Chương 3
Vương Tuấn Khải!
Quả thực là tên xấu xa! Nghĩ đến thủ đoạn vô sỉ của hắn, dù hai ngày đã qua, Vương Nguyên vẫn rất khó chịu, hắn chẳng những hôn cậu, còn giả bộ khoe khoang sức hút của bản thân trước mặt cậu, hắn có chút hèn hạ, nói thẳng ra là dùng thủ đoạn để áp đảo cậu. Thật sự là......quá vô sỉ!
Đôi môi mỏng mím chặt lại, đầu ngón tay đè thật mạnh xuống những phím đàn của cây đàn dương cầm màu trắng quý phái, khiến cho âm điệu của bản giao hưởng Beethoven bị lạc nhịp và trở nên lộn xộn, điều này xuất phát từ tâm trạng phức tạp của của người đang chơi, đầu ngón tay lướt rất nhanh qua phím đàn, mặc dù đang chìm đắm trong thanh âm ngân vang đầy hỗn loạn và cao vút của bản nhạc cổ điển, vẫn không thể làm giảm bớt cơn tức giận đang cuộn trào trong tâm trí cậu.
Đáng giận! Thật đáng giận!
Hắn ta thật đáng ghét khi biến mất tăm mất dạng hai ngày qua, ở câu lạc bộ cũng không thấy được mặt hắn, mà hắn cũng không có đưa Kiều Kiều về nhà, sau đó mới nghe được hắn không đến trường là có việc quan trọng.
Mọi chuyện về hắn, cậu không cần phải đi dò hỏi, vì hắn có rất nhiều fan hâm mộ, chỉ cần là đời tư của hắn qua miệng của bọn họ là có thể biết ngay, nguyên lai ở trường hắn rất nổi tiếng, dù hắn lãnh đạm và xa cách, đối mặt với rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, hắn vẫn không hề có một biểu tình nào khác lạ, ngay cả hoa hậu giảng đường hắn cũng vờ như không thấy. Hắn là thiên tài âm nhạc ở trường học, mặc dù rõ ràng rất hiếm khi đến trường, nhưng lại luôn đứng đầu khoa thanh nhạc của trường, cho dù hắn có vắng họp, giáo sư cũng không tức giận, hắn chính là học trò cưng của các giáo sư. Cậu còn nghe nói hắn rảnh rỗi lại đi đến các buổi hòa nhạc quốc tế để dự thính, còn cùng các giáo sư bậc thầy trao đổi bàn luận, tất cả họ đều rất yêu mến hắn, không những thế còn muốn đem hắn trở thành học trò của chính mình.
Cũng chưa từng nghe qua hắn kết giao với bạn gái, bất quá bên cạnh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh, thường xuyên có người nhìn thấy hắn thường lui tới mấy quán ăn đêm, hơn nữa mỗi lần xuất hiện bên cạnh luôn có những cô gái xinh đẹp, mà những cô gái này đều sành sỏi, trưởng thành, mà dáng người bọn họ cũng rất hấp dẫn, nóng bỏng đến mê người.
Nghe bạn học hắn bàn tán, hắn chỉ có hứng thú với phụ nữ trưởng thành? So với mấy nữ sinh ngây ngô, trong sáng hắn căn bản không cho vào mắt.
Bạn học của hắn, còn có mẹ kế, Kiều Kiều nhận thức về con người hắn cũng không giống nhau, trong mắt mẹ kế hắn là một đứa em trai hiểu chuyện, ngoan ngoãn, ở Kiều Kiều ánh mắt chính là người cậu ruột hết mực yêu thương, chiều chuộng đứa cháu gái, bạn bè thì cho hắn là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, một chàng thanh niên bất cần đời, bản thân lại quá tự tại và phóng khoáng.
Còn hắn ở trong mắt cậu mang ý nghĩa gì?
Vương Nguyên cắn môi, mười ngón tay hơi dùng sức ở trên phím đàn lướt đi rất nhanh, hắn trong mắt cậu chính là tên xấu xa, vô sỉ nhất!
Nếu hắn đối với những nữ sinh ngây thơ không có hứng thú, vì sao lại muốn thân mật với cậu? Cậu chẳng phải là nam sinh sao? Những lời nói đấu khẩu với hắn, luôn văng vẳng bên tai cậu, những câu từ hết sức tàn nhẫn và mang đầy tính chất khiêu khích, cậu hiểu rõ hắn đối với nụ hôn kia không hề có cảm giác, hay ý tứ gì khác mà cậu thì lại vô cùng bối rối không thôi, chỉ có cậu là xúc động trước hành động táo bạo của hắn!
Cậu mới là không cần! Tuyệt đối không!
Phím đàn bị mười ngón tay dùng sức nhấn mạnh xuống, khiến cho nó phát ra những âm điệu chói tai vang vọng khắp phòng.
Cậu không ngừng hít sâu, hàm răng khẽ cắn nhẹ cánh môi, cậu vẫn nhớ rõ nụ hôn của hắn mang hương vị gì.
"Thật đáng giận!"
Cậu tức giận đến nỗi mím chặt đôi môi đang run run. Bỏ qua cảm xúc xấu hổ, cậu nhớ rõ từng xúc cảm tê dại trên cánh môi mình có bao nhiêu là tư vị, rõ ràng sự tiếp xúc vô cùng mãnh liệt, vẫn còn đọng lại trong tâm trí khó có thể quên.
Đã qua hơn nửa tháng, lại như thế nào vẫn không thể quên được......
Cậu bị làm sao vậy? Vì sao vẫn mãi nghĩ đến tên xấu xa Vương Tuấn Khải cơ chứ?
Vương Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu? Nỗi phiền muộn trút dần lên từng phím đàn, đầu ngón tay không ngừng lướt qua bề mặt phím đàn nhưng lòng cậu không hề có cảm giác thanh thản, những nốt nhạc đơn điệu của cây đàn dương cầm phát ra trong vô vọng tĩnh mịch.
Lần đầu tiên chạm vào đàn, là khi cậu được mười ba tuổi, là mẹ kế đã dạy cho cậu.
Cậu nhớ rõ cái cảm giác thích thú khi lần đầu tiên được chơi đàn, nhìn thấy mẹ kế dạy cho Kiều Kiều đánh đàn, mà Kiều Kiều vốn không có tính nhẫn nại bị ép ngồi mãi ở đàn dương cầm, cả người khó chịu, thân thể không ngừng xoay tới xoay lui, căn bản là không chịu được việc phải ngồi yên một chỗ.
Vậy mà mẹ kế lại vô cùng kiên nhẫn nói với Kiều Kiều: "Kiều Kiều, con không phải thích cậu hay đánh đàn cho mình nghe sao? Sắp đến sinh nhật cậu rồi! Con không chịu luyện tập chăm chỉ thì sao đánh đàn cho cậu nghe được?"
Lời nói của mẹ kế làm cho cậu dừng lại cước bộ. Hắn biết đánh đàn? Cậu không thể tưởng tượng được điều đó, lại nhịn không được đứng bất động ở tại chỗ nghe mẹ con hai người họ nói chuyện.
Sau đó mẹ kế phát hiện ra sự hiện diện của cậu, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm hỏi xem cậu có thích đánh đàn hay không?
Cậu nghĩ sẽ lắc đầu, nhưng lại tỏ vẻ do dự, mẹ kế như là nhìn ra điều gì đó, nắm lấy tay cậu, nói cho cậu nghe những bước cơ bản về thanh nhạc, tiếp đến là dạy cậu cách đánh đàn.
Cậu đối với đàn dương cầm tiếp xúc quá trễ, các ngón tay luôn cứng ngắc, cậu như thế nào lại quá si mê, ngày qua ngày miệt mài nỗ lực học tập, mỗi ngày đều dành ra nhiều giờ để luyện đàn.
Cậu không phải thiên tài, tay nghề đánh đàn của cậu hiện tại chính là nhờ sự nỗ lực cố gắng mới đạt được.
Mà khi mẹ kế dạy cho cậu đánh đàn, cậu biến trở thành một đứa học trò được sủng ái nhất, qua lời kể của bà cậu biết hắn học đánh đàn từ nhỏ, trời sinh hắn đối với âm nhạc có thiên chất bẩm sinh, tiếng đàn của hắn điêu luyện mà động lòng người, làm cho người khác nghe xong liền khó có thể quên được, nếu không phải hắn quá cô lập, thái độ lại quái gở khó hiểu, bằng không sẽ có rất nhiều người trong giới âm nhạc tán thưởng không ít.
Cậu nhớ rõ biểu hiện của mẹ kế khi đó rất là kiêu hãnh, làm cho cậu không khỏi tò mò, muốn nghe hắn đánh đàn một lần, bất quá còn chưa có cơ hội nghe qua.
Cậu biết rõ nhiều việc của hắn, biết hắn biết đấu kiếm, cậu cũng muốn học qua......
Vương Nguyên không khỏi giật mình, loáng thoáng như là hiểu được cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu tình kinh ngạc, cậu sợ tới mức nhảy dựng lên.
"Không có khả năng......" Cậu làm sao có thể sẽ......
"Cái gì không có khả năng?" Thanh âm mềm mỏng đột nhiên truyền đến.
Vương Nguyên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, vẻ mặt bối rối nhanh chóng bị che lấp
"Dì, đã ở đây từ khi nào?"
"Vừa đến, vừa vặn nhìn thấy con đang đánh đàn."
Vương Khả Lệ mỉm cười, bắt gặp Vương Nguyên khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, không khỏi thở dài trong lòng, đứa nhỏ này luôn có vỏ bọc cho chính mình.
"Luyện đàn không được tốt sao?" Bà vỗ nhẹ tay Vương Nguyên, hòa ái nhìn cậu.
"Vâng!" Vương Nguyên gật đầu, từng bước lui xuống dưới, tránh đi sự đụng chạm thân mật của Vương Khả Lệ. Cậu biết Vương Khả Lệ đối với mình rất tốt, nhưng mà cậu lại không có thói quen, theo bản năng tự tạo ra khoảng cách.
Vương Khả Lệ cũng hiểu được, thấy cậu tỏ vẻ không muốn liền đưa tay rút lại bên người, cái gì cũng chưa nói, bên môi vẫn hiện rõ ý cười, cử chỉ dịu dàng. "Nghe nói con học cùng trường với Khải?"
"Vâng!" Vương Nguyên gật đầu, nghe được tên của hắn, trong lòng lại loạn cả lên.
"Trùng hợp thật." Vương Khả Lệ nở nụ cười tươi.
"Nếu có gì không biết, con có thể hỏi Khải, thằng bé là hội trưởng, đương nhiên sẽ tận tình chỉ dạy cho học đệ."
Vương Nguyên không đáp lời, cậu là nghĩ mình cùng Vương Tuấn Khải hẳn sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, vì cậu đã quyết định ngày mai sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ đấu kiếm, cậu không nghĩ lại cùng hắn chạm mặt.
Thấy cậu không nói lời nào, Vương Khả Lệ cũng không để ý, thái độ vẫn rất dịu dàng.
"Nguyên Nguyên, đã lâu không có nghe con đánh đàn, con có thể đàn một bài cho dì nghe được không?"
Vương Nguyên hoàn hồn, không có lý do gì để cự tuyệt, đành phải ngồi vào đàn dương cầm, quay đầu hỏi Vương Khả Lệ.
" Dì muốn nghe bài gì?"
"Con hiện tại muốn đàn cái gì, dì liền nghe cái đó." Vương Khả Lệ cũng tìm cho mình một một chiếc ghế dựa khác rồi ngồi xuống, cười khanh khách nói với cậu.
Hiện tại...... Cậu hiện tại căn bản không có tâm tư để đánh đàn, đầu óc rối tinh tâm tình mê loạn làm cho cậu không thể bình tĩnh để đánh đàn. Đặt tay lên phím đàn, cậu nhắm mắt lại, đầu ngón tay tùy ý tạo ra âm vang.
Tiếng đàn nhẹ nhàng mà lôi cuốn, nhưng lòng của cậu lại là một mảnh hỗn độn, nhắm lại mắt đều ẩn hiện thân ảnh không nên có của người kia, khiến cho tiếng đàn của cậu là sự pha trộn đầy mê hoặc, còn có trốn chạy dục vọng của chính mình.
Vương Nguyên hơi nóng nảy, vì thứ cảm giác mà mình không nên có mà lòng ngực thắt chặt, làm sao có thể chứ?
Cậu, cậu mới không có khả năng......
Bản nhạc dần lạc điệu, đầu ngón tay dừng lại trên phím đàn.
"À? Say you love me." Đột nhiên truyền vào giọng nói trầm thấp vang lên "Bài hát của Patti Austin, đàn cũng không tồi."
Vương Nguyên nhanh chóng nhìn về phía cửa.
"Hắn......" Hắn như thế nào ở đây?
Nhìn đến Vương Tuấn Khải, lòng của cậu thoáng chốc trở nên càng loạn hơn.
"Tiểu Khải."
Vương Khả Lệ đứng dậy đi về phía em trai.
"Nguyên Nguyên đàn rất khá phải không? Chị thấy là tốt lắm."
Bà nhìn về hướng Vương Nguyên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Nguyên Nguyên, con tiến bộ rất nhiều, tiếng đàn hay hơn trước nhiều lắm. Đúng rồi, này Khải, khó có cơ hội chạm mặt nhau, em cùng Nguyên Nguyên hợp tấu thử xem."
"Không cần, dì......"
"Đúng đó!"
Ý tưởng vừa lóe lên, Vương Tuấn Khải không có cự tuyệt.
Hắn chủ động đi đến trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn.
"Thanh âm không sai biệt mấy, âm sắc vừa đều vừa nhẹ rất khá."
Hắn ngồi vào ghế đàn dương cầm, quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên.
"Ngồi xuống đi!"
Vương Nguyên nhíu mày nhìn hắn, không hiểu hành động hắn có ý tứ gì.
"Nguyên Nguyên?" Vương Khả Lệ nghi hoặc nhìn cậu.
"Làm sao vậy? Con không muốn cùng Khải hợp tấu sao?"
"Không có." Vương Nguyên thở sâu một hơi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào bên cạnh hắn, tận lực làm cho chính mình ngồi yên trên ghế dựa bên cạnh, không hề chạm vào hắn, nhưng lại vẫn là có thể cảm nhận được từ da thịt hắn truyền đến độ ấm.
Ý nghĩa kia làm cho tâm cậu càng hoảng loạn.
"Muốn đàn bài nào?"
Thấy cậu ngồi cách xa hắn như vậy, Vương Tuấn Khải hơi hơi nhíu mày, khóe môi gợi lên ý cười.
"Vậy đàn lại bài Say you love me đi! Cậu trước?"
Ngón tay đặt trên phím đàn, Vương Nguyên cố gắng bỏ qua sự tồn tại của hắn, bắt đầu đàn lên khúc nhạc dạo, mà hắn lập tức theo ở phía sau. Lần đầu tiên nghe được tiếng đàn của hắn, cậu ngẩn cả người, thiếu chút nữa thất thần.
Cậu cố gắng ổn định cảm xúc, cố gắng không cho chính mình bị tiếng đàn của hắn kéo đi, mười ngón tay ở phím đàn đánh lên vừa phải, lỗ tai cũng không ngừng lắng nghe tiếng đàn đầy mê hoặc của hắn.
Thanh âm nhẹ nhàng, êm ái nối đuôi theo sau tiếng đàn cáu, không nóng nảy áp đặt, không có đuổi theo quyết liệt, tựa hồ như một kỵ sĩ âm thầm thủ hộ cậu, tự nhiên như vậy cùng cậu dung hợp lẫn nhau.
Mà cậu, giống như hoàng tử được thiên sứ bảo hộ.
Cậu không khỏi đỏ mặt, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, bình bình, bịch bịch...... Cậu cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Hắn là nghe thấy sao?
Nghĩ vậy, Vương Nguyên không khỏi bối rối, chỉ sợ bị phát hiện.
Đừng đập loạn, mau tỉnh táo lại!
"Cậu bé yêu thầm ai à?"
Điệu nhạc cuối cùng dừng lại, Vương Tuấn Khải đột nhiên ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi, mới vừa rồi hắn đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ. Theo tiếng đàn lẻn vào tai, hắn có thể cảm nhận được tình cảm rối loạn trong cậu, có thể là do mối tình đầu của cậu, có điều gì đó kiêu hãnh khiến cậu không chịu thừa nhận. Mà khi cùng cậu hợp tấu, tình cảm của cậu càng kịch liệt hơn, tiếng đàn đã tiết lộ tất cả nỗi lòng của cậu. Là người đàn ông như thế nào đã khiến cho cậu yêu mến quá đỗi?
Vương Nguyên khẽ chấn động.
"Tóm lại không phải anh!" Cậu nói nhỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía hắn, chỉ sợ lại bị phát hiện, cậu lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng tập đàn.
"Nguyên Nguyên!"
Thấy cậu đột nhiên rời đi, Vương Khả Lệ khó hiểu nhìn về phía em trai.
"Làm sao vậy? Khải, em đã làm gì Nguyên Nguyên?"
"Chị có nhìn thấy em làm gì cậu ấy sao?"
Vương Tuấn Khải nhún vai, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ vô tội, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía cửa, nghĩ đến cậu thương tâm rời đi, mày hắn không tự giác nhíu chặt, bất an.
Cậu ta yêu thầm ai?
Cậu không có khả năng thích Vương Tuấn Khải, không có khả năng!
Vương Nguyên tuyệt đối không thể thừa nhận, hai người căn bản không thường chạm mặt, ánh mắt của hắn chưa bao giờ đặt ở trên người cậu, thậm chí, hắn chán ghét cậu!
Bởi vì cậu họ Vương, hơn nữa cậu trước kia còn đẩy ngã Kiều Kiều xuống nước, thiếu chút nữa hại chết Kiều Kiều. Hắn đối với cậu căn bản không có hảo cảm gì, mà cậu...... cũng không thích hắn, luôn chú ý đến hắn chính là thời gian dài tới nay đã dưỡng thành thói quen mà thôi. Học đánh đàn là vì cậu cảm thấy đàn dương cầm rất thú vị, đấu kiếm cũng như vậy, vào trường này cũng thế, bởi vì ở đây nổi tiếng về âm nhạc, để cậu có thể học được nhiều kĩ năng thanh nhạc tốt hơn.
Tuyệt đối không phải bởi vì hắn, không phải!
Vương Nguyên cắn chặt cánh môi, mấy ngày hôm trước cậu đã muốn rút lui khỏi câu lạc bộ, trốn ở nhà để tránh cơ hội chạm mặt Vương Tuấn Khải.
Cậu cũng không muốn lại tò mò về chuyện này chuyện kia của hắn, cho dù là học chung một trường, nhưng cậu chỉ mới năm nhất còn hắn đã là năm thứ hai, sẽ rất hiếm có khả năng chạm mặt nhau, cậu cứ như vậy an ổn tránh đi hắn mấy ngày.
Cậu nghĩ, việc rút khỏi câu lạc bộ của mình hắn nhất định nghe được, là hắn cũng không có tới tìm cậu, hẳn là tán đồng ý muốn rút khỏi câu lạc bộ của cậu?
Cũng đúng, theo ngay từ đầu hắn cũng không muốn cho cậu tham gia, cậu rút lui chính là hợp ý hắn.
Mi mắt cụp xuống, Vương Nguyên nói không nên lời những cảm giác ngổn ngang trong lòng, rõ ràng không nghĩ lại nhìn đến hắn, nhưng là hắn cũng như vậy chẳng thèm quan tâm, coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, làm cho lòng cậu không khỏi cảm thấy mất mát.
Rõ ràng là chính mình lựa chọn, mà khi đã làm, cậu lại phát hiện chính mình tựa hồ tuyệt nhiên không vui vẻ chút nào.
Cậu sớm nên biết, cậu đối hắn mà nói vốn không tính là cái gì, trong lòng hắn chỉ có dì cùng Kiều Kiều, mà cậu, chính là hắn chán ghét nhất người Vương gia. Không sao cả, dù sao...... Dù sao cậu cũng không thích hắn! Cậu lại phiền muộn lo nghĩ, đi đến phòng học tập đàn, muốn đánh đàn để giải tỏa trong lòng nỗi buồn, cậu mới nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa, chợt nghe đến bên ngoài cửa một cuộc đối thoại.
"Em thích anh."
Vương Nguyên ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ có người tự nhiên tỏ tình công khai, cậu đang muốn lặng lẽ đóng cửa lại, mắt lại nhìn đến một thân ảnh quen thuộc, cậu ngẩn ra, bàn tay muốn đóng cửa đột nhiên dừng lại.
Bên trong phòng học, Vương Tuấn Khải ngồi ở trên bàn, trên người áo sơmi bị thoát mở, tư thái mị hoặc nhắm mắt, mà cô gái kia thân mật dán chặt vào hắn, trên người quần áo không chỉnh tề, bầu ngực tuyết trắng kề sát vào lồng ngực tinh tráng.
Cậu mím môi, trong lòng nhanh chóng có một chút cảm giác đau đớn, nhìn đến tình cảnh ái muội này, cậu có thể tưởng tượng được mới vừa rồi ở trong phòng học phát sinh ra chuyện gì.
Hèn hạ!
"Thì sao?" Vương Tuấn Khải mở mắt ra, tuấn mỹ khuôn mặt, không có một chút ý cười, tóc đen tán loạn, vài sợi tóc lạc giữa trán, càng lộ rõ thêm một tia cuồng dã trên dáng vẻ hắn.
Lúc này hắn giống như đồ xấu xa, bộ dáng tà tứ dễ dàng làm lay động lòng của phụ nữ, lại làm cho người ta không thể bắt lấy.
"Khải, để em làm bạn gái có được không?" Cô gái với ngón tay thon dài ở trước ngực hắn vẽ loạn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trêu đùa cái cằm khêu gợi của hắn.
"Không được."
Không chút nghĩ ngợi, Vương Tuấn Khải mở miệng cự tuyệt, trên mặt hiện lên một tia phiền chán, hắn đem cô gái đẩy ra, tự mình sửa sang lại quần áo trên người.
"Khải!"
Hắn đột nhiên tỏ ra biểu tình lãnh đạm làm cho cô gái hết sức sửng sốt, mà ở ngoài cửa Vương Nguyên cũng nhìn thấy được mặt của cô ta, nhận ra người con gái đó là ai.
Là người luôn xem cô không vừa mắt tiền nhiệm hoa hậu giảng đường!
"Vì sao? Anh không thích em?" Cô gái truy vấn.
"Không thích." Lưu loát trả lời làm cho cô gái tổn thương.
"Em không tin, vậy anh vừa mới là vì sao......"
"Là cô chính mình dâng lên không phải sao?"
Vương Tuấn Khải nhún vai, vẻ mặt lãnh đạm.
"Tôi chỉ không cự tuyệt mà thôi."
Hắn vừa vặn đang buồn, là chính cô tự dâng mình lên cửa làm cho hắn giải sầu, nhưng là tâm tình của hắn một chút cũng không khá lên được.
Mày vênh lên, Vương Tuấn Khải cảm thấy tâm tình của mình vẫn không tốt, rất khó chịu, mà tất cả đều là do hắn nhận được cái tin tức đồ chết tiệt kia rút lui khỏi câu lạc bộ.
Hơn nữa đơn xin rút khỏi câu lạc bộ còn không phải do bản thân cậu tự mình đưa tới, mà là tùy tiện nhờ người khác tiện tay đưa đến cho hắn.
Qua một ngày, rồi mấy ngày sau đó, cậu liền thật sự biến mất hoàn toàn, rõ ràng hai người học cùng một trường, cùng luyện tập trong một phòng, bất quá lại hoàn toàn không chạm mặt nhau. Hắn sớm đã biết, một người năm thứ nhất, và một kẻ năm thứ hai, cơ hội chạm mặt nhau rất là thấp, lúc trước hắn không phải cảm thấy may mắn vì điều này sao?
Nhưng là, tâm tình của hắn không hiểu sao ngày càng kém.
Nhưng muốn hắn đi tìm cậu...... Hắn mới không thèm.
Tìm cậu làm cái gì? Rút lui thì rút lui, nhìn đến câu, hắn cũng không vui vẻ gì lắm.
Có thể tưởng tượng nghĩ là như vậy, nhưng tâm tình của lại càng ngày càng bức rứt, liền ngay cả đánh đàn cũng không giúp hắn giải tỏa được phiền muộn. Ngay tại thời điểm buồn chán, mà cô ta lại chính mình dâng lên cho hắn, thấy bộ dạng cô cũng rất khá còn có thể đập vào mắt, hắn cũng liền không suy nghĩ tiếp nhận rồi.
Nhưng là, tâm tình của hắn vẫn rất kém, không phải vì phát tiết mà cảm thấy một tia vui sướng, ngược lại càng cảm thấy âm trầm, thật sự là gặp quỷ!
"Cô có thể đi, tôi còn muốn luyện đàn." Sửa sang lại quần áo, Vương Tuấn Khải mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.
"Anh......" Sự vô tình của hắn làm cho cô gái tức giận, cái cảm giác bị nhục nhã làm cho cô sinh khí nâng lên cánh tay.
Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cô, mày nhướng lên, khóe môi gợi lên trào phúng.
"Có cái gì tức giận sao? Tự động dâng hiến bản thân chính là cô." Cô gái cắn cắn môi, biết hắn nói đều là sự thật, chỉ có thể nhục nhã bỏ ra tay hắn, tức giận đi thẳng về phía cửa.
Dùng sức mở cửa, lại nhìn đến đứng ở cửa là Vương Nguyên, cô ta sửng sốt, thật không ngờ hình ảnh mất mặt của chính mình sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa người đó lại là người mình ghét nhất.
"Nhìn cái gì vậy!"
Cô ta giận chó đánh mèo tát Vương Nguyên một cái. Thình lình xảy ra chuyện, bị bàn tay nóng nảy giáng xuống làm cho Vương Nguyên sửng sốt, cậu ôm lấy má, mà cô ta thì giận dữ, liếc cậu một cái liền lập tức bỏ đi.
Vương Nguyên ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trên mặt đau đớn làm cho cậu bất động biểu tình.
"Cậu là ngu ngốc sao?" Không dự đoán được cậu sẽ ở ngoài cửa, thấy cậu ngu ngơ đứng ở nơi đó để bị đánh, Vương Tuấn Khải không khỏi nhíu mày.
Hắn đi về phía cậu, kéo cậu vào phòng học, gỡ ra bàn tay đang che trên mặt, nhìn đến bên má bị sưng đỏ, mày nhất thời nhíu chặt bất an.
"Mặt của cậu đỏ lên cả rồi, đi, tôi mang cậu đến phòng cấp cứu."
"Không cần!"
Vương Nguyên bỏ ra tay hắn, cậu mới không muốn nhận sự quan tâm của hắn.
"Còn không phải do anh ban cho!"
Nếu không phải vì hắn, cậu cũng sẽ không vô cớ bị đánh.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, cũng không phải hắn đánh cậu.
"Nếu không phải anh, tôi cũng sẽ không bị giận chó đánh mèo."
Khải mặt tức giận, Vương Nguyên trừng mắt hắn? Nhìn đến hắn ở trên cổ có dấu hôn ngân, cậu lập tức lảng tránh ánh mắt mình.
"Ai bảo cậu ở bên ngoài nhìn lén?"
Nhìn thấy cậu, Vương Tuấn Khải phát hiện chính mình mấy ngày liền đều phiền muộn đột nhiên nhanh chóng biến mất, thậm chí nổi lên hưng trí cùng cậu tranh cãi.
"Cậu ở bên ngoài nhìn lén đã bao lâu?"
Hắn khuynh thân, khuôn mặt anh tuấn kề sát gần cậu.
"Ai nhìn lén...... Đừng tới gần tôi!"
Trên người hắn mùi hương lan tỏa làm cho cậu nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lửa giận.
"Thật sự, anh ở trong phòng cùng con gái làm chuyện đó, thật sự là vô sỉ!"
Vương Tuấn Khải nhún vai, không thèm để ý lời của cậu.
"Chính mình đưa tới cửa, tôi làm sao không hưởng dụng?"
"Xấu xa!"
Cậu trừng lấy hắn, xoay người muốn đi.
"Này!" Vương Tuấn Khải theo bản năng giữ chặt tay cậu.
"Làm cái gì?" Hắn hành động làm cho cậu giật mình.
Vương Tuấn Khải buông ra tay cậu, lòng bàn tay cậu nhỏ nhắn, mềm mại, lại làm cho lòng hắn nổi lên một tia chấn động.
"Chuyện rút lui khỏi câu lạc bộ tôi đã nghe qua."
"Thì sao?" Hàng mi cậu lấp láy, đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn chằm vào hắn.
Nhìn đến khi trên mặt cậu ửng hồng, Vương Tuấn Khải hơi hơi nhíu mi, bạc môi theo thói quen gợi lên một chút tiếu dung.
"Vì sao rút lui? Là vì thua trên tay tôi, hay vì lòng tự trọng của cậu bị tổn thương?"
"Anh không phải muốn tôi rút lui sao?" Cậu đã làm theo điều hắn mong muốn, không tốt sao?
"Là vậy, nghĩ không nhìn thấy không ngờ lại nhìn thấy cậu, thực làm cho tôi vui vẻ."
Hắn nghe qua lời cậu nói, cảm thấy cậu hôm nay có điểm kì quái.
"Quái lạ, cậu hôm nay như thế nào lại tức giận đến vậy?"
Vương Nguyên ngẩn ra, mím môi, cả người co quắp mở to mắt "Không có."
"Phải không?"
Hai tay khoanh trước ngực, Vương Tuấn Khải mới không tin lời của cậu, lại nhớ đến lần hắn nghe cậu đánh đàn phảng phất đầy tâm sự.
"Như thế nào? Cậu không phải là bị nữ sinh nào từ chối chứ?"
"Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi mới không có thầm mến ai cả!" Cậu cắn cánh môi trừng hắn một cái, cậu mới sẽ không thích hắn cái này tên đàn ông xấu xa!
"Phải không?"
Vương Tuấn Khải mới không tin, đánh giá lại cậu, nhìn đến má phải sưng đỏ, mày lại nhíu chặt.
"Mặt của cậu thực xấu, đi, đến phòng cấp cứu thôi." Trên mặt cậu, bàn tay đang ấn vào rất là chói mắt.
Hắn giữ chặt tay cậu, bàn tay bá đạo đem tay cậu cầm lấy.
"Không cần!"
Vương Nguyên gỡ tay hắn ra.
"Nếu cậu lại tiếp tục giãy giụa tôi sẽ dùng cánh tay này ôm đi, đến lúc đó sẽ không đẹp mặt chút nào." Hắn nhíu mày cảnh cáo.
"Anh!" Vương Nguyên trừng hắn, cắn cắn môi, biết hắn sẽ làm thật, đành phải khuất phục.
"Buông tay, tôi sẽ tự đi."
"Được rồi." Vương Tuấn Khải buông ra tay, thấy cậu khó có dịp tỏ vẻ dịu ngoan, hắn nhịn không được khóe miệng gợi lên tươi cười, mang theo cậu đi vào phòng cấp cứu.
Mở ra cánh cửa, không thấy bác sĩ trực, hắn đi vào trong phòng cấp cứu.
"Ngồi xuống."
Ngón trỏ chỉ chỉ lên trên giường.
"Tôi tìm xem có đá để chườm không."
Mở ra tủ lạnh, hắn lấy ra một cục đá, rồi tìm cái khăn bông đem cục đá bỏ vào, sau đó đi đến trước mặt cậu, cúi người, đem khăn mặt đặt trên má cậu.
Trên mặt đau đớn làm cho cậu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.
"Rất đau sao?"
Hắn nâng lên cằm cậu, khuôn mặt kề gần cậu, rồi lấy ra khăn mặt xem hai má của cậu, lại đem khăn mặt nhẹ nhàng đặt trở lại.
"Đáng đời, ai bảo cậu ngốc không trốn đi."
Hắn tỏ ý chê cười, ngữ khí tuyệt không đồng tình, nhưng là hành vi rất dịu dàng.
Còn không phải do hắn làm hại......
Cậu có thể đấu khẩu với hắn, nhưng lại nói không ra lời, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, hắn dựa vào thật gần, hơi thở phảng phất đến trên mặt cậu, làm cho tim cậu càng đập loạn lên.
Mà trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng càng làm cho ngực cậu thổn thức, đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn, nhưng là lần này hắn đối với cậu......
"Như thế nào không nói chuyện?"
Không nghe được cậu đáp lời, Vương Tuấn Khải nhíu mày, con ngươi đen tà nghễ nhìn cậu, nhưng cũng giật mình vì ánh mắt chính mình. Thế này, mới phát hiện hai người dựa vào nhau thật sự gần, mặt của cậu bị hắn nâng lên, cánh môi hé mở, chỉ cần hắn khẽ cúi đầu là có thể đụng tới đôi môi hồng hào kia, trong suốt mắt đẹp chăm chú nhìn hắn, trong mắt lóe ra tia dụ hoặc làm cho người ta say nắng. Hắn nâng tầm mắt, chậm rãi cúi đầu, mà cậu cũng không có cự tuyệt......
Ngay tại hai người môi sắp quấn lấy nhau, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí ám muội đang bao trùm, hai người nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng rời xa lẫn nhau.
Đáng chết! Hắn vừa mới bị làm sao vậy?
Vương Tuấn Khải khẽ vuốt tóc, trong lòng hỗn loạn mở ra di động.
"Kiều Kiều, sao thế......Cháu sao lại khóc?" Vương Nhược Kiều khóc nấc lên làm cho hắn bất an.
"Có chuyện gì sao......" Sắc mặt của hắn thoáng chốc biến đổi.
"Cậu lập tức đến ngay." Hắn cúp điện thoại, nhanh chóng hướng phía cửa mà đi.
"Làm sao vậy?"
Lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng lo lắng, bối rối của hắn, Vương Nguyên hơi nhíu mày, bước nhanh đi theo hắn ở phía sau.
"Kiều Kiều xảy ra chuyện gì sao?"
" Chị gái tôi xảy ra tai nạn xe hơi." Vương Tuấn Khải cước bộ không ngừng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cái gì?! Vương Nguyên cực kì kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com