The End.
Chiếc màn màu trắng nương theo gió bay phấp phới, lợi dụng điều đó, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi vào phòng. Ánh nắng đó rơi xuống gương mặt đang say ngủ, tạo nên nét đẹp mê người.
- Cạch!
Chiếc cửa bằng gỗ bị đẩy nhẹ vào. Một nam nhân xuất hiện. Nam nhân đó khẽ khàng tiến vào, đến bên cạnh giường. Đưa tay vén nhẹ phần mái đang rũ xuống của người đang nằm trên giường, khóe miệng của nam nhân kéo lên tạo một nụ cười đầy ôn nhu và yêu thương. Nâng tay người kia lên, nam nhân nhẹ nhầng đặt một nụ hôn xuống, giọng trầm thấp thì thầm:
- Em vẫn rất đẹp như vậy. Em là thiên thần, anh mới là ác quỷ, nhưng anh tình nguyện bại trận để cho em hạnh phúc. Chỉ cần em nhìn anh, anh lập tức đầu hàng. Vương Nguyên, mở mắt nhìn anh, một lần thôi, được không?
Chẳng có tiếng trả lời, người kia vẫn như cũ nằm yên, an tĩnh say giấc. Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng máy móc từng nhịp từng nhịp đều đặn phát ra tiếng, âm trầm đến đáng sợ.
**********************
3 tháng trước...
Vương Tuấn Khải đưa mắt xuyên qua tấm kính nhìn ánh đèn đường ngoài kia. Xe vẫn di chuyển, mang theo cảnh sắc bên ngoài mỗi phút đều thay đổi. Theo thời gian, chuyện gì cũng thay đổi, thế mà sao, đã qua một quãng thời gian dài như thế, tình yêu của anh vẫn chẳng thể thay đổi. Anh vẫn luôn nhớ về cậu. Có lẽ, tình cảm này đã quá sâu nặng, khắc ghi trong tim anh một cách thầm lặng. Bên ngoài cửa kính xe, thành phố toàn bộ đã lên đèn, bắt đầu một cuộc sống về đêm nhộn nhịp. Còn nhớ lúc trước, mỗi lúc từ lớp học thêm về nhà, Vương Nguyên luôn kéo anh vào khu chợ đêm gần trường học, sau đó cùng nhau ăn quà, cùng nhau dạo phố, lúc đấy, anh đã suy nghĩ, phải chi đêm cứ thế dài mãi như vậy, để anh và cậu ở bên nhau thật lâu. Thì ra, đến phút cuối cùng, anh mới biết không có gì kéo dài mãi được, khoảnh khắc đó chỉ có thể trở thành một mũi dao nhọn, mỗi khi nhớ về tim lại bị mũi dao ấy đâm vào, đau đớn đến bật khóc. Có lẽ, kết thúc rồi, thực sự, kết thúc rồi...
************************
Paris....
Hôm nay do quán được nghỉ thành ra Vương Nguyên cũng chẳng có việc gì làm. Cậu quyết định ra phố, đi dạo một chút, kiếm quán nào đấy vào uốnh cà phê, sau đó ăn trưa, tận hưởng một ngày nghỉ hiếm hoi.
"Nơi này xa lạ thật đấy! Đã hai năm rồi thế mà vẫn chưa quen được. Khuôn mặt xa lạ, không khí xa lạ, cảnh vật cũng chẳng thân quen. Cô đơn thật. Vương Tuấn Khải, em phải làm sao để quên anh đây?"
Vương Nguyên vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục bước đi, Paris đang vào mùa thu, lá vàng rải khắp mặt đường, cậu đưa chân nhẹ đá vài cái. Ừ, ngày trước, sân trường mà cậu và anh cùng học cũng có rất nhiều cây, thu đến lá vàng cũng trải đầy mặt đường. Lúc đó, anh sẽ kéo cậu ra đấy, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi dạo, lúc đấy, cậu đã suy nghĩ, phải chi mùa thu cứ thế dài mãi như vậy, để anh và cậu ở bên nhau thật lâu. Thì ra, đến phút cuối cùng, cậu mới biết không có gì kéo dài mãi được, khoảnh khắc đó chỉ có thể trở thành một mũi dao nhọn, mỗi khi nhớ về tim lại bị mũi dao ấy đâm vào, đau đớn đến bật khóc. Có lẽ, kết thúc rồi, thực sự, kết thúc rồi...
- Ầm!
Một thân ảnh nhỏ bé đổ rạp xuống đường. Máu từ trên đầu chảy xuống, lan ra tạo thành mảnh sắc đỏ ghê người. Mọi chuyện, cứ kết thúc như vậy có phải hay hơn không? Bàn tay dần dần buông thõng, một vật hình tròn bằng kim loại rơi xuống đất, tạo nên âm thanh đau đớn, keeng, chiếc nhẫn từ trong tay rơi ra trong đó khắc ba chữ " 源爱凯"
****************
- Xin chào! Anh là người nhà bệnh nhân Roy Wang?
- À! À vâng!
Roy Wang? Đây hẳn là tên của cậu đi? Hình như trong passport của cậu để là Roy Wang thì phải. Bàn tay Vương Tuấn Khải nắm chặt lại. Sẽ không có gì xảy ra với Vương Nguyên chứ?
- À! Anh đến bệnh viện X. được không? Bệnh nhân Roy Wang đang cấp cứu vì bị tai nạn giao thông, chúng tôi cần sự đồng ý của gia đình nạn nhân.
- Vâng! Tôi đến ngay!.
Nói rồi anh cúp máy, gọi cho Thiên Tỉ. Cũng may là Chí Hoành và Thiên Tỉ đang ở Paris du lịch, nếu không...
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
- Alo?
- Thiên Tỉ! Cậu mau đến bệnh viện X. Vương Nguyên hình như bị tai nạn, đang cần sự đồng ý của gia đình để phẫu thuật. Mau đến làm thủ tục, tôi lập tức bay sang!
- Ừ! Được rồi!
Cúp máy, Vương Tuấn Khải vội vã thay bộ đồ ngủ ra, chạy vội ra ngoài, nhanh chóng đến sân bay.
********************
Bệnh viện X., hôm sau...
Thiên Tỉ đứng bên ngoài phòng bệnh chờ anh đến.
- Thiên Tỉ! Sao rồi? Vương Nguyên, em ấy ổn chưa?
- Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng vẫn hôn mê. Chưa biết có để lại di chứng gì hay không nữa.
Vương Tuấn Khải ngồi thụp xuống băng ghế chờ bên cạnh. Cậu an toàn rồi. Anh không dám nghĩ nếu cậu không qua khỏi anh sẽ thế nào nữa, điều đó thật kinh khủng.
Thiên Tỉ đi đến bên cạnh anh. Kéo tay anh ra, đặt vào lòng bàn tay anh một chiếc nhẫn cùng một chiếc điện thoại loại nhỏ, dạng phổ thông, phía sau còn có hình một cái bánh trôi và một con cua rất đáng yêu. Cái hình dán này lúc trước cậu bắt anh cùng đi dán, sao có thể quên chứ.
- Chiễc nhẫn được nhặt gần hiện trường, điện thoại cũng chỉ lưu mỗi số của cậu, cho nên hôm qua bệnh viện mới gọi cho cậu.
Một khoảng im lặng. Thiên Tỉ tay gác lên hai đầu gối, từ tốn nói tiếp.
- Chuyện Nguyệt Nguyệt bị thương năm đó, thật ra là do Vương Nguyên nhờ tôi cùng em ấy sắp đặt để cậu cứu cô ấy. Mới đầu em ấy chỉ bảo vờ uy hiếp thôi, không ngờ hai tên kia lại dám vượt qua kế hoạch như vậy. Em ấy không có lỗi như cậu vẫn nghĩ đâu. Vương Nguyên, em ấy vì yêu cậu nên mới làm vậy để cậu hạnh phúc. Em ấy không cho tôi nói ra chuyện này vì sợ sẽ là cậu cùng Nguyệt Nguyệt khó xử.
Thì ra....Anh cầm chiếc nhẫn trong tay miết nhẹ hàng chữ được khắc trên đó cười mỉa mai bản thân mình ngu ngốc. Chuyện như vậy cũng không suy nghĩ được, lại đổ oan cho cậu, còn muốn tìm cậu để bắt cậu xin lỗi Nguyệt Nguyệt. Anh tại sao lại không hiểu cậu làm như vậy vì yêu anh chứ! Anh quá ngu ngốc, thực sự, quá ngu ngốc.
********************
- Vương Nguyên! Em đừng bướng như thế nữa có được không? Em ngủ như thế đã rất lâu rồi! Mau dậy đi, anh dẫn em đi chơi, nhé?
-.......
- Nào! Ngoan một chút! Trả lời anh đi! Nguyên Nguyên không phải rất ngoan sao?
-........
- Em còn bướng nữa là anh nghỉ chơi với em đấy. Mau mở mắt nào!
-.......
Thiên Tỉ và Chí Hoành đứng bên ngoài tấm kính trong suốt nhìn vào, chỉ thấy Vương Tuấn Khải ngồi bên giường bệnh của Vương Nguyên, không ngừng nói. 3 tháng nay, ngày nào anh cũng túc trực bên cậu, ngày ngày cùng cậu nói chuyện mặc dù chỉ là mẩu đối thoại của một người. Người ngoài nhìn vào ai cũng cảm động, chỉ duy có người trong cuộc đang nằm trên giường kia, vẫn nhắm mắt như thế, hờ hững chẳng đáp lại. Bọn họ thật kì lạ, tưởng như tình yêu này sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu, không ngờ chỉ vì vài hiểu lầm mà lại buông xuôi, tự giày vò bản thân như vậy, tựa như chẳng có điểm dừng.
- Thiên Tỉ! Vương Tuấn Khải, anh ấy không sao chứ?
- Ừ! Cậu ta không sao đâu, chỉ cần ngày nào Vương Nguyên còn có thể thở được, cậu ta sẽ không sao.
Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt kia có chút bất đắc dĩ.
- Tại sao em vẫn chưa mở mắt? Em hận anh lắm sao? Em sợ em mở mắt, sẽ nhìn thấy anh sao?
-.......
Anh thở dài, vuốt nhẹ mái tóc mềm kia, nở một nụ cười đau khổ.
- Phải chăng chỉ cần anh biến mất, em sẽ tỉnh lại?
-.......
- Vậy...anh đi nhé? Anh tránh khỏi tầm mắt em nhé?
Vương Tuấn Khải đứng dậy, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, tay nắm lấy tay Vương Nguyên chậm rãi, rời đi. Chỉ là,....
- Vương...Vương Nguyên?
-......Ưm........
Khi ngón tay anh giao với ngón tay cậu, vào khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được ngón tay cậu khẽ động đậy, chạm vào ngón tay anh, tựa như một dòng điện làm anh giật mình.
- Bác sĩ! Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ! Em ấy tỉnh rồi.
Anh kích động nắm chặt tay cậu, vuốt lên mái tóc kia khẽ thì thầm:
- Được rồi! Có anh ở đây! Em chịu một chút, bác sĩ đến ngay, cứ từ từ, anh đợi em, nhất định đợi em.
Một lát sau...
Trên chiếc giường trắng có một người ngây ngốc mở đôi mắt to tròn của mình nhìn xung quanh. Do có chút không thích ứng được với ánh sáng trong phòng nên nơi giao nhau giữa hai đầu lông mày có chút nhíu lại. Bác sĩ sau khi tiến hành một loạt kiểm tra liền đưa mắt nhìn người vẫn còn đang nằm trên giường, dáo dác nhìn xung quanh.
- Cậu thấy thế nào rồi?
- Tôi...sao lại ở đây?
- Cậu không nhớ chuyện gì xảy ra?
- Tôi...không.
- Vậy người này cậu nhớ là ai không? - ông đưa tay chỉ vào Vương Tuấn Khải.
- Anh ấy là chồng của tôi.
- Em không phải đang rất hận anh sao? - anh kích động nhào đến nắm tay cậu
- Hận anh sao? Tại sao lại hận anh?
- Vương Nguyên! Em...em...năm nay là năm thứ bao nhiêu chúng ta kết hôn rồi?
- Năm thứ hai....
*********************
- Bác sĩ, chuyện này là sao vậy? Chúng tôi kết hôn năm năm rồi, sao em ấy có thể bảo đây là năm thứ hai?
- Ừm...Sau tai nạn, phần não đã bị tổn thương một phần, phần tổn thương đó là kí ức trong ba năm gần đây.
- Vậy những kí ức đó có thể trở lại không?
- Tôi không chắc. Có thể được hoặc có thể không.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Vương Tuấn Khải cúi người chào sau đó đưa mắt nhìn vào phòng. Vậy là ba năm đó, cậu đã quên sao? Sao lại trùng hợp như vậy? Quá khứ đau khổ đó lại bị cậu xóa mất. Ông trời quả thật thích trêu ngươi người khác. Khiến anh và cậu hiểu lầm, rồi đau khổ, sau đó lại chỉ cần hất tay một cái, mọi chuyện lại như chưa xảy ra. Thật nực cười.
- Cậu định làm thế nào đây?
- Hừ...Tôi cũng không biết...Mọi chuyện như một cơn ác mộng vậy.
- Ừm...
Thiên Tỉ đứng kế bên Tuấn Khải, tầm mắt cũng đưa vào hai thân ảnh trong phòng. Lưu Chí Hoành cùng Vương Nguyên đang cùng nhau cười rất vui vẻ. Nụ cười của cậu sáng lạn, chẳng vương chút buồn đau. Anh vô thức mỉm cười. Vương Nguyên của anh, vẫn đáng yêu như vậy, vẫn luôn làm cho người khác vui vẻ.
- Nếu quá khứ đó quá đau khổ, chi bằng hãy để em ấy quên mất đi. Đừng gợi lại nữa.
Nói rồi Thiên Tỉ bước vào phòng, đi đến bên Chí Hoành nói nhỏ gì đấy, sau đó hai người chào Vương Nguyên rồi rời khỏi. Trước khi bước đi, Thiên Tỉ mấp mấy môi với anh:
- Chuyện còn lại...của cậu.
Vương Tuấn Khải vẻ mặt bất đắc dĩ bước vào phòng. Anh cũng muốn cậu quên quá khứ đó, nhưng anh sợ, sợ cậu muốn tìm lại, hoặc bất chợt nhớ lại thì anh biết làm sao? Anh đi đến bên giường cậu, đưa tay vuốt nhẹ phần tóc mái đang lòa xòa trước mặt cậu sang một bên.
- Vương Nguyên, em...
- Em không cần nhớ lại đâu. Chí Hoành bảo em, ba năm kí ức bị mất đó rất đau buồn, cho nên, em không muốn nhớ lại.
- Nhưng...nếu sau này bỗng nhiên nhớ lại thì sao?
- Có sao! Chỉ cần khoảng thời gian em chưa nhớ lại, anh tận dụng hảo hảo yêu thương em, như vậy, dù cho em có nhớ lại, cũng sẽ vì khoảng thời gian này mà chiếu cố anh, tha thứ cho anh, có được không?
Vương Nguyên chân thành nhìn Vương Tuấn Khải, miệng nở nụ cười tươi. Anh bất giác cười theo, Vương Nguyên của anh vẫn như vậy, vẫn luôn suy nghĩ cho người khác, luôn muốn người khác không vì mình mà khó xử. Như thế này, anh có thể không yêu sao? Vương Tuấn Khải cầm tay Vương Nguyên, đặt lên đó một nụ hôn, sau đó khẽ nói:
- Được! Chúng ta bắt đầu lại nhé!
- THE END -
P/s : Vậy là kết thúc fic rồi! :3 Chặng đường vừa qua cảm ơn các bạn đã ủng hộ nên mình mới hoàn được bộ này! :3 Mong rằng kết thúc làm cho mọi người viên mãn. Hãy tiếp tục ủng hộ những fic sau này của mình nhé! :3 Cảm ơn a~ :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com