Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Kiếp hồ ly? Dù ngươi có là gì thì chỉ cần ở bên ta là đủ rồi

---------------------------------------

Tuấn Khải đi đi lại lại trong hang, một nỗi lo lắng khẽ len lỏi vào tâm hồn. Thiên Tỷ vẫn chưa chịu về hang. Có phải y giận hắn lắm không? Mưa nhỏ dần rồi cũng tạnh hẳn nhưng cũng chẳng giúp nỗi lo kia vơi đi. Hắn quả thật rất ngốc mới không nhận ra y là tiểu tiên nữ. Không! Tiểu tiên nữ là Thiên Tỷ mới phải. Tuấn Khải có lẽ hiểu được lí do y không nói điều này với hắn.
.
Xin lỗi, ta là nam nhân.
.
Câu đầu tiên y nói với hắn...
.
Thiên Tỷ! Đồ ngốc! Là nam nhân thì sao chứ? Y vẫn là người mà trời sắp đặt để được ở bên hắn. Tuấn Khải không cần tiểu tiên nữ nào cả. Hắn cần tiểu hồ ly hay rơi lệ vì hắn. Một tiểu hồ ly yếu đuối nhưng cố tỏ ra cao lãnh trước mặt hắn. Nghĩ lại càng khiến hắn hận bản thân vì đã đối xử không tốt với y. Đôi chân kia chợt dừng lại nơi đầu tiên hai người nói chuyện. Thiên Tỷ đứng trên cây, đầu khẽ nghiêng nghiêng anh tuấn vô cùng. Thú thật lúc ấy tim hắn đã chệch một nhịp nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ bởi hình ảnh tiểu tiên nữ xinh đẹp. Cũng bởi vì thế mà hắn phủ nhận những tình cảm của bản thân. À, hắn nhớ y còn tặng hắn một cước nữa. Tuấn Khải cười nhạt. Có lẽ lúc ấy y tức giận lắm, vì hắn cứ nhắc đến tiểu tiên nữ. Dòng kí ức cuộn về theo gió. Tuấn Khải mãi mê đuổi theo những kỉ niệm mà trời sáng lúc nào hắn cũng chẳng hay. Chỉ biết là lúc nhận ra đã có một quả trứng hồng hào đang từ từ lên cao. Tia nắng lấp lánh khẽ xuyên qua tán cây rọi xuống mỏm đá. Thiên Tỷ rất thích nằm nơi đây thì phải? Tuấn Khải lại cười, giọt nắng rơi trên gương mặt rạng ngời. Hắn khẽ nheo mắt, quay lưng đi vào hang thì...

-Không đi tìm ta sao?

Chí Hoành? Tuấn Khải mừng rỡ quay người lại, chạy thật nhanh đến ôm hắc y nam nhân vừa bước đến. Bằng hữu lâu ngày gặp mặt liền ôm chặt không buông, miệng thì ngoác ra mà cười mừng rỡ. Nhưng không may lại bị đoá hoa đã có chủ kia từ chối, đẩy ra không thương tiếc.

-Sao ngươi biết ta ở đây?

Chí Hoành im lặng một hồi thì thấy nam nhân kia lao tới, lay người mình.

-Ngươi, là Thiên Tỷ gọi ngươi đến đây đúng không? Mau dẫn ta đi đến chỗ y.

-Không! Không phải Thiên Tỷ. Ta cũng chẳng biết hiện giờ y đang ở đâu. Nhưng... Ta có chuyện muốn nói với ngươi về y.

Tuấn Khải cũng không màng để ý chuyện Chí Hoành đã ở đâu trong thời gian qua. Nụ cười trên gương mặt chợt tắt ngúm. Hắn nhìn Chí Hoành đầy mong đợi. Đợi... Là đợi tin tức một ai đó...

-Chuyện về Thiên Tỷ là chuyện gì?

-Ngươi đã hỏi thế tức là cũng muốn ta vào chuyện quan trọng. Ngươi đã biết Tiểu tiên nữ thật ra là Thiên Tỷ rồi đúng không?

Hắn gật đầu, đôi mắt nâu vẫn nhìn Hoành nhi chằm chằm... Chờ đợi... Tim như bị ai bóp nghẹn... Hô hấp cũng đột nhiên khó khăn hơn...

Chí Hoành nhìn tiểu bằng hữu của mình mà thở dài. Chuyện là Vương Nguyên cảm thấy lo lắng cho Thiên Tỷ nên mới lên hang định tìm y nhưng không ngờ vừa đến nơi lại thấy một bóng dáng vụt chạy đi. Thế là Nguyên nhi tức tốc quay về bàn tính kế với Chí Hoành. Và cũng vì thế mà Hoành nhi có mặt ở đây.

-Thật ra, y rất yêu ngươi, nhưng là vì ngại chuyện nam nhân nên mới không muốn nói ra.

Đôi mắt nâu chợt nhắm lại. Nụ cười nhạt cũng được dịp xuất hiện trên gương mặt hoàn mĩ.

-Tuấn Khải, ngươi có yêu y không?

Hỏi hắn có yêu Thiên Tỷ không sao?

Có yêu y không?

Thật lòng Tuấn Khải cũng không biết nữa. Hắn nghĩ rằng hắn yêu tiểu tiên nữ. Nhưng... Đột nhiên, trong tâm trí hắn hiện giờ không có một cô nương nào cả. Trước mắt hắn hiện lên rất thật một tiểu hồ ly nhỏ nhắn. Chiếc mặt nạ bị gió cuốn bay để lộ gương mặt xinh đẹp đến kì lạ. Giữa cánh đồng hoa thơm ngát, nam nhân ấy trông mới tuyệt vời làm sao. Ô kìa! Từng giọt, từng giọt, từng giọt nhẹ nàng lăn trên gò má hồng. Đôi mắt đỏ lên đầy tuyệt vọng. Đúng là hắn đã từng nhìn thấy y như thế. Một nét đẹp mê hồn khiến cõi lòng nhân gian tan nát.

"Thiên Tỷ đừng khóc!"

Tuấn Khải với tay để chạm lấy gương mặt ướt vì lệ của y. Thế nhưng Thiên Tỷ đâu rồi? Y bỗng dưng hoá thành muôn ngàn chú bướm bay lượn khắp nơi. Thiên Tỷ! Thiên Tỷ ! Trời đột nhiên đỗ mưa và Tuấn Khải cũng không biết vì sao hắn lại ở trước cửa hang hồ ly. Là buổi tối hôm ấy, buổi tối mà hắn trách lầm y. Những lời nói cay nghiệt của hắn được lập lại cứa vào lòng hắn những đường túa máu. Thiên Tỷ chạy vụt qua mặt hắn, y khóc. Tuấn Khải giơ tay ra định níu y lại nhưng không thể. Bàn tay hắn xuyên qua người y. Và cứ thế Thiên Tỷ chạy đi mất trong màn mưa. Tuấn Khải chợt thấy mắt hắn cay cay. Hắn mím chặt môi để không nấc lên. Y đã khóc quá nhiều rồi. Có lẽ đã đến lúc hắn khóc thay y. Và có lẽ Tuấn Khải cuối cùng đã biết rằng hắn yêu Thiên Tỷ biết nhường nào.

-Tuấn Khải! Ngươi có nghe ta nói gì không?

-À à ngươi ngươi nói gì?

-Ta hỏi ngươi tình cảm ngươi dành cho y là như thế nào cơ mà!

Chí Hoành thật sự không hiểu vì sao mà trong giây phút này hắn lại có thể mộng mơ được. Nhưng rồi chợt ngạc nhiên khi trông thấy một giọt nước đọng trên khoé mắt nam nhân trẻ tuổi. Tuấn Khải, hắn khóc sao?

-Ta... ta... Là ta yêu Thiên Tỷ. Yêu y nhiều lắm.

Chí Hoành gật gù. Nếu nói ra, Tuấn Khải thì có lẽ Chí Hoành là hiểu nhất.

-Hôm ấy, trời mưa to, y có đến chỗ ta với Vương Nguyên. Vương Nguyên là bằng hữu lâu năm với y. Y khóc nhiều lắm, là vì ngươi. Thiên Tỷ- thật ra ta không biết nhiều về y nhưng ta rất thương y. Ta thương Thiên Tỷ bởi tình yêu của y dành cho ngươi. Thiên Tỷ ...

-Thôi đủ rồi!

Tuấn Khải suýt chút nữa hét lên. Hai bàn tay tìm lấy nhau run cầm cập. Dòng kí ức tràn về kéo theo giọt lệ trên mi. Giọng run cầm cập.

-Đủ rồi! Là ta là ta có lỗi với y. Khoan đã... Chí Hoành! Chí Hoành! Ngươi có biết Thiên Tỷ ở đâu không? Nói cho ta nghe đi! Ta xin ngươi! Ta xin ngươi!

Hắn bỗng dưng đi đến cạnh Chí Hoành, đôi mắt cầu xin, van nài.

Hoành Nhi cũng vì thế mà hoảng hốt, lắc đầu lia lịa và trong giây phút mà Hoành vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn đã chạy như bay, xuyên qua làn khói mờ ảo.

-------------------------------------

Thiên Tỷ, ngồi lặng thin trên mặt đất, nhìn trân trân vào con đường mòn dẫn lên núi. Nơi này y gặp hắn. Cũng không hẳn, phải là nơi mà hắn chạm được vào trái tim y. Những thứ không phải thuộc về ta thì mãi mãi không thuộc về ta. Thiên Tỷ đã tự nhủ với bản thân như thế. Và thế là y đang ngồi đây, với bàn tay run run tự chạm vào ngực trái và một vết cắt túa máu nơi cổ tay. Đau lắm! Nhưng không đau bằng vết thương lòng. Nhìn Vương Nguyên hạnh phúc bên bằng hữu của hắn mà lòng y đau như cắt. Sao mọi chuyện đến với Thiên Tỷ đều quá đỗi khó khăn? Suốt thời gian qua hắn chưa từng một lần cười với y, cười vì y mà chỉ là nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến "tiểu tiên nữ".

-Thiên Tỷ!

Một giọng nói gọi tên y thiết tha đến lạ. Thiên Tỷ, đôi mắt vẫn lim dim nhìn về hướng khác. Chỉ là y không muốn nhìn thấy hắn, nhìn thấy nỗi đau trong lòng mình.

Tuấn Khải- đôi chân vô thức đi đến nơi này- tâm trí chợt rối bù. Không, nói đúng hơn là hoảng sợ khi đôi mắt kia dường như không còn muốn nhìn thấy hắn. Từng bước, từng bước, hắn lại gần y. Đôi chân lo sợ bước. Nơi này... Là nơi mà hắn lần đầu gặp y thì phải. Hắn vẫn còn nhớ bụi cây mà tiểu hồ ly kia trốn vào. Những kỉ niệm đó đành gác lại vậy, điều quan trọng lúc này là phải rước được nam nhân kia về dinh. Đôi mắt không hẹn mà gặp khiến cả hai được dịp ngượng ngùng. Tuấn Khải lần đầu tiên được tỉnh táo diện kiến Thiên Tỷ quả thật không khỏi ngạc nhiên trước nhan sắc của y. Người ta nói quả không sai. Nhan sắc là con dao hai lưỡi. Chính hắn đã dùng con dao ấy giết cả hắn lẫn y.
.
Máu...
.
Máu từ đâu?!
.
Thiên Tỷ!!!
.
Trông thấy đôi mắt ngỡ ngàng của Tuấn Khải, Thiên Tỷ chỉ cười nhạt. Đôi mi mơ màng, gương mặt trắng bệch thiếu sức sống. Tiều tuỵ đến thế sao?
Hắn khẽ đến bên nâng bàn tay y lên. Thế nhưng lại bị Thiên Tỷ gặt phắt ra, y nhìn hắn đầy thù hận. Ấy vậy mà ánh mắt kia lại nhanh chóng dịu lại, có lẽ Thiên Tỷ không thể, không thể nhìn hắn bằng ánh mắt như thế. Y quay mặt ra nơi khác, khẽ nhăn mặt bởi cổ tay bị thương. Có chút ươn ướt nơi vết thương. Hắn, nam tử hán đại trượng phu, đang quỳ xuống, liếm láp cổ tay y. Tim khẽ xao động. Cả người y cứng đờ, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn nam nhân kia. Nhận thấy máu chảy ra ít dần, Tuấn Khải lau nhẹ khoé môi. Hắn đứng dậy, khom người xuống và chỉ với hai chữ "Về thôi!" đã bồng Thiên Tỷ lên. Hai nam nhân đi trong con đường núi vắng lặng. Cảm giác ngột ngạt là không thể tránh khỏi nhất là trong tình huống khó xử của cả hai.

-Ta yêu ngươi.

Lời nói ra nhanh như chớp. Nói xong lại nhìn ra phía trước, giấu gương mặt đỏ bừng vì ngượng. Thiên Tỷ, ngơ ngẩn trước lời nói bất chợt của Tuấn Khải, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
.
Hắn yêu y...
.
-Ta ta là nam nhân!

-Ta không quan tâm. Ta yêu ngươi.

Lời hắn nói mạnh mẽ phi thường. Thiên Tỷ khẽ rục đầu vào ngực hắn, tim đập loạn xạ. Ánh nắng xuyên qua tán lá cây rạo rực soi sáng con đường. Giọt nước con đọng lại hiện lên bảy màu sắc tuyệt đẹp. Thiên Tỷ chợt cất giọng hát. Tiếng hát trong trẻo mà lại dường như nói hết tâm tư của y.
.
Thiếp chỉ là một con Bạch Hồ đã chờ đợi ngàn năm,
Ngàn năm đợi chờ, ngàn năm cô độc.
Trôi nổi giữa hồng trần, ai đã gặp phải độc dược của ai tình rồi?
Mênh mang trong biển người, ai lại uống cạn độc dược ái tình nữa?
.
Mây nhẹ trôi, mái tóc mượt mà khẽ bay. Giọng hát ngọt ngào làm động lòng người nghe.

-Ta là hồ ly. Kiếp hồ ly đã được định rằng sẽ không thể có hạnh phúc...

Lời nói dừng lại bởi một nụ hôn phớt trên môi. Tuấn Khải cười, răng khểnh hiện ra đáng yêu vô cùng. Hắn thơ thẩn nhìn lũ thỏ chạy quanh đám cỏ xanh mơn mởn rồi lại nhìn y trìu mến.

-Kiếp hồ ly?Dù ngươi có là gì thì chỉ cần ở bên ta là đủ rồi.
.
Thế cũng là đủ với ta rồi...
--------------------------------
Rất cố gắng rồi!
Mã nhi không dám hứa thêm gì nữa đâu :'(
Năm nay năm thi nên có chút bận rộn a~
Nhưng dù sao thì 2 người cũng thuộc về nhao rồi *tung bông*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com