Chương 1 - Americano
Thượng Hải hoa lệ, ánh đèn trải dài trên khắp con phố. Một thành phố đắt đỏ, xa xỉ, mang một vẻ ngoài hào nhoáng, đúng là xứ của "những người có tiền". Chạy theo sự nhộn nhịp của xã hội mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình. Nhộn nhịp tấp lập là thế nhưng lại lạnh lẽo và nhàm chán vô cùng. Ở một góc nào đó giữa thành phố náo nhiệt ấy lại có một điểm ghé chân yên bình đến lạ.
Một quán cà phê nhỏ mà lại dễ bắt gặp trongcon ngõ nhỏ. Lưu Chương nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Mùi cà phê thả vào mũi ấm mà đậm thoải mái vô cùng. Quán cà phê không lớn, chỉ vừa tám cái bàn, ở một thành phố vội vàng như vậy mấy ai mà có thời gian ngồi thưởng thức cà phê chứ. Trong quán được trang trí một vài chậu cây nhỏ, màu sắc chủ đạo là màu nâu và trắng, đơn giản nhưng tinh tế. Như thói quen, cậu ngồi cạnh bên cửa sổ nhỏ trong góc quán. Để đồ đạc xuống, yên vị chỗ ngồi, mở laptop ra kiểm tra lại chút. Đánh mắt qua bên cạnh, hôm nay lại xuất hiện một cây xương rồng nhỏ. Vô thức cậu thấy lòng thoải mái hơn. Rồi lại tiếp tục quay sang với mớ luận văn còn đang làm dở. Sinh viên năm cuối mà vất vả vậy đó.
"Anh dùng gì ạ?"
Tiếng nói của thiếu niên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng trong quán. Cậu mắt vẫn không rời màn hình mà vội đáp:
"Như cũ thôi chị ạ"
Dừng một lúc, hình như có gì đó không đúng. Rốt cuộc rồi cậu cũng quay sang thiếu niên vừa nói kia:
"Cậu là nhân viên mới à?"
Thiếu niên nở một nụ cười rồi đáp:
"Vâng. Em là nhân viên mới vào làm hôm đầu tiên. Nên cũng không rõ thường ngày anh uống gì..."
Nhìn lại một chút, cậu thiếu niên này gương mặt thanh tú, trắng trẻo, đặc biệt chút dưới mắt trái có một nốt ruồi nhỏ. Gương mặt rạng ngời lúc cười lên như mặt trời nhỏ. Đoán chừng trạc 18 19 tuổi. Cũng đã lâu rồi Lưu Chương chưa được gặp người nào làm mình ấn tượng đến thế. Có lẽ vì vậy nên mình như cậu nhìn hơi lâu một chút.
"Anh ơi"
Bị tiếng nói của người mà mình nhìn đắm đuối nãy giờ làm giật mình. Cậu mới hoàn hồn trở lại. Hơi ngại rồi, phải đành trả lời cho có lệ:
"Americano. Lấy cho tôi một ly Americano nóng đi"
Nhìn thấy người trước mặt như vậy thiếu niên cười thầm rồi ghi lại vào cuối sổ nhỏ trên tay.
"Vậy anh đợi một chút"
Thoạt nhìn người đã đi khỏi rồi. Lưu Chương mới nhẹ nhàng mà thở dài. Lúc nãy dọa chết cậu rồi. Vừa mới gặp người ta lần đầu mà đã nhìn chằm chằm như vậy. Thật là quê quá đi mất. Rồi xong luôn, mải nghĩ ngợi mơ hồ nãy giờ, luận văn làm đến đâu rồi. Vò đầu bứt tai một hồi mà cậu không biết rằng ở quầy pha chế có một người đang lén cười những hành động ngốc ngếch kia của cậu:
"Người ở đất Thượng Hải này đều vậy sao"
Em chuyển người đặt tách sứ vào máy pha. Chợt một bàn tay vỗ vai em.
"Để đó chị làm cho. Cậu ấy không uống đắng quá đâu"
Người phụ nữ trên người khoác chiếc áo mỏng, tư trang vẫn còn đeo trên người, chắc là vừa mới từ bên ngoài vào. Em đưa tách sứ cho chị Hạ. Hơi khó hiểu mà nói:
"Chị đến sớm vậy ạ. Uống Americano nóng mà lại uống ngọt. Vậy sao không uống Cappuccino hay Latte đi"
Chị Hạ đặt tách sứ lên đĩa. 'Chẹp' một cái giọng điệu mệt mỏi:
"Cậu ấy là như vậy đấy. Em lấy giúp chị một phần bánh Waffle đừng bỏ mật ong lên nhé"
Bánh Waffle mà không bỏ mật ong? Ăn bánh chay hay gì? Đầu em một lần nữa lại lặp lại câu: "Người đất Thượng Hải này đều như vậy sao". Lắc đầu ngán ngẩm một hồi rồi cũng quay lại với một nùi cốc chén còn chưa rửa ở bồn.
Chị Hạ bước về chỗ Lưu Chương. Đặt cà phê và bánh xuống rồi ngồi cạnh cậu. Ngó nhìn vào một đống chữ nhằng nhịt trên màn hình mà cảm thán:
"Sinh viên năm cuối có khác. Vất vả quá nhỉ"
Lưu Chương vội vàng dừng tay gõ phím, quay sang người bên cạnh.
"Chị về rồi à"
Nhìn thằng em trai nhận ngốc ngốc của mình bà chị này chỉ biết cười rồi gật đầu. Cậu cầm tách cà phê lên, nhấp môi một chút. Vẻ mặt vừa ý đưa tay ngón cái trước mặt chị Hạ. Rồi đặt tách xuống ngoái đầu lại nhìn thiếu niên đứng bên quầy pha chế.
"Em tưởng chị không nhận nhân viên nữa chứ"
Theo mắt nhìn của cậu, chị Hạ cũng hướng về thiếu niên đó.
"Lúc đầu không tính nhận đâu. Nhưng cậu thiếu niên này rất có tài, chăm chỉ nữa. Lại là người đặt chân trên xứ lạ. Thôi đành nhận cậu ấy vào làm cũng đỡ đần chút. Giúp người giúp ta"
Nói rồi, chị lại thấy đống chữ đó trải dài cả màn hình laptop của cậu. Chị đứng dậy, vỗ vai cậu.
"Thôi lo làm nốt đi. Chị ra thay ca cho cậu ấy"
Rồi trong quán lại chìm vào sự tĩnh lặng vốn dĩ của nó. Ba người ai lo việc người đó.
Đồng hồ chỉ vừa tròn 5 giờ chiều, Lâm Mặc tháo tạp dề trên người. Thu dọn lại đồ đạc vào trong túi. Đeo chiếc túi cam lên người, chỉnh lại tư trang rồi quay sang tạm biệt chị Hạ:
"Chị Hạ. Em về trước nha"
Chị Hạ vừa gật đầu. Em rời khỏi quầy đi ra phía cửa. Đặt tay vào tay cầm cửa, quay sang nhìn vị khách khó hiểu kia một chút, rồi đi ra ngoài.
Vừa đóng laptop lại, Lưu Chương vươn vai thở phào nhẹ nhõm. Mắt cậu đập vào thân ảnh đằng sau khung của kính. Đưa tay chống cằm rồi nhìn cậu thiếu niên này. Không những gương mặt đẹp mà dáng người cũng nhỏ nhắn. Phong cách của thiếu niên này thật giản dị, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu nâu. Bên trong chiếc áo khoác chưa kéo khóa hết chỉ là chiếc áo phông trắng. Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào Lưu Chương cảm thấy người đó trông thật đặc biệt.
Lâm Mặc cảm giác có ai đó đang nhìn mình, đánh mặt ra sau lưng lại gặp ngay ánh mắt đó. Bốn mắt chạm nhau. Nhất thời không biết nên nói gì đành cười rồi gật đầu vội đi. Em nghĩ mình mà đứng lâu thêm chút nữa chắc người kia có thể đếm được có bao nhiêu ô caro trên áo khoác của mình mất. Còn Lưu Chương thì sao? Đứng hình luôn rồi. Cậu ấy chính là muốn ngay lập tức đào cái hố mà chui xuống cho bớt cái sự quê này rồi. Lần thứ hai bị người ta bắt gặp rồi. Nhanh nhanh chóng chóng nhét laptop vào ba lô rồi đi về thôi. Đứng dậy bộng cậu lại dừng, nhìn cây xương nhỏ rồi nói:
"Chị Hạ. Cây xương rồng này cho em được không?"
Chị Hạ đặt chiếc cốc vừa rửa xong lên giá rồi quay lại nhìn cậu lắc đầu.
"Không được. Của cậu ấy đó. Không phải của chị"
Lưu Chương vẻ mặt thất vọng thì thôi rồi. Ít khi xin thứ gì nhưng xin rồi lại vớ ngay thứ không tùy tiện lấy được. Vốn dĩ chỉ là thấy hứng thú với cây xương rồng nhỏ đó nhưng sau khi biết nó là của em lại càng tiếc hơn. Bụng nghĩ: biết vậy chôm về luôn cho rồi. Trước khi ra về vẫn không quên tạm biệt chị Hạ một câu.
Ra khỏi quán, tiếng còi xe bên ngoài ngõ ầm ầm khác xa với sự yên ắng trong quán. Đúng thật khiến người ta đau đầu mà. Đưa tay lên nhìn đồng hồ. Thôi rồi còn 3 phút nữa xe buýt rời bến rồi. Cậu ba chân bốn cẳng mà chạy lẹ ra bến, rồi trèo lên xe. Cũng may vừa kịp lúc. Tầm này trên xe buýt cũng vắng người, tùy tiện chọn đại một chỗ mà ngồi xuống. Cậu lấy trong ba lô ra chiếc airpods. Đằng nào từ đây về đến nhà cũng phải khoảng 20 phút nữa, nghỉ ngơi một chút. Ngả đầu về đằng sau, mắt vô tình lại nhìn ra cửa kính xe. Phản lại qua mặt kính là hình ảnh quen thuộc của người ngồi ghế trước. Lưu Chương giật mình ngồi thẳng dậy. Trùng hợp đến thế sao? Là cậu thiếu niên làm thêm ở quán của chị Hạ mà. Em ấy đang ngủ. Cậu nhìn người trong kính một lúc, tay vô thức mà chắn trước cửa kính đỡ đầu cho em. Vừa nãy xe có phanh hơi gấp một chút, suýt thì đầu em đập vào cửa kính rồi. Lưu Chương chỉ giận không thể đi lên trách bác tài. Mà hình như kẹt đường rồi. Tầm này mà cũng kẹt đường sao. Thế là thời gian đi xe cũng kéo dài thêm 10 phút nữa. Trong tai nghe nhạc cũng vừa chuyển bài khác rồi. Là bài "Chầm chậm thích em"... Cả dọc đường đi Lưu Chương chính là ngắm người ta không thôi. Bây giờ có thể đường đường chính chính mà ngắm không sợ bị bắt gặp nữa.
Cũng đã 40 phút đồng hồ trôi qua, xe vừa đỗ ở bến cuối cùng. Lâm Mặc theo quán tính mà tỉnh dậy. Cảm giác giấc ngủ trên xe hôm nay lại ngon đến kì lạ. Không ngon thì sao trời, tay Lưu Chương tê cứng lại luôn rồi. Đau nhưng không dám than. Em ý thức được gì đó sai sai rồi ngồi thẳng dậy. Mắt nhìn theo bàn tay vừa rút về. Quay sang đằng sau: là anh ấy? Vẻ mặt em ăn năn vô cùng.
"Em xin lỗi nha. Em mải ngủ quá nên không để ý. Làm phiền anh rồi. Em thực sự xin lỗi"
Nhìn người trước mặt xin lỗi ríu rít. Lưu-đau tay chết đi được nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn-Chương liền tháo airpods xuống, tay xua xua.
"Không sao không sao thiệt mà"
Thấy vẻ em vẫn không yên tâm. Cậu đành vội nói:
"Nếu em cảm thấy có lỗi thì khi khác anh đến quán em có thể mời anh một ly cà phê cũng được"
Lâm Mặc còn chưa yên lòng nhưng thấy cậu như vậy chỉ biết cắn môi gật đầu. Rồi thò tay trong túi lấy ra một nắm kẹo đường đủ màu sắc bọc giấy nhũ mà đưa trước mặt cậu.
"Anh cầm lấy đi"
Lưu Chương 'hả' một tiếng rồi cũng thuận theo đó mà nhận mấy viên kẹo. Thực ra cậu không thích kẹo lắm. Nhưng người ta có ý tặng sao mà không nhận. Lâm Mặc quay sang nhìn ra biển địa điểm bên ngoài. Rồi quay lại chuẩn bị xuống xe.
"Thôi em đến nơi rồi. Em xuống trước nha"
Lưu Chương cũng theo đó mà xuống cùng em.
"Để anh đưa em về"
Bước xuống xe, bên cạnh phía xa tầm 50 mét là một con hẻm nhỏ. Bên trong có một vài ánh đèn trắng. Tầm này mới 5 rưỡi chiều nhưng bên trong lại tối đến thế. Hẻm này không phải khu nhà cho thuê dành cho tân sinh viên từ vùng xa đến thì cũng là mấy căn nhà cấp 4 bán rẻ. Trông có vẻ không an toàn. Lưu Chương không thấy Lâm Mặc phản ứng lại với lời đề nghị của mình liền một lần nữa lặp lại:
"Để anh đưa em về. Không sợ phiền. Dù gì anh cũng đi đến đây rồi"
Thấy cậu nhất quyết muốn đưa mình về như vậy. Em cũng chỉ gật đầu. Hai người đi cùng nhau vào con hẻm đó. Đường đi vào ẩm thấp, nhiều vũng nước lênh láng, trên những bờ tường rêu mọc lan ra khắp. Tiếng người nói, tiếng trẻ con khóc, tiếng ti vi, tiếng mèo kêu chó sủa inh ỏi, mấy loại âm thanh này hoà trộn vào nhau khiến cậu nhức cả đầu. Vô tình đi mà không để ý vấp vào sỏi đá lon chai ngã như chơi. Sâu trong con hẻm đó, phải đi qua 6 7 căn nhà mới tới nhà Lâm Mặc. Cả hai đều dừng lại trước cửa. Em nghĩ thôi dù gì người ta cũng đã đi theo mình đến tận đây, ít ra cũng phải mời ly nước.
"Anh có vội không? Không thì vào nhà em chơi một chút. Nhà em hơi nhỏ"
Lưu Chương cậu ta chính là đang đợi câu này đó. Thời tới rồi gì mà còn nhà nhỏ hay không nhỏ nữa. Đồng ý vội không em đổi ý mất. Lâm Mặc lấy chìa khóa ra thò tay vào lỗ hổng bên trong cửa để mở ra. Cũng chẳng lạ gì, ở cái chỗ này, cướp giật thiếu gì chứ huống hồ là trộm cắp. Lưu Chương theo em bước vào căn nhà. Khác so với hình ảnh bên ngoài. Gọi là căn nhà nhưng thật ra chẳng khác gì một phòng trọ cả. Trong phòng có một gác ngủ. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp, gọn gàng, tất cả được trang trí theo phong cách Bắc Âu. Tông chủ đạo là màu xanh dương và màu xám. Nhìn tổng thể rất hài hòa, xem ra Lâm Mặc chính là một người có hiểu biết về nghệ thuật. Nhìn sang góc bên cạnh chiếc sofa, là bày ra biết bao nhiêu là màu vẽ, bút chì, rồi sơn dầu. Xung quanh nhà có rất nhiều tranh vẽ, bức lớn bức nhỏ, có những bức được phủ cả khăn nên. Lưu Chương tiến lại gần bức tranh được treo trên tường ở sau ghế sofa. Bức tranh đó là hình ảnh của một cửa tiệm nhỏ nào đó có treo biển chữ "CORDONNERIE". Bức tranh được vẽ bằng sơn dầu, đường nét rất tỉ mỉ và tinh tế. Cậu nhìn một hồi xong quay sang Lâm Mặc:
"Là em vẽ sao? Em là sinh viên mĩ thuật à. Mà không. Với khả năng như vậy thì phải là một họa sĩ mới đúng. Nhưng em nhìn còn trẻ như vậy..."
Lâm Mặc tiến vào gian bếp nhỏ, tay rót một ly nước sau đó bước đến chỗ Lưu Chương. Em đặt ly nước xuống bàn. Chuyển sang đống lộn xộn bên cạnh. Vừa thu dọn vừa kể:
"Ông em là một họa sĩ. Từ khi còn nhỏ em đã học vẽ"
Lưu Chương ngồi xuống ghế, mắt vẫn không rời khỏi em.
"Nghe giọng em hình như không phải người ở đây"
Bỏ hết mấy tuýt sơn vào thùng, em đẩy chúng gọn một xó nhà. Tay nhặt mấy cái bút lông để trong khay nước.
"Em là người Trùng Khánh. Ba mẹ em làm nghề đánh bắt, đan lưới. Trong gia đình mỗi em theo nghề của ông nội. Ông nội mất rồi. Em từng hứa với ông sẽ nối nghiệp của ông. Nhưng mà đã vẻn vẹn ba năm rồi. Vẫn chưa đâu vào đâu"
Sắp xếp xong mấy món đồ, em trở lại ghế ngồi bên cạnh Lưu Chương nhìn cốc nước mình mang ra vẫn còn nguyên.
"Anh uống đi"
Lưu Chương nhận thấy mình chăm chú quá mức vào câu chuyện rồi. Tay cầm ly nước uống một ngụm nhưng mắt vẫn cứ mãi nhìn về một hướng. Lâm Mặc thấy người kia muốn nghe đến vậy cũng kể tiếp.
"Ba năm qua. Em đã từng đi đến Bắc Kinh, Thiên Tân, Quý Châu, Nam Kinh. Cứ đến mỗi nơi tầm mấy tháng rồi chuyển. Lần này là Thượng Hải. Ghé nhiều nơi để tìm cảm hứng riêng cho mình. Mỗi bức tranh ở đây đều là vẽ về những nơi em đã đi qua" - Em cúi đầu thở dài. "Nhưng đến cuối cùng vẫn chưa tìm được cảm hứng."
Lưu Chương thấy người bên cạnh có chút không được vui khi nhắc đến chuyện này, vội đổi qua chủ đề khác:
"Đến mỗi nơi em đều làm thêm như vậy sao?"
Em đi đến bên cạnh hộp tủ, lấy ra mấy tấm vải màn màu trắng, phủ lên bức tranh còn đang vẽ dở. Tay em chỉnh lại mép vải một chút.
"Không hẳn. Em từng làm nhân viên quán thịt nướng, làm thêm ở siêu thị hay phát tờ rơi gì đó. Công việc không được ổn định"
Lưu Chương mắt nhìn theo em, rồi lại nhìn vài bức tranh quanh nhà. Lòng mgầm cảm thán tài năng của vị hoạ sĩ trẻ này.
"Sao em không bán tranh của mình vẽ. Thu nhập sẽ ổn định hơn một chút"
Lâm Mặc tay đóng mấy ngăn kéo còn mở dở, cười nhẹ, không nhanh không chậm mà đáp:
"Những bức tranh này đều là tâm huyết của em. Mỗi bức đều có một ít nghĩa. Không lỡ bán, với lại em giữ chúng lại cũng có mục đích riêng"
Lưu Chương nhìn theo mỗi bức tranh mà em vẽ. Đúng là mỗi bức một vẻ nhưng vẫn là nét vẽ đó đều mang đậm nét bút giống nhau. Cậu quay sang nhìn đồng hồ trên tường. Cũng đã hơn 6 giờ rồi, tầm này mà còn làm phiền người ta thì kì quá.
Lâm Mặc tiễn Lưu Chương ra ngoài cửa.
"Thôi em vào nhà đi. Anh tự đi về được"
Em 'ừm' một tiếng rồi đi vào trong. Lưu Chương cảm thấy hình như vẫn còn quên gì đó.
"À. Anh tên là Lưu Chương"
Lâm Mặc quay lại cười nhẹ. Đã nói chuyện lâu như vậy rồi nhưng đến tên còn chưa biết. Hai con người này đúng là kì cục.
"Cứ gọi em là Lâm Mặc được rồi"
Dứt ra khỏi khoảng khắc đó, Lưu Chương đi ra khỏi hẻm nhỏ. Chỉnh lại quai cặp một chút.
"Giờ thì đi về thôi"
Mà khoan, đây là bến xe số 6. Bến xe nhà cậu là bến số 5 cơ mà. Rồi đời cậu đi tong luôn. Giờ này đợi xe buýt quay lại nữa thì chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Ngó qua ngó lại, chỗ này làm gì mà còn chiếc taxi nào chứ. Nhà cậu cách đây phải tầm 7 cây số. Giờ Lưu Chương chỉ biết ôm đầu ngồi khóc thôi. Lại than trách ông trời sao cho số phận cậu xu dữ vậy. Đúng là vui vẻ chưa được bao lâu thì niềm đau đã ập đến.
Băn khoăn do dự một hồi. Và cuối cùng cũng là hình ảnh của một thanh niên 22 tuổi. Trên người mặc áo hoodie xanh đeo ba lô, chân đi đôi giày đến cả chục triệu đồng đạp xe 7 cây số giữ đường phố tấp lập.
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com