- Cậu không biết sao? MX930301 chính là điểm khởi đầu. Và cũng sẽ là điểm kết thúc.

Nói rồi anh ta quay đi.

- Yoo Ki Hyun! Tôi sẽ ngăn cản anh, bằng mọi giá!

- Tùy cậu!

******

Căn phòng tối, một mình chủ tịch Chae ngồi đối diện với khung cửa sổ. Lee Min Hyuk bước vào.

− Ngài chủ tịch có vẻ trầm tư quá?

− Tiến sĩ Lee, tôi rất tôn trọng ông, nên ông hãy dừng mọi chuyện ngớ ngẩn này lại trước khi quá trễ.

− Cũng phải mất vài ngày trước khi người của ông tìm được chỗ này. Nhưng tôi nghĩ con trai ông sẽ tìm đến đây trước.

− Wonho sẽ bảo vệ nó!

− MX930301? Nó chỉ là một cỗ máy thôi. Và tôi sẽ nghiền nát thứ rác rưởi đó!

− Ông đã đi quá xa rồi. Tôi tôn trọng những cống hiến của ông. Nhưng nếu ông cứ tiếp tục mù quáng, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.

Lee Min Hyuk lui lại khi nghe xong câu nói của chủ tịch Chae, không phải vì sợ hãi. Khuôn mặt lạnh lùng đanh lại như con thú săn mồi.

− Ông sẽ làm gì tôi hả chủ tịch Chae? Tra tấn? Rất tiếc thân xác này không biết đau đớn. Hay giết tôi? Cũng chả sao vì tôi đã chết rồi. Ông biết gì không? Khi không còn biết đến đau thương, con người sẽ trở nên mạnh mẽ lắm. À, tôi có còn là con người đâu nhỉ?

Hắn cười vang cả gian phòng, rồi ra ngoài. Chủ tịch Chae dõi theo từng cử chỉ của hắn. Ông nhận ra rằng, khi có quá nhiều thời gian, người ta lại mong mỏi một sự kết thúc.

******

Chiếc xe hơi cũ đậu cách con hẻm vài trăm mét. Ba kẻ liều lĩnh đang bàn tính một kế hoạch điên rồ.

− Anh định sẽ hạ hắn bằng cách nào chứ? - Hyung Won thắc mắc.

− Tôi và Wonho đã tạo ra một thiết bị có khả năng làm vô hiệu hóa cơ thể của Lee Min Hyuk, bằng cách loại bỏ ý thức ra khỏi cái vỏ người máy của anh ta.

− Đó là một dạng chip điện tử. - Wonho tiếp lời. - Trên đó có nhiều vi mạch đặc biệt giúp quá trình tích hợp ý thức ban đầu bị đảo ngược lại.

− Làm sao anh có thể tiếp xúc với Lee Min Hyuk đủ gần để làm chuyện này chứ? - Hyung Won nhìn Ki Hyun, tỏ vẻ nghi ngờ.

− Đó không phải là việc cậu cần quan tâm.

− Anh...

− Cậu và Wonho chỉ cần đưa chủ tịch Chae ra ngoài là được. - Ki Hyun mặc kệ thái độ của Hyung Won. - Phần còn lại tôi sẽ xử lí. 15 phút sau khi chủ tịch Chae an toàn, nếu tôi vẫn không thể rời khỏi, hãy thiêu rụi nơi này.

− Tôi sẽ không để điều đó xảy ra! - Wonho quả quyết.

− Tùy anh!

Họ tách nhau ra. Wonho và Hyung Won đến cửa sau, lẻn vào tòa nhà và tìm kiếm vị trí của chủ tịch Chae. Họ cố gắng tránh tất cả tai mắt. Vẫn chưa phải lúc để lộ diện.

Phần Ki Hyun, anh ta vẫn ở yên trong xe, chờ đợi. Khá lâu sau, anh ta ra khỏi xe và tiến thẳng đến tòa nhà đó. Vài tên thuộc hạ chặn anh lại ở cửa. Nhưng anh chẳng gặp chút khó khăn nào trong việc thuyết phục chúng rằng Lee Min Hyuk sẽ muốn gặp mình.

Một trong số chúng vào trong để báo cáo với vị Tiến sĩ đáng kính. Sau đó vài phút, không ngoài dự đoán, khuôn mặt lạnh lùng bước ra đối diện với Ki Hyun.

− Cậu muốn vào trong dùng chút trà chứ?

− Nếu anh không nói thế, có lẽ tôi đã quên mất chúng ta từng quen nhau!

Một sự mỉa mai cho cả hai.

Ki Hyun theo Min Hyuk vào trong. Min Hyuk biết chuyện Ki Hyun đến đây hoàn toàn chẳng phải ngẫu nhiên. Phần Ki Hyun, anh cũng biết rằng Min Hyuk biết tất cả. Chỉ là cả hai đều cố kéo dài thời gian cho những thứ vốn đã mất.

− Thật ngạc nhiên khi cậu đến thăm tôi! - Min Hyuk đặt tách trà xuống trước mặt Ki Hyun.

− Anh đã thay đổi khá nhiều đấy, tiến sĩ.

− Vậy sao? Tôi cứ nghĩ là cơ thể này sẽ không lão hóa nữa chứ?

− Tôi muốn nói "anh" cơ.

− À...

Không khí trùng xuống. Những thứ diễn ra sau đó là điều chẳng ai ngờ được.

******

Hành lang hẹp sặc mùi thuốc khử trùng. Wonho và Hyung Won cẩn trọng di chuyển từng bước, hạn chế phát ra tiếng động.

Thật lạ là mấy tay bảo vệ đi đâu hết. Cả căn nhà không một bóng người.

Cuối dãy, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ một căn phòng khép hờ cửa. Hai người tiến đến. Mùi thuốc khử trùng còn nồng hơn ở ngoài hành lang tối kia, pha lẫn trong đó là một mùi tanh nhẹ.

Hyung Won định đẩy cửa vào, nhưng Wonho ngăn cản. Anh muốn vào trước để tránh những nguy hiểm cho cậu. Anh mở cánh cửa rộng hơn một chút. Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng rè rè của những cỗ máy. Ánh đèn vàng hời hợt chảy trên những khối kim loại tạo nên một thứ màu nhức mắt. Anh mở rộng cánh cửa hơn, bước vào.

Hyung Won theo sau anh. Ngoài những thứ máy móc linh tinh và ánh sáng vàng mờ ảo, thứ đầu tiên bắt lấy tầm mắt cậu là chiếc xe đẩy đựng đầy những thứ dụng cụ mổ và một đống lụa trắng đầy máu. Dự cảm chẳng lành lập tức ập đến.

Cậu bước vội lên mấy bước, quan sát thật kĩ từng ngóc ngách. Chiếc giường phẫu thuật cũng đầy máu. Phía bên kia giường là vô số những linh kiện điện tử, dụng cụ lắp ráp và cả những bộ phận cơ thể được làm từ máy móc. Có vài giọt máu bắn trên những dụng cụ ấy.

Cậu không muốn tin, nhưng trí óc cứ ép cậu nghĩ đến những trường hợp tồi tệ nhất. Cậu thở dốc.

- Bình tĩnh đi, Hyung Won!

Wonho đặt tay lên vai cậu. Vài phút sau cậu mới có thể đứng vững và nhận thức mọi thứ rõ ràng hơn một chút.

- Phải nhanh tìm ba em! - Cậu nói. Giọng run run.

- Ừ!

Hai người lặng lẽ rời khỏi căn phòng ấy. Họ đi men theo cầu thang, những bước chân đang dần trở nên gấp gáp. Căn phòng nằm ở góc hành lang, nơi Hyung Won đã ở cách đây vài ngày, không hiểu sao cậu có linh cảm rằng ai đó đang mong muốn cậu đến đây.

Cửa không khóa. Phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng hắt vào những vệt nhanh nhờ nhờ.

Chiếc giường trống rỗng. Trên bàn gỗ, vài ống tiêm nằm lăn lóc. Sàn nhà lấm tấm những vệt máu sẫm đen dẫn ra ban công.

Hyung Won chậm rãi nhích từng bước, không phải thận trọng, là sợ hãi, sợ phải đối mặt với nỗi đau lớn hơn những thứ cậu đã hình dung.

Thân ảnh già nua ngồi trên chiếc xe lăn. Kim loại ánh lên cảm giác lạnh đến rợn người. Gió lùa qua khiến những sợi tóc bạc của người đàn ông trung niên kia đung đưa khẽ. Tuy nhiên người ấy lại không có bất cứ cử động nào để chứng minh mình đang sống.

Hyung Won đứng cách người ấy chỉ một bước chân.

- Ba?

Không có tiếng trả lời.

- Ba?

Hyung Won muốn hỏi rằng liệu ông có đang nghe cậu nói không, nhưng điều đó quá khó để thốt ra.

Cậu tiến thêm vài bước ngắn, đứng đối diện với thân thể bất động kia. Trong vài dây, cơ thể cậu gần như mất kiểm soát, muốn gục xuống ngay đó. Cậu luýnh quýnh bám vào lan can.

Trước mặt cậu, chủ tịch Chae, khắp người rải rác những vệt máu, thân thể đã trở nên dị dạng. Tay và chân trái của ông đã được thay thế bằng những bộ phận nhân tạo, tất cả đều bằng kim loại.

Hình ảnh căn phòng phẫu thuật lúc nãy hiện về. Hyung Won choáng váng khi nghĩ rằng tất cả những vết máu đó đều là của ba cậu.

Cậu từ từ quỳ xuống bên cạnh chiếc xe lăn, giọt nước mắt rơi ra. Bàn tay run rẩy đưa đến chạm vào cánh tay kim loại lạnh ngắt. Những vết nối vẫn còn mới, máu vẫn rỉ từng chút.

- Ba... Con xin lỗi! Chỉ cần con đến sớm hơn. Chỉ một chút thôi!

Wonho chỉ có thể đứng nhìn. Anh hiểu rằng khoảnh khắc này chỉ nên để cậu yên. Cảm xúc của Hyung Won lúc này như bong bóng xà phòng, chạm nhẹ cũng có thể vỡ òa ra.

Cậu thậm chí không dám siết chặt tay mình, dường như mọi cử động đều có thể khiến người đàn ông kia đau đớn.

Sau 15 năm, cậu chưa bao giờ gần ông đến thế, cũng chưa bao giờ ngắm ông kĩ càng đến thế. Tay cậu chạm nhẹ vào khuôn mặt già nua ấy, lần mò theo những nếp nhăn.

Chợt bàn tay ấy khựng lại. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu thay đổi.

- Wonho... Vẫn còn mạch. Ông ấy vẫn còn mạch đập.

Cậu nhìn anh cầu cứu. Wonho lập tức bước đến. Anh kiểm tra mạch đập và hơi thở của chủ tịch Chae thật kĩ càng.

- Đúng là vẫn đập. Ông ấy vẫn còn sống. Phải nhanh đưa ông ấy rời khỏi đây trước khi quá trễ.

Hyung Won vội quay vào trong. May mắn là cậu tìm được một chiếc áo trùm. Wonho cẩn thận quấn chiếc áo ấy quanh người chủ tịch Chae, thật nhẹ nhàng để những vết nối không bị hở ra thêm. Ông ấy đã mất quá nhiều máu. Mạng sống chẳng khác gì chỉ mành treo chuông.

*CỘP... CỘP.... CỘP...*

Tiếng bước chân vọng lại khiến cả hai giật mình.

Nụ cười xảo trá quen thuộc hiện ra từ trong bóng tối.

Lee Min Hyuk bước vào giữa căn phòng. Bên cánh tay phải của hắn, chiếc áo blouse rách toạc một lỗ lớn, để lộ phần cơ thể "bị thương". Những mạch điện đứt đoạn nổi rõ mồn một.

- Đi đâu mà vội? Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà?



--------------------

Tui đã ráng ráng để up mỗi tuần 1 chap cơ mà dạo này bận thiệt! huhu

Sắp xong rồi, còn 1 chap thôi! Nếu được thì tui sẽ ráng hoàn trong tuần này luôn, tại sau đó nữa thì tui sẽ nghỉ dài vì kinh khủng bận TT^TT còn nếu không hoàn trong tuần này... thôi tui không dám nghĩ đâu...

klq mà dạo này tôi muốn nhảy thuyền WonHyuk quá đê TT^TT *tội lỗi tội lỗi* 2Won mới là chân ái ///>.<\\\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com