Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

~~~~~~~~~~~Enjoy~~~~~~~~~~~

*WARNING*

Hắn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Tử Thao.

- Nhắm mắt làm gì ? Mở mắt ra để tôi cho em thấy tôi dạy em như thế nào !

Cậu cật lực lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiền lại mà nước mắt vẫn cứ từ khoé mi chảy xuống.

- Bây giờ em còn không nghe tôi nói phải không? - Diệc Phàm rời tay xuống cổ cậu. - Tôi nói em MỞ MẮT RA !!

Mỗi từ nhấn mạnh là một lần Ngô Diệc Phàm tăng lực đạo ở tay. Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì dục vọng và sự tức giận. Hắn thực sự muốn bóp chết cậu.

- L..à..m..ơ..n - Tử Thao bị người kia bóp cổ liền mở choàng mắt ra. Cậu đưa tay lên đập liên tục vào cánh tay của hắn với hi vọng hắn sẽ buông tay.

- Nếu em nghe lời thì tôi đã không phải mạnh tay với em. - Hắn buông tay ra, chuyển xuống cởi từng cúc áo của cậu.

- Đừng ! - Cậu lấy hết sức ẩn hắn ra, lấy tay níu hai vạt áo.

Ngô Diệc Phàm bị ẩn ra lại càng tức giận. Hắn đưa tay xé toạc chiếc áo của cậu. Không những thế hắn còn xé từ chiếc áo một miếng vải.

- Để xem em còn có thể làm gì. - Hắn túm tay cậu trói vào đầu giường.

- Thái ... tử .... xin .... ngài .... !!

Câu nói của cậu bị chặn bởi đôi môi của hắn. Hắn vươn lưỡi liếm hai cánh môi hồng hào, xinh xắn của cậu. Hắn ngậm vào và mút mát như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt. Sau khi nếm trọn hương vị của bờ môi kia, hắn muốn đưa lưỡi vào khoang miệng của cậu. Thế nhưng cậu quyết tâm mím chặt môi. Hắn liền cắn mạnh vào môi cậu.

- A... - Cậu còn chưa kịp kêu thì chiếc lưỡi kia đã nhanh chóng chặn mọi âm thanh. Hắn càn quét trong khoang miệng cậu, không bỏ xót một ngóc ngách nào.

- Em thử gọi tên người đàn ông nào khác đi. - Hắn buông cậu ra nhưng ngay lập tức lại cuốn cậu vào một nụ hôn khác.
Tử Thao còn chưa kịp lấp đầy buồng phổi bị rút hết không khí thì lại một lần nữa bị hôn. Lần này, chiếc lưỡi của hắn kéo chiếc lưỡi của cậu sang đùa giỡn với nó. Nước bọt không thể nuốt xuống liền tràn ra ngoài, tạo nên một hình ảnh vô cùng kích tình.

- Ưm....ưm... - Đến lúc Tử Thao cảm giác như mình sắp chết vì thiếu oxi thì hắn mới buông cậu ra. Cậu như con cá thiếu nước, mồm mở ra để có thể hớp từng ngụm không khí vào. Cậu còn không để ý người kia đã cởi nốt những gì còn sót lại trên cơ thể cậu. Bây giờ cậu hoàn toàn khoả thân trước đôi mắt rực lửa của hắn.

- Bỏ....ra. Làm....ơn.....bỏ....trói....ra.
Cậu vẫn tiếp tục giãy giụa điên cuồng. Chính điều đó đã khiến con mãnh thú trong hắn tỉnh giấc. Không kích thích, không bôi trơn, không màn dạo đầu, hắn cứ như thế đưa cự vật to lớn đã cương cứng từ lâu của mình đến trước cửa của Tử Thao

- Aaaaaaaaaaa !!! - Cơn đau từ hạ thể khiến Tử Thao hét lớn.

Hắn thúc thật mạnh vật to lớn kia vào trong hang động chật hẹp của cậu. Nhưng sự ấm áp và mềm mại của các thớ thịt đang không ngừng thít chặt lấy cự vật của hắn làm hắn càng trở nên điên loạn. Không chờ cậu thích nghi với dị vật kia, hắn đã di chuyển hông mình.

- Đau.... đau ... Rút ra.... Làm ơn... - Luhan trong cơn đau thấu xương thấu tuỷ kia vẫn không ngừng cầu xin.

- Gọi tên tôi - Ngô Diệc Phàm vẫn không ngừng rút ra rồi lại đâm vào. Tốc độ ngày một nhanh hơn.

- Phàm ... aaa ... dừng lại ..... Urg urg.
Thấy người dưới thân rên rỉ đầy quyến rũ, hắn lại càng trở nên lú lẫn hơn.

- Nói. Nói rằng em yêu tôi. - Hắn rút một nửa ra rồi lại thúc thật mạnh vào bí huyệt mềm mại kia.

- Argg ... em ... yêu ... anh ... Arggg

- Em chỉ được yêu tôi. Chỉ là của tôi.

Hắn vừa nói vừa gác hai chân của cậu lên vai đâm rút điên cuồng. Tử Thao chỉ biết túm lấy hai tay hắn khóc lóc van xin. Từ phía dưới liền tục truyền đến những cơn đau.

- Arg... arg.... đừng... không phải .... - Tử Thao bắt đầu hỗn loạn tâm trí. Trong cơn đau cậu còn có một cảm giác khác lạ.

Diệc Phàm biết mình chạm vào điểm mẫn cảm của cậu liền ra sức nhắm thẳng nơi đó mà đâm chọc. Thậm chí hắn còn dùng quy đầu nghiến mạnh vào nơi đó.

- Urg... Urg... Không .... Không .. Arggggg - Tử Thao ngoài kêu gào thì không biết làm gì. Cả cơ thể thì bị hắn chà đạp không ngừng rung lắc theo từng cú thúc mạnh mẽ.

Hắn có cảm giác như hắn sẽ không thể dừng lại. Hắn còn không thèm để ý xem cậu như thế nào. Dục vọng đã lấn át hết tất cả. Hơn 30′ sau, hắn mới gầm nhẹ và bắn tất cả vào nơi sâu nhất của cậu.

Hắn gục trên người Tử Thao nhưng không thấy cậu khóc lóc, giãy giụa hay la hét gì nữa. Ngô Diệc Phàm bây giờ mới cúi xuống nhìn cậu. Hắn hốt hoảng khi phát hiện ra cậu đã ngất đi từ lúc nào.

- Tử Thao ...Tử Thao .... tỉnh lại đi.

Hắn vỗ vỗ vào má cậu nhưng không thấy cậu phản ứng. Nhanh chóng cởi trói cho cậu, hắn thấy hai cổ tay cậu do bị thít chặt, lại còn ma sát lúc cậu giãy giụa nên đã hằn lên những vết đỏ. Hắn nhìn xuống giữa hai chân cậu. Dòng máu tươi không ngừng chảy ra đem theo cả tinh dịch của hắn.

- Người đâu chuẩn bị xe ngay lập tức.
Hắn hét lên rồi vội vàng mặc quần áo, cuốn cậu trong chiếc chăn bông, bế cậu lên chạy vụt ra ngoài. Chiếc xe nhanh chóng đưa cậu tới viện.

- Xin lỗi ... xin lỗi ... thực xin lỗi !!- Hắn nhìn cậu nằm trắng bệch trong lòng hắn mà không khỏi đau đớn. Tất cả là tại hắn, là lỗi của hắn khiến cậu ra nông nỗi này. Hắn kéo sát cậu vào lồng ngực mình như hi vọng sẽ đem lại chút hơi ấm cho cậu.

Tài xế lần đầu tiên nhìn thấy thái tử như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên và xót xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tử Thao dần dần mở mắt ra. Cậu thấy xung quanh mình chỉ có một màu trắng, mùi thuốc sát khuẩn ngập tràn khắp căn phòng. Cậu đã biết đây là bệnh viện.

Chát.

Âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh của bệnh viện. Diệc Phàm đứng im nhận cái tát nảy lửa của Lộc Hàm. Hôm nay Ngô Thế Huân đến đón cậu để đi chơi tối với nhau thì lại gặp chuyện này. Nếu không phải cậu đi với Thế Huân thì cậu có biết được người bạn thân của mình bị người khác cưỡng hiếp đến nỗi phải nhập viện thế này không ?

- Ngô Diệc Phàm, dù anh có là Thái Tử đi chăng nữa thì anh cũng không có quyền hành hạ người khác như thế. - Lộc Hàm hét vào mặt hắn.

- Lộc Hàm, em bình tĩnh lại đi. - Thế Huân túm tay Hàm lôi ra ngoài.

- Anh buông em ra. Em phải đánh để trả thù cho sự đau đớn của Tử Thao. Anh buông ra ......!!

Lộc Hàm muốn thoát ra khỏi Thế Huân nhưng không được. Cả hành lang dài chỉ còn lại những tiếng khóc nhỏ.

- Em nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Anh không nghĩ lần này Tử Thao sẽ tha thứ cho em đâu. Anh về trước.

Tuấn Miên nhìn sang Nghệ Hưng, người mà từ lúc vào đây vẫn không thể ngăn những dòng nước mắt.

- Hưng Hưng à, nín đi rồi về thôi em.

Cuối cùng thì chỉ còn lại sự im lặng.

Cạch.

Tử Thao nghe thấy tiếng mở cửa liền nhắm chặt mắt lại.

Không có một tiếng động nào vang lên. Hắn bước đến cầm lấy bàn tay đang được cắm truyền, đưa lên áp vào má.

Tử Thao cảm nhận được độ bỏng rát trên da thịt.

- "Hẳn là do cái tát" - Cậu nghĩ ngợi rồi lại tự mình trầm mặc, đau lòng.


Một lúc lâu sau, Diệc Phàm đặt tay Tử Thao xuống giường, kéo chăn lên đắp lại cho cậu, đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn của cậu rồi mới ra ngoài.


Ngay sau khi hắn đi khỏi, Tưr Thao mở mắt ra. Cậu đưa tay sờ lên trán và ngực. Trái tim cậu đang đập rất nhanh. Chính cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại không hề cảm thấy hận hắn mà ngược lại cậu còn thấy chính mình là người đã khiến cho hắn tức giận. Và cậu còn nhận ra một điều quan trọng hơn cả là cậu yêu hắn mất rồi. Nhưng thân xác này lại không thể chấp nhận người đã cướp đi nụ hôn đầu và cả lần đầu tiên của cậu. Mệt mỏi kéo cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Ngay hôm sau cậu đã được xuất viện để trở về biệt thự. Nghệ Hưng và Tuấn Miên đến đón nhưng đôi mắt cậu lại vô thức đi tìm hình bóng Diệc Phàm. Hắn đã ra lệnh ngay chiều nay lên máy bay về nước.


- Cảm ơn em ! - Cậu quay ra mỉm cười với Nghệ Hưng.


Nghệ Hưng không nói gì chỉ lắc đầu. Cậu lại khóc nữa rồi. Nhìn chủ nhân của mình khuôn mặt không còn hồng hào, đôi mắt không còn vui tươi, chân không thể tự đi mà phải nhờ cậu đỡ thì làm sao cậu kìm nổi nước mắt.


- Em khóc làm ta buồn lắm. Cười lên mới xinh thì Tuấn Miên mới thích. Đúng không anh ? - Cậu nở nụ cười tinh nghịch trêu trọc. Tuấn Miên chỉ im lặng.


- Anh cứ trêu em. - Nghệ Hưng đỏ mặt, cười ngại ngùng. Trên gương mặt, những giọt nước mắt chưa khô loé lên dưới ánh nắng mặt trời đẹp tựa những viên pha lê. Tuấn Miên ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tuyệt trần ấy. Hai người tiếp tục vui vẻ đi vào nhà. Đôi chỗ do đụng phải vết thương khiến Tưr Thao cau mày, người như dựa hẳn vào Nghệ Hưng nhưng ngay sau đó cậu lại xua tay tỏ ý không có gì và đi tiếp.


Không ai biết mọi hành động và cảm xúc của Tưr Thao đã được Diệc Phàm thu vào tầm mắt.


- Tại sao nụ cười ấy, ánh mắt ấy lại không dành cho tôi ? - Hắn siết chặt tay lại, kéo rèm và ngồi xuống bàn làm việc.


Không phải hắn không muốn đến thăm cậu mà hắn sợ khi nhìn thấy hắn cậu sẽ hoảng sợ. Vậy mà bây giờ, khi nhìn thấy cảnh cậu cười đùa với người khác thì hắn lại cảm thấy tức giận.


- Tại sao cơ chứ ? - Hắn tự hỏi lòng nhưng lại không có được lời đáp. Hắn gục đầu xuống bàn vì mệt mỏi.


Bên ngoài Tử Thao mở hé chút cửa và ngó vào xem hắn đang làm gì. Lúc nhìn thấy hắn gục xuống bàn mệt mỏi như thế, cậu thấy khoé mắt mình cay cay.

- Mình lại khiến người ấy mệt mỏi rồi !


Tử Thao cúi đầu trầm mặc sau đó bám tường quay trở về phòng.


- A... - Tử Thao ngồi xuống ghế nhưng cơn đau ở hạ thể lại truyền đến khiến cậu ngã xuống đất, chiếc ghế đổ lên người cậu.


Cậu cố gắng ẩn chiếc ghế ra để ngồi dậy nhưng cơ thể mệt mỏi cùng cơn đau khiến cậu không thể làm gì. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Tử Thao một lần nữa nhắm chặt mắt để lấy sức đẩy ra


- Không nằm im được à ? - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cậu bất giác rùng mình.


Lúc nãy, khi Tử Thao khép cửa phòng Diệc Phàm lại thì hắn đã nhìn thấy cậu. Ngay thời điểm đó hắn ngây ngốc nở nụ cười. Vì sao ư ? Đơn giản bởi vì hắn đã biết cậu vẫn còn quan tâm đến hắn. Hắn  đứng lên sang phòng cậu thì lại thấy tình cảnh này.


- Có gì phải gọi Nghện Hưng. - Hắn nhấc chiếc ghế đặt về vị trí cũ, định cúi xuống bế cậu về giường nhưng lại thấy cậu run rẩy sợ hãi liền thu tay lại. Không nói thêm câu gì, hắn đi ra khỏi phòng, gọi Nghệ Hưng vào giúp cậu


- Anh không sao chứ ? Thái tử không làm gì anh chứ ? - Nghệ Hưng hấp tấp chạy vào đỡ cậu lên hỏi han.


- Không có gì hết đâu. - Cậu lại nở nụ cười với Nghệ Hưng


- Anh có gì nhớ phải gọi em. Anh chưa khoẻ hẳn đâu. - Nghệ Hưng đỡ cậu lên giường, nghiêm mặt nói.


- Rồi rồi. Em cứ như ông cụ non ý.


- Anh thiệt là - Hưng nhăn nhó vì bị chê già nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường.


- Chiều nay 4h bay nên anh cần chuẩn bị gì thì ghi ra để em làm cho. Em ra ngoài một tí, anh nhớ ghi ra đấy nhé. - Nghệ Hưng lấy 1 tờ giấy và cái bút đưa cho cậu rồi mới lui xuống.


Cậu thì làm gì có cái gì cần chuẩn bị cơ chứ. Đến quần áo cũng có người lo cho rồi. Nếu có thì cậu muốn mang cả vùng đất này đi. Mọi thứ của cậu đều sẽ được chôn sâu vào nơi đây. Khi đến một đất nước mới, cậu sẽ phải coi nó như 1 kí ức đẹp.


- Haizzz - Tử Thao thở dài. Bất chợt cậu lại nghĩ đến hắn. Lúc nãy khi thấy hắn giúp, cậu vui mừng còn chẳng hết. Vậy mà lúc hắn đưa tay định đỡ cậu dậy, thân thể cậu lại có phản ứng hoảng sợ như vậy. Thật chẳng điều khiển nổi cơ thể nữa rồi.


Mệt mỏi một lần nữa kéo cậu vào giác ngủ nặng nhọc.


Cạnh.


Diệc Phàm mở cửa bước vào. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần cậu. Phải chờ đến lúc cậu ngủ hắn mới dám vào vì hắn không đủ tự tin để chứng kiến cậu run sợ hắn như thế nào.


Cứ như vậy, hắn im lặng đứng nhìn cậu ngủ....


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


4h chiều.


Nghệ Hưng đỡ cậu bước đi từng bước một, hắn và Tuấn Miên thì đi trước.


- Đến đây thôi . Em đi với người làm ở máy bay sau còn máy bay này chỉ dành cho hoàng tộc thôi. - Đến chỗ lên máy bay, Nghệ Hưng nói to để át tiếng gió tại khoảng đất mênh mông này.


Tử Thao gật đầu rồi buông tay. Cậu không đủ sức để hét nên đành gật với lắc. Tuấn Miên nói gì đó với Nghệ Hưng và đã lên máy bay trước. Còn cậu thì đang vật vã leo từng bậc cầu thang.


- Ái. - Hạ thân lại nhói lên cơn đau khiến cậu không thể bước tiếp. Nhưng vì sợ do đợi mình mà Diệc Phàm tức giận nên cậu vẫn cắn chặt môi bước thêm bước nữa.


Ngô Diệc Phàm đằng trước quay lại nhìn cậu mà cậu không hay biết. Hắn cứ nhìn chằm chằm cậu. Nhìn khuôn mặt Tử Thao tím tại vì chịu đau, mồ hôi thì ướt đẫm còn đôi môi đã bị cắn đến mọng máu, Diệc Phàm liền không kìm nén nổi nỗi đau đang một lần nữa trỗi dậy trong hắn.
Một trận gió lớn bất chợt thổi qua khiến Tử Thao dường như đứng không vững. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy chân mình không còn chạm đất.


- Nhanh lên không trễ chuyến bay. - Diệc Phàm lạnh lùng nói cho dù đôi tay đang bế cậu lại rất đỗi dịu dàng. Hắn sợ cơn gió kia sẽ đem cậu rời xa hắn. Hắn thực rất sợ điều đó.


Nhưng Tử Thao lại không biết điều đấy. Cậu lại đang mải nghĩ rằng cậu lại khiến hắn ghét cậu hơn rồi.


Chuyến bay nhanh chóng cất cánh. Tử Thao cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Hắn biết người ốm thường ngủ miên man như vậy. Và hắn cũng biết tại sao lại ngồi sát cửa sổ như thế. Đó là bởi vì cậu đang cố tránh xa hắn. Nhưng khi thấy cậu ngủ sai tư thế, Diệc Phàm liền kéo đầu Tử Thao dựa vào vai mình.


- Đến bao giờ em mới tin tưởng dựa vào tôi như lúc này.


Chuyến bay cứ thế mang hai người đến một vùng đất khác xa xôi......


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com