Chap 3
Khi ánh nắng mai đầu tiên chiếu xuống, Sakura đứng dậy mang nước biển đổ vào các hố cát, sau đó cô mang dây leo ra dóc vỏ. Cô vắt nước dây leo vào đầy hai chai nước rỗng. Đôi chân nhỏ bé của cô dón dén tới nơi Sasori đang ngủ, cô nhẹ nhàng đặt chai nước lớn hơn trên tay xuống cạnh anh, rồi như lúc đến, cô nhón chân, cẩn thận rời đi không một tiếng động. Cô thả thêm rất nhiều củi vào đám lửa khổng lồ đang cháy hừng hực. Khói củi bốc lên ngút trời, hơi nóng hầm hập tỏa ra, tuy rằng làm như vậy sẽ rất tốn nguyên liệu nhưng chỉ có thế mới giúp độ cứu hộ có thể biết nơi đây có người mà xuống cứu cả hai. Ngồi ở một góc xa xa, cô thu người lại, tay ôm đầu gối, ngửa mặt lên trời hi vọng có thể thấy một chiếc máy bay nào đó. Sự lặng im kéo dài thật lâu. Nhìn Sakura lúc này chẳng người bạn nào của cô có thể nhận ra Hổ cái, Sư tử Hà Đông mà họ vẫn luôn không dám chọc giận nữa.
Cũng chẳng để Sakura đợi lâu, Sasori vốn quen dậy sớm rất nhanh đã thức giấc. Anh nhìn chai nước bên cạnh, lông mi chớp một cái, khẽ đảo mắt về phía cô nhưng không nói gì. Cầm lên hai con dao, anh mang chúng tới chỗ mấy tảng đá trên bờ biển mài sắc lại. Mài xong anh đưa cho Sakura một con, còn anh một tay cầm dao, một tay cầm chai nước đi về phía rừng. Sakura vội vã khoác balo lên rồi cun cút theo sau.
Trên đường đi cô cắt rất nhiều dây leo, cắt xong cô không mang theo mà ném xuống đất, tính lúc quay lại sẽ gom về một thể. Sau việc hôm qua, nhận ra được khả năng của Sasori, cô thấy rất an tâm khi cùng anh vào rừng. Anh tuy vẫn giận cô, tỏ ra không quan tâm nhưng khi thấy cô dừng lại thật lâu trước một đám cỏ cây anh đều kiên nhẫn đứng lại chờ. Tuy việc này là điều đương nhiên các thành viên trong một nhóm phải làm nhưng với tính cách độc lập của Sasori thì đúng là lạ, như hôm trước, anh có thèm để mắt tới cô đâu, cô toàn phải chạy theo, mấy lần còn suýt lạc nhau. Hôm nay tuy anh còn lạnh lùng hơn nhưng rõ ràng là rất quan tâm tới cô mà. Sakura thấy rất vui. Còn gì đáng sợ hơn bị cô lập ở một nơi hoang vu, không một bóng người, xung quanh luôn rình rập nguy hiểm.
Lấy tinh thần cao nhất Sakura hăng hái tìm kiếm loại cây có ích, muốn đem nó xoa dịu sự khó chịu của Sasori với cô từ đêm qua. Cô muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với anh, có trời mới biết cô sẽ còn phải ở nơi quỷ quái này bao lâu nữa. Rất may, trời không không phụ lòng người, đi thêm một lúc cô đã thấy một nhóm cây trông như cây chè nhưng lá có màu xanh đậm hơn, chen chúc nhau mọc thành khóm lớn. Trong đầu cô thoáng hình dung ra một loại cây. Cô vội vàng chạy đến, xem kĩ khóm cây. Tay hơi run run ngắt một chiếc lá. "Có phải nó không? Có phải nó không?" Cô nhai chiếc lá, hi vọng rằng đây đúng là loại cây cô đang nghĩ, nếu đúng là nó thì quá tốt rồi, sẽ không phải lo lắng gì nữa. Nhai nhai vài cái, mắt cô mở lớn, xém chút nữa là hét phấn khích. HOÀN NGỌC!!! Đây đúng là cây Hoàn Ngọc!!!
Công dụng của loài cây này thì miễn bàn rồi, tốt đến mức được dân gian tương truyền là Thần Dược. Không những có công dụng kháng khuẩn cầm máu mà còn chữa được cảm cúm, gãy xương, và nhiều bệnh về tiêu hóa nữa. Ở trong rừng còn gì tốt hơn một loại cây có thể dùng thay thuốc xát trùng, hơn nữa lại cầm được máu. Từ khi tới đây cô luôn lo lắng, nếu chẳng may bị muỗi độc trong rừng trích, hay là thú dữ tấn công bị thương thì phải làm sao. Tất nhiên là phải xát trùng và cầm máu, nếu không vết thương mưng mủ sẽ dẫn đến sốt, ở đây không có thuốc gì, bị sốt không khác gì bị bệnh hiểm nghèo, chưa kể vết mủ không được xát trùng còn có thể dẫn tới họai tử, phải cắt đi. Loại cây có thể kháng khuẩn và loại cây có thể cầm máu rất quan trọng. Vậy mà cây Hoàn Ngọc này vừa kháng khuẩn, vừa cầm máu, vừa chữa sốt, lại còn trị gãy xương. Đúng là Thần dược. Sakura cảm động suýt khóc. Càng nghĩ càng muốn nhảy cẫng lên sung sướng.
Cô vội vội vàng vàng cắt một đống cây bỏ vào ba lô, sau đó cầm riêng một nắm lá, chạy lên dang hai tay chắn trước mặt Sasori. Cô mím môi cười rất tự hào, mặt như đang phát sáng rồi phấn khởi xòe tay ra, nâng lên đám lá như nâng bảo vật. Miệng không ngừng quảng cáo công dụng kết hợp với biểu cảm và giọng nói. Trông cô cứ như mấy người mẫu trong quảng cáo trên TV. Không, còn hơn thế, biểu cảm của mấy cô người mẫu kia làm sao mà chân thật và mãnh liệt như thế này được. Mắt cô sáng lấp lánh như thể: "Khen tôi đi. Khen tôi đi chứ." Sasori tí thì bật cười, nhưng anh kiềm nén lại, không được thỏa hiệp, cái cô siêu mẫu này đúng là khiến người ta bất ngờ nhưng anh chưa giận đủ đâu. Sasori vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh, nhìn cô không cảm xúc. Giọng nói của Sakura nhỏ dần nhỏ dần, cô nói một mình mãi cũng đâm ra ngượng, Sasori thì cứ trơ trơ như tảng đá, khúc gỗ vậy. Cuối cùng, cô mang xấu hổ ê chề giả vờ ho hai cái rồi lùi ra sau, nhường đường cho anh đi tiếp, mặt cúi xuống không thiết nhìn trời nữa. Cô không biết, sau khi đi lướt qua cô, anh đã cười, một nụ cười tươi rói khiến người ta lóa mắt. Cô không biết, không thể biết được, vì anh không để cô có cơ hội được biết. Và, cô càng không biết, cô trông dễ thương đến chết đi được. Và, đây là lời nhận xét của Sasori dành cho cô. Và, anh chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi.
Đến giữa trưa, hai người gặp một đàn heo rừng. Chúng chỉ có ba con nhưng rất hung hãn, tốc độ lại rất nhanh. Một mình Sasori quần nhau với chúng. Sakura nép vào một góc tránh đi, cô không muốn vướng chân anh. Một con thì không vấn đề nhưng ba con vây ba phía khiến anh rất chật vật, bị xướt xát không ít. Khi anh đâm bị thương một con thì một con khác húc răng nanh vào chân anh. Anh đau đớn nghiến răng, máu chảy ướt sũng chiếc quần bò. Dù bị húc anh cũng không quên đâm trả con lợn một phát trí mạng, cú đâm này là nhằm thẳng vào đầu nó, óc trắng hòa lẫn máu xịt dài ra đất, nó kêu ré lên rồi gục xuống, bốn chân run run rồi duỗi căng ra, chết tươi tại chỗ. Hai con còn lại thấy đồng loại nằm chết thẳng cẳng thì hoảng sợ bỏ chạy. Lũ lợn vừa chạy đi thì Sakura đã lao tới chỗ anh. Cô ấn anh ngồi xuống, nhanh nhẹn rạch bỏ chiếc quần để lộ ra vết thương. Mặt cô xanh mét, rõ ràng là rất hoảng sợ khi thấy cảnh con lợn húc anh vừa rồi. Răng của con lợn vừa sắc vừa dài, nó dùng toàn lực húc, đâm sâu tới tận xương. Đau đớn như vậy nhưng Sasori không kêu lên tiếng nào, anh chỉ thở nặng nề. Sakura lấy lá Hoàn Ngọc trong ba lô nhai nát, dùng nó chà sạch miệng vết thương rồi đắp bã lên. Cuối cùng cô xé tay áo của mình ra, buộc chặt lại.
Cô muốn dìu anh đi nhưng anh gạt ra. Anh cho rằng chút vết thương này chẳng đáng gì, chỉ hơn vết muỗi cắn chút thôi. Con lợn rừng khá nhỏ, chỉ nặng ba bốn mươi cân, anh xốc nó lên vai, khiêng về. Sakura không đồng ý, cô muốn cùng anh khiêng nó về. Anh lại lần nữa gạt đi. Chỉ có ba bốn mươi cân, anh đâu có yếu như đàn bà mà cần giúp. Cô không thay đổi suy nghĩ của anh được nên đành hậm hực lượn các đoạn dây leo cắt từ trước lại, bó thành bó, buộc cho gọn rồi xách về.
Ở bờ biển đúng là nắng rất gắt. Nắng khiến cho làn da trắng sữa mịn màng của cô bỏng rát. Vì là mùa hè nên Sakura chỉ mặc áo phông và quần soóc ngắn. Lúc còn trên tàu thì trang phục này khiến cô thấy vừa thoải mái vừa dễ chịu, nhưng bây giờ đúng là ngược lại. Cô lau mồ hôi trên trán, nắng tuy gắt nhưng hơi nước từ biển phả vào cũng giúp xoa dịu phần nào cái oi bức. Sasori quẳng con heo rừng xuống, bảo cô xử lí nó còn anh vào rừng nhặt thêm củi. Trước khi làm thịt heo, cô xem qua chỗ thịt trăn. Cô thấy chúng hầu như đã khô hết nên gom lại những miếng thịt đạt tiêu chuẩn để đỡ mất diện tích. Xong xuôi cô xem tấm da trăn. Da đã khô queo. Cô đem da nhúng xuống biển, một đầu lấy đá chèn lên để nó không bị trôi mất. Phủi phủi tay, Sakura hài lòng mỉm cười. Ngày mai sẽ có chăn đắp và gối để nằm.
Khi Sasori quay trở lại, hai tay anh xách hai bó củi lớn, trên lưng cũng buộc một bó to. Sakura đã làm xong thịt heo cô đang ngồi nhóm một đống lửa nhỏ cách đống lửa lớn dùng để phát tín hiệu một khoảng không quá xa. Cái chai bia rỗng bằng thủy tinh được cô cắt mất một nửa trên, chỉ giữ lại một nửa dưới, bên trong đang đun nấu thứ gì đó. Anh tò mò lại gần xem. Là lá cây. Thấy anh, cô ngẩng đầu lên giải thích:
-Em đang nấu lá Hoàn Ngọc. Uống nó vào sẽ tiêu độc khử trùng bên trong cho anh. Hơn nữa, lá này còn có tác dụng giúp liền xương nữa. Vết thương ở chân anh nhìn bên ngoài thì không rõ nhưng bị đâm sâu như vậy có khi đã bị nứt xương rồi. Nước biển mặn chát, em nghĩ anh không thể uống được nên vắt nước dây leo ra nấu với Hoàn Ngọc.
Sasori không nói gì, nhưng mắt anh khẽ ánh lên một tia sáng lạ, chỉ lướt qua rồi ngay lập tức bị thay bằng vẻ lạnh lẽo thường ngày. Trong lòng anh thầm khen cô chu đáo nhưng vẫn không quên sự việc diễn ra ngày hôm qua. Phải rồi, anh nhỏ nhen đấy, thù giai đấy. Ai chọc vào anh thì thê thảm khỏi nói, may cho cô là ở nơi này anh cũng cần sự trợ giúp của cô chứ nếu là ở thành phố thì anh xử cô lâu rồi. Nấu xong canh Hoàn Ngọc, cô lấy áo lót tay rồi bắc cái chai xuống. Vì canh còn rất nóng nên cô chưa đưa cho Sasori uống. Cô chuyển sang nướng thịt. Anh nhìn cô, thấy thịt là lại nhớ cái chuyện uất ức kia, đúng là giận sôi gan, anh liếc xéo cô, không nhịn được mở miệng nói kháy một câu:
-Thịt này tôi ăn không vấn đề gì chứ?
Sakura tí thì sặc nước bọt. Mặt đỏ bừng:
-Ăn được. Ăn được.
Cô thầm rủa trong lòng: Người gì mà thù giai thế. Ngồi không một lúc cũng chán nên anh lại xấu tính kiếm chuyện:
-Này cô. Cô kiến thức sâu rộng. Sau này cái gì ăn được, cái gì không ăn được nhờ cô nói sớm một chút, đừng để tôi phải làm quần quật rồi lại thành công Dã Tràng. – Anh cố tình nhấn mạnh một vài chữ.
-Tất...tất nhiên.
Sakura lấy tay lau mồ hôi lạnh. Người gì mà xấu xa thế, biết cô lương thiện lại cứ thích đá xoáy vào nỗi day dứt của cô. Anh có biết là cô rất hối hận không? Có biết là lương tâm cô rất cắn dứt không??? Nếu không thì việc gì cô phải quan tâm săn sóc anh thế này.
Thịt chín, tỏa ra mùi thơm nức mũi, khiến cho ngay cả một người đã ăn no từ hôm qua như Sakura còn thấy đói meo chứ chẳng nói chi đến kẻ đã chịu đói ba ngày như Sasori. Anh nhìn chăm chăm vào miếng thịt như bị thôi miên và quên luôn nỗi bực tức với Sakura. Cô rất thông cảm, lấy dao cắt ra phần thịt chín trước đưa cho anh. Dù muốn ăn lắm rồi nhưng Sasori vẫn cao ngạo, tỏ ra như thể mình còn bình tĩnh lắm, từ tốn lấy chiếc xiên được vót từ cành cây ra xiên miếng thịt cô đưa sang. Trước khi ăn còn liếc cô với ánh mắt như thể đây là việc cô đương nhiên phải làm. Sau đó lại tự đắc cắn từng miếng một ra vẻ ta đây là ông chủ. Cái kiểu trẻ con này làm Sakura thấy buốn cười kinh khủng nhưng không dám cười, đành run run đôi môi nén xuống.
Cứ có chỗ thịt chín nào là cô lại cắt ra cho anh ngay. Anh vui vẻ ăn hết. Mặt còn tỏ ra hống hách như thể mình là ông chủ thật. Cô không phá tâm trạng của anh chỉ đều đều lật thịt, cắt thịt. Sau khi Sasori ăn no, uống hết chỗ canh Hoàn Ngọc và lăn ra nằm sưởi nắng, cô mới bắt đầu bữa trưa của mình. Ăn xong cô mới chợt nhận ra toàn thân mình nhớp nháp mồ hôi rất khó chịu. Cô nhìn sang Sasori, anh đang ngủ, có vẻ ngủ rất say. Hít sâu một hơi, Sakura quyết định đi tắm.
Cô nhẹ nhàng bước chân ra biển, cố gắng không để tiếng chân làm Sasori tỉnh dậy. Cô cởi áo ra, tấm lưng trần trắng nõn cùng lớp mồ hôi trong suốt bị bao phủ bởi nắng vàng phát ra bóng nước lấp lánh. Đường cong của chiếc eo thon thả hoàn toàn bại lộ. Đôi tay mảnh mai lại lần xuống cởi bỏ chiếc quần. Cặp mông căng tròn mềm mại cũng lộ ra. Quần áo được cô vắt vào tảng đá nhỏ bên cạnh. Cô khẽ vuốt ve ngực mình, một hành động rất quyến rũ. Cô hoàn toàn không biết toàn bộ quá trình đã bị Sasori thấy hết. Thực ra anh không ngủ, anh chỉ nhắm mắt nằm yên mà thôi. Khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như đang vụng trộm làm gì của cô anh tò mò ngồi dậy xem. Không ngờ lại được thấy một cảnh nóng bỏng mắt. Anh mở to mắt, nhìn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên. Nhìn không chớp mắt và hoàn toàn không có ý định quay mặt đi. Sakura eo nhỏ chân thon, khúc nào ra khúc đấy, da dẻ lại trắng mịn như sữa tươi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy dãi rồi. Sasori tán thưởng: Đẹp. Quá đẹp. Đúng là siêu mẫu.
Đến cả khi cô đã ngâm mình trong làn nước mát lạnh anh vẫn nhìn chằm chằm cô không rời. Nếu Sakura biết mình đang bị nhìn trộm chắc chắn cô sẽ đập cho anh sống không bằng chết. Biệt danh Sư tử Hà Đông không phải nói cho vui miệng. Cô mà bộc phát thì có trời mới cứu được anh. Sau một lúc, có vẻ Sasori cũng thấy hành động của mình không được quân tử gì cho lắm nên rất nhanh nằm xuống, giả vờ ngủ tiếp.
Đầu anh lộn xộn như đống bòng bong. Anh không phải dâm tặc, không thích nhìn trộm con gái nhà lành, hôm nay không biết bị sao mà lại làm một việc mình luôn khinh bỉ như thế. Đã vậy lại còn thấy kích thích. Sasori bắt đầu văng tục trong đầu. Cái ngày khỉ gì thế này???
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn vì lâu lắm mới có chap mới.
Thật sự thì chap này mình viết tay xong nhưng mãi mà không chịu đánh máy nên mới bị kéo ra lâu ngày thế này. :D
Thấy tội lỗi quá nên hôm nay quyết định dành buổi sáng ra ngồi gõ gõ gõ gõ. :D
Đọc comt của các bạn mình thấy rất vui, chap này tình cảm của hai nhân vật lại tiến triển thêm rồi đó. Quan tâm chăm sóc cho nhau, chỉ có điều chưa nhận thức được rõ ràng thôi. Nhưng như vậy cũng đã đủ để làm tiền đề cho sự yêu đương rồi. ^^
Thật sự là mình rất ngại khi tả cảnh khỏa thân của Sakura đó, vậy nên không viết nên hồn được, chỉ có vài dòng ngắn ngủi qua loa mà thôi ^^ Ha ha, hi vọng các bạn không ghét Sasori khi anh ta làm việc xấu xa là nhìn lén. Ha ha. Mình không muốn Sasori bị hiểu lầm là háo sác nên mới phải giải thích một tí ở đoạn cuối đó. Anh không háo sắc đâu nhé, chỉ là Sakura quá đặc biệt thôi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com