Phiên ngoại 1: Sương mù
Lee Haechan cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, anh không cảm thấy một chút sức nặng nào của cơ thể mình, đôi lông mày giãn ra một cách thoải mái và đôi môi mở khẽ một màu hồng phấn nộn. Xung quanh cơ thể như bao trùm bởi một làn sương mềm mịn như kẹo bông gòn tan ngay trong miệng. Bỗng dưng làn sương đấy ngay tức khắc tản ra, và đôi mắt của Lee Haechan chợt mở ra ánh sáng, con ngươi mơ màng chưa tìm được tiêu cự. Cứ vậy Lee Haechan ngơ ngẩn cho tới khi bên tai dần rõ ràng tiếng nhạc len lỏi xung quanh. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, đó là mùi của bánh socola mới ra lò nóng hổi, kèm theo mùi rượu vang lóng lánh trong những chiếc ly bạc đắt tiền... Anh tìm lại tầm nhìn, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo, khi nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, Lee Haechan liền bừng tỉnh. Thế quái nào?...
Xung quanh đâu đâu cũng thấy người. Rất nhiều. Ai cũng diện trên mình những bộ lễ phục sang trọng, ánh lên vẻ giàu sang.
Lee Haechan phát hiện mình bỗng dưng đứng giữa một bữa tiệc, một bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng trong một căn biệt thự lớn với kết cấu sặc mùi tiền. Khách mời ở đây cũng chẳng hề tầm thường, có điều không thể bằng vị chủ nhân nhỏ tuổi của bữa tiệc này. Sao Lee Haechan có thể quên được cảnh tượng ngày hôm ấy được chứ. Anh giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, việc bỗng dưng xuất hiện tại một bữa tiệc đã diễn ra cách đây gần 15 năm trong khi đáng lẽ ra anh đang say giấc bên cạnh người đàn ông của mình khiến cho Lee Haechan chưa thể thích nghi nổi, nhưng sự bình tĩnh của một Alpha, từng là của một Alpha đã ép anh phải trở nên bình tĩnh ngay lập tức. Sự việc này thật không tầm thường.
Xung quanh là tiếng nói cười của khách khứa, những nụ cười giả tạo mà những kẻ nhà giàu treo trên miệng mình, thứ Lee Haechan luôn chán ghét kể từ khi có được nhận thức riêng. Tiếng piano du dương bên tai cũng không thể nào đi nổi vào lòng anh. Lee Haechan bắt đầu cảm thấy bực bội.
Người qua kẻ lại thế mà đều đi qua anh. Đúng vậy, là đi qua, theo nghĩa đen. Lee Haechan không chạm được vào bất kì thứ gì ở đây, và ngược lại, không có "thứ" gì ở đây chạm được vào cơ thể anh. Lee Haechan đưa tay lên ngắm nghía một hồi thì anh phát hiện, tay, và cả toàn bộ cơ thể này của anh tồn tại ở một dạng gần như trong suốt. Món bánh socola ở đây khiến anh cảm thấy đói bụng nhưng anh không tài nào cầm nổi một chiếc lên, sau khi cố gắng một hồi, anh quyết định từ bỏ.
Lee Haechan nhàm chán tìm một góc và quan sát mọi thứ. Từng điều một đều y hệt như những gì anh đã trải qua. Ở trung tâm của bữa tiệc, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trên mình bộ váy đuôi cá màu hồng nhạt tôn lên vẻ xinh đẹp đoan trang của chủ nhân. Tay phải nàng nắm lấy tay của một đứa trẻ tầm 5 tuổi. Đó là một đứa bé đáng yêu, má phính bầu bĩnh và đôi mắt to tròn lóng lánh ánh sao, luôn miệng cười khúc khích níu tay người mẹ.
Lee Haechan ngắm nhìn sự non nớt của đứa trẻ đó, và anh biết rằng ánh sáng trong mắt em sẽ sớm trở thành một màu đen kịt vô tận mà thôi. Anh ghen tị cái nắm tay khăng khít đó, thứ tình cảm mẫu tử mà anh đã đánh mất và mãi mãi chẳng tài nào có thêm một lần nào nữa. Lee Haechan nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt nàng dịu dàng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình. Hôm nay là sinh nhật của đứa trẻ, đón sinh nhật của mình bên người mẹ thương yêu, rất nhiều khách khứa xung quanh chúc mừng sinh nhật, quà tặng cũng chất thành đống, một bữa tiệc vô cùng lớn, vô cùng xa hoa. Nhưng tuyệt nhiên không xuất hiện người cha, và những lời chúc đó cũng chỉ là những lời sáo rỗng, những món quà đắt tiền ấy cũng chỉ là những thứ bọn họ dùng để mua chút cảm tình từ người cha có vị trí cao của đứa bé. Đứa bé đáng thương chưa nhận thức được những điều này...
Lee Haechan bất động nhìn người phụ nữ hồi lâu rồi chán nản đưa mắt tới nơi khác. Như thể những điều này chẳng hề liên quan tới anh, không liên quan một chút nào. Một mình một góc trong căn nhà đã từng rất quen thuộc, thân ảnh nửa trong suốt càng lúc càng mờ, như thể sắp tan biến khỏi chốn không thuộc về mình này. Lee Haechan cảm nhận được, thế nên anh nhắm mắt tĩnh lặng chờ đợi bản thân mình biến mất khỏi chỗ này. Như một bức tượng đẹp đẽ trưng bày trong một góc. Có đẹp đến đâu, có giống thật tới đâu thì cũng chỉ là một bức tượng mà thôi...
Bỗng một thứ gì đó va thật mạnh vào cơ thể bất động của Lee Haechan. Anh giật bắn mình mở toang đôi mắt và nhìn thứ vừa mới lao tới. Một cú va đập mạnh này suýt thì làm cơ thể gần tan biến của Lee Haechan tan biến ngay luôn đấy.
Một đứa trẻ, không lớn hơn đứa bé ban nãy là bao. Và đứa trẻ này vẫn chưa rời mắt khỏi anh một giây nào. Cứ như thể không phải là cậu ta va vào anh mà là anh va vào cậu ta vậy. Mà đứa trẻ này thật sự quen mắt, có điều ở trong giấc mộng mờ mịt, Lee Haechan không thể nhận ra đó là ai. Cũng chẳng biết tại sao lại chỉ có một mình thằng nhóc này có thể nhìn thấy và chạm được vào cơ thể của anh. Anh nghĩ rằng tuyệt đối sẽ không có kẻ nào nhìn thấy anh chứ, vì vốn dĩ anh đâu tồn tại trong khoảng thời gian này.
Đứa trẻ vẫn nhìn chằm chặp vào Lee Haechan, nhất thời anh không đoán ra đứa trẻ này đang suy nghĩ điều gì qua con mắt nhàn nhạt ấy. Thế còn đôi mắt đen sâu thẳm đấy lại như nhìn thấu cả Lee Haechan, nhìn đến tận cùng, nhìn... một cách chăm chú.
- "Cậu không định xin lỗi ta vì hành động thô lỗ của mình à?" - Lee Haechan liền gạt những thắc mắc sang một bên và cất giọng hỏi sau một hồi bốn mắt nhìn nhau.
Đứa trẻ không trả lời mà thay vào đó là rướn người túm lấy đôi tay lạnh ngắt của anh, Lee Haechan liền cảm thấy tay đứa bé run nhè nhẹ. Chắc hẳn đứa bé mắc chướng ngại giao tiếp này phải dồn hết sức dũng cảm mới dám chạm vào anh. Lee Haechan bật cười, khiến cho đứa bé ngước mắt lên nhìn. Lee Haechan không ngại ngùng như đứa bé, anh nhìn thẳng vào mắt nó và khẽ câu lên khóe miệng.
Tai đứa bé khẽ ửng lên một màu tôm luộc.
Nhìn đồ đứa trẻ mặc trên người, ắt hẳn là phục vụ trong bữa tiệc hôm nay. Nhưng ai lại bắt một đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này đi làm phục vụ chứ. Đứa bé này là một Beta, Lee Haechan quan sát kĩ và thấy ở trên vai của đứa bé là một mảng lớn màu đỏ, là do rượu vang đổ vào, thậm chí trên tóc của nó cũng ướt và rượu vang lan trên má. À, anh quên mất tất cả những kẻ ở đây, bất kì một kẻ nào cũng là Alpha. Và bọn họ có một điểm chung của những kẻ có xuất thân giàu có: Phân biệt đối xử với Beta.
Lee Haechan vươn tay chạm vào má đứa trẻ và khẽ khàng lau đi vết rượu vang, đôi mắt to tròn của đứa bé vẫn không rời khỏi Lee Haechan như một sự đắm đuối tuyệt đối.
Đứa trẻ cũng vươn hai tay chạm nhẹ vào má của Lee Haechan:
- "Donghyuck, Donghyuck đừng khóc."
Lee Haechan sửng sốt, con ngươi co rút, giọng nói ấy cất lên như đánh mạnh vào lòng, anh rốt cuộc đã biết đứa trẻ này giống ai, anh biết rồi. Gương mặt đối diện và gương mặt trong tâm trí trùng khớp với nhau, thậm chí cả cách gọi.
Ngay khi Lee Haechan muốn ôm lấy đứa trẻ này thì cơ thể anh dần tan thành hàng nghìn vụn vỡ nát tươm và hòa dần vào trong không khí. Đôi tay anh chới với muốn chạm vào người đối diện nhưng thứ anh túm được chỉ là khoảng không. Trước khi Lee Haechan hoàn toàn mất nhận thức, người trước mặt nhìn anh, và cười.
Lee Haechan mở toang đôi mắt, thứ mà anh nhìn thấy đầu tiên là trần nhà màu trắng kem quen thuộc. Cảm giác chân thật và hụt hẫng vẫn còn tồn đọng nơi đầu ngón tay... Anh định ngồi dậy, nhưng cảm thấy ở bụng mình đang có một thứ gì đó khá nặng đè lên, cũng không hẳn, mà là ôm lấy. Lee Haechan quay đầu sang và thấy gương mặt giống với gương mặt non nớt trong mơ đến 8, 9 phần đang say ngủ, hơi thở nóng khẽ phả vào má anh. Phải rồi, đây mới là thực tại. Lee Haechan thở phào yên tâm, anh đưa tay đặt lên bờ ngực phập phồng thở đều đối diện và nhắm mắt ngủ lại lần nữa. Trời vẫn tờ mờ tối, căn phòng phủ một màn đêm êm đềm lặng tờ.
Lee Mark mở mắt ra và nhìn người trong lòng. Hắn vươn tay kéo chăn lên vai người nọ, rồi kéo anh khảm sâu vào lòng mình.
- P/S: Có lỗi chính tả nào thì mọi người báo mình để mình sửa nhé. Cảm ơn đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com