Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3


Sehun đang ngủ bị ChanYeol đánh thức nên có chút hậm hực, ngước nhìn cổng bệnh viện Sehun ngán ngẫm lắc đầu một cái. Dạo này lịch trình bận rộn, EXO-K và EXO-M vẫn còn quảng bá riêng biệt nên thời gian này ngoài bận bịu với lịch trình Sehun còn phải chăm chỉ ngồi máy bay sang Trung Quốc thăm LuHan.

Ngủ không đủ giấc vậy mà vừa chợp mắt được hai tiếng đã bị ChanYeol kéo đến bệnh viện thăm JoonMyeon. Mối quan hệ cả hai cũng không tốt lắm nên cậu nhất định không đi nhưng ChanYeol lại bắt cậu đi.

Dù cả hai người không thân thiết nhưng trong mắt các fan thì EXO chính là một gia đình, bây giờ có người bị thương vậy mà thành viên khác lại ở nhà ngủ không đến thăm thì không phải phép.

_Sehunnie đừng nói anh không cảnh cáo em, anh JoonMyeon đang bị bệnh nên em đừng có mà gây sự, đi thăm người bệnh thì làm ơn thể hiện thành ý một chút.

ChanYeol lườm Sehun một cái, cậu nhún vai gật đầu, dù gì cậu cũng là người nổi tiếng nên không nhất thiết phải dạy cậu cách ứng xử, chỉ là cậu với JoonMyeon hơi xung khắc nên mỗi khi ở gần thì hẳn là sẽ cãi nhau.

_Em có thể hứa nếu anh ấy không gây chuyện với em.

Trong mắt mọi người thì JoonMyeon chính là leader tốt nhưng trong mắt Sehun thì anh chính là con người phiền phức, cái gì cũng muốn quản. Cho xin đi, cậu đã mất 12 năm mới có thể rời khỏi ghế nhà trường vậy thì tại sao bây giờ cậu còn phải chịu sự quản thúc của JoonMyeon. Hơn nữa cậu mãi không quên chuyện nhờ anh mà cậu và LuHan phải chia hai phương trời như hiện tại.

_Chúng ta có nên gõ cửa trước không? Lỡ anh JoonMyeon đang thay đồ.

JongIn thân trọng quay ra sau hỏi, trong khi Sehun thì lại phá lên cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của người bạn cùng tuổi.

_Dù gì cũng là con trai sợ gì chứ, hơn nữa bây giờ anh ấy đâu thể nói "mời vào" nên gõ hay không cũng vậy thôi.

_Sehun, em nên cẩn trọng lời nói của mình đi.

Một tiếng quát vang lên khiến mọi người giật mình, quay lại thì thấy BaekHyun đang cùng MinSeok đi đến. ChanYeol cảm thấy áy náy với lời nói của Sehun nên liền tiến đến bên BaekHyun.

_Xin lỗi, Sehunnie mới ngủ dậy nên có chút khó chịu chứ không có ý gì đâu?

BaekHyun tức giận nhìn Sehun sau đó bước qua cậu rồi đi vào phòng giống như không có ý định mời cậu vào nhưng MinSeok đã giơ tay giữ cửa sau đó gật đầu một cái, ChanYeol hiểu ý nên kéo Sehun và JongIn vào trong.

Nghe tiếng cửa mở, YiFan và JoonMyeon cùng ngẩn lên nhìn, cả cơ thể JoonMyeon gần như trở nên đông cứng khi nhìn thấy Sehun bước vào. Đôi môi nhợt nhạt muốn lần nữa gọi tên cậu nhưng không hiểu sao sống mũi lại cảm thấy cay cay, anh vội vàng hít sâu một chút để lấy bình tĩnh sau đó mỉm cười chào mọi người.

Lần đầu tiên thấy JoonMyeon trầm lặng như vậy, ChanYeol có chút không quen nên phải qua một lúc lâu mới có thể lúng túng chào anh sau đó thì Sehun và JongIn cũng cúi đầu chào anh.

Đôi mắt JoonMyeon vẫn theo thói quen dõi theo hình ảnh của Sehun trong khi cậu đang nhìn quanh quất mọi thứ trong phòng giống như có vẻ đang rất chán ghét nơi này. Đến khi cậu quay lại thì thấy JoonMyeon đang nhìn mình, tuy anh đã vội vàng cúi đầu lẫn trốn ánh mắt cậu nhưng trong một giây cậu thật sự nhìn ra ánh mắt JoonMyeon nhìn mình rất kì lạ, giống như đang muốn nói gì với cậu.

"Mạnh mẽ lên Kim JoonMyeon, vì ngoài chấp nhận thì mày không thể làm được gì khác."

Bác sĩ nói thời gian này JoonMyeon cần nghỉ ngơi nhiều nên chỉ BaekHyun ở lại chăm sóc anh còn mọi người thì chỉ đến hỏi thăm an ủi anh rồi ra về.

_Không ngờ anh lại có mặt ở đây, chẳng phải ngày mai anh cùng EXO-M có buổi fansign bên Trung Quốc sao?

JongIn mỉm cười chạy đến choàng vai YiFan khi họ đi xuống gửi xe.

_Nghe nói JoonMyeon không thể nói chuyện được nữa nên anh muốn đến xem em ấy thế nào. Giờ anh phải ra sân bay rồi, tạm biệt mấy đứa.

YiFan mỉm cười và vẫy tay chào sau đó leo lên xe chạy đi mất, để lại ba con người ngơ ngác nhìn theo xe.

_Bị từ chối thẳng thừng như vậy mà anh ấy vẫn muốn theo đuổi Kim JoonMyeon sao?

Sehun tròn mắt kinh ngạc hỏi, JongIn thì lắc đầu không hiểu nổi trong khi ChanYeol thì thở dài một cái não nề.

_Bây giờ anh ta chẳng khác nào người bình thường hơn nữa còn bị câm, vậy mà anh YiFan cũng không bỏ cuộc đúng là chung tình.

_Sehun, em có thể thôi đừng lặp đi lặp lại chuyện anh JoonMyeon bị câm không?

ChanYeol giận dữ quát Sehun, anh biết giữa cậu và JoonMyeon có mâu thuẫn nhưng mỗi khi nghe cậu nói như vậy anh vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Có lẽ Sehun được các anh nuông chiều quá rồi, để rồi hiện tại chẳng xem ai ra gì.

.

.

.

Sau khi trở về ký túc xá thì các thành viên được quản lí thông báo là nhóm sẽ quay một chương trình thực tế "EXO showtime" nên các thành viên EXO-M rất nhanh sẽ bay qua Hàn Quốc. Chuyện này khiến ai cũng thấy vui mừng và người vui nhất phải kể đến chính là Sehun.

_Luhan nói là EXO-M hai ngày nữa sẽ về.

JongDae nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Sehun là biết ngay chuyện gì. KyungSoo và MinSeok thở dài nhìn Sehun.

_Em nhớ là làm gì cũng nên đặt lợi ích nhóm lên trên hết, công ty để em và anh LuHan qua lại nhưng vẫn phải trong vòng bí mật.

KyungSoo cằn nhằn Sehun, cậu mỉm cười bật ngón cái để anh yên tâm sau đó thì lại tiếp tục hí hoáy nhắn tin cho Luhan

_Thật ra thần tượng cũng là người, sau khi JoonMyeonnie bị tai nạn anh mới thấy cuộc sống này thật sự không ai lường trước được điều gì. Nếu anh là JoonMyeonnie thì anh chắc chắn sẽ không thể cười được như em ấy.

MinSeok thả mình xuống ghế, nhớ lại hình ảnh kích động của JoonMyeon sau khi tỉnh dậy, vậy mà chỉ sau một giấc ngủ thì đã có thể học cách tiếp nhận tất cả. Đúng là ngày xưa SM đã không sai lầm khi chọn JoonMyeon làm leader EXO.

_Sắp phải quay EXO showtime rồi, không biết đến lúc đó anh JoonMyeon sẽ ra sao?

Câu nói của JongIn khiến mọi người đều rơi vào trầm mặc, Sehun cũng bất giác nhớ đến ánh mắt JoonMyeon nhìn mình trong bệnh viện, nó khiến cậu dường như cảm thấy mình đã làm điều gì đó thật có lỗi với anh.

.

.

.

Hằng ngày BaekHyun đều ở cạnh chăm sóc anh, miệng luôn cười nói tíu ta tíu tít nhưng anh lại nhận ra trong mắt cậu có điều gì đó đang muốn che giấu.

Có lẽ là về việc anh mất đi giọng nói, hẳn là SM đã có buổi họp riêng với EXO mà không có anh, họ chắc chắn đã bàn về vấn đề làm sao để tách anh ra khỏi nhóm mà không ảnh hưởng đến hình ảnh của EXO. Nhưng anh không trách họ, vì sẽ chẳng ai lại muốn giữ một ca sĩ bị câm.

_Anh nghĩ gì mà thờ ơ vậy?

BaekHyun lo lắng hỏi trong khi thấy JoonMyeon liên tục thở dài, anh cúi đầu bấm vài chữ vào điện thoại sau đó đưa cho cậu.

[Hãy nói cho anh biết sự thật, SM định giải quyết chuyện này thế nào?]

BaekHyun nhìn anh, đúng là cậu không thể giấu anh được. JoonMyeon nói đúng, SM định sẽ chấm dứt hợp đồng với anh trước khi quay EXO showtime để không ảnh hưởng đến hình ảnh nhóm.

_Anh à!!!

[Sao lại buồn, anh là người đàn ông vui tính nhất Đại Hàn Dân Quốc nên dù không nói được thì anh vẫn sẽ đi diễn kịch câm. Em thấy có thú vị không?]

Miệng thì bật cười vì những dòng chữ của JoonMyeon nhưng nước mắt lại bỗng nhiên rơi xuống, cậu chồm người đến ôm anh thật chặt. Anh làm thực tập sinh bảy năm mới được debut vậy mà chỉ vì một tai nạn đã cướp đi hết mọi thứ của anh, chuyện này quả thật rất tàn nhẫn.

_Anh chỉ là đồ ngốc thôi, thật ra anh kể chuyện hài chẳng vui chút nào.

BaekHyun bĩu môi chỉ trích JoonMyeon trong khi vòng tay lại càng siết chặt hơn, cả hai cùng cười nhưng nước mắt lại rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com