Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16

"VƯƠNG NGHỆ CMN CẨN!"

Nàng liền rùng mình, ngay lập tức dừng bước khi nghe tiếng la hét bể tường kia.

"Cậu bị hâm à họ Từ?!"

"Tớ mới là người cần hỏi câu đó. Rốt cuộc đã có chuyện gì, cậu không thèm gặp mặt cả học trưởng, báo hại Ninh tỷ cứ cằn nhằn với tớ mãi vì lo lắng cho hai người nè!"

Nghệ Dương bất lực túm chặt tay người kia đề phòng nàng lại chạy đi mất. Vương tiểu thư cũng không rõ mình như thế nào lại thất thường như thế nữa, bỗng nhiên ở đây đối mặt với anh ta sau vài năm biệt tăm biệt tích, nàng lại không tự chủ mà biến mình trở thành Nghệ Cẩn của những ngày xưa ngông cuồng.

Sau khi cố gắng kể ngắn gọn xúc tích nhất về quá khứ "huy hoàng" của mình có liên quan như thế nào đối với người đàn anh kia cho bạn mình nghe, nàng liền nhận ra nguyên nhân có lẽ không hoàn toàn nằm ở anh ta.

"Thật ra... tớ sinh khí bực bội, không muốn gặp ai cả sáng bởi vì..."

"Sao a, mau nói tớ nghe?"

Nghệ Cần thở hắt ra, tự trách bản thân quá mức trẻ con rồi.

"Lúc nãy, tớ thấy Nhậm Hào cùng Triệu Việt ở hội trường mặt đối mặt nói gì đó. Chị ấy không có nhìn thấy tớ. Nhưng tớ thấy được trong ánh mắt của anh ta đối với học trưởng chính là một vạn lần không có ý gì tốt đẹp."

Càng nói càng bực bội đến đau thắt tâm can, cái ánh nhìn đó năm xưa đã lừa dối nàng cùng biết bao các cô gái khác, quả nhiên sông núi khó dời, bản tính khó đổi. Từ Nghệ Dương rất nhanh choàng tay ôm lấy bạn mình, khẽ vỗ về nàng ấy.

"Đừng nghĩ lung tung, học trưởng không phải dạng người tuỳ tiện dễ tâm động, cậu là người hiểu rõ nhất điều đó mà?"

Từ Nghệ Dương thầm nghĩ, đến cả Vương tiểu thư đây mà còn phải mất gần nửa năm mới có thể nói là tiếp cận được với Triệu Việt, thử hỏi còn ai đủ kiên nhẫn hơn vậy a...

"Hais. Tớ chỉ ước có thể can đảm đối diện với học trưởng một cách ngay thẳng nhất, quá khứ của tớ, chị ấy cần được biết."

"Biết gì cơ?"

Bỗng nhiên từ sau lưng bọn họ, Triệu Việt thù lù đứng đó, bày ra một vẻ mặt tò mò.

"Từ sáng đến giờ đều không thấy em đâu cả? Giận tôi sao? Khi nãy bỗng dưng bị một tên dở hơi nào đó chặn đường nói nhảm, tôi không có tiện đi tìm em ngay được..."

"Triệu Quảng Đông... chị vừa nói người đó là tên dở hơi hả?"

Nghệ Cẩn nén cười chỉ tay vào tên con trai đang là chủ đề chính của bọn họ, đang bận đu lên mấy thanh xà ở ngoài sân bóng làm màu cho mấy em gái kia ngắm nhìn. Triệu Việt gật gù, không tỏ ra mấy phần quan tâm. Nhìn biểu hiện này của chị ấy, Vương Nghệ Cẩn liền muốn ôm bụng hả hê.

Quả nhiên là học trưởng nhà nàng một mực miễn nhiễm với đàn ông, Triệu Việt thật sự không có nhìn ra được chút tình ý nào từ Nhậm Hào, lại còn thẳng thừng gọi anh ta là tên dở hơi!

"Có chuyện này, em cần phải nói với chị."

"Chuyện em với anh ta là tình cũ hả?"

Triệu Việt hút lên miếng chanh đá, mắt vẫn ngây thơ nhìn em ấy chìm trong hoảng loạn.

"Cái quái-làm sao, làm sao chị biết?"

"Khi nãy ngồi nghỉ ở căn tin, Lưu Mộng đến nhờ vả chị đừng để tên đó lại gần em. Đứa nhỏ đó cứ lo em sẽ buồn bã rồi nghĩ ngợi lung tung."

Vương Nghệ Cẩn nghe xong đúng là có cảm động, nhưng quả nhiên ai cũng không biết, thật ra tất cả mối quan ngại của nàng đều là sợ hãi Triệu Việt sẽ không chấp nhận quá khứ của mình. Chị ấy trước giờ đều xuất sắc như thế, tiêu biểu như thế, nàng mất quá lâu để có thể được Triệu Việt tin tưởng. Giờ khắc này có nói gì ra cũng sẽ thay đổi cách nhìn của học trưởng về mình.

"Em xin lỗi vì đã không nói gì với chị... Khi đó em chính xác là vì một tên tra nam mà khiến bản thân tụt dốc, em chưa bao giờ tự hào về bất cứ điều gì của bản thân. Gặp được chị, em mới quyết tâm phải xây lại cuộc đời của mình. Đó là lý do tại sao em luôn cố xây dựng hình tượng của mình thật tốt trước mắt chị, và cố gắng vùi quá khứ nằm yên-"

"Thôi mà."

Triệu Việt cắt ngang lời Nghệ Cẩn, cảm thấy em ấy lúng túng, giọng điệu có chút muốn vỡ oà rồi. Cô tìm lấy mấy ngón tay bối rối của em, đem chúng đan lấy tay mình, có thể dễ dàng thấy được sự lo lắng của em ấy qua lòng bàn tay ướt đẫm run rẩy kia.

"Nếu nó khiến em dễ chịu hơn... thì tôi sẽ nói thật. Tôi không màng đến quá khứ của một người để phán xét họ, mà đây lại còn là em nữa. Em của hiện tại, chính là càng lúc càng tiến bộ, chẳng phải là điều tốt nhất rồi hay sao?"

Nghệ Cẩn được học trưởng vốn cục súc, nay lại dịu dàng dỗ ngọt liền rất nhanh ngượng chín người.

"Cho nên, đừng tự trách mình hay những điều đã qua nữa. Vì-vì... ở tương lai có tôi rồi, đã yên tâm chưa?"

"Hả? Chị vừa nói gì thế, em không nghe rõ?"

Triệu Việt đã cố tình nói liến thoắng thật nhanh câu cuối, kết quả vẫn bị em ấy thính tai bắt được. Cô liền giả lả, vuốt vuốt tóc mái của em ấy ra sau tai, rồi kéo tay Nghệ Cẩn đứng dậy đi lại chỗ của đám người đang tụ tập đằng kia.

"Không gì cả, mình mau đến xem kết quả đi!"

Nghệ Cẩn vừa chạy theo bước chân của Triệu Việt, nàng vừa nhìn xuống hai tay của bọn họ vẫn được lồng lấy nhau thật chặt, lo lắng âu toan từ trước tới giờ liền bay biến vào hư vô cả.

"Triệu Việt à, em... em yên tâm rồi."

Học trưởng thật ngốc a, cứ nghĩ mình không nghe sao~






_______




Chỉ muốn nói thương hai bạn 🌙🔭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com