Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

– Phàm a~~~, cậu về cẩn thận nha. Mình về trước đây. Bye Bye. Bảo Ngọc vội vàng cho sách vào cặp rồi tiến tới chỗ anh cười nói
– Ờ. Không cần cô nói, tôi cũng về bình an. Giờ thì phiền cô tránh ra, hiện tại, cô đang chắn đường của tôi đó. Diệc Phàm lạnh lùng đasp
– A, mình xin lỗi. Mình không cố ý. Vậy mình về trước nha. Cô tránh sang một bên, đưa tay làm động tác hôn gió tới anh rồi mới quay gót đi về.
– Mắc ói!! Ọe!!!!. Đậu xanh rau má. Đù mạ. abcduensj@&2.Anh tức giận xổ một tràng từ bát quái
– Yah, mày... mày nghén sao ? Tử Thao a, mày giúp tao đưa tên đao này đi khoa sản nhanh không ảnh hưởng tới thai nhi mất . Lộc Hàm thấy anh làm động tác nôn liền tới trêu chọc.
Cậu vốn đang mơ màng trước màn tạm biệt đầy "tình cảm" trên thì bỗng nghe được cái giọng chanh chua của Lộc Hàm kêu mình liền lấy lại hồn, quay ra trêu anh:
– Chộ ôi, mấy tháng rồi hả Phàm ? Lộc Hàm, còn đứng đó ngẩn ngơ, vác thằng này ném vào bệnh viện nhanh
– Yah,Yah mấy đứa kia, có muốn mỗi người ăn một đạp không hả? Anh mày karate đai đen nhé. Phàm bẻ ngón tay nói
– Hì hì. Sao không nói sớm. Ê, đi trà sữa không ? Tao mời. Tiện thể đưa bọn mày gặp Nghệ Hưng luôn . Cậu cười nói
– Ờ hay đó mày. Phàm đao soạn nhanh lên, lề mề như rùa vậy. Có thai là chậm vậy hả. Tử Thao, chúng ta đi trước thôi. Lộc Hàm nói xong liền cầm tay cậu chạy ra khỏi phòng học với vận tốc ánh sáng , để mặc hotboy mặt đen hơn đít nồi đứng cất sách

*Quán trà sữa *
– Hưng a, tụi tui ở đây nè. Tử Thao giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cho một chàng trai da trắng,người nhỏ nhưng ăn mặc theo phong cách bụi bặm vừa bước vào quán
– Tiểu Đào a. Người kia thấy cậu liền vui vẻ chạy tới, chợt thấy Diệc Phàm ngồi cạnh cậu , Nghệ Hưng thoáng nhíu mày khó chịu nhưng cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tươi cười. Nghệ Hưng ngồi xuống ghế đối diện Tử Thao, gọi một cốc cappuchino, rồi hướng tới  bắt chuyện
– Xin chào. Tôi là Trương Nghệ Hưng. Cậu....hình như là quý tử của Ngô gia, Ngô Diệc Phàm đúng không? Tôi có nghe ba nói về cậu
– Wow, không ngờ tôi nổi tiếng vậy nha. Hì hì. Xin chào, tôi là Ngô Diệc Phàm. Rất vui được làm quen với cậu. Cậu là bạn thân của gấu Trúc khi cậu ấy lên Bắc Kinh sao ? Ừm..còn tôi là bạn thân của cậu ấy khi còn bé xíu à
Nghệ Hưng thoáng nhăn mặt rồi cũng gật đầu "Rất vui được làm quen với cậu. Tôi cũng từng nghe Tiểu Đào kể về cậu". Bỗng sau lưng cậu truyền đến một giọng nói:
–  Nghệ Hưng ? Ế, không phải cậu là Yixing sao? Lộc Hàm mới đi vệ sinh về liền thấy một người cậu ghế cạnh cậu, liền chạy lại định làm quen, không ngờ vừa nghe giọng liền biết là người quen
– Hớ? A, Lộc Hàm a? Lâu rồi không gặp nhỉ. Nghệ Hưng quay đầu cũng liền nhận ra Lộc Hàm
– Ủa, hai người quen nhau sao? Quen mà sao hơm nói tui. cậu bĩu môi
– Cái này là tình cờ a. Cậu còn nhớ xung đột giữa trường chúng ta với trường Star 2 tháng trước không ? Hôm đó tôi với Huân đi chung xe đến trường đó giải quyết, ai dè gặp trúng Lộc Hàm, làm cậu ta tưởng bọn tôi có gian tình. Trong một lúc, tôi đã bị người ta là hồ li tinh đó. Thực đau lòng a
– Ha ha, hiểu nhầm mà... Sao cậu nhớ dai vậy . Lộc Hàm ngồi cạnh cười gượng
– Ah, tôi nhớ hôm đó Thế Huân về mặt nhăn như con khỉ vậy. Hoá ra là vậy hả. Cậu gật gù
Bốn người đều là thanh niên hoạt bát nên rất dễ trò chuyện. Tuy nhiên , những lúc anh "vô tình" khoác vai cậu thì nghiễm nhiên nhận được ánh mắt đầy ám khí từ người bạn trăng trắng nhỏ nhỏ ngồi đối diện a
.
.
.
*Tối*
* Biệt thự Ngô gia-phòng của Diệc Phàm*
Sau khi hoàn thành xong bài tập trên lớp, anh vươn vai một cái rồi gọi
– Êy, gấu trúc. Không ai trả lời....
– Nè,gấu trúc. Sao bơ tui ? Anh lấy tay chọt chọt má cậu
– Gọi tui hả cha nội ? Tử Thao tỉnh bơ hỏi
– Ờ. Trong phòng, ngoài cậu với tôi còn ai nữa sao ? Anh chớp chớp mắt
– Gấu Trúc cái con khỉ nhà mày. Tao mà gấu trúc, mày là chim lợn . Phi. Cái đồ đao này. Lúc trước gọi tao là heo giờ lại gọi gấu trúc là sao hả ?? Tử Thao bùng nổ
– Vơn vơn. Tiểu nhân là chim lợn còn ngài là gấu trúc được chưa? Ấy ,đừng động tay động chân chứ. Nè nè, tui có võ nha. Anh tránh cú đá chân từ cậu
– Võ ư? Vậy có bằng ta đánh không? Kiyya.... Tử Thao cầm...gối đánh mạnh vào đầu anh. Yeah ! Headshot
– Ta cũng sẽ không chịu thua ngươi đâu. Haaaa. Thế là vì chút chuyện nhỏ này mà hai bạn trẻ đánh nhau bằng...gối nhiệt tình -.-
Một lúc sau
– Khoan. Nghỉ 5ph đi. Mệt rồi. Anh thở hổn hển
– Không chơi nữa. Loạn quá đi. Nghỉ nghỉ. Cậu vừa thở vừa nói

Phòng ngủ của anh hiện tại rất bừa bộn. Drap giường, gối, mền bay loạn xạ. Quần áo, tóc tai hai đứa xộc xệch, rồi cả dáng nằm của cậu cũng thực ái muội : mông cậu đè lên đùi Diệc Phàm.!! Lúc chơi đùa thì hai đứa hét loạn xạ, giờ lại thở mạnh, thật khiến người ta nghĩ lầm mà
– nè, cậu bạn Nghệ Hưng của cậu trông lạnh lùng nhưng nói chuyện cũng vui phết nhỉ. Cơ mà sao tôi cảm giác như cậu ta rất ghét tôi ấy ? (Au: anh zai cũng nhạy cảm phết nhỉ 😂😂 ).
– Không có đâu. Chắc cậu nhìn lầm rồi.Chả phải cả chiều cậu ta toàn cười đùa với chúng ta đó thôi
– Ừ. Chắc tui nghĩ nhiều quá. Ê, thỏ bếu, tối nay ngủ đây với tôi đi. Anh vò tóc người nằm trên mình nói. Lộc Hàm mà thấy cảnh này chắc tức ói máu vì mỗi lần cậu nằm đè lên người anh thì kiểu gì cũng bị anh sút xa chứ chả dịu dàng như lúc này
– Sao ? Điều hoa phòng kia sửa rồi mà? Cưng sợ ma à :v. Hay là thấy anh đây đẹp trai quá nên không nỡ xa ?
– Đừng tự luyến thế em ơi =.=. Tại ngủ một mình chán chết được. Ngủ với cậu ít nhất vẫn trò chuyện dược thêm tí a
– này, nghe cậu kể người ta còn tưởng bác trai, bác gái không quan tâm cậu đó. Làm như thiếu hơi người không bằng. Nhưng anh cũng không ngại đâu. Ngủ thì ngủ. Khỏe a. Học xong ngủ luôn. Vậy, sắp xếp tí ngủ đi . Buồn ngủ quạ. *oáp*
– Ờ. Anh vòng tay qua eo cậu , xoay người một cái,áp đảo thành công liền đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh mà không biết ở trong phòng có một người đang đỏ mặt...
.
.
.
Diệc Phàm và Tử Thao thì học bài, chơi đùa vui vẻ còn ở một địa điểm khác cũng thuộc thành phố Bắc Kinh xa hoa, có một cô gái không may mắn như vậy. Thiên Hy chào ông chủ tiệm cà phê cô xin vào làm, cô hí hửng về nhà vì cô mới nhận tiền lương, đặc biệt hơn, vì thương cảm cho hoàn cảnh nhà cô mà ông chủ kia còn hào phóng cho cô một khoản tiền thưởng. Đang suy nghĩ nên mua gì tẩm bổ cho người mẹ đang bệnh của cô ở nhà, chợt có một đám thanh niên chặn đường cô. Không nói không rằng, lũ người đó cư nhiên đánh cô một trận,trên người cô đầy vết thâm tím . Chợt có một cô gái xinh đẹp khác tiến tới, Thiên Hy nhận ra đó chính là Bảo Ngọc, người bạn mới nhập học cách đây không lâu. Bảo Ngọc tiến lại gần cô hơn, ngồi xuống, nâng cằm cô lên rồi nói:
– Ngũ quan không tệ a. Da tuy không trắng nhưng mịn màng. Thành tích học tập tốt, cũng đủ để lừa đàn ông !
– Tôi đắc tội gì cô cứ nói thẳng. Sao phải đánh lén tôi thế này chứ . Cô không thấy bản thân mình quá hèn hạ sao ? Mặc dù bị đánh đau nhưng Thiên Hy vẫn gượng dậy mà nói
– Vẫn còn sức nói mạnh miệng vậy sao? Tụi này sao ra tay nhẹ thế nhỉ? *Chát* Hừ. Cô biết vì sao tôi đánh cô không ? Cô có quyền gì mà không để tôi ngồi cạnh Phàm chứ? Chưa ai dám từ chối tôi điều gì nhưng cô, một đứa mồ côi cha, nhà nghèo xơ xác lại cả gan bỏ lơ tôi. Nếu không phải vì gia cảnh chẳng khác đứa ăn mày của cô thì tôi đã hành hạ cô nhiều hơn rồi. "Bịch". Cầm số tiền này và rời khỏi Bắc Kinh đi. Cút ! Ả ném bọc tiền xuống mặt cô
– Ha.. Hahaha. Này đương kim tiểu thư, óc cô bằng quả nho sao? Bộ cô rảnh vậy hả.? Đối với tôi, anh ta chỉ là một bạn học bình thường không hơn không kém, hơn nữa số lần nói chuyện giữa hai người bọn tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấy thế mà cô cũng sai người đánh tôi. Vậy sau này người yêu của anh ấy, cô đem người ta ra hành chết luôn sao. Rời nơi đây cũng tốt, chí ít tôi cũng thoát được mấy đứa nhà giàu ngoài tiêu tiền thì chả biết làm gì, đặc biệt là cô. Số tiền này tôi giữ. Tôi đi. Tránh ra. Thiên Hy khó chịu đứng dậy. Cô cầm bịch tiền trong tay rồi rời đi. Ả cũng chả buồn quan tâm mấy lời cô nói, hiện tại cô chỉ cảm thấy rằng thật tốt khi cái gai cũng đã được nhổ. Còn về Thiên Hy, khi chắc chắn mình cách xa ả một khoảng đủ xa, cô quay đầu, hét to:
– Trịnh Bảo Ngọc, tôi nói cho cô biết loại người như cô sẽ không bao giờ có được tình cảm của Diệc Phàm đâu! Nói xong cô liền chạy biến. Ả tiếp tục phớt lờ câu nói của Thiên Hy, cho người lai xe đến chở rồi về nhà mình, biệt thự Trịnh gia
.
.
.
*Sáng hôm sau*
* Trường Narrow *
– Cả lớp, Thiên Hy đã xin chuyển trường. Tuy rằng từ nay em ấy không học chung lớp ta nữa nhưng cô muốn các em vẫn nhớ tới em ấy, học được từ bạn ấy tính cách chăm chỉ, cần cù chịu khó, khiêm tốn, được không ?
– Vâng. Cả lớp đồng thanh. Có người lén thở dài tiếc nuối cô bạn cùng lớp ít nói nhưng học giỏi , giàu lòng nhân ái
– Được, vậy giờ cử lớp mở sách trang 69, chúng ta bắt đầu bài mới. Giáo viên hài lòng với câu trả lời từ đám học sinh của mình, cầm phấn quay lên bảng
– Thưa cô... Hai tiếng nói cất lên cùng lúc
– Diệc Phàm, Bảo Ngọc, hai em có ý kiến gì sao ? Bảo Ngọc, em nói trước đi
– Dạ..... Con muốn chuyển chỗ ạ. Ừm... Cô có thể cho con tới chỗ của bạn Diệc Phàm ngồi được không a? Vì con là người mới nên cũng muốn bạn ấy giúp đỡ nhiều a. ả giả vờ thẹn thùng nói
– Vậy Diệc Phàm, con có ý kiến?
– Thưa cô, em muốn bạn Tử Thao ngồi cạnh em ạ. Bạn ấy dù gì cũng là thành viên mới của lớp chúng ta, em lại là một lớp trưởng nên mong muốn bạn ấy ngồi cạnh để tiện nhắc nhở a
– Vậy còn Tử Thao, em muốn như thế nào? Nếu em từ chối, Bảo Ngọc sẽ ngồi cùng Diệc Phàm, nếu em đồng ý, em có thể thế chỗ của Thiên Hy. Ý em như thế nào?
– Da.. Thưa cô, em...ngồi cạnh bạn Phàm ạ. Cậu tính nói ngồi đâu cũng dược nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt đầy khát khao cùng mong muốn của con chim lợn kia, cậu không nỡ từ chối. Thế là cậu dọn chút sách vở rồi lết thân ngồi cạnh anh
*Giờ ra chơi*
– Phàm, sao cậu nỡ đối xử với tớ như vậy. Học chung với nhau lâu như thế mà tớ chưa bao giờ thấy cậu chủ động xin cô cho tớ ngồi cùng cậu. Tử có gì hơn tớ chứ? Lộc Hàm giả bộ khóc lóc, lấy tay chấm nước mắt nói
– Ngưng đi con. Mất mặt chết đi được. Nó trắng hơn mày nè, đáng yêu hơn mày nè, nói chuyện cũng vui nữa. Mày vừa lùn vừa xấu vừa vô duyên, đại gia ta đây ngu gì mà chọn mày. Xớ. Anh khinh bỉ nói
– Đồ trọng sắc khinh bạn. Xì. Tử Thao a, cậu phải hành hạ tên chết bầm kia giúp tớ a. Tớ sẽ nguyện ý làm bạn với cậu suốt đời
– Tớ chưa muốn bị Thế Huân giết đâu mà cùng cậu đi đến cuối đời. Hàm a, cậu rất tốt nhưng tớ rất tiếc, tớ theo tên đao này a. Tử Thao cười tươi, lộ hai chiếc hai chiếc răng thỏ đánh yêu, hùa theo Diệc Phàm
Trong lúc ba người chơi đùa vui vẻ thì có một nữ sinh ngồi bàn cuối mang một khuôn mặt đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm vào bọn họ, đặc biệt là Tử Thao
.
.
.
Từ hôm Tử Thao chuyển tới chỗ ngồi cùng Diệc Phàm, cậu gặp bao nhiêu là chuyện đen đủi. Có hôm thì bị người ta vô tình dính thức ăn lên áo, hôm thì lo nói chuyện phiếm vơdi Nghệ Hưng nên trượt vỏ chuối. Hôm cậu học tiết thể dục lại bị một bạn nam trong lớp đá bóng trúng trán cậu, khiến trán cậu sưng một cục, trông rõ thảm. Hôm cậu đi trực tuần cùng Diệc Phàm thì suýt chết vì lọ hoa trên tầng cao đột nhiên rơi xuống. Nếu lúc đó không có anh kịp thời phát hiện, kéo cậu tránh đi thì chắc cậu phải ngồi ngắm gà khỏa thân rồi. Sau mấy ngày xui xẻo, Tử Thao không nhịn được mà mắng
– Mẹ nó -.-, ông đây ăn ở đàng hoàng, cuối năm đi làm từ thiện đầy đủ thế quái nào vận chó lại rơi vào đầu ông hả ???
– Bình tĩnh bình tĩnh. Trùng hợp mà thôi. Nếu xui xẻo thật thì mạng cậu đã không giữ được rồi. Anh đưa cậu hộp sữa dâu,nói
– Có khi nào có ai đó cố tình bày trò không ? Yah, mày đắc tội với ai không đó? Lộc Hàm hỏi
– Hiền lành như tao làm sao đắc tội với ai ? Cậu chu môi nói.
Nghe xong câu trên, hai đứa còn lại liền lầm bầm" hiền cái con khỉ khô. Đanh đá bỏ mẹ nó ra"

Ngày hôm sau,ngồi vào chỗ, thò tay xuống ngăn bàn thì cậu phát hiện một bức thư. Cứ tưởng thư tình đầy sến súa mà nữ sinh thường gửi cho anh, cậu liền ném nó sang chỗ anh rồi cất cặp như thường.
– Ế, lại thư a ? Vứt đi đưa tao làm chi ? Mà sao nhìn cái này chả giống thư tỏ tình chút nào mày a. Thư tỏ tình đâu có hình vẽ đầu lâu như này?
– Há? Thật a? Sao không nói sớm. Bóc ra coi coi. Người ta tỏ tình theo xì tai mới cũng nên
Phong thư được xé ra, đập vào mắt hai người là một câu uy hiếp : "Hoàng Tử Thao, nếu mày còn ngồi cạnh Diệc Phàm thì mày không còn tiếp tục tai qua nạn khỏi như những lần trước đâu 😏"
– Dm, vì tao ngồi cạnh mày mà bị như vầy hả ? Fuck 😒 Chuyển chỗ ư ? Mơ nha cưng 👌
– Này, cậu không được chuyển chỗ đâu nhé. Để đó, tớ giải quyết. Chắc chắn vụ này là do người trong lớp làm. Anh nhăn mặt nói

"Reng" tiếng chuông vào học vang lên. Đợi cho cả lớp ngồi đông đủ anh đứng dậy nói:
"Các bạn, Tử Thao sáng nay nhận một bức thư đe dọa vì cậu ta ngồi cạnh tôi. Chuyện tôi và cậu ta ngồi cùng bàn thì chỉ duy lớp ta biết nên tôi nghi thủ phạm là người trong lớp. Tôi hôm nay đứng đây nói cho các bạn biết rằng, các bạn không có quyền và cũng không được đụng đến bạn của tôi. Hiện tại, tôi sẽ không truy cứu nhưng nếu còn tiếp tục tôi liền không tha"
Cả lớp xôn xao, bàn tán. Vì Tử dễ thương, đáng yêu lại học giỏi, hoạt bát nên ai cũng yêu thích cậu ấy. Nghe Diệc Phàm nói vậy, nhiều người cổ vũ trấn an cậu , có người nhất quyết đòi bảo vệ cậu khiến tâm cậu bất chợt cảm thấy xúc động. Tuy cả lớp đều lo lắng cho Tử Thao như vậy nhưng chỉ mỗi Bảo Ngọc lại thấy khó chịu. Đồng thời, cô cũng tạm hủy bỏ kế hoạch hãm hại cậu của mình bởi cô biết rằng một khi Diệc Phàm đã nói thì anh đều dám làm . Cô xiết chặt tay thành nắm đấm, hướng ánh mắt đầy lửa hận lên người cậu.
____________End chap 4____
Au: Nói yêu ta cho ta bớt lười đi ☺️😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com