Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Jong In mở cửa, bước vào nhà, trên tay là một túi thức ăn nhanh, lúc cất giày, liền để ý thấy bến cạnh đôi giày của em trai mình là một đôi coverse đen trông rất quen. Chưa kịp thắc mắc đã nghe thấy tiếng từ phòng khách vọng ra, hoà với tiếng nhạc TV nhí nhéo:

“Anh, em chào anhh!!!” Zi Tao nói vọng ra “Sehun hôm nay ngủ lại nhà mình nha anhh!!!”

“Okayy, nhưng Sehun sẽ ngủ phòng em, được chứ?” Jong In đi vào trong bếp từ tốn nói.

“Được mà anh, em sẽ ngủ trên giường còn Zi Tao nằm dưới sàn…” Sehun vui vẻ nói “À quên, em chào anh!!!”

“Chào em..” Jong In đi vào phòng, mỉm cười với Sehun một cái trước khi đóng sầm cửa lại.

Sehun nằm dài trên ghế, cho một miếng bim bim vào mồm, chán ngán nói

“Anh mày hôm nay bị làm sao thế?”

Zi Tao vẫn đang chăm chú xem gameshow, lơ đãng trả lời

“Aizz, sao tao biết được??!!” Zi Tao ngừng lại “Kiểu này hình như là gặp ai đó, liền này sinh tình cảm, để ý người ta!!!”

“Ồ”

“Ồ cái gì, mau mau dọn rồi đi vào phòng, chuẩn bị đi ngủ!!!” Zi Tao đứng dậy, tắt TV rồi lấy chân đạp đạp vào người đang nằm dài trên ghế sofa.

“Khôngg” Giọng Sehun nhão nhoẹt, cậu ư ử “Mày dọn đi, tao mệt lắm rồii!!!”

“Mày có muốn tao đạp mày ra khỏi nhà tao không???” Zi Tao cúi người xuống, áp mặt mình song song và sát gần mặt Sehun, khẽ nhếch môi lên một cái, cái kính cận trượt xuống mũi khiến đôi mắt diều hâu quyến rũ hiện rõ.

Sehun bị áp sát, cảm nhận ánh mắt đang nhìn mình có chút mờ ám, liền đơ ra vài giây rồi giật mình phản ứng, bật dậy và đẩy Zi Tao ra

“Haha, tao dọn, tao dọn đừng đuổi tao đi…”

Zi Tao đứng bên cạnh cầm túi giấy để Sehun bỏ giấy, vỏ bim bim và đủ các loại rác khác vào, thầm tự nhủ, người kia sao đáng yêu.

Thế rồi hai người đi vào phòng ngủ.

Phòng khách trở nên vô cùng im lặng, nghe thấy tiếng cạch của cửa từ phòng em trai mình vọng sang, Jong In đang nằm trên giường liền bật dậy. Anh đi đến phía bàn làm việc, mở laptop thế rồi sign in vào weibo, chợt nhớ ra điều gì đó, anh đi về phía móc treo quần áo, thò tay vào túi áo khoác vừa mặc, lục tìm. Là tìm mảnh giấy đó, mảnh giấy có ghi weibo và số điện thoại của Kyung Soo. Cơ mà sao tìm mãi không thấy thế này. Jong In bỗng dưng nhăn mặt, trong lòng dân lên một loại dự cảm không lành. Tay nhanh chóng rút ra rồi tiếp tục tìm ở túi bên kia. Vẫn tiếp tục không có.

Jong In lại càng sốt ruột hơn nữa, vội vàng chạy vào trong phòng tắm, lúc trong rổ quán áo bẩn, lôi chiếc quần bò jeans vừa thay ra, tìm cả ở hai túi quần.

“Ahhh, sao lại không có thế nàyy!!!” Jong In ngồi bệt dưới sàn nhà tắm, dùng ánh mắt oán trách nhìn về chiếc jeans đang bị nằm nhăn nhúm bên cạnh.

“Bây giờ chả lẽ lại mặt dày đến đấy xin số điện thoại ư???” Jong In vò đầu “Khôngg, mặt mình mỏng lắm” anh ôm đầu thống khổ.

Sau một hồi ngồi rồi nhìn vào khoảng không vô định trong nhà tắm, tự cảm thấy ngồi đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, liền đứng lên, ra ngoài.

Trong lòng vẫn chưa hết bực bội, lại còn nhận ra rằng quần mình bị ướt do nãy không để ý liền ngồi xuống sàn toàn nước.

Tâm trạng thực sự là tuyệt đỉnh khó chịu.

Thay xong quần, Jong In ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục lướt web. Đã vậy lại còn đăng trạng thái

Thật là…

Mới gặp lần đầu liền có chút để ý.

Vậy mà tờ giấy ghi số điện thoại của người ta liền đánh mất”

Thế rồi Jong In mở một tab khác, mở mail, xem lại tất cả các bản hợp đồng riêng, thế rồi mở chương trình chuyên dụng, làm nốt vài ba bản thiết kế. Hai bên tai đều là headphone. Jong In dường như bị tách biệt ra khỏi thế giới hiện tại, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, di di chuột, bấm bấm liên tục. Thi thoảng anh lại cầm lấy bút chì, ghi ghi gì đó vào trong một quyển sổ gáy xoắn.

Đến lúc xong việc vừa vặn 11h, Jong In rút tai nghe ra khỏi điện thoại, lúc này mới lưu bản thiết kế kia vào trong file, rồi nhanh tay gửi luôn mail đến đối tác ở phía bên kia. Quay sang cửa sổ weibo, Jong In nhận ra trong khoảng thời gian hai tiếng kể từ khi anh đăng trạng thái kia, có quá trời nhiều thông báo luôn, đều là liên quan đến trạng thái cậu vừa đăng kia

In Ryu đã là mẹ: “Aizz, cậu út nhà chúng ta hình như để ý ai đó kìa nhaa”

Jae An tựa như một thiên thần “Chị ơi, hình như cậu này để ý cô nhân viên nào đó ở tiệm cắt tóc rồi”

In Ryu đã là mẹ “Chị nghe nói ở chỗ đó nhiều em gái xinh lắm, cậu Jong In này thật là có mắt nhìn người đó”

Dae Hun muốn có người yêu “Uầyy !!! Tại sao chị lại không đưa voucher cho em cơ chứ!!!”

In Ryu đã là mẹ “Im lặng, không đến lượt cậu phát biểu!?!?”

Jong In đọc hết tất cả những bình luận kia liền cười vô thức, tay gõ lạch cạch trên bàn phím dòng chữ

“Hình như người em để ý lại là anh thợ cắt tóc các chị ạ…”

Nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên màn hình một hồi lâu, quyết định cuối cùng không bấm enter nữa, liền delete tất cả, rồi tắt cửa sổ, đi ngủ.

Leo lên trên giường, Jong In ngắm nhìn cái trần nhà một hồi rồi nhắm mắt lại. Tuy nhiên vẫn chưa thể ngủ ngay được. Hình ảnh của Kyung Soo liền nhanh chóng hiện ra.

Ừm, để xem nào. Tuy là thợ cắt tóc nhưng tóc lại rất đơn giản, không có nhuộm, để đen thuần tuý. Tóc cắt gọn gang, ôm sát lấy khuôn mặt tròn, nét nào cần che liền lại, nét nào đẹp liền khéo léo tôn lên. Thực sự rất nghệ thuật. Mắt to tròn, kì lạ là lòng trắng còn nhiều hơn lòng đen. Đường nét trên khuôn mặt không cứng cáp mà lại mềm mại. Da trắng thực sự rất trắng. Và có vẻ mịn nữa. Bàn tay, các ngón đều thon dài, khéo léo, và hình như có vẻ được chăm sóc rất kỹ, bởi không thấy sần sùi, chỉ thấy hai vết chai nhỏ ở hai ngón tay thường xuyên cầm kéo để cắt tóc, còn lại đều rất mềm mại. Ngón tay trắng, đem lại cảm giác người này hết sức sạch sẽ, đều không bị ố vàng bởi tiếp xúc với thuốc nhuộm. Lông mày Jong In khẽ nhăn lại, ừm, hình như là bởi có dung găng tay nilong khi nhuộm tóc cho khách.

Jong In tự dưng nhớ lấy cái cảm giác mà Kyung Soo chạm vào da đầu cậu, dù chỉ là da đầu thôi, nhưng vẫn mang lại cảm giác điện xẹt, kích thích. Giờ nhớ lại, cũng thấy y nguyên dòng điện đó chạy quạ người mình, mà lại còn có thể cảm thấy chút chút ngọt ngào.

Tự nhiên Jong In mở mắt, ước gì có thể quay lại đó mà xin lại số điện thoại của người ta nhỉ?

Anh len lén thở dài, thầm trách bản than mình quá vụng về, nhưng lúc này rồi oán trách cũng đâu giải quyết được vấn đề gì đâu…

Anh bèn ngồi dậy, chỉnh lại chăn gối, đang định tắt đèn ngủ đi liền nghe thấy tiếng động ngoài phòng khác.

“Oh Sehunn, sao mày dám đuổii tao ra!!!”

“Ờ tao thích đấy, cấm mày vào, đêm nay ipad là của tao haaha !!” Sehun cười quỷ dị.

“Nah nah vậy nha, tao sẽ ra ngoài này và xem bóng đá. Mày ngồi đó mà chơi game!!!” Zi Tao lè lưỡi..

Sau đó là một màn đánh đấm chí choé, không khác gì hai đứa trẻ không biết nhường nhịn nhau tí nào cả.

Jong In ngồi trên giường lắc lắc đầu

“Thật không khác gì quái vật, giờ này mà vẫn còn chí choé được, không mệt sao?”

Cơ mà khoan, Jong In sững người…Anh nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, đi ra phòng khách, mặc kệ bộ dạng bô nhếch của mình

“Này hai đứa không định đi ngủ để mai đi học sao???”

“Bọn em được nghỉ mà anh!!!” Sehun cùng Zi Tao đồng thanh, mắt vẫn dán vào màn hình TV..

“Ồ!!!” Jong In nói rồi chuồn lẹ vào trong phòng, để lại ánh nhìn kì dị của Zi Tao như đang muốn đâm thủng cả cái cửa phòng bằng gỗ, cậu tự hỏi anh trai của mình đã ăn phải cái gì thế này…

Có khi phải đi kiện cửa hàng mà anh mình đã ăn sao? Họ cho phụ gia gì vào thức ăn anh ăn vậy!!?!?!!?!?!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: