Chương 6. Đều giao cho em (hết)
Tựa như một giấc mơ, Lý Đông Hách bất ngờ bị Lý Mã Khắc kéo vào trong lòng ôm chặt, còn không ngừng nói mấy lời mà anh nghe mãi cũng không hiểu.
"Em nói gì cơ?" anh hơi lùi lại thoát ra khỏi cái ôm, chớp chớp rèm mi ướt nước, ngơ ngác nhìn cậu.
Trước kia lúc nhận được lời tỏ tình, cậu đã nói với anh rằng bản thân mình cần thêm thời gian để suy nghĩ. Lãng phí hơn một tháng trời, cuối cùng cậu cũng nghĩ xong, hiện tại có thể cho anh một câu trả lời như anh mong muốn rồi. "Em đã nói sẽ suy nghĩ tức là sẽ suy nghĩ. Một tháng qua mỗi ngày em đều không ngừng nghĩ về anh, nghĩ về mối quan hệ của tụi mình. Có lúc em thực sự muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ rằng bản thân sẽ bị sự dịu dàng, quan tâm của anh làm cho ngộ nhận. Vậy nên em mới gần như triệt để cắt đứt liên lạc với anh. Em đã nghĩ đến muốn nhũng não luôn rồi đây này, may là rốt cuộc cũng thông suốt được, thì ra em đối với anh là yêu. Em phát hiện mình càng ngày càng nhớ anh nhiều hơn, em muốn được gặp anh, muốn thấy anh cười, muốn bảo vệ anh, càng muốn cả đời này đều sẽ được ở bên cạnh anh, cùng anh hạnh phúc, cùng anh khó khăn, cùng anh già đi... Vì vậy cho nên Lý Đông Hách, em là thật lòng yêu anh, rất rất yêu anh. Em không muốn tiếp tục là em trai của anh nữa, em muốn ở bên anh với tư cách một người bạn trai... Nhưng anh ơi, liệu bây giờ sẽ không muộn chứ?" Lý Mã Khắc dịu dàng nắm lấy hai bàn tay anh xoa xoa nắn nắn, ở bên tai không ngừng thủ thỉ bày tỏ lòng mình, mỗi một câu, mỗi một chữ đều là những gì chân thành, giản dị nhất, là tất thảy dũng cảm tích góp từ tận đáy lòng cậu mà nên.
Lý Đông Hách chăm chăm nhìn cậu, nửa chữ cũng không cách nào thốt ra được, chỉ biết liên tục lắc đầu, ý nói rằng cậu chưa muộn. Chỉ cần là cậu thì sẽ không bao giờ muộn, chỉ cần là cậu thì vĩnh viễn luôn là đúng lúc. Luôn luôn là như vậy.
"Anh ơi, đừng khóc. Ôm một cái nhé?" cậu nhích tới bên cạnh, nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho anh, tay còn lại chậm rãi kéo cả người anh về phía này, để cằm anh tựa lên vai mình, thuận tay còn vỗ nhẹ vào mái tóc mềm mượt của anh mấy cái. "Dạo này anh mau nước mắt thật đó." cậu thở dài cảm thán.
Người trong lòng sụt sịt hít hít mũi, gay gắt phản đối lại, "Anh không có khóc!!!" sau đó rốt cuộc lại tiếp tục nước mắt ngắn nước mắt dài, ướt cả một mảng vai áo của cậu.
Còn không phải vì cậu cho nên mới mau nước mắt như thế này hay sao?
Lý Mã Khắc đều đặn vỗ vỗ lên lưng anh, gật đầu thỏa hiệp. "Ừ ừ anh không có khóc, là em khóc cả đó được chưa?"
Lý Đông Hách lần này khóc cũng không lâu lắm, bởi vì khóc được giữa chừng liền cảm thấy mình quá ủy mị, thế này không giống nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chút nào cả, sau này làm sao có thể bảo vệ em... không đúng, làm sao có thể bảo vệ BẠN TRAI cơ chứ? Vì vậy đột nhiên liền nín bặt.
"Sao vậy anh? Khóc chán rồi sao?" cậu dở khóc dở cười nhìn anh.
Ấy mà anh cũng nghiêm túc gật đầu.
"Được, chán rồi vậy em dẫn anh đi bôi thuốc, tay anh bầm như vậy, nếu không bôi thuốc sẽ rất lâu lành đó." Lý Mã Khắc đứng dậy, nắm tay anh toan kéo anh đứng dậy theo. Cậu tặc lưỡi, quả thật không ngờ ba có thể tức giận đến mức đánh anh thành ra thế này. Có phải nếu như ngày mai cậu dắt anh về nói chuyện, ông sẽ đuổi đánh cậu thành đầu heo luôn không?
Nhưng thôi, đánh cậu cũng được đi, miễn không đánh anh nữa là được rồi.
"Khoan đã..." anh ghì tay cậu lại, hai bên gò má chậm rãi hồng lên, chậm chạp hỏi, "Không... không hôn anh một cái hả?"
Lý Mã Khắc, cậu đúng là kém cỏi thật mà, ngay cả chuyện chiếm tiện nghi mà cũng để người yêu phải nhắc nữa là sao đây?
"Nhất thời vui quá em cũng quên mất..." cậu gãi gãi đầu, tự dưng lại trông ngốc nghếch không chịu được.
Cậu nhìn hai má anh ửng hồng, không nhịn được tủm tỉm cười, đưa tay ngoắc anh đến gần, hôn nhanh lên môi anh ba bốn cái liền tù tì. Thế nhưng Lý Đông Hách lại bất mãn thấy rõ, nhăn nhó với cậu. "Lâu, lâu chút nữa!"
Lý Mã Khắc hiện tại có một thắc mắc nhỏ, người gần ba mươi yêu vào cũng có thể trẻ con như thế này sao?
"Anh chắc chưa?"
Anh gật đầu, hai mắt nhắm chặt, "Em tới đi!"
Mỡ dâng miệng mèo, chỉ có mèo ngu mới chê mỡ. Cậu thuận theo ý anh, giống như hổ đói vồ đến dồn anh dưới thân. "Anh trai, anh muốn thế nào đây?" Ngón tay như có như không mơn trớn trên sườn mặt anh, một đường đi thẳng xuống cần cổ thon thon màu bánh mật.
"Hôn anh, hôn anh..." rèm mi người phía dưới khẽ động đậy, cả thân người anh run lên nhè nhẹ khi nghe cậu gọi mình là anh trai. Thừa biết cậu rõ ràng đang cố tình trêu chọc anh.
Nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên đến đúng như mong muốn của Lý Đông Hách, là một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào đến tan chảy. Hai cánh môi xinh đẹp không ngừng bị người phía trên từng chút một mút mát, Mã Khắc ở giữa nụ hôn không nhịn được cười khẽ, nương theo cái hé miệng của anh nhanh chóng đem lưỡi càn quét một lượt khoang miệng của người yêu, cướp hết tất thảy dư vị ngọt ngào từ chỗ anh.
Lý Đông Hách cả gương mặt đỏ hồng rời ra khỏi nụ hôn, cảm nhận được ngón tay cậu đang mân mê môi mình, bên tai là giọng ai kia đang vừa trầm thấp lại vừa lưu manh vô sỉ, "Thích không?"
"..." Thì thích, nhưng ngại không dám nói. Anh khóc thầm trong lòng, tôi thích, thích muốn chết có được chưa?
"Đùa anh chút thôi. Chứ anh nghĩ gì, em thừa biết mà." Lý Mã Khắc nhìn biểu cảm trên mặt anh không ngừng biến hóa, liếm môi cười cười. "Hôn cũng hôn xong rồi, vậy có thể để em bôi thuốc cho anh được chưa vậy?"
Lý Đông Hách lúc này mới chịu gật đầu, để cậu dắt mình đi tìm thuốc bôi, vừa đi còn không ngừng làm nũng kể tội cậu, "Anh đã rất đau đó. Nếu hôm qua em cho anh lên nhà, có khi anh đã không bị ba đánh như thế này rồi. Có phải đều tại em không?"
"Ừ ừ tại em, đều tại em cả." cậu một bên nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay anh, một bên nương theo ý anh, anh nói gì cũng gật đầu đồng thuận. Từ em trai trở thành người yêu của anh trai, trải nghiệm này thật sự khiến cậu cảm thấy có chút thú vị. Trước đây Lý Mã Khắc chỉ có thể để anh chăm sóc, chỉ nhìn thấy được khía cạnh trưởng thành, chu đáo của anh, nhìn anh mỗi ngày đều phô bày ra dáng vẻ mạnh mẽ nhất đối diện với thế giới ngoài kia. Nếu như không phải hai người đều dũng cảm tiến thêm một bước về phía đối phương, có lẽ cậu cả đời này cũng không biết rằng ẩn sâu bên trong dáng vẻ quật cường kia, còn có một Lý Đông Hách ngây ngô như trẻ con, hay ngại ngùng, yêu ghét đều rất rõ ràng thẳng thắn.
"Đương nhiên là tại em!"
"Hai lần trước anh gọi nói muốn đến đây, em thật sự bận. Còn hôm qua, bởi vì em đã uống không ít bia, sợ anh biết sẽ mắng em. Hơn nữa sợ mình có hơi men trong người sẽ cư xử không đúng với anh." Lý Mã Khắc dừng một chút, ngước mắt nhìn anh cười nham nhở. "Nhưng mà lúc nãy em mới phát hiện, dù có hơi men trong người hay không, em đều muốn "cư xử không đúng" với anh cả thôi."
Trong lòng cậu đã tính toán đủ, đề phòng anh vung chân đá cho mình một cước ngã vật ra sàn nhà, cũng đã nghĩ tới anh sẽ tát cho mình một bạt tai sau đó gom đồ bỏ chạy. Nghĩ đông nghĩ tây lại không nghĩ tới anh rất cam tâm tình nguyện sáp tới bên cạnh ôm cổ cậu, chớp chớp mắt, "Vậy cư xử không đúng với anh đi."
Phòng tuyến cuối cùng rốt cục cũng bởi vì câu nói kia của Lý Đông Hách đổ nát. Là anh tự nguyện dâng lên. Đã đến bước đường này, anh hay cậu có lẽ cũng đều trốn không thoát nữa rồi.
"Đông Hách, thật sự cho em sao?" Lý Mã Khắc vì nín nhịn mà trên trán lẫn cả thân người đều rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay đang đặt ở cạp quần bò của anh hơi run lên, kiên nhẫn xác nhận với anh một lần nữa. Cậu muốn anh thật sự cam tâm tình nguyện, không muốn vội vã mà phải miễn cưỡng. Nếu bây giờ anh lắc đầu, cậu vẫn sẽ cố gắng thuận theo anh đến cùng.
"Cho em, tất cả đều cho em." Gương mặt và cả nửa người trên lộ ra bên ngoài của Lý Đông Hách đều đã bị dục vọng chi phối đến phủ một tầng ửng hồng, nhưng trong giây phút này ánh mắt dành cho cậu vẫn lóe lên sự kiên định khó tả, lần nữa khẳng định rằng anh hoàn toàn tin tưởng ở cậu.
Cả linh hồn và thể xác đều giao cho em, cuộc đời và tình yêu, tất cả cũng giao hết cho em. Từ nay về sau, cùng nhau đau khổ, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau già đi.
"Lý Mã Khắc... có câu này ban nãy anh quên nói với em."
"Là gì vậy anh?"
"Anh yêu em, rất rất yêu em."
"Em cũng yêu anh, rất rất rất yêu anh."
Nụ hôn dịu dàng rơi trên môi ái nhân, một đêm hoan ái khó quên.
...
"Mã Khắc, em nói xem làm thế nào để ba chấp nhận chúng ta đây?"
"Ngày mai em đưa anh về nói chuyện, ba thương chúng ta như vậy, chỉ cần cố gắng chân thành một chút, ba chắc sẽ hiểu cho chúng ta thôi mà..."
"Lỡ như ba lại đánh chúng ta?"
"Em đỡ cho anh, đến lúc đó nhớ phải tránh ra sau lưng em có biết chưa?"
"Ba sẽ đánh em thành đầu heo mất cho coi..."
"Dù em có thành đầu heo anh cũng không được chạy đâu đấy!"
"Ừ ừ, em có biến thành đầu bò anh cũng vẫn yêu em mà!"
Hết.
___
Cảm ơn mí bà vì đã đọc tới đây nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com