Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Hôm nay là sinh nhật tròn mười tuổi của con gái của mẹ kế cậu, con bé kém cậu ba tuổi.
Cha cậu rất vui vẻ vì mẹ kế mà tổ chức tiệc sinh nhật thật long trọng, ông cũng không thèm để ý đến thân phận tai tiếng của mẹ kế, mời tất cả những bạn bè thân thiết đến nhà dự tiệc. Mẹ kế khẽ mỉm cười, thật sự tỏ ra xinh đẹp đứng ở bên cạnh cha cậu, tạm thời làm nữ chủ nhân quý phái, dịu dàng mà mẹ cậu...... từ sớm đã không biết đang hẹn hò cùng với người đàn ông nào.

Đây chính là nhà của cậu, cha mẹ vì lợi ích lẫn nhau mà đi đến kết hôn, tình cảm giữa bọn họ rất là lạnh nhạt, tương kính như tân, mỗi người đều tự có một cuộc sống riêng.

Thân là con trai duy nhất của họ, cả hai đều rất thương yêu cậu, nhưng mỗi người đều có đời sống cá nhân riêng rất là bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc cho cậu.

Năm cậu sáu tuổi, phần lớn thời gian cậu đều ở một mình, chăm sóc cho cậu chỉ có người hầu cùng bảo mẫu ở trong nhà. Cũng vào năm ấy, cha đã mang về một người phụ nữ cùng với một cô bé ba tuổi, từ đó, ở trong nhà lại có thêm một người mẹ kế, cậu cư nhiên lại có thêm một em gái.

Kỳ thật không có gì không tốt, bởi vì mẹ kế đối xử với cậu rất tốt, chăm sóc cậu giống như con trai của chính mình vậy, mà cha cậu cũng vì vậy mà mỗi ngày đều về nhà sớm hơn trước, mà cậu cũng không còn cô đơn một mình một người, từ đây cậu đã có người chăm sóc. Nhưng cậu lại cảm thấy càng trống trải cùng mất mát.

Đứng ở dưới tàng cây, Vương Nguyên nhìn em gái đang được cha ôm trên tay, vẻ mặt của cha đều hiện lên niềm yêu thương vô hạn, còn mẹ kế thì đứng ở bên cạnh cha, cầm khăn tay lau vết bẩn trên miệng con gái, cha cô còn cầm vài thứ uy em ấy ăn.

Ba người họ trông thật hạnh phúc.
Mà cậu, dường như chỉ là người ngoài.
Cậu nhìn em gái, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của con bé thật chói mắt làm sao, làm cho người ta thật chán ghét!

Vương Nguyên nhắm lại mắt, không muốn tiếp tục nhìn. Cậu xoay người dựa lưng vào cây, dáng vẻ vừa cô đơn vừa lặng lẽ nhìn bể bơi ở trước mắt, từ đầu tới cuối, cậu chỉ là một người khách xa lạ của buổi tiệc này, vốn là một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ biết bao nhưng lại không có chỗ cho cậu tham dự vào.

Bịch, bịch!

Tiếng bước chân vội vã đến gần bên cậu, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy em gái đang ở gần bể bơi, nó ngồi xổm xuống, ôm lấy quả địa cầu bị rơi trên mặt đất.

Em gái lại không nhìn thấy cậu, ôm quả địa cầu trong lòng ngồi nhìn bể bơi đến ngẩn người. Vương Nguyên cũng không muốn để ý con bé, quay đầu nhìn đi nơi khác.

"Kiều Kiều, đừng tới gần bể bơi quá." Tiếng cha nhỏ nhẹ, trầm ấm truyền đến.

"Dạ." Con bé nghe lời ngồi lui về sau vài bước.
Vương Nguyên không khỏi cảm thấy tức giận, cậu biến mất lâu như vậy, cha lại không hề phát hiện, nhưng em gái cậu vừa đến gần bể bơi một chút, cha liền quan tâm dặn dò.

Cậu không phải con trai của cha sao? Vì sao sự chú ý của cha không bao giờ đặt trên người cậu?
Vương Nguyên trừng mắt nhìn em gái, trên mặt có một chút ghen tị cùng phẫn nộ, thấy em gái cầm quả cầu rất lâu mà không có đứng lên, cậu quay đầu len lén nhìn về phía cha, thấy bọn họ cách nơi này một khoảng rất xa, cậu khẽ cắn môi, tựa như bị ác ma xui khiến, vụng trộm từ phía sau hơi dùng sức đẩy con bé một cái.

"Tùm!" Tiếng bọt nước vang lên.

Cậu vội chạy trốn vào sau gốc cây.

"Ô.. ô......"

Cậu nhìn con bé khóc to, giãy dụa trong làn nước, trong lòng cảm thấy một chút thống khoái, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu liền thanh tỉnh, mặc cảm tội lỗi trào dâng.
Ông trời, cậu đã làm cái gì?

"Kiều Kiều!"

Cậu chạy nhanh xông lên trước, liền muốn nhảy xuống bể bơi, lại có một thân ảnh nhanh hơn cả cậu, mau lẹ nhảy xuống bể bơi.

"Sao lại như vậy?" Có người phát hiện hành động của cậu ở bể bơi.

"Kiều Kiều!" Cha cùng mẹ kế nhanh chóng chạy lại đây, còn có một thiếu niên ôm Kiều Kiều lên bờ.

"Tránh ra!" Anh ta hô to trước những người đang tụm lại xem, đem Kiều Kiều đặt ở trên bờ, hai tay ấn lên ấn xuống ở ngực Kiều Kiều, giúp con bé làm hô hấp nhân tạo.

"Kiều Kiều......" Mẹ kế khóc tức tưởi, bộ dáng yếu đuối ép sát vào trong lòng cha.

Khuôn mặt Vương Nguyên trắng bệch, nhìn em gái sắc mặt tái nhợt, cậu sợ tới mức không dám hé răng. Tại sao cậu có thể làm như vậy?
Cậu không phải cố ý......

"Khụ khụ......" Kiều Kiều đột nhiên nôn ra rất nhiều nước, khẽ lay động thân thể, mở ra mắt liền khóc òa. "Mẹ mẹ......"

"Kiều Kiều! Quá tốt rồi con không có việc gì cả......"

Mẹ kế dùng sức ôm lấy con gái, khóc òa thanh tiếng.

"Ô...... Con hù dọa mẹ sợ quá......"
Không có việc gì...... Kiều Kiều không chết......

Vương Nguyên thở phào một hơi, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

"Tiểu Khải, cám ơn em, cũng may em cứu Kiều Kiều, nếu không... không......"

Mẹ kế khóc nức nở nhìn về phía người thiếu niên.

"Chị, tốt nhất vẫn nên đưa Kiều Kiều đi bệnh viện kiểm tra một chút." Anh ta mở miệng.

"Đúng, đúng......" Mẹ kế gật đầu, cha vội vàng ôm lấy Kiều Kiều, "Thật có lỗi, bữa tiệc tới đây chấm dứt, tôi phải mang con gái đi bệnh viện." Cha quay đầu ý bảo quản gia xử lý việc tiễn khách về, sau đó cùng mẹ kế đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều rời đi bể bơi, trừ bỏ một người.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên.

Anh ta có ánh mắt lạnh lùng, tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cậu. Từ ánh mắt anh cậu biết anh thấy tất cả mọi chuyện, cậu không khỏi kinh hãi, anh là ai vậy? Hình như anh và mẹ kế cậu có quen biết, anh sẽ nói cho dì cùng cha sao?
Cậu rất sợ, nhưng càng sợ, thần sắc của cậu lại càng bình tĩnh, kiêu ngạo nhìn lại anh.

"Có việc gì sao?" Cậu chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ lên trên người mình, vuốt tóc tỏ vẻ như không có việc gì.

"Nếu có lần sau, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu." Người thiếu niên lạnh giọng cảnh cáo, khuôn mặt tuấn mỹ hơn người làm cho người ta càng sợ hãi.

"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì." Cậu nhìn thẳng vào anh, cho dù sợ hãi cũng không thể bộc lộ ra, chỉ cần cậu không thừa nhận, cũng sẽ không có người tin vào lời nói của anh.

Cậu biết chính mình có ưu thế, cho dù anh cùng mẹ kế cậu có quen biết cũng không sao, cậu ở trước mặt cha và mẹ kế biểu hiện rất khá, lại ngoan ngoãn nghe lời, giỏi giang về nhiều mặt, sẽ không có người tin tưởng cậu lại làm ra loại sự tình này.
Đúng vậy, Vương Nguyên, mày không cần sợ hãi.
Người thiếu niên nheo mắt nhìn cậu, vì bộ dáng ngạo nghễ của cậu mà nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú khẽ tươi cười mà giọng nói lạnh buốt, con ngươi đen thâm sâu cũng làm cho người ta kinh hãi.

"Vương gia công tử có đúng không?" Năm ngón tay thon dài đặt trên đầu khẽ vẫy tóc ẩm ướt, nhìn thoáng qua ngũ quan của anh ta rất hoàn mỹ, lại có mái tóc đen dày, cả người anh nổi bật dưới ánh mặt trời.

"Tôi không thể không vỗ tay cho sự bình tĩnh của cậu, đáng tiếc cậu dường như đã quên nơi này có thiết kế camera." Nhìn thấy sắc mặt cậu bỗng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt hiện lên một chút kinh hoảng, người thiếu niên cười đến sung sướng lại có vẻ như lạnh lùng.

"Đấu võ mồm với cậu thì nên để sau, tốt nhất cậu nên vận dụng đầu óc cho kĩ, ngẫm lại xem chính mình có để lại chứng cớ hay không."

Vương Nguyên khó chịu mím môi, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu hiện kiêu ngạo, không chịu yếu thế nhìn anh.

"Nhanh đi che dấu chứng cớ đi, Vương thiếu, tôi tha cho cậu lần này, nhưng...... Về sau Kiều Kiều nếu xảy ra việc gì, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi lên trên người cậu"

Lần này bỏ qua cho cậu, cũng bởi vì lúc anh nhìn thấy Kiều Kiều tỉnh lại thì trên mặt cậu tỏ vẻ rất hối hận, anh muốn cho cậu một cơ hội nữa.

Hy vọng Vương công tử này tốt nhất không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này lần nào nữa.

Anh xoay người, rời đi.

Nhìn anh biến mất, Vương Nguyên lập tức mất hết tất cả dũng khí, hai chân vô lực ngồi sụp xuống đất, vẻ ngụy trang kiêu ngạo sớm đã biến mất, chỉ còn lại sự yếu đuối mà không ai thấy. Cậu bắt tay vào nhau, nước mắt kìm nén rất lâu từng giọt từng giọt rơi xuống, không ai còn ở đó, giống như chỉ có một mình cô rất cô độc.

"Cũng may......" Cũng may Kiều Kiều không có việc gì......

"Thực xin lỗi...... Anh không phải cố ý...... Thực xin lỗi......" Cậu vừa khóc vừa thầm thì, đem sự hối hận phơi bày ra bên ngoài.

Lại không ngờ rằng người thiếu niên quay trở lại, thấy cậu khóc tức tưởi một mình, anh dừng lại cước bộ, con ngươi đen nhìn chăm chú cậu trong chốc lát, sau đó lại im lặng không tiếng động xoay người rời đi......

Phía trước, là hình ảnh một lớn một nhỏ nắm tay. Vương Nguyên nhìn bóng dáng phía trước qua cửa kính xe, chỉ chốc lát sau, xe chạy vút qua, bỏ xa hai bóng hình đó, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy bọn họ qua gương chiếu hậu. Cô gái mặc đồng phục cấp ba, hi hi ha ha khoa tay múa chân, nói chuyện sôi nổi cùng chàng trai bên cạnh, mà chàng trai nghiêng mặt, chuyên chú nhìn cô gái.

Cậu không nhìn thấy mặt chàng trai, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu ấy.

Nhất định là dịu dàng, mang ý cười, tràn ngập nồng đậm sủng nịch.

Thu hồi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình, chỉ có đôi môi thản nhiên gợi lên một chút ý cười không dễ nhận ra, giống như đùa cợt, lại giống như cái gì đều không có.

" Thiếu gia , đến nơi rồi." Lái xe mở miệng, lập tức xuống xe mở cửa cho cậu.

Vương Nguyên không vội xuống xe, vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế.

Lái xe dường như rất quen, cũng không thúc giục, im lặng đứng ở một bên, cho đến khi tiếng cười từ cửa truyền đến, Vương Nguyên mới cầm lấy túi sách, bước ra khỏi xe. Cậu đứng thẳng người, ánh mắt chưa thấy người đâu, tai nghe tiếng cười càng gần, cậu cụp mắt, lưng lại càng thẳng, , tạo nên tư thế đứng tao nhã đẹp như một bức họa.

"Anh." Phát hiện ra cậu, tiếng cười ngừng lại, tiếng gọi trở nên khách khí rất xa cách.

"Đã về rồi? Hôm nay ở trường học có vui không?" Nghiêng mặt, Vương Nguyên dịu dàng tươi cười với em gái, tuy là nhìn em gái, nhưng ánh mắt cũng không dấu vết đảo qua người đàn ông đứng bên cạnh.

"Không phải cũng như vậy thôi sao?" Vương Nhược Kiều nhún vai nhăn mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ khách khí cười, mà khi cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trên mặt tươi cười lập tức chuyển thành ngọt ngào, không xa cách như đối với Mạnh Uyển Lôi.

Cô kéo tay người đàn ông, nũng nịu nói. "Cậu, ngày mai là sinh nhật anh, cậu có đến hay không?"

Nghe thấy lời em gái, Vương Nguyên cụp mắt. Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, thân là công tử Vương gia, tổ chức tiệc sinh nhật là chuyện bình thường mỗi năm.

Người đàn ông nở nụ cười, nhéo mũi Vương Nhược Kiều. "Cũng không phải sinh nhật cháu, cậu tới làm cái gì?"

"Ai nha!" Vương Nhược Kiều kéo tay người đàn ông xuống, tiếp tục làm nũng. "Theo giúp cháu cùng mẹ thôi! Hơn nữa mẹ gần đây thân thể không tốt lắm, cậu không thăm mẹ sao?"

"Mẹ cháu chỉ cảm mạo thôi mà?" Người đàn ông nhíu mi.

"Ai bảo cậu không đến thăm mẹ, bệnh của mẹ đương nhiên sẽ không tốt." Vương Nhược Kiều tức giận hừ với anh một tiếng.

"Nói bậy!" Người đàn ông nở nụ cười, tức giận gõ cái trán của cô một cái. "Ngày mai cậu sẽ đến, được chưa?"

"Thật nha!" Vương Nhược Kiều cười híp mắt. "Cháu sẽ bảo chị Lí chuẩn bị nhiều một chút, chúng ta cùng mẹ ăn bữa tối."

Hàng năm sinh nhật Vương Nguyên hoặc yến tiệc quan trọng khác, cô cùng mẹ đều ngoan ngoãn đợi ở phía sau nhà, sẽ không chạy đến trước nhà lớn.
Tình hình này người đàn ông cũng biết, con ngươi đen hơi trầm xuống, nhưng cánh môi vẫn cười.

"Được, cậu sẽ đến đúng giờ, vào đi thôi!"

"Dạ, bye bye cậu." Vương Nhược Kiều vẫy tay, quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên vẫn đứng một bên, cô khó hiểu gãi đầu, không hiểu vì sao anh ấy không vào nhà mà vẫn đứng ở đây? Nhưng quên đi, đây không liên quan đến chuyện của cô, cô nhún nhún vai, lễ phép mở miệng. "Anh, em đi vào trước."

Nói xong, cô cầm túi xách chạy vào nhà, muốn nhanh nói cho mẹ biết cậu sẽ đến ăn bữa tối cùng họ, mẹ nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ.

Người đàn ông bỏ tay vào trong túi, thấy Vương Nhược Kiều chạy vào nhà, anh mới rời đi, mà ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dừng ở trên người Vương Nguyên. Vương Nguyên cũng không gọi anh lại, vẻ mặt lãnh đạm thấy anh đi xa, cậu cũng xoay người đi vào trong phòng, lên lầu, chợt nghe thấy tiếng của mẹ kế.

"Thật sao? Tiểu Khải ngày mai sẽ đến?"

Cô dừng bước, im lặng đứng phía sau cửa.

"Thật ạ, cậu đồng ý với con, ngày mai sẽ đến cùng chúng ta ăn bữa tối." Vương Nhược Kiều nói, cũng nghe ra được cô đang vui vẻ.

"Khụ...... Mẹ muốn chuẩn bị trước một chút, ngày mai nấu gì đó cậu con thích ăn...... Khụ khụ......"

"Mẹ, mẹ đừng vội! Bệnh của mẹ còn chưa khỏi làm sao có thể nấu cái gì? Để cho chị Lý chuẩn bị là được rồi!"

"Nhưng là...... Khụ khụ khụ......"

"Mẹ uống nước trước đi...... Mẹ phải giữ gìn thân thể mình trước! Về sau còn sợ không có cơ hội nấu ăn cho cậu sao? Hừ! Mẹ có cậu liền quên Kiều Kiều!"

"Thì sao? Con ghen với cậu con nha!

"Đương nhiên......"

Vương Nguyên cụp mắt, nghe đối thoại ấm áp trong phòng, gần đây thân thể mẹ kế càng lúc càng không tốt, cậu biết mẹ kế vốn sức khỏe kém, thời gian này lại thường sinh bệnh, cơ hồ mỗi ngày đều nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cha cũng thực lo lắng, mỗi ngày về nhà liền coi chừng mẹ kế, từ khi có mẹ kế, cha rất ít có tin đồn tình cảm, nhìn ra được ông ấy thật sự yêu bà. Mà Kiều Kiều cũng luôn dính ở một bên, một nhà ba người cùng một chỗ, không khí vui vẻ ngọt ngào tựa như người một nhà, mà cậu, đứng ở bên ngoài gia đình hạnh phúc.

Về phần mẹ cậu, căn bản rất ít về cái nhà này, cậu biết mẹ ở bên ngoài cũng có người đàn ông khác, hơn nữa cảm tình cũng không tệ lắm.

Trước kia cậu không hiểu, vì sao cha mẹ rõ ràng trong lòng có người khác, lại vẫn kết hôn, bình thường đều giống người lạ không cùng xuất hiện, nhưng đến ngày quan trọng, lại sẽ ở trước mặt người khác sắm vai vợ chồng tình cảm tốt đẹp.
Không thích, vì sao phải cùng một chỗ?
Khi trưởng thành, cậu mới biết được rất nhiều việc không phải chính mình có thể lựa chọn, nhất là người giống như bọn họ, chính sách hôn nhân là tập mãi thành thói quen.
Cậu nghĩ, mình một ngày nào đó cũng sẽ như vậy à? Có chồng, nhưng ở bên ngoài cũng có thể bao dưỡng nam nhân khác.

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trong đầu.

Cậu giật mình, xoay người rời đi, đi vào phòng mình. Ném túi sách lên ghế, cậu vươn tay cởi bỏ đồng phục, cởi được một nửa, liền nhịn không được nở nụ cười. Người đàn ông kia, cậu không nghĩ anh ta sẽ bị người khác bao dưỡng, hơn nữa anh ta ghét người nhà họ Vương, đương nhiên là trừ nhà anh ta.

"Vương Tuấn Khải." Cậu thì thầm, gọi tên người đàn ông đó. Năm đó, cậu kinh hồn táng đảm (kinh hãi run sợ), sợ thiếu niên kia sẽ đem tất cả nói ra, nhưng không có, anh ta cái gì cũng chưa nói.
Mà Kiều Kiều sớm bị dọa ngây người, căn bản không thể hồi tưởng mọi chuyện trải qua, người lớn chỉ có thể dụng ý ngoại giải thích, mà cậu cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, cậu mới biết thiếu niên kia là em trai mẹ kế, lại chỉ lớn hơn cậu một tuổi, anh rất ghét Vương gia, nhất là cha cậu.

Nghe nói là bởi vì cha, mẹ kế bị trục xuất khỏi nhà, dù cha mẹ không tha thứ, nhưng mẹ kế vẫn cam tâm ở bên cạnh cha.

Ngày nào đó năm năm trước, bởi vì sinh nhật Kiều Kiều, cho nên lần đầu tiên anh bước vào Vương gia, ai biết lại khéo đến vậy, để anh nhìn thấy mọi chuyện.

Khi biết được đó là em trai của mẹ kế, cậu không khỏi kinh ngạc, cậu nghĩ anh ta ghét cha, cũng nhìn ra được anh ta đối với cậu không có hảo cảm.

Nhưng là, anh không nói gì cả.

Năm năm qua đi, anh ngẫu nhiên đến Vương gia, thường xuyên nhất chính là đi đón Kiều Kiều tan học về nhà, sau lại nghe mẹ kế nói, cậu mới biết được anh học ở Đài Bắc, nghe nói là khoa âm nhạc...... Cậu nhớ lại bàn tay to của anh nắm tay Kiều Kiều, năm ngón tay thon dài rõ ràng, là một đôi tay rất đẹp; bộ dáng anh cũng rất được, ngũ quan thâm thúy mà tươi sáng, rất giống Kiều Kiều, bọn họ thoạt nhìn đều giống con lai, nghe nói là di truyền từ bà cố có huyết thống Hà Lan......

Cậu còn nghe nói anh là học sinh giỏi của khoa nhạc, là một tay đánh ghita rất hay, mà anh hát dễ nghe như dạ khúc mùa hè; Nghe nói anh rất được nữ sinh hoan nghênh! Đó là bình thường, gương mặt quá mức tuấn mĩ của anh đến chỗ nào cũng làm người ta chú ý.

Còn nghe nói......

Vương Nguyên nở nụ cười, chuyện cậu nghe nói thật đúng là nhiều, mà việc này đều là qua cuộc nói chuyện của Kiều Kiều và mẹ kế mới biết được.
Không biết vì sao, cậu lại để ý.

Ngay từ đầu là sợ, sợ anh sẽ nói ra chuyện cậu đẩy Kiều Kiều xuống nước, qua thời gian dài, lại như là thói quen, chỉ cần là chuyện của anh, cậu sẽ có thói quen để ý.

Thói quen này không tốt lắm, nhưng dường như cậu không đổi được.

"Ngày mai......" Anh sẽ đến, giống như năm ngoái.
Nhưng cậu nghĩ, anh sẽ bỏ qua cậu, giống như mỗi lần gặp nhau vậy. Ai bảo cậu là người Vương gia anh ghét chứ?

Đằng trước là bữa tiệc náo nhiệt, sinh nhật công tử Vương gia là tiêu điểm chú ý của xã hội thượng lưu, trước là do Vương gia là đầu rồng của ngành thực phẩm ở Đài Loan, Vương Nguyên thanh tú tao nhã cũng rất được chú ý, tuy rằng mới mười tám, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, khí chất của cậu không giống người bình thường, dung mạo tinh tế như bạch ngọc trân châu, trong suốt không tỳ vết lại không giống bảo thạch sáng rọi bức người. Vẻ đẹp của cậu dịu dàng như được khoác lên mình bộ quần áo thanh thoát tựa ánh trăng khiến người ta rung động, cũng làm cho người ta muốn tiếp cận, muốn chạm vào; Bởi vậy tuy rằng còn nhỏ tuổi, lại sớm khiến cho những thiếu gia của nhân vật nổi tiếng chú ý,

Số người theo đuổi nối liền không dứt. Mặc kệ phía trước huyên náo, phía sau biệt thự vẫn yên tĩnh. Vương Tuấn Khải đứng ở trước lan can, nhìn chăm chú nhà trên náo nhiệt, khóe môi nhếch cười, anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng nơi đó.
Người đàn ông đem chị gái anh bỏ chạy kia, giờ phút này hẳn là đang kéo vợ chính thức của ông ta, đi nhận lời chúc của mọi người dành cho con trai mình.

Mà chị của anh, thì một mình canh giữ ở sau nhà, mỗi một năm, chị đều vượt qua như vậy. Anh vì chị gái thấy không đáng, người đàn ông họ Vương kia có cái gì tốt? Đáng để chị anh hi sinh vì ông ta như vậy?

"Tiểu Khải...... Khụ khụ!"

"Chị, chị đi ra làm gì?" Vương Tuấn Khải nhíu mày xoay người nhìn về phía chị gái, nhìn chị gái thân thể yếu ớt, sắc mặt hơi trầm xuống. Anh cất bước đi về phía chị, cởi áo khoác trên người, ôn nhu giúp bà phủ thêm.

Vương Khả Lệ cười nhận quan tâm của em trai, giữ chặt áo khoác trên vai, ngẩng đầu nhìn em.
"Còn em? Một mình đứng ở ban công làm gì?"

"Không có gì, chị, chúng ta đi vào, bên ngoài gió lớn, chị chưa hết cảm, không cần đứng ở ngoài này." Vương Tuấn Khải không nói thêm, nắm bả vai chị đi vào trong phòng.

Vương Khả Lệ cũng không cự tuyệt, dù sao cũng là em trai mình, bà làm sao không biết anh đang nghĩ cái gì.

"Tiểu Khải, lòng chị cam tâm tình nguyện."

Vương Tuấn Khải không nói gì. Vương Khả Lệ thở dài, cười vỗ mặt em trai.

"Em nha...... Chị với anh rể em nhiều năm như vậy, em tại sao còn nhìn không thuận?"

"Ông ta không phải anh rể em." Người đàn ông kia chưa kết hôn với chị anh.

"Tiểu Khải......" Vương Khả Lệ lắc đầu bật cười, không có cách với em trai yêu dấu, bà biết anh vẫn không tha thứ cho lựa chọn năm đó của bà.

Đứa em này cách bà hai mươi tuổi, từ nhỏ luôn dính vào bà, hai người tình cảm rất tốt; Năm đó bà lựa chọn người đàn ông đã có vợ, cha mẹ tức giận đến mức đuổi bà ra khỏi cửa, mà em trai yêu dấu cũng tức giận đến mức không để ý đến bà. Thống khổ như vậy, bà toàn cắn răng nuốt vào, cam tâm làm tình nhân ám muội, cùng người nhà cắt đứt liên hệ; Vài năm sau, Tiểu Khải lại một mình tới gặp bà.

Bà vừa mừng vừa sợ, mở miệng hỏi Tiểu Khải chuyện trong nhà, lại từ trong miệng anh biết được chuyện cha mẹ mất, mà bà mà ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không được nhìn thấy.
Bà khóc, bà đau, nhưng đây là lựa chọn của bà, bà chẳng trách bất luận kẻ nào, bà chỉ còn lại người thân duy nhất, bà muốn chiếu cố anh, nhưng đứa em trai quật cường này lại cự tuyệt, anh nói anh không cần một xu của người đàn ông kia.

Bà biết cá tính của em mình, cũng không miễn cưỡng, chỉ cần em trai liên lạc với bà, đừng tức giận, chị gái như bà chỉ còn nó là người thân.
May mắn Tiểu Khải đáp ứng, bà biết nó đối với Vương gia không có hảo cảm, nhưng bởi vì bà cùng Kiều Kiều, nó lại đồng ý bước vào Vương gia, tuy ghét người đàn ông mà bà lựa chọn, nhưng vẫn nhẫn nhịn, làm như không thấy.

Nghĩ đến tình hình chồng cùng em trai ở chung, Vương Khả Lệ không khỏi cảm thấy buồn cười, hai người kia nhìn thấy đối phương chưa bao giờ hòa nhã.

"Chị gần đây có khỏe không?" Không muốn tiếp tục đề tài này, Vương Tuấn Khải biết bà sẽ lại giảng giải một ít chuyện làm anh khó chịu.

Hừ! Những lời này anh đã nghe đến mức không muốn nghe, nếu không phải tên họ Vương kia đối đãi với chị cũng không tệ lắm, nếu không phải chị rất yêu người đàn ông kia, anh sớm đem người đàn ông kia đi chôn.

"Tốt hơn nhiều." Biết anh muốn nói sang chuyện khác, Vương Khả Lệ nói theo anh, ôn nhu cười.

"Sắc mặt của chị quá kém." Vương Tuấn Khải nhíu chặt mi, chị thân thể vốn yếu ớt, gần đây lại thường thường sinh bệnh, làm cho anh thật sự không thể yên tâm.

"Đừng lo lắng, chị không sao." Vương Khả Lệ vỗ vỗ tay em trai.
"Em nha, nếu muốn chị khỏi bệnh, hòa nhã một chút với anh rể em đi."

"Ông ta không phải anh rể em." Vương Tuấn Khải lại lặp lại.

"Nói sau, ông ta nhìn em có hòa nhã sao?" Tên kia sắc mặt so với anh còn khó coi được không?

"Ai bảo em đều bỏ qua ông ấy." Vương Khả Lệ trừng mắt với em trai một cái.

Vương Tuấn Khải nhíu mày. "Em sợ em nhìn thẳng vào ông ta sẽ không khống chế được tay của em." Bỏ qua là vì tốt cho mọi người, anh không sợ đánh chết tên kia, chỉ sợ chị gái tức giận hoặc khóc.
Anh chỉ sợ chị gái khóc, năm đó bà khóc cầu xin anh liên lạc cùng bà, đừng một mình làm bà lo lắng, anh mới mềm lòng, khi tức giận vì bà quá ngốc, cuối cùng vẫn mềm lòng, ai bảo bà là chị gái anh yêu nhất.

"Em nha!" Vương Khả Lệ tức giận trừng anh, nhưng cũng không có cách, chỉ có thể vi não vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn mĩ của em trai. "Em đó, càng lớn càng đẹp trai, nhưng cá tính vẫn luôn cố chấp."

Em trai bà từ nhỏ bộ dáng đã xinh đẹp, rõ ràng là tóc đen mắt đen, nhưng lại giống con lai, hình dáng khắc sâu rõ ràng, ngũ quan thâm thúy lại đẹp trai, từ nhỏ mê chết một đống nữ sinh; Hiện tại đã thành người đàn ông trưởng thành, dáng người cao ngất khiến bà phải ngẩng đầu nhìn, bộ dáng tuấn mỹ tựa như model trên tạp chí.
Không! So với model còn hoàn hảo hơn một chút, ít nhất em trai bà không có cái loại như đàn bà, rõ ràng bộ dạng quá mức xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng rất đàn ông.

"Tiểu Khải nha, em cũng đã lên năm thứ hai đại học, có bạn gái hay chưa? Có thì dẫn cho chị xem nha!" Bà tin tưởng em trai ở trường học nhất định là nhân vật phong vân.

"Chị, câu này chị đã nói rất nhiều lần." Mỗi lần nhìn thấy anh lại nói.

"Ai bảo em không mang bạn gái cho chị gặp." Vương Khả Lệ liếc em trai một cái. "Em ở khoa nhạc, nữ sinh không phải rất nhiều sao? Em không thích ai sao?"

"Em không phải loại háo sắc." Vương Tuấn Khải hừ nhẹ.

"Cái gì háo sắc? Không lễ phép, chị dạy em như thế này sao......"

"Chị, muộn rồi, em phải đi." Không muốn nghe bà càu nhàu, Vương Tuấn Khải vội vàng cắt ngang lời bà, "Chị mau trở về phòng nghỉ ngơi, tạm biệt!" Anh vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút, áo khoác của em." Vương Khả Lệ đem áo khoác trên người đưa cho anh.
"Thật là, mỗi lần chị hỏi cái này em đều muốn trốn." Bà lườm anh một cái.

"Vậy chị đừng hỏi không phải được sao?" Vương Tuấn Khải nhún nhún vai, thấy chị gái lại muốn mở miệng, liền nói: "Em phải đi rồi, tạm biệt!"

Chị gái tuổi càng lớn càng thích niệm người......

Vương Tuấn Khải lắc đầu, bước ra sau nhà, cũng không tính đi cửa trước, anh không muốn chạy tới nơi náo nhiệt đó, lại càng không muốn nhìn thấy người đàn ông họ Vương kia.

Anh đi nhanh, chạy bộ về phía cửa sau, xe anh để ở phía sau, khi đến Vương gia, anh cũng tiến vào từ cửa sau.

"Vương Nguyên, em hôm nay thật đẹp."

Anh dừng bước, tiếng nói là từ bên phải truyền đến, vách tường ngăn trở bóng dáng của anh, chỉ cần bước vài bước nữa, anh tin tưởng hai người bên phải tuyệt đối sẽ phát hiện ra anh.
Muốn tỏ tình sao?

"Cám ơn." Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe không ra một tia xấu hổ.

Anh dựa lưng vào tường, tiếng nói lãnh đạm kia làm cho anh quyết định vẫn không nên ra ngoài thì hơn.

Hai tay khoanh trước ngực, Vương Tuấn Khải ưu nhàn nhìn hoàn cảnh bốn phía.

U ám, yên tĩnh, thật sự là nơi tốt để yêu đương vụng trộm, Vương gia công tử này nếu không cố ý cho người ta cơ hội, thì chính là không có đầu óc.

Ừm...... Về sau anh sẽ dạy Kiều Kiều trăm ngàn lần đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, cho dù đối với người ta có ý, người đàn ông cầm thú mặc kệ ban ngày hay đêm tối cũng sẽ biến thành người sói.

"Vương Nguyên, anh...... Anh rất thích em, cùng anh kết giao được không?" Tiếng tỏ tình có chút run run.

"Thực xin lỗi, tôi......"
"Đừng cự tuyệt anh, anh thật sự rất thích em......"

"Lí Cụ Đình! Anh đừng như vậy!"

"Vương Nguyên, em thật đẹp...... Anh rất muốn em......"

"Lí Cụ Đình! Không...... Tránh ra......"

Ừm...... Vương Tuấn Khải lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, sau đó tìm trong túi.
Chậc, cái bật lửa đâu rồi?

"Đừng! A......"

Ô, tìm được rồi.
Lấy bật lửa từ trong áo khoác ra, anh chậm rãi châm lửa, nhẹ phả ra một làn khói.

"Khụ khụ, thực xin lỗi, quấy rầy một chút." Anh bước ra, nhíu mày liếc nhìn hai người một cái.
Không nghĩ tới sẽ có người, Lí Cụ Đình hoảng sợ,

"Anh......"

Mà Vương Nguyên lùi dần về phía sau, thân thể kề sát tường, tóc sớm rối loạn, lễ phục màu trắng trên người bị kéo xuống một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cậu sửng sốt, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy tình huống này, cảm thấy rất chật vật, nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn cố gắng kiêu ngạo.

Vương Tuấn Khải lại phun khói thuốc, thấy cậu không nói lời nào, anh nhún nhún vai, cũng không nói gì, tiếp tục đi.

Thấy anh rời khỏi, Vương Nguyên cả kinh, không kịp nghĩ, tiếng nói đã thốt ra. "Vương Tuấn Khải!"

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên anh.

Vương Tuấn Khải dừng chân, quay đầu nhìn cậu.
Vương Nguyên thở sâu, kéo lại quần áo, đi về phía anh, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa muốn xâm phạm cậu, là cậu quá ngây thơ rồi, lại cho anh ta cơ hội.
"Lí Cụ Đình, về sau đừng để tôi nhìn thấy anh."

"Vương Nguyên, anh......" Lí Cụ Đình đỏ bừng mặt.

"Lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ để cha tôi hủy nhà anh." Vương gia tuyệt đối có năng lực này, anh ta vừa mới hành động đã làm cho cậu kinh sợ, nếu không phải cậu ngu ngốc, nghĩ đến anh ta không dám làm gì cậu, cùng anh ta đi đến nơi này, cậu cũng sẽ không thiếu chút nữa bị xâm phạm.

Cậu phẫn nộ, nhưng chính cậu cũng sai, là cậu dại dột cho anh ta cơ hội.

Lí Cụ Đình cúi đầu, không dám nói gì nữa, cúi đầu nhanh chóng rời đi.

"Thực uy phong." Cắn điếu thuốc lá, Vương Tuấn Khải mở miệng trào phúng, không hổ là Vương gia công tử khí thế uy hiếp người khác làm người ta sợ hãi.

Cậu nghe được sự châm chọc trong lời anh nói, mím môi, không nói gì, cũng không muốn nhìn anh, chuẩn bị rời đi.

Thấy cậu muốn đi như vậy, Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"Cậu không cần nói lời cảm tạ sao?"

Vương Nguyên lãnh đạm nhìn về phía anh, rõ ràng một thân hỗn độn, nhưng bộ dáng cao ngạo không giảm chút nào.

"Anh có làm gì để tôi phải cảm tạ sao?"

"Nếu không phải tôi, cậu sớm bị cường bạo." Cậu nên cảm tạ anh phật tâm đại phát.

"Chẳng qua anh vừa vặn đi qua thôi." Cậu cũng không quên, anh vừa trực tiếp lờ đi tình hình chật vật của cậu, tính đi về phía cửa sau.

"Sai!" Anh lắc lắc ngón tay với cậu.

"Tôi đứng ở đó đã được một lúc." Anh hất cằm về nơi mình vừa đứng.

Vương Nguyên sắc mặt cứng đờ, mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.

A! Tức giận sao? Nhìn thấy tức giận trong mắt cậu, Vương Tuấn Khải nhếch môi cười.

Anh đến Vương gia luôn gặp cậu, hơn nữa khi anh đưa Kiều Kiều về nhà, tuyệt đối sẽ gặp cậu.

Nhưng bởi vì ghét người Vương gia, anh luôn lờ cậu đi, hơn nữa năm đó cậu đẩy Kiều Kiều xuống nước, làm cho anh đối với cậu không có hảo cảm.

Nếu không phải......

Anh nghĩ trở lại những hình ảnh tại bể bơi, cậu một mình khóc cô độc như vậy, khóc đến khiến cho anh mềm lòng, nên không cùng cậu so đo, dù sao tuổi cậu cũng còn nhỏ. Nhưng quên đi quên đi, anh vẫn cách người Vương gia rất xa, đương nhiên, Kiều Kiều nhà anh là ngoại lệ. Biết anh vẫn đứng ở góc, nhưng không xuất hiện cứu cậu, Vương Nguyên mím môi, trong lòng tức giận, cậu đi về phía trước.

"Làm sao?" Vương Tuấn Khải nhíu mày.

"Ba!" Cậu vươn tay rất nhanh tát anh một cái.

Trên mặt đau đớn làm cho anh giật mình, tức giận lập tức dựng lên, "Vương Nguyên!" Anh quay đầu trừng cậu, cươn tay chuẩn bị trả cậu một cái tát.
Vương Nguyên ngẩng đầu, cũng không sợ anh đánh cậu cao ngạo đối mặt với anh.

Vương Tuấn Khải híp mắt, nhìn cậu lãnh ngạo bất tuân, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh tế, lễ phục màu trắng hở vai làm cho cậu càng cao quý thanh lịch.

Anh biết cậu đẹp, không phải đẹp kiểu hoang dại, là tinh tế giống gốm sứ, nhưng khuôn mặt kia luôn rất lãnh đạm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy có khoảng cách.
Mà lúc này, lãnh đạm chuyển thành ngạo nghễ, tia lửa khiêu khích trong mắt, nói cho anh biết, cậu không sợ anh, bạt tay này là anh đáng bị.

Anh buông tay, mà cậu lạnh lùng xả môi, xoay người. Còn chưa bước được bước nào, tay của cậu đã bị bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.

"Làm......" Môi, che trụ, mắt cậu mở to, trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ trước mắt, rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt anh, không kịp phản ứng, lưỡi anh cũng đã mở cánh môi, đem đầu lưỡi tham nhập.

"Ưm......" Lấy lại tinh thần, Vương Nguyên bắt đầu giãy dụa, tay anh lại chế trụ gáy cậu, dùng sức cắn một cái, sau đó buông cậu ra.

"Anh!" Cậu che miệng, môi dưới bị anh cắn chảy máu.

Vương Tuấn Khải liếm đi vết máu trên môi, con ngươi đen hẹp dài lóe ác liệt, dáng vẻ bụi bụi lại câu dẫn người, "Đây là hồi báo cho bàn tay vừa rồi của cậu"

"Vương Tuấn Khải!" Cậu căm tức nhìn anh.

Anh cũng không để ý, xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng máy xe rời đi, Vương Nguyên đứng tại chỗ, trong lòng vửa ảo não vừa tức giận, môi bị cắn nát còn chảy máu, ngoại trừ máu ra, còn có hương vị của anh.

Cậu vuốt môi, tâm thần bấn loạn, tức giận đến mức dùng sức lấy tay chà nát cánh môi, muốn lau đi hương vị của anh, "Đáng giận!"

Cậu cực kì tức giận, môi cậu bị thô lỗ chà sưng lên, mà hơi thở hỗn độn vẫn không biến mất......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com