Chương 2
Chương 2
Vương Nguyên lê thân thể rã rời của mình đến công ty, ngày hôm qua khóc lớn một trận sau đó liền chẳng còn chút sức lực về đến nhà liền lăn ra ngủ. Hiện tại hai mắt có chút sưng, đáy mắt lại vẫn còn lưu giữ lệ quang. Cậu mệt mỏi đưa tay xoa xoa mắt, lúc này lại bị ai đó từ phía sau vỗ vai một cái, cậu có chút giật mình vội ngẩng đầu. Người đến là một thiếu niên trạc tuổi cậu, khóe miệng cong thành một đường, đôi mắt to tròn cũng theo đó nheo lại, là một người rất rạng rỡ.
"Này, cậu hôm qua sao về sớm thế"
"Tôi không khỏe"
"Mắt cậu ..."
"Không sao, tối qua coi phim tình cảm nhiều quá"
Vương Nguyên có chút tùy tiện né tránh đề tài này, người vừa đến Chí Hoành cũng rất tinh ý nhận ra liền không tiếp tục truy hỏi. Cả hai cùng nhau đi vào công ty, ngay lúc đi ngang quầy lễ tân Chí Hoành huýt tay Vương Nguyên nhướn mày, Vương Nguyên liền theo ánh mắt cậu ấy mà nhìn đến. Ngay lúc đó một người đang đứng trước quầy lễ tân cũng đồng dạng quay sang nhìn cậu. Trông trí nhớ của Vương Nguyên, ánh mắt của Thiên Tỉ rất cô độc, lại rất lạnh lùng, duy chỉ đối với cậu ánh mắt của y mới trở nên dịu dàng. Vương Nguyên yêu thích chính là sự độc tôn đó. Mà người trước mắt lại hoàn toàn trái ngược, đôi mắt hoa đào ôn nhu như mặt nước mùa hạ, ấm áp đến mức khiến lòng người muốn tan chảy tùy tiện nhìn người khác cũng khiến người đó động lòng. Sống mũi thẳng tắp kết hợp cùng mắt hoa đào thật sự là một tổ hợp rất mỹ lệ. Vương Nguyên ấn tượng đầu tiên với người này chính là hồng nhan họa thủy, khóe môi khẽ nhếch lên vì suy nghĩ của mình, đúng lúc này Thiên Tỉ lại từ phía sau người đó đi đến.
"Vương Nguyên, Chí Hoành. Thật trùng hợp"
Vương Nguyên khẽ cúi đầu chào như một nghi thức của nhân viên với cấp trên hết sức bình thường. Thiên Tỉ cũng giả vờ rất đạt, ánh mắt lưu chuyển lại đặt trên người y vừa kéo đến.
"Giới thiệu một chút, người này là Vương Tuấn Khải. Cậu ấy giám đốc sáng tạo bên công ty Duyệt Kha. Dự án mới của công ty chúng ta sẽ hợp tác với công ty cậu ấy nên cậu ấy sẽ cùng chúng ta làm việc"
Chí Hoành tỏ ra hết sức hưng phấn, ánh mắt lóe sáng nhanh chóng bắt chuyện với Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên lại chỉ cười nhạt đứng một bên, cậu vốn dĩ không phải là bộ dáng xa cách thế này. Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn là thiếu niên hoạt bát người gặp người mến, nhưng hiện tại cậu lại quá mệt mỏi để giả vờ cười cười nói nói cùng người khác. Cậu qua loa nói vài câu cho phải phép với bọn họ liền nhanh chóng viện cớ rời đi. Lúc cậu xoay người rời đi, có hai người bất giác mang theo tâm tư khác biệt dõi mắt nhìn theo bóng lưng dần khuất sau cánh cửa thang máy của cậu.
Vương Nguyên nhìn đồng hồ điểm 12h, vươn vai một cái liền gục đầu xuống bàn. Mọi người xung quanh đều đã đi ra ngoài ăn trưa, riêng cậu lại chẳng có khẩu vị. Cậu cảm thấy bản thân mình thật sự là ngốc không chịu nổi, y chỉ là theo lệ kết hôn, cũng chẳng phải là cùng cậu chia tay. Thế nhưng cậu lại coi như bản thân thất tình mà sầu khổ.
Bên ngoài trời đổ mưa, từng giọt từng giọt nhỏ vào lòng cậu đau đớn. Vương Nguyên nhìn ra bầu trời âm u phía xa xa, bản thân bất giác ngủ mất. Cũng chẳng biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng một giấc này lại yên bình đến mức cậu chẳng dám tỉnh dậy. Lúc này tiếng chuông điện thoại lại vô tình vang lên, là nhạc chuông quen thuộc khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Thiên Tỉ bên cạnh đang vội vã tắt chuông điện thoại, ánh mắt mang theo ôn nhu nhìn cậu không rời. Một khắc đó cậu cảm thấy như bản thân quay về tuổi 15 cùng y lần đầu nói chuyện yêu đương. Y cũng chính là bộ dạng ôn nhu như thế này đối với cậu. Nhưng thời gian dần trôi, ôn nhu của y càng lúc lại cách cậu càng xa. Có lẽ đã ở khoảng cách cậu đã chẳng với tới được nữa rồi, chỉ có thể ôm trong lòng chút ký ức vụn vỡ.
"Mệt đến vậy sao?"
Thiên Tỉ đưa tay vuốt ve gò má của cậu, Vương Nguyên bắt lấy tay y. Khóe môi đang mỉm cười của y bất giác cứng lại, cậu nhìn ra y đang căng thẳng. Tiếng thở dài lại chầm chậm phát ra, cậu trở tay đem tay y mười ngón đan xen nắm chặt. Gương mặt khôi phục vẻ thoải mái tự tại, khóe môi cong lên khẽ lắc đầu.
"Không có, trời mưa nên đột nhiên thấy lười"
"Hay anh đặt cách cho em về nghỉ ngơi?"
Thiên Tỉ mỉm cười ranh mãnh nhướn người hôn lên khóe môi của cậu. Vương Nguyên bật cười đẩy y ra một chút.
"Không được lạm quyền. Anh ở đây hôn em, không sợ bị người khác phát hiện sao?"
"Không sao, cũng chẳng có ai"
Vương Tuấn Khải nghe thấy câu này, liền đem người co lại trong bàn làm việc, thầm hy vọng Thiên Tỉ hay Vương Nguyên không nhận ra hắn đang ngồi ở bàn làm việc sau lưng bọn họ.
Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ cùng nhau nói cười hết sức vui vẻ. Vương Nguyên cảm thấy bản thân thật sự phát điên rồi. Giây trước còn vì y thống khổ như thế, giây sau nhìn thấy y liền bất giác đem đau thương vùi thật sâu trong lòng. Đúng lúc này cửa phòng làm việc lại bị gõ không đúng lúc. Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt mang theo chút khó chịu. Vương Nguyên xoay đầu nhìn theo y, vừa nhìn thấy người đến tâm tình của cậu bất giác cũng chùng xuống. Một cô gái xinh xắn đang mỉm cười vẫy tay chào hai người. Thiên Tỉ liền buông tay Vương Nguyên ra đi đến mở cửa cho cô ấy.
" Từ Huyên, sao em lại đến đây?"
Từ Huyên tuổi so với y nhỏ hơn, năm nay chỉ vừa 22. Thật ra là một độ tuổi rất đẹp, cũng còn rất đơn thuần. Cô mỉm cười hết sức ngọt ngào đem một gói đồ ăn giơ lên cao.
"Ông xã, em đem đồ ăn đến cho anh"
Thiên Tỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía Vương Nguyên. Cậu khẽ gật đầu mỉm cười với Từ Huyên. Cô thấy cậu cũng rất thân thiện đi đến chào hỏi.
"Cậu là thư ký của Thiên Tỉ đúng không ? Vương Nguyên nhỉ?"
"Vâng, là tôi"
"Sao hôm qua tôi không thấy cậu đâu cả?"
Từ Huyên mang theo nghi hoặc nhìn cậu.
"Thật xin lỗi, tôi không khỏe nên về trước"
"Aizz, làm việc cũng không cần liều mạng quá"
Cô vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ vai cậu, làm ra dáng gia trưởng nhìn hậu bối. Vương Nguyên cũng bị bộ dáng của cô chọc cho mỉm cười. Nhưng trong lòng bất giác lại thấy chột dạ. Người con gái tốt như vậy, thật sự rất đáng thương.
"À, cậu ăn gì chưa?"
"Tôi..."
"Từ Huyên, chúng ta vào phòng làm việc của anh đi"
Ngay lúc này Thiên Tỉ lại cắt đứt lời nói của cậu, đi đến ôm vai Từ Huyên kéo đi. Vương Nguyên nhìn ra y đang trốn tránh. Có lẽ y cũng chẳng nỡ nhìn cậu đối mặt với cô.
Vương Tuấn Khải từ khe hỡ bàn làm việc nhìn thấy khóe mắt của Vương Nguyên lần nữa đong đầy lệ quang bị cậu kịch liệt che giấu đi. Bộ dáng vừa yếu đuối vừa quật cường đó của cậu thật sự chọc người ta thương xót. Vương Tuấn Khải vội vã tìm giấy note cùng bút, viết nguệch ngoạc vài dòng chữ. Tranh thủ lúc Vương Nguyên đứng lên rời đi hắn liền đi đến bàn làm việc của cậu dán tờ giấy note lên.
Lúc Vương Nguyên quay trở lại đã khôi phục bộ dáng thường ngày, nhìn thấy trên bàn của mình xuất hiện thêm một tờ giấy note màu sắc bắt mắt liền có chút nghi hoặc nhìn xung quanh. Nhưng lúc này mọi người cũng chưa trở lại, cả gian phòng rộng lớn lại chỉ có mình cậu. Vương Nguyên nhún vai đem tờ giấy note lên nhìn.
"Không thể đặt tâm tình của mình toàn bộ lên một người. Cậu đau lòng, người đó cũng chưa chắc thấu cảm được"
Hai câu chẳng ăn nhập gì với nhau, cũng chẳng rõ là có liên quan đến cậu hay không. Nhưng hai câu này lại thật sâu khiến cậu cảm thấy ấm áp. Dù người này có ý gì khi nói câu này đi nữa, cậu biết có lẽ cũng là xuất phát từ lòng tốt. Vương Nguyên đem tờ giấy note gấp lại cẩn thận sau đó cất vào một cái hộp nhỏ. Vương Tuấn Khải ở phòng cà phê gần đó nhìn thấy liền bất giác mỉm cười, trên tay còn giữ chặt một sấp giấy note.
Đôi lúc thật ra xuất phát điểm của tình yêu không hẳn là tình bạn, cũng chẳng phải là tình cảm gì quá lớn lao. Chỉ giản đơn là một ánh mắt lướt qua nhau, một bộ dáng thảm thương lọt vào mắt đối phương. Hoặc giả chăng chỉ là một giây ngắn ngủi nhìn thấy đối phương cũng đủ khiến tơ hồng vấn quanh. Số mệnh chính là sắp xếp cho con người gặp gỡ. Còn duyên phận chính là tùy người định đoạt.
Hoàn chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com