Chương 5
13.
Jungkook miệt mài trong Golden Closet của cậu được hơn một giờ đồng hồ. Trong bộ nhớ máy tính của cậu có một thư mục ẩn, đặc tên là "Seokjinie". Thư mục này là nơi cậu lưu giữ tất cả mọi thứ về anh Jin, từ những bức ảnh chụp anh cho đến những đoạn video ngắn mà anh là nhân vật chính, cả những tấm ảnh hai người đứng chung một khung hình nữa. Mỗi thứ đều được Jungkook phân loại kỹ càng, đánh dấu từng mốc kỷ niệm hai người bên nhau. Từng ấy năm trôi qua, thư mục chỉ có ngày càng nhiều, Jungkook lướt xem chỉ mới gần một nửa, đã mất cả tiếng đồng hồ.
Có lẽ người ta sẽ thắc mắc, cậu lưu "tư liệu" về anh Jin nhiều như thế làm gì? Cậu biết mình có lưu bao nhiêu cũng không đủ, cậu sợ mình sẽ quên. Có lẽ nhiều người sẽ không hiểu, cậu lưu như vậy nhưng tại sao chẳng chia sẻ một thứ gì, thậm chí một đoạn video ngắn cũng không công khai? Vì Jungkook nghĩ tất cả những gì thuộc về người đàn ông ấy, cậu chỉ muốn giữ cho riêng mình, không cam tâm chia sẻ cho bất kỳ ai khác.
"Jin hyung, nhìn vào ống kính này!"
"Jin hyung... anh quay đi đâu đấy? Nhìn em này!"
"Quay quay cái gì, em cũng có dùng được đâu?"
Jungkook nhìn người con trai trong video, quay lại hờn dỗi bĩu môi với ống kính rồi lại bỏ đi thật xa. Video quay khoảng mùa xuân năm trước, lúc đó cả nhóm đang quay hình cho fan goodie. Cậu bất giác mỉm cười, nhưng rồi lại cảm thấy dường như có gì không đúng. Lúc quay video cậu nghĩ anh đang nói đùa vì trời vừa nóng vừa nắng, giờ nghĩ lại thì... có vẻ như lúc đó anh đang giận thật.
Lẽ nào anh đã hiểu lầm mình chuyện gì? Lẽ nào rạn nứt bắt đầu từ thời điểm ấy?
Nghĩ một lúc, Jungkook lấy điện thoại ra. Tin nhắn giữa cậu và anh khá ít. Trước kia mỗi khi anh nhắn cho cậu, nếu không bận gì cậu sẽ trực tiếp gọi lại cho anh. Nhưng tin nhắn chủ động gần đây nhất, cũng là tin chúc mừng sinh nhật cậu hồi đầu tháng 9. Jungkook gấp rút soạn tin nhắn gửi cho anh.
"Jin hyung, anh có đang bận không?"
"Anh chuẩn bị tập piano rồi!"
"Em có sao không?"
"Chỉ muốn nghe giọng anh thôi!"
"Nếu anh bận, thì thôi vậy!"
"Tí nữa anh gọi cho em!"
.
14.
Thực ra hôm nay Seokjin không tập piano. Sau khi nhận bản phân line và lịch thu âm, anh đã phải tập luyện rồi. Tính ra, trong album lần này, ngoài một bài hát do chính anh sản xuất cùng với anh Thỏ Chậm, những bài còn lại anh đều phải tìm được cảm xúc chủ đạo để chọn cách thể hiện cho phù hợp. Dù sao cũng không hát nhiều... xem như cũng không o ép cho anh.
Từ sau khi xuất ngũ, thể lực của anh gần như được phục hồi trong 18 tháng, dạ dày cũng không còn khó chịu như xưa. Seokjin đã tự mình đăng ký học thanh nhạc, anh muốn giọng có hỗ trợ ổn định hơn, lên nốt cao không bị căng thẳng nữa, càng sợ hơn là giọng hát bị bào mòn nếu dùng kỹ thuật không đúng. Cố gắng của bản thân, chỉ cần mình biết là đủ. Phải, cuộc sống này ai cũng phải lội ngược dòng, chỉ cần bản thân chững lại thì đã bị con nước cuốn trôi xa.
Bắt đầu từng bài một, Seokjin đều vừa đọc lời vừa nghe bản guide của Jungkook. Bao năm qua cậu vẫn thực hiện công việc này, có lẽ nhờ vậy mà anh cũng xác định cảm xúc chủ đạo toàn bài dễ dàng hơn. Về những điều này, anh chưa bao giờ ngừng ngưỡng mộ Jungkook cả. Thằng bé giỏi thế cơ mà, ngay cả là người yêu luôn cạnh bên anh, anh vẫn có quyền ngưỡng mộ chứ.
Còn về vì sao anh lừa dối Jungkook? Có lẽ là vì sợ hãi, có lẽ là vì muốn trốn tránh. Có thể sẽ không ai hiểu được cảm giác của anh lúc này. Thật ra mỗi khi đối mặt với Jungkook anh đều cảm thấy rất lo lắng, rất mỏi mệt. Tổn thương trong lòng anh, đau đớn trong tim anh, áp lực trong suy nghĩ anh chưa bao giờ ngừng lại. Nhưng anh không thể nói với cậu một hai câu rõ ràng. Anh cũng không muốn bản thân trở thành gánh nặng trong lòng cậu, càng không muốn bản thân trở nên đáng thương trong mắt người khác.
Có những hôm lên mạng, lân la ẩn danh trên mấy diễn đàn, thấy những topic thú vị về những người yêu nhau. Mọi người trên đó thường nói rằng: đã trưởng thành hết rồi, hợp thì đến, không hợp thì tan, cho nhau một lối thoát đi. Thế còn... muốn rời xa một người trong khi vẫn còn thương người đó sâu đậm thì sao?
Seokjin vừa nhẩm lời bài hát vừa nghĩ ngợi, không hiểu sao lại bật khóc tức tưởi. Một người đàn ông hơn 30 tuổi, cứ như vậy mà bậc khóc trong studio riêng.
"Có ai đó nói với tôi rằng...
Nếu thật sự không vui vẻ thì hãy cứ buông nhau ra
Lý trí tôi buông được, nhưng tim tôi không đành lòng
Vì tôi còn thương em!"
15.
- Vì sao ban nãy anh không hát line của mình?
Jungkook ngồi cùng hàng ghế với Seokjin, cậu không nhìn anh, đều đều cất giọng chất vấn.
- Anh đã nói rồi, mic của anh có vấn đề!
Seokjin thở dài đáp lại. Câu hỏi này Jungkook đã hỏi anh lần thứ hai rồi. Anh vẫn không hiểu vì sao Jungkook lại tỏ thái độ này với anh, cứ như anh đã làm sai nguyên tắc vậy.
- Anh có chắc là mic anh có vấn đề, hay là vì anh muốn bỏ đoạn đó, nghĩ là đoạn nhỏ nên không sao?
Khẩu trang gần như che đi toàn bộ khuôn mặt của Jungkook nhưng ánh mắt trách cứ của cậu nhìn Seokjin khiến tim anh nhói đau. Sự cố này xảy ra, người nên tin tưởng anh nhất đáng lẽ phải là cậu chứ?! Ánh mắt này là sao?!
- Jungkook, em có biết mình đang nói gì không? Em nghĩ kỹ lại lần nữa rồi đáp anh, em biết mình đang chất vấn anh cái gì không? – Seokjin càng nói giọng càng trầm, đôi mắt anh đỏ au, nhìn chằm chằm Jungkook.
- Em biết chứ! Nếu là lần đầu tiên, em còn tin anh, nhưng đây là lần thứ ba trong tháng này rồi! Mic của chúng ta dùng đều là mic riêng, có vấn đề gì chứ?
Seokjin hít một hơi thật sâu, khép mắt lại quay đầu đi hướng khác tỏ ý không muốn nói chuyện tiếp nữa. Anh là người như vậy, một khi cảm thấy người khác không tin tưởng mình, anh không có nhu cầu giải thích tiếp nữa.
Anh quản lý đợi một lúc lâu không thấy tiếng Seokjin đáp lại mới ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía sau. Anh không ngờ Seokjin không biện minh cho chính bản thân mình.
- Thực sự là mic của Seokjin có vấn đề. Hai lần diễn concert, vị trí đứng của cậu ấy đều không tốt nên bị nhiễu tín hiệu. Còn lần này, do nhân viên hệ thống âm thanh là người mới, cậu ấy không biết phải tăng khuếch âm cho mic của Seokjin. Jungkook, em đừng nghĩ như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi!
Anh quản lý chậm rãi, từng từ một giải thích cặn kẽ rõ ràng. Chính Seokjin sau khi diễn xong đã thông báo tình huống của mình. Dù line của Seokjin trong đó chỉ có một câu nhưng anh vẫn rất để ý mà báo lại. Lần này, Jungkook đi hơi xa rồi.
- Hyung, em xin lỗi!
Jungkook lí nhí cất giọng, vươn tay sang muốn bắt lấy cánh tay Seokjin nào ngờ cậu bị anh né tránh. Seokjin quay hẳn người sang phía cửa sổ, nhắm mắt lại không nói gì. Hồi lâu sau anh mới nói một câu nhỏ xíu.
- Từ trước đến giờ, cho dù có lúc chỉ hát 13 chữ, anh cũng chưa từng từ bỏ cơ hội được hát trên sân khấu.
Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com