Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3

PART 7

Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, nghĩ cũng đã lâu rồi không đến nơi kỉ niệm kia, tôi liền đến đó. Nơi này cho dù là bốn mùa xuân hạ thu đông, cỏ bốn lá đều đặc biệt tươi tốt. Tôi đứng giữa biển cỏ bốn lá, chầm chậm nhắm mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xưa.

“Vương Nguyên”

“Ừm, chuyện gì?”

“Em rất đẹp” – Anh ấy nhìn tôi và nói.

Tôi nghi ngờ quay đầu “Thật sao?”

Không đợi tôi kịp phản ứng, đôi môi mỏng của anh ấy liền hôn nhẹ lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của tôi. Tôi sửng sốt một chút, lui về phía sau một bước, cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng chùi miệng: “Vương Tuấn Khải, anh điên rồi”. Anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, cũng không tức giận, ngược lại còn cười thành tiếng, lộ ra hai chiếc khểnh, một lần nữa đem tôi ôm vào trong ngực của anh: “Không nghĩ tới, lúc Nguyên Nguyên đỏ mặt lại đáng yêu như thế”. Tôi muốn đẩy anh ấy ra, nhưng bởi vì sức lực có hạn, tôi chỉ có thể công kích ngoài miệng: “Ai cần anh lo, Nguyên Nguyên là để cho anh gọi sao, không biết xấu hổ”. Tôi bực mình cúi đầu, cố ý không nhìn anh. Anh ấy dùng một cánh tay, kéo cằm của tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh, rồi anh chợt bật cười lớn. Ánh mặt trời chiếu sáng, xuyên qua khoảng trống giữa tôi và anh, tôi kìm lòng không được, ngẩn ngơ nhìn nụ cười của anh. Thì ra khi đó chính mình đối với anh ấy đã có loại cảm giác rung động kia, chẳng qua chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi, đến khi tôi hoàn toàn lĩnh ngộ được, thì anh ấy đã không còn bên cạnh nữa rồi…

Trên đường, người qua lại rất đông, còn có các đôi tình nhân cười cười nói nói vui vẻ, tôi ngắm nhìn bọ họ, cười khổ: “Vương Nguyên à Vương Nguyên, ngươi còn đang mong đợi điều gì nữa”.

Lúc này, chợt có một đứa bé hướng tôi kêu: “Chú ơi chú!”.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào đứa nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”.

Đôi mắt cậu bé mở to, đưa cho tôi một bó cỏ bốn lá.

 “Cho chú sao?” – Tôi chỉ vào mình, đứa bé trai rất chân thành gật đầu, cho nên tôi vươn tay nhận lấy – “Cảm ơn cháu”.

Nhìn gương mặt thằng bé tràn đầy vui mừng, tôi nhẹ nhàng xoa má nó: “Chú có kẹo đường đấy, Tiểu Bảo có muốn ăn không?”

Tôi nhìn bó cỏ bốn lá trong tay mình, nghĩ ngợi điều gì đó, trên khóe miệng chợt nở nụ cười… Càng xác định rõ suy nghĩ nội tâm của chính mình…

PART 8

Tôi hiện tại đã chuyển sang công việc phục vụ tại quán cafe, vừa bước vào quán đã bắt đầu bắt tay bận rộn làm việc, ngoài miệng vẫn luôn mỉm cười. Tử Ngư nhìn thấy nụ cười của tôi, không khỏi trêu chọc: “Ơ, Vương Nguyên không thích nói cười hôm nay nhặt được tiền sao?”. Tôi không trả lời câu nói đùa này của cậu ấy, chỉ bưng cafe hỏi: “Bàn số mấy?”. Tử Ngư nhìn bộ dáng nghiêm túc của tôi, nhún vai: “Bàn số ba”. Lúc tôi xoay người, vui thích nhìn bó cỏ bốn lá trong góc phòng, ổn định tâm trạng, dứt khoát đi ra ngoài.

“Xin hỏi quý khách dùng capuchino đúng không?”

“Ừm, để xuống đi”.

Thanh âm này… Ánh mắt tôi nghi ngờ, khó hiểu nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Là…là anh ấy sao? Anh ấy.. đã quay về?

Anh ấy đưa lưng về phía tôi, trong tay còn cầm một tờ báo, chăm chú đọc.

Từ lúc nào anh ấy có thói quen vừa uống cafe vừa đọc sách vậy? Người ngồi đối diện anh dường như đã sớm không còn nhẫn nhịn được nữa: “Này, đứng ngẫn ra đó làm gì, còn không mau đặt cafe xuống, nguội hết bây giờ.”

Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi rồi đặt ly cafe xuống, nhưng có lẽ do có chút khẩn trương, không cẩn thận làm đổ cafe lên quần áo cô bé đối diện, cô ta “A” lên một tiếng, vội đừng lên, giơ tay muốn tát tôi một cái, lại bị anh ấy ngăn cản: “Đi lau qua là được”. Cô ta ý vị thâm trường trợn mắt nhìn tôi một cái, vung tay đi vào phòng vệ sinh.

Tôi yên lặng nhìn anh ấy, đây là lần thứ hai anh mở miệng nói chuyện. Là vì tôi sao? Vẫn là ánh nhìn ôn nhu đó. Nhưng còn cô gái đang gắt gỏng tức giận kia là ai?

Tôi không nói xin lỗi, lặng lẽ quay về phòng bếp. Quản lý vội vàng đi ra phía bàn của họ nói xin lỗi, thậm chí còn nói ly cafe này là tôi mời.

Tôi nhìn cỏ bốn lá trong phòng, ánh mắt có chút ngây dại.

“Tử Ngư, có phải tôi sai rồi đúng không?”.

Tử Ngư cho là tôi đang tự trách chính mình vì chuyện lúc nãy, liền vỗ vỗ vai tôi: “Không sao đâu, Vương Nguyên. Quản lý đã giải quyết rồi, không có chuyện gì đâu”.

Tôi nhìn bọn họ rời đi, từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng nhìn tôi một lần, là do đã quên mất tôi rồi có phải không? Tôi tựa cửa buồn bã lắc đầu thở dài: “Hẳn là vậy, người kia là bạn gái của anh sao?”

PART 9

Quán cafe cũng đến giờ đóng cửa, cầm balo, nói lời chào tạm biệt Tử Ngư, sau đó một mình ra về. Vì quán cafe không xa phòng trọ lắm nên tôi nhàn nhã thoải mái đi bộ, nhìn bầu trời mờ tối, tâm trạng bỗng nhiên thấy buồn chán. Mặt mày ủ rủ đi trên đường, nhàm chán đá một hòn đá nhỏ, trong miệng không quên lầu bầu mắng chưởi: “Tên họ Vương xấu xa, khốn kiếp, có niềm vui mới đã vội quên người yêu cũ”. Tôi bị lời nói của mình dọa cho sợ hết hồn, người yêu cũ sao? Là tôi ư? Sau đó liền duỗi tay cho lưng đỡ mỏi, quyết định không để ý đến chuyện này nữa, không muốn suy nghĩ lung tung nữa. Đột nhiên “vù” một tiếng, miệng của tôi bị bịt lại,  tôi chỉ có thể chớp chớp đôi mắt, đập vào lồng ngực anh ấy, anh nhìn tôi một lát, buông tay che miệng của tôi ra, tôi thuận tiện cầm tay anh lên, cắn một cái thật mạnh. Đợi cho đến lúc tôi phát tiết xong, anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực, tôi giãy dụa thân thể đẩy anh ra, anh vẫn không hề nhúc nhích, để mặc tôi tự ý làm càn, rốt cuộc tôi không nhịn được “oa” lên một tiếng, khóc lớn lên, nhưng vẫn không quên đánh vào lưng anh ấy.

“Chết tiệt, anh còn trở về làm cái gì?”

Anh ấy vẫn không hề lên tiếng, bốn phía ngoài tiếng khóc cùng lời trách móc của tôi, hoàn toàn đều yên lặng như tờ. Anh ấy buông tay, vịn vào hai bờ vai tôi, chầm chậm lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, xem em kìa, thật khó coi”. Khi thanh âm của anh ấy dừng lại, tôi cũng ngừng khóc, chỉ là vì đã khóc quá lâu rồi mà thôi.

Tôi vẫn cúi đầu nức nở, anh ấy nâng khuôn mặt của tôi, dường như suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới nói: “Sao thế này? Sao lại gầy như vậy? Nhưng mà nhìn vẫn vô cùng đẹp mắt”. Tôi lấy tay quệt quệt nước mắt cùng nước mũi, quệt đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng lên, anh ấy “phì” một tiếng rồi bật cười, nhéo nhéo mũi của tôi: “Vương Nguyên Nhi vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy”. Tôi giận dỗi đánh vào tay anh ấy, nghiêng người né ánh nhìn của anh, anh một lần nữa ôm tôi vào lòng, thanh âm tràn đấy áy náy: “Xin lỗi..”

Thời gian tựa như dừng lại tại thời khắc này.

Anh ấy đã trở về, anh ấy còn tới tìm tôi, tất cả những chuyện này đều là mơ đúng không? Nhưng tại sao lại rõ ràng đến thế, nếu như là mơ, thật sự không muốn tỉnh lại.

- Tobe continue -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com