Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Ở sân vận động lớn nhất thành phố. Vào đêm nay, đêm diễn kỉ niệm mười năm của chàng ca sĩ solo nổi tiếng Hamada Asahi sẽ được tổ chức một cách vô cùng hoành tráng.

Từng hàng người tấp nập nối đuôi nhau không thể một hai mà đếm hết được đang chờ đợi để được vào bên trong. Dù cho thời tiết đã kịp vào đông, một cơn gió thổi qua thôi cũng làm người ta phải xuýt xoa nhiều lần, thế nhưng không khí ở nơi đây lại giống như thuộc một vùng không gian thời gian khác. Rực lửa và sôi động.

Khi tất cả mọi người đã vào hết bên trong sân vận động, tìm cho mình được vị trí ở trên lớp lớp các băng ghế tại khán đài, thì cũng là lúc ánh sáng từ những chiếc đèn to lớn được dựng xung quanh sân vận động đột nhiên tắt ngóm.

Trên chiếc màn hình to lớn đặt ở chính diện sân khấu, một bóng hình mờ ảo hiện lên. Âm nhạc bốn phía cũng theo đó mà vang xa ra tới tận nơi của người ngồi xa nhất.

Từng thước phim dần hiện lên màn hình, đó là cuộc đời của em một cách vắn tắt. Những tấm ảnh cũ kĩ từ khi sinh ra, rồi tới thời thơ ấu dịu dàng lớn lên trong sự đùm bọc và yêu thương của mẹ cha... Cho tới lúc Hamada Asahi đứng trên sân khấu của trường, cất cao giọng hát thiên thần của mình trước số lượng khán giả ít ỏi lúc bấy giờ. Thế rồi sau đó là lúc em trở thành thực tập sinh của công ty chủ quản hiện tại. Và cuối cùng là em, một chàng ca sĩ solo thành công.

Kể từ khi tôi biết tới em thì em đã thành công như thế rồi. Tất cả những hình ảnh, những thước phim được chiếu trên màn hình rộng lớn kia đúng là về em. Chỉ là, trong đó thiếu mất "tôi" của em.

Tiếng nhạc đệm du dương là tiếng piano bài hát comeback gần đây nhất của em. Tiếng piano trầm bổng từng nốt, dễ dàng làm xao xuyến trái tim của người nghe...

Và khi video trên màn hình chạy tới khúc cuối cùng, tiếng piano nhỏ dần, chính là lúc "em" xuất hiện.

Chàng trai cao một mét bảy mươi hai đứng ở giữa sân khấu rộng lớn hoành tráng. Khắp nơi xung quanh vẫn tối đen như mực, chỉ có ánh đèn màu trắng từ hai bên chiếu thẳng vào người em.

"Thiên thần có thật mà phải không?" Tiếng một fan nữ thầm thì với người bạn đi cùng của mình dưới khán đài khi lần đầu trông thấy em.

Tôi nghe thấy, trong lòng mỉm cười dịu dàng. Thiên thần không có thật, chỉ có em mới là sự thật đúng nhất trên thế gian này.

Rồi tôi lại nhìn em. Tôi muốn tiến sát hơn tới sân khấu để được âu yếm đôi môi mỏng đang mím chặt kia.

Bao nhiêu lần đứng trên sân khấu rồi, vậy mà nhóc con này vẫn cứ căng thẳng như lần đầu tiên.

Nhưng,

Đêm nay là đêm của em.

Em là Hamada Asahi. Cậu trai có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp.

Em một mình đứng ở trên bậc sân khấu cao cao. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng nhắm lại.

Một tay cầm vào mic, tay còn lại em đặt lên mấy hàng dây song song nhau của chiếc guitar điện màu đỏ.

Không gian xung quanh chìm vào trong cái bóng tối kì diệu đó, mọi thứ đều tràn đầy hồi hộp và sục sôi. Còn trái tim tôi đột nhiên ngừng lại.

Em ở trong tiềm thức của tôi là một "em" như thế. Nóng bỏng, bùng cháy, toả sáng rợn ngợp.

Tiếng nhạc vang lên, da diết lòng người. Nhưng đó mới chỉ là dạo đầu thôi. Khi tiếng hát ngọt ngào ấy tràn đầy khắp bốn phương của sân vận động, mọi thứ cảm xúc bên ngoài dường như đều bị nhấn chìm đi mất.

Đoạn đầu mềm mại, còn điệp khúc lại bùng cháy.

Một bản ballad bình thường nghe sẽ có thể rưng rưng muốn khóc, nhưng bây giờ được em mang lên concert, nó lại "cháy" hơn bất cứ khi nào khác.

Ballad cộng với tiếng guitar điện, và tiếng hát của em...

Bao nhiêu lần gặp em, mỗi một lần em lại càng toả sáng hơn lần trước.

Em mang trái tim của tôi đi mất rồi.

Một người fan vô danh bị hoà lẫn vào cả một biển người đông nghịt. Trên tay cầm chiếc lightstick hình bông hoa màu xanh biển nhẹ nhàng giơ cao. Chỉ biết nhìn lên phía em nơi xa xa đằng kia rồi cất giọng hát theo.

Tôi, thực sự rất thích em, nhưng làm cách nào cũng với không tới. Thứ cảm giác lạ lẫm bên trong lồng ngực không khi nào không thôi thúc tôi...

Muốn được ở bên em tới phát điên rồi.

Cả buổi concert ngày hôm đó, Yoon Jaehyuk không biết mình đã hò hét hết bao nhiêu lâu. Anh cũng không biết rằng những giọt nước mắt của mình đã được quệt đi biết bao nhiêu lần. Lại càng không nhớ ra mình đã về nhà như thế nào nữa.

*

"Jaehyuk à, Yoon Jaehyuk, dậy đi làm đi con." Mẹ Yoon mở cửa phòng con trai. Bà bước đến bên giường, nơi đang có một cục to đùng màu trắng cuộn tròn lười biếng.

Bàn tay đầy những vết chai vì làm lụng vất vả để nuôi nấng hai người con trai lớn lên từ trên cao vung xuống, an toàn đáp vào một bên má của người đang say ngủ.

"Bép"

Yoon Jaehyuk choàng tỉnh. Nước miếng trên miệng còn chưa kịp lau đi thì đôi mắt đã phải mở to.

Mất ba giây bình tĩnh, Yoon Jaehyuk quay sang mẹ mình.

"Mẹ!!! Mẹ không thương con à, sao mẹ đánh đau thế."

Yoon Jaehyuk ôm má, bày đặt làm dáng xoa xoa dù cho cái tát của mẹ không làm anh đau một chút nào cả.

"Mày không đi làm thì lấy gì mà ăn hả con? Thế bây giờ có dậy không thì bảo?" Mẹ Yoon hai tay chống hông.

"Ứ ừ, không dậy đâuuuuuu..." Yoon Jaehyuk vẫn còn muốn bám lấy chiếc giường ấm áp của mình để ngủ thêm một giấc nữa.

Công việc có là gì chứ. Một nhân viên công sở chăm chỉ ngày làm tám tiếng, một tuần đủ năm ngày như anh bây giờ có nghỉ một buổi thì chắc chắn không ai phàn nàn gì đâu. Tự tin như vậy, Yoon Jaehyuk lại nằm xuống, ngáp một cái rồi kéo chăn lên.

Mẹ Yoon nhìn hình ảnh đứa con trai út của mình rồi thở dài. Mang chuyện công việc ra doạ không được, vậy bà phải dùng chiêu mạnh nhất rồi.

"Vậy mày không định kiếm tiền để đi concert của đứa nhóc tóc trắng kia à?"

"Làm gì có nhóc nào tóc lại trắng..." Jaehyuk lèm bèm, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất để tiếp tục giấc mơ tuyệt đẹp.

Nhưng tâm trí có vài phần thanh tỉnh bắt đầu đi vào hoạt động.

Đợi đã, nhóc nào, mà tóc lại trắng, rồi lại còn concert.

Yoon Jaehyuk lần nữa bật dậy.

Phải rồi... Cái kia là giấc mơ... Anh còn chưa kiếm đủ tiền để mua vé concert của Asahi thì làm sao có thể nghỉ làm được cơ chứ.

Yoon Jaehyuk vội vội vàng vàng cầm lấy điện thoại. Trên màn hình khoá hiện lên con số 7:35 tròn trĩnh.

Yoon Jaehyuk còn 25 phút quyết định đến sự sống còn của bản thân.

Anh lật tung chăn ra, một mạch phóng thẳng vào nhà tắm.

Còn mẹ Yoon vẫn đứng đó, được chiêm ngưỡng tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng của con trai mình.

Rồi bà nhẹ nhàng nhìn một vòng khắp nơi trong căn phòng nho nhỏ của Jaehyuk.

Poster, album, lightstick, đủ cả. Tất cả đều là hình ảnh của một cậu con trai xinh xinh với hai má có lúm đồng tiền. Khắp cả căn phòng này, chỗ nào cũng lộn xộn giống như bị ai vào trong quậy banh hết một trận. Thế nhưng chỉ duy có góc đó lúc nào cũng tinh tươm sạch sẽ. Đến một hạt bụi nhỏ thôi cũng khó mà tìm ra được.

Bà tôn trọng sở thích của con trai, nhưng một phần cũng vì con trai mà suy nghĩ. Có lẽ tấm lòng người mẹ đã hiểu ra vài điều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com