Chương 2 - Mưa cuối thu
'Cạch'
Lưu Chương mở cửa bước vào nhà. Một tay tháo giày, một tay mò mò với công tắc. Lê thê từng bước tiến đến sofa. Cậu quăng chiếc ba lô ra một góc, gả lưng trên ghế. Đạp xe suốt hơn 20 phút mới về đến nhà, chân cậu muốn rụng luôn rồi. Ngửa mặt lên, hai mắt khép hờ. Tất cả những bức tranh đủ mọi màu sắc hôm nay cậu nhìn thấy ở nhà Lâm Mặc lại cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Cơ thể vẫn lười nhác mà nằm trên ghế. Cảm thấy túi quần có gì đó cộm cộm. Thò tay vào trong túi, nhìn xuống. Là những viên kẹo đường nhỏ. Tùy tiện bóc một viên bỏ vào miệng. Ngọt quá đi mất! Mãi rồi cậu mới chịu đứng dậy. Bước vào bếp, mở ngăn tủ trên bếp lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ. Cậu thả nhẹ những viên kẹo vào, đậy nắp lại rồi cất vào tủ lạnh.
'Tinh tinh tinh' tiếng reo của chuông điện thoại vang lên. Cậu đi đến mở ba lô rồi cầm chiếc điện thoại ra. Trên màn hình điện thoại hiện hai chữ 'Vu Dương'. Nhìn một hồi rồi bắt máy.
"Này. Làm gì mà bắt máy lâu vậy"
Tiếng người đầu dây bên kia vang lên. Cậu bấm vào màn hình, bật loa ngoài lên. Cầm theo điện thoại đi vào trong bếp.
"Có chuyện gì ?"
Đặt điện thoại xuống bàn. Cậu mở tủ lạnh ra mò xem có gì cho bữa tối nay không. Người trong điện thoại vẫn cứ nói, cậu chẳng mấy chú tâm.
"Hôm trước luận văn của cả nhóm gửi đi, được giảng viên rất thích. Thấy nói muốn chọn của chúng ta để đi thi giải. Ngày mai học xong ở lại trường. Có thể hơi muộn một chút. Bài thi này rất quan trọng. Ảnh hưởng đến bằng tốt nghiệp đấy"
Mò qua mò lại cuối cùng cậu chỉ lấy ra một quả trứng. Lại là mì trứng thôi. Vu Dương mãi không thấy bên kia trả lời mình, đánh động một tiếng:
"Này nghe thấy gì không đấy"
Lưu Chương đập quả trứng vào chảo dầu nóng. Tiến lại bàn ăn cầm điện thoại lên. Chỉ bỏ lại một câu rồi tắt cái rụp.
"Ừ. Biết rồi"
Tay vẫn cầm điện thoại mà hướng về phía bếp. Tay thì chiên trứng, mắt thì nhìn vào màn hình không biết đang chần chừ cái gì. Nghĩ một hồi, lật miếng trứng lên rồi gửi một tin nhắn.
'Chị Hạ. Chị có thể cho em xin Wechat của Lâm Mặc không?'
Tin nhắn đã được gửi đi. Cậu tắt điện thoại để chuẩn bị món mì trứng quen thuộc của mình. Mãi cho đến 5 phút sau điện thoại mới kêu lên một tiếng 'tinh'. Màn hình hiện lên dòng tin nhắn của chị Hạ. Kèm thêm hình ảnh.
'Sao em biết tên cậu ấy?'
Lưu Chương không trả lời tin nhắn ngay mà bấm vào hình ảnh trước. Là mã quét Wechat.
'Vô tình biết được thôi chị'
Nhìn vào hình ảnh. Đắn đo mãi. Rồi cuối cùng cũng quét, viết dòng tin giới thiệu mà cứ đánh rồi lại xóa đánh rồi lại xóa một hồi chỉ còn lại vẻn vẹn mấy chữ.
'Anh là Lưu Chương'
Chưa đầy một phút. Bên kia đã chấp nhận lời mời kết bạn. Cơ mà không thấy phản hồi lại gì. Nhìn điện thoại nãy giờ cậu chợt nhận ra bát mì của mình sắp nở hết ra rồi. Gắp vội một đũa mì nhưng tay kia vẫn không rời điện thoại. Nhấn vào trang cá nhân của Lâm Mặc. Lướt dạo một hồi, cậu thiếu niên này thật thú vị. Là một họa sĩ nhưng trên tường trang cá nhân lại toàn là ảnh chụp. Rất nhiều ảnh. Ảnh chụp cuộc sống, cảnh vật, con người ở khắp mọi nơi, mỗi một bức mang đậm màu sắc văn hóa đặc trưng. Đúng thật là một nghệ sĩ trẻ. Và cứ như thế. Lưu Chương lướt qua lướt lại muốn nát cái màn hình cũng gần một tiếng đồng hồ.
Thượng Hải sắp vào cuối thu rồi, cứ chiều tối những cơn gió bấc se se lạnh khiến con người ta chỉ muốn về nhà. Trời cũng vừa xuống tối, đèn điện trên khắp con phố lần lượt được thắp nên, mang màu sắc đặc của đất Thượng Hải. Hôm nay Lưu Chương đến quán có hơi muộn một chút. Đẩy cửa bước vào, vẫn là mùi hương đó không thể nhầm lẫn được. Cậu dừng lại một khắc. Đối diện với ánh mắt cậu là hình ảnh một thiếu niên mặc một chiếc áo sweater xanh tối màu, khoác bên ngoài là chiếc tạp dề nhỏ, đang chăm chú pha chế gì đó. Là em ấy, Lâm Mặc. Cậu nhìn lên chiếc đồng hồ cạnh quán, bây giờ cũng đã là bảy giờ hơn rồi.
"Em chưa về sao?"
Em có chút giật mình vì tiếng nói của người kia. Em cười mà nói:
"Hôm nay là sinh nhật của Kỳ Kỳ nên chị Hạ phải về trước. Em ở lại thay ca cho chị ấy"
Lưu Chương 'ừm' một tiếng rồi lại đi vào bên cạnh chỗ ngồi cũ, mở laptop ra tiếp tục công việc hàng ngày. Lâm Mặc ở quầy pha chế, em để ly cà phê của mình sang một bên. Tay lấy một tách sứ, cho bột cafe vào bộ lọc porter, lắp vào máy. Đặt tách vào máy pha chế, từng giọt cà phê chảy xuống, thơm mà mang một mùi đắng ngắt của cà phê nguyên chất. Xong xuôi, em lấy một viên đường thả vào cốc. Mang thêm một đĩa bánh ra chỗ Lưu Chương. Đến cạnh cậu, em đặt bánh và cà phê xuống.
"Chị Hạ nói anh không uống được quá đắng. Em có bỏ một viên đường vào. Cũng vì không biết phải làm thế nào nữa. Anh uống thử đi nếu chưa vừa ý em đi làm ly khác"
Muốn uống Americano mà không uống được đắng. Điều này cũng bị người ta biết, Lưu Chương quê chớt mất thôi. Cậu cầm tách lên uống một ngụm.
"Cũng được mà không cần đổi đâu. Ngại quá. Làm phiền em rồi"
Nhìn người kia xấu hổ như vậy, em cười cười. Em quay sang bên quầy pha chế, vặn công tắc của chiếc radio nhỏ. Chỉnh một chút, cho phát bản nhạc không lời, dịu cả không gian nhỏ này. Lâm Mặc cầm ly cà phê riêng của mình đến ngồi cách Lưu Chương một chiếc ghế.
"Biết cà phê đắng rất khó uống mà vẫn muốn thử loại đắng nhất. Và rồi cũng vẫn là không uống được, đành thưởng thức nó theo cách riêng của mình"
Em nhấp môi uống ly cà phê của mình đang cầm trên tay.
"Cũng giống như việc, biết là cuộc sống này vốn dĩ đã rất khó vượt qua nhưng lại muốn lao đầu vào tìm cái khó nhất. Và rồi bị cuộc sống vùi dập mà vẫn tiếp tục với nó theo cách riêng của mình"
Lưu Chương chú ý đến ly cà phê có chút đặc biệt trên tay em. Nhìn hình như là một ly Macchiato.
"Anh có thể thử nó một chút không?"
Lâm Mặc hơi chần chừ:
"Nhưng em lỡ uống mất rồi"
Cậu sợ em ngại việc uống chung một ly cà phê với người lạ, cậu cười.
"Không sao. Em đồng ý là được"
Thấy em có vẻ không còn băn khoăn gì nữa. Cậu cầm ly cà phê đó lên uống một ngụm. Mùi vị thật lạ, không phải Macchiato. Cậu chưa thử loại cà phê nào như vậy. Ngọt ngọt giống Flat White, lại có chút vị giống Mocha, ngọt nhưng vẫn giữ được mùi vị cà phê. Với kinh nghiệp uống cà phê của cậu thì có thể nhận ra ly cà phê này pha theo công thức hai phần lớn là sữa nóng và chocolate nóng, còn một phần nhỏ còn lại là Espresso*. Công thức này là lần đầu cậu biết.
"Đây là..."
Lâm Mặc thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu sau khi thử ly cà phê. Liền cười rồi vội đáp:
"Là một công thức em vừa nghĩ ra. Em cũng không uống được đắng. Đang lúc rảnh rỗi nên kiếm việc làm chút. Cũng hợp khẩu vị em ra phết. Anh thấy sao?"
Lưu Chương cầm thìa khuấy lên. Mùi vị của loại này rất đặc biệt, vừa miệng. Nói thật ra thì không những hợp khẩu em mà còn hợp khẩu vị của người không uống quá đắng như cậu.
"Sao chị Hạ không bỏ nó vào menu nhỉ? Hay sau này mỗi lần vào đây em mang cho anh ly này được không?"
Em hơi bất ngờ. Khẩu vị lạ như mình mà cũng có người giống sao. Với Lưu Chương mà nói không phải cậu thích ly cà phê này mà là muốn thưởng thức ly cà phê do em tạo ra. Thấy em gật đầu đồng ý, Lưu Chương cũng có gì đó vui vẻ. Trả lại ly cà phê cho em.
"Tên loại này là gì vậy?"
Lâm Mặc nhận lại ly cà phê từ tay cậu. Nhìn xuống ly từ từ đáp:
"SAUVÉE"
Lưu Chương mắt mồm chữ a. Là một từ tiếng Pháp. Nhận thấy cậu như vậy em lại nói tiếp.
"SAUVÉE có nghĩ là cất giữ. Ly cà phê này anh thử và cũng có thể thấy, nó gọi là cà phê nhưng lại ngọt ngọt đăng đắng vị ngọt nhiều hơn nhưng khi ngửi kĩ lại một chút lại thì chỉ thấy mùi đắng. Cũng như người ngoài khi nhìn vào mà cảm nhật thì lại thấy nó có vẻ rất đắng, chỉ có những người thưởng thức mới thấy nó ngọt ngào thế nào. Đây chính là cất giữ điều tốt đẹp bên trong cái gọi là đau thương"
Nói rồi em nhìn qua đống tài liệu bên cạnh Lưu Chương cùng với luận văn trên màn hìn laptop.
"Anh là sinh viên kinh tế sao?"
Lưu Chương nhìn lại đống đồ đạc lộn xộn của mình. Sắp xếp lại chúng rồi nói:
"Ừm. Năm cuối rồi nên có hơi nhiều bài tập một chút"
Rồi cả hai lại chìm vào khoảng không im lặng. Bản nhạc nhẹ nhàng du dương cũng phần nào làm cho không khí thêm ảm đạm hơn. Em nhìn ra ngoài cửa kính, người người đi bộ qua lại, đám trẻ con đạp xe đuổi nhau hay những cặp đôi nắm tay nhau đi qua ngõ nhỏ giữa trời thu. Em bỗng dưng nói, mắt vẫn nhìn về hướng người qua lại.
"Anh định sau khi tốt nghiệp thì làm gì?"
Lưu Chương dừng tay gõ phím lại. Cậu học miệt mài suốt 12 năm chỉ để thi Đại học. Đến khi đỗ Đại học rồi lại suốt 4 năm chỉ đâm đầu vào những thứ gọi là deadline. Thật lòng mà nói chưa từng nghĩ đến sau này sẽ làm gì hay mong muốn làm gì. Ba cậu có công ty riêng. Cùng lắm thì về làm tại công ty của ba. Mắt cậu cũng hướng theo về phía cửa kính.
"Không biết nữa. Đến lúc đó rồi mới tính tiếp. Còn em, muốn đi đâu sau khi rời Thượng Hải?"
Cậu quay sang nhìn người bên cạnh. Nhìn ở góc này thôi cũng thấy mắt em thật đẹp, rất sáng, rất long lanh. Em thở dài.
"Em muốn đến một nơi. Thực ra muốn từ rất lâu rồi chỉ là chưa có cơ hội. Lưu Chương. Anh nhớ bức tranh anh nhìn thấy ở phòng khách nhà em không?"
Em quay sang nhìn cậu. Lưu Chương gật đầu.
"Có nhớ. Là một cửa tiệm"
Lâm Mặc lắc đầu, nhìn xuống ly cà phê đã sớm nguội của mình.
"Đó là một quán cà phê. Anh nhìn giống một cửa tiệm cũng đúng thôi. Trước đây nó từng là một cửa hàng sửa giày, sau này mới được đổi thành một quán cà phê nhỏ"
Lưu Chương cố gắng nhớ lại hình ảnh đó. Một cửa tiệm cà phê mà xanh ngọc nhàn nhạt mang đậm phong cách Tây Âu. Em nhìn về những ánh đèn đường bên ngoài kia.
"Đó là một quán cà phê nhỏ ở giữa lòng thủ đô Paris. Em được nhìn qua một bức hình của ông nội. Ông nói muốn mở một triển lãm tranh nhỏ ở Paris. Ông đã chuẩn bị hết tất cả. Nhưng..." Không biết từ lúc nào đôi mắt của em đã ngập nước - "Không sao. Em đã hứa với ông rồi. Nhất định sẽ thực hiện ước mơ còn dang dở của ông"
Cậu đưa tay lên định gạt đi những giọt nước mắt trên gò má em. Lâm Mặc xoay người ra sau, đưa tay tự lau đi nước mắt của mình. Bàn tay dừng lơ lửng giữa không trung của cậu vội thu về. Có gì đó hơi hụt hẫng. Cả hai lại tiếp tục rơi vào không gian yên ắng. Trời bên ngoài đổ mưa rồi...
Lưu Chương nhìn đồng hồ rồi thu dọn mớ tài liệu của mình vào ba lô. Đi lại quầy pha chế thấy Lâm Mặc cũng đang tắt các thiết bị máy móc.
"Em tan làm rồi sao. Cũng tiện đường. Mình đi về chung nha"
Em gật đầu, xếp lại mấy lọ đựng muỗng. Song cũng tháo tạp dề của mình ra. Cả hai cùng đi ra phía cửa. Đến gần rồi mới dừng lại.
"Hình như ngoài trời vẫn còn đang mưa. Tầm này xe buýt cũng không chạy nữa"
Cậu quay sang phía em.
"Hay là em đứng đây gọi taxi. Anh đi ra đầu ngõ kiếm cái ô. Dù gì taxi cũng không đi vào trong ngõ này được"
Em còn chưa kịp nói gì thì cậu đã đội ba lô lên đầu mà chạy nhanh ra khỏi ngõ. Lâm Mặc cũng đành bất lực lấy điện thoại ra gọi taxi. Trời mưa không lớn nhưng lại rất dày hạt. Cộng thêm cả cái se se lạnh của mùa thu. Em co ro nép vào cửa quán. Đứng khoanh tay tự ủ ấm hai bàn tay của mình, nghiêng nghiêng nhìn về phía đầu ngõ. Không lâu sau đó đã thấy Lưu Chương trên người một bộ đồ trắng tay cầm chiếc ô. Lâm Mặc thầm nghĩ, ngoài khẩu vị có phần hơi kì cục của cậu thì xem ra cũng là một người hoàn hảo đấy chứ. Gương mặt ưa nhìn, dáng người cao cao lại còn học giỏi, gia đình có điều kiện, tính cách dịu dàng. Đây không phải là mẫu hình bạn trai lí tưởng của mấy cô nữ sinh cấp 3 sao. Lưu Chương tiến gần đến che ô cho em.
"Mình cùng đi ra kia đợi xe"
Hai thân ảnh đi giữa trời mưa, dưới muôn vàn ánh đèn điện của thành phố. Em thấp hơn cậu một chút, người cũng nhỏ hơn anh một chút. Cậu che ô cho em, đứng đợi tầm 5 phút là taxi cũng đã tới. Cả hai lên xe, bỏ lại cái mưa lạnh của mùa thu, trong xe ấm áp vô cùng. Xe chạy. Lâm Mặc dựa cằm ngồi nhìn ra ngoài thành phố. Từng giọt nước mưa đọng lại trên ô của kính, làm nhòe đi ánh đèn trên vỉa hè. Lưu Chương chỉ biết bên cạnh nhìn em mà thầm nghĩ. Trong lòng cậu thiếu niên này còn bao nhiêu tâm sự chứ, một người trẻ tuổi như vậy mà lại lo nghĩ đủ điều. Khi cậu tầm tuổi em thì chỉ là một thanh niên vừa lên Đại học quậy phá ngỗ nghịch không chút phiền lòng. Chưa bao giờ cậu lại thấy mưa Thượng Hải đẹp như lúc này.
Vậy là mưa đẹp hay người dưới mưa đẹp...
Thượng Hải nắng mưa thất thường. Hôm trước mới mưa như vậy mà hôm nay đã đổ trận nắng gắt. Nắng là vậy nhưng lạnh thì vẫn lạnh thôi. Lưu Chương trên người mặc một chiếc áo hoodie vừa đủ ấm, cậu đi trên vỉa hè. Lâu rồi không tản bộ như vậy. Thầm nghĩ đi một chút hít thở không khí rồi ghé vào quán sau cũng được. Nói là hít thở không khí chứ ở cái đất này không khí cũng toàn là mùi khói xe cộ. Đang vừa đi vừa nghĩ bâng khuâng thì một thân hình nhỏ bé chạy nhanh xà vào lòng cậu.
"Chú Lưu Chương"
Vừa hay cậu đỡ được, xém tí thì ngã rồi. Giọng nói của một bé gái. Cậu nhấc bổng bé lên rồi cười. Cô bé người nhỏ nhỏ lọt thỏm trong vòng tay của cậu. Mặt tròn tròn xinh xắn, tóc thắt hai bím. Cậu đưa tay véo chiếc má bánh bao.
"Kỳ Kỳ sao lại ở đây"
Vừa ngay sau đó ở trước mặt đã có người chạy đến. Cả hai quay sang nhìn.
"Kỳ Kỳ. Em đi từ từ thôi không ngã chứ" - Lâm Mặc nói xong thì thấy người đang bế Kỳ Kỳ - "Lưu Chương. Anh cũng ở đây sao? Hôm nay ba Kỳ Kỳ bận việc nên chị Hạ nhờ em đón giúp"
Lưu Chương gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhìn lại Kỳ Kỳ. Cô bé tay đang nghịch mấy sợi tóc của Lưu Chương. Bây giờ cũng vẫn còn sớm, bên cạnh lại có một công viên ngoài trời nhỏ. Cậu nói với Kỳ Kỳ.
"Con muốn qua đó chơi không"
Lâm Mặc thấy vậy liền vội nói.
"Không được đâu. Chị Hạ nói phải đón Kỳ Kỳ về quán"
Cô bé nghe thấy mặt liền xị xuống. Tay bấu vào mũ áo cậu. Nhìn tội nghiệp quá đi mất.
"Đi chơi một chút thôi. Cũng vẫn kịp mà. Em xem Kỳ Kỳ thích như vậy"
Thuyết phục qua lại một hồi rồi cuối cùng ba người cũng đi đến công viên. Cô bé chạy lon ton chơi hết trò này đến trò kia. Khuôn viên không quá rộng, đủ để kiểm soát cô bé. Lưu Chương đưa một cây kem đến trước mặt Lâm Mặc. Em nhận lấy, ngồi xích sang một bên để nhường chỗ cho cậu.
"Anh chiều trẻ con quá vậy"
Lưu Chương chỉ cười cười mà chú tâm ăn cây kem ngon lành của mình. Lâm Mặc quay sang nhìm cậu. Kem đã chảy ra tay đến thế kia rồi mà vẫn không biết gì. Em lấy trong túi ra một miếng giấy nhỏ, nhẹ nhàng lau đi vết kem trên tay cậu.
"Cẩn thận môt chút"
Cậu nhận lấy giấy từ tay em, mặt ngượng chín luôn rồi. Đến ăn uống cũng bị người ta nhắc nhở, Lưu Chương à trưởng thành lên chút coi được không. Kỳ Kỳ cũng đã chơi chán rồi. Chạy lại bám đùi Lưu Chương. Cậu lấy trong túi áo ra cây kẹo mút, bóc ra đưa cho cô bé.
"Về được rồi chứ"
Cô bé gật gật cái đầu nhỏ rồi cầm lấy tay Lưu Chương. Hai người đứng dậy đi về. Hình như cô bé nhớ ra điều gì đó rồi dừng lại.
"Chú ơi. Không về được đâu"
Cậu ngồi xổm xuống đối diện với cô bé. Đưa tay xoa xoa đầu, hỏi:
"Sao vậy? Kỳ Kỳ muốn gì nữa sao"
Kỳ Kỳ đưa tay chỉ về phía Lâm Mặc đứng cách họ một đoạn ngắn.
"Anh ấy bị đau chân mất rồi. Không thể về được"
Sắc mặt của cậu chuyển sang lo lắng, chạy lại đến phía Lâm Mặc. Cô bé cũng lon ton đi theo.
"Chân em làm sao à"
Lâm Mặc chưa kịp nói gì thì cô bé đã giành nói trước.
"Vừa nãy, em chạy nhanh quá. Anh ấy đuổi theo em không may va vào cái thanh chắn ngã xuống."
Lưu Chương bám vào em. Đưa em lại chỗ ghế ngồi. Vén một bên ống quần của em lên. Cậu bị hoảng hồn với vết thâm tím ở cổ chân em. Thảo nào lúc nãy em đi theo Kỳ Kỳ chậm như thế. Lâm Mặc nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu.
"Em vừa sứt thuốc, cũng đỡ rồi. Không sao đâu. Quán cạch đây cũng không xa. Cố đi một chút là được hà"
Cậu không quan tâm đến lời nói của em lắm. Tay nhẹ thả ống quần của em xuống. Tháo ba lô trên vai mình ra đưa cho cô bé.
"Kỳ Kỳ giúp chú cầm ba lô nha"
Cô bé nhận lấy ba lô anh đưa cho. Cũng may hôm nay chỉ học một tiết, ba lô cũng không có máy tính nên cô bé khá dễ cầm. Cậu ngồi xuống xoay lưng về phía Lâm Mặc nói.
"Em lên đi. Chân như vậy không đi được"
Vốn dĩ Lâm Mặc muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến cái cảnh đùn đẩy qua lại giữa hai người càng làm mất thời gian hơn. Em thả người vào lưng cậu. Cậu thuận lợi đứng lên.
"Có nặng lắm không?"
Em ghé sát mặt vào cậu. Từng luồng hơi ấm quyện vào nhau. Với góc nhìn này khiến tim Lưu Chương đập như muốn rới ra ngoài luôn rồi. Cảm nhận được lồng ngực của người dưới mình như muốn tung lên, em mới rút người lại. Lưu Chương ngại ngùng lắc đầu.
Và cứ thế, có ba người đi cùng nhau trên vỉa hè. Một người nhỏ tay cầm chiếc ba lô lớn gần bằng mình, hai người cõng nhau. Khiến ai cũng phải chú ý đến.
____________________
Espresso: có thể gọi là một loại cà phê hay một một cách pha cà phê. Được pha bằng máy từ cà phê rang nguyên chất. Là thành phần chính tạo ra các loại cà phê khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com