Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Choices

"Minji, tớ bệnh rồi.."

Đó là dòng tin nhắn mà ba tiếng trước Minji đã nhận được từ cô bạn thân của mình. Một câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ cho thắc mắc dài ngoằng của Minji rằng, "Chiều giờ cậu ở đâu đấy? Đi khắp công ty rồi mà chả thấy cậu đâu cả. Và tối nay có định làm chút gì đó như đã hẹn không?".

Thật lòng thì Minji cũng chả ngạc nhiên gì khi Bora đổ bệnh, Minji sớm biết sẽ có ngày hôm nay và thậm chí còn mong nó đến sớm hơn một chút. Nói thế không phải vì Minji chả lo lắng gì cho nàng mà là vì Bora quá cứng đầu, chỉ khi nào hậu quả mò đến nút rồi thì nàng mới may ra chịu nhìn nhận lại mọi chuyện.

Kể từ khi từ Boston về, Bora dần dần hình thành một thói quen rất xấu, đấy là ngủ trễ và thi thoảng lại bỏ bữa. Minji đã phải cằn nhằn mãi, nói đi nói lại việc nàng đã ốm hơn như thế nào và sắc mặt trông chả ra làm sao thì Bora mới chịu ăn uống đúng bữa hơn. Nhưng về vấn đề ngủ ngáy thì nàng vẫn thế. Và giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng chịu không được mà đổ bệnh.

Thong dong kéo xe đẩy đi khắp siêu thị, Minji lên danh sách mua ít nguyên liệu để nấu một bát cháo, vài ba hộp sữa, một vĩ thuốc phòng khi nhà Bora đã hết sạch, và cũng sẵn tiện với thêm lon bia để ăn mừng. Siêu thị cũng chỉ cách nhà Bora khoảng mười phút đi xe, nhưng mãi đến bầu trời đã nghiêng mình chạng vạng thì Minji mới về đến nhà nàng.

Và vì thế nên Minji được nhận ngay một lời chất vấn, với chất giọng khàn đặc vì bệnh, chỉ vừa khi mới mở cửa bước vào.

"Sao cậu lâu thế?"- một bóng hình nằm vật vờ trên sô pha lên tiếng.

"Sao cậu lại nằm ở đây?"- Minji không trả lời mà ngay lập tức hỏi vặn lại Bora với cái nhăn mày. Thầm cảnh cáo rằng, nếu nàng không thể đưa ra được một lý do đủ thuyết phục thì đừng hòng mong được yên ổn trong cơn bệnh tật này.

"Tớ mới ra đây nằm được một lúc thôi. Khách đến thăm, dù gì thì chủ nhà cũng phải tiếp đón đàng hoàng cho phải phép chứ"

Nhìn bộ dạng của cậu xem, có chỗ nào gọi là đàng hoàng à? Minji thầm nghĩ. Nhưng cũng chỉ đành chuyển lời cằn nhằn đấy thành tiếng thở dài. Dù sao thì nhìn Bora đang thảm như thế nên cô cũng chả muốn bắt bẻ nàng làm gì. Việc nên làm nhất lúc này là cho Bora ăn no và uống thuốc đã.

"Để tớ thay cho cậu bình hoa mới"- vừa nói Minji vừa tiến đến bàn bếp, thuận tay ném những đóa Oải hương đã héo vào sọt rác và cắm vào những nhành hoa mới. Minji không biết Bora học đâu cái thói để hoa héo khô mới bắt đầu thay bình mới, cô cũng không biết vì sao Bora tự dưng lại thích Oải hương đến thế. Mỗi tuần đều là Oải hương, nhiều đến nỗi, cái mùi thơm dịu dàng đặc trưng ấy dần trở thành một điểm nhấn thân thuộc mỗi khi Minji nhớ đến cô bạn thân của mình. Cũng vì thế, nên khi vô tình thấy được chậu Oải hương thật xinh được bày ở ngoài một tiệm hoa nhỏ, Minji đã ghé vào vì cô nghĩ sức sống của Oải hương sẽ giúp tinh thần nàng phấn chấn hơn một tí.

Từ khi từ Boston về, nàng như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy. Nàng lao đầu vào công việc nhiều hơn, bắt đầu mua những chai rượu mà đó giờ Minji chưa từng thấy nàng uống, dáng vẻ năng động dần dần nhạt nhòa đi và thi thoảng nàng còn ngồi thẫn thờ nghĩ về một điều gì đó. Nàng đã phớt lờ Minji khi cô thắc mắc, nhưng Minji nghĩ cô có thể lờ mờ đoán ra được lý do. Tấm hình hôm đấy Minji thấy trong ví của Bora là một cô gái trẻ, mặc tạp dề, tay cầm chai rượu vang và đang rót ra ly đầy những giọt sóng sánh. Có lẽ Minji sẽ không bận tâm quá nhiều nếu cô không vô tình thấy được dòng chữ trên tấm hình đó.

My dream.

"Tớ có thể hỏi cậu một câu không?"- Minji lên tiếng khi Bora đã yên vị trên chiếc giường của nàng. Dáng vẻ mệt mỏi vẫn còn nhưng trông nàng có vẻ đã tỉnh táo hơn sau bát cháo nóng cùng viên thuốc mà Minji đã cất công chuẩn bị.

Bora tựa lưng vào thành giường, nhẹ gật đầu với Minji.

"Cậu- ở Boston đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"-

Và Bora im lặng. Minji nghĩ cô đã nhìn được vẻ sững sờ thông qua đôi mắt đang lay động của nàng.

A. Lại là dáng vẻ đấy. Đôi mắt long lanh, gương mặt suy tư cúi gằm cùng với đôi bàn tay khẽ nắm lấy tấm ga giường. Cái dáng vẻ vừa khổ sở vừa trốn tránh mà Minji đã thấy qua biết bao nhiêu lần rồi. Và lần này Minji không định để nàng trốn chạy thêm một lần nào nữa. Nhưng Minji không muốn hối thúc Bora, vì thế nên Minji đợi. Đợi nàng loay hoay một lúc với những suy tư còn dang dở, đợi nàng loay hoay một lúc với những kí ức còn đong đầy và đợi nàng loay hoay một lúc với trái tim còn bồi hồi nơi lồng ngực.

"M-Minji, cậu...có tin rằng, tình yêu có rất nhiều dáng hình không?"-

Nhưng có vẻ, mọi thứ diễn ra tốt hơn nhiều so với những gì Minji đã dự liệu. Bora đã không cười lòa xòa đánh trống lãng như mọi khi.

"Tớ có!"-

Và chỉ thế thôi, giống như là nàng đã tìm  được câu trả lời mà nàng mong mỏi bấy lâu nay, Bora không còn gắng gượng nữa, nàng để xuống những lo toan sợ sệt rồi bật khóc như một đứa trẻ.

Giữa những cơn nức nở của bản thân, Bora tìm thấy một bờ vai sẵn sàng để nàng dựa dẫm và tìm thấy một vòng tay nhẹ nhàng vỗ về những đau thương đang không ngừng tuôn rơi nơi nàng. Và thế là Bora biết, nàng có thể mặc sức để bản thân vỡ vụn mà không cần phải lo sợ điều gì.

Mãi cho đến khi ánh trăng đã mon men tiến gần đến khung của sổ, len lỏi vào căn phòng thì tiếng nức nở của nàng mới nhỏ dần đi, và thay vào đó là âm thanh tíc tắc của chiếc đồng hồ treo trên giá. Minji để Bora tựa lại vào thành giường, còn bản thân thì nhanh chóng xuống bếp tìm gì đó cho nàng uống.

Và đến khi Minji quay trở lại với ly sữa nóng trên tay, Bora cũng đã mân mê tấm hình ấy tự bao giờ.

Minji thúc giục lấy bạn mình, cố ép nàng uống được nửa ly để cơ thể đừng mệt mỏi quá nhiều. Qua những lời bộc bạch đứt quãng trong tiếng nấc của Bora, Minji chỉ có thể biết cô gái ấy là người mà Bora yêu. Cũng đã lâu lắm rồi, Minji mới lại được nghe cô bạn thân của mình thú nhận yêu một người. Nhưng Minji vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến những tổn thương nơi nàng trong suốt một năm qua vẫn chưa hề vơi bớt. Vài ba tiếng trước, khi mới đến đây, Minji đã nghĩ cô phải moi ra cho bằng được từng ngóc ngách của vấn đề. Nhưng khi thấy nàng đau lòng đến thế, Minji cũng không còn muốn cố chấp với ý định ban đầu nữa.

Cô gái ấy là giấc mơ của Bora, là người mà nàng luôn hằng mong nhớ. Biết đến như vậy là đủ rồi.

Lấy tay bật nắp lon bia vừa lấy ra khỏi tủ lạnh: "Để tớ báo cho cậu một tin vui". Và uống một hớp trước đôi lông mày nhướn lên vì tò mò của người đối diện. Sau đấy lại vội bỏ xuống vì chợt nhớ ra chuyện gì đấy.

"À không! Là hai mới đúng"- Minji vừa chỉnh lại câu nói của mình vừa xuýt xoa vì sự mát lạnh mà lon bia mang lại.

"Cậu còn nhớ ước mơ của chúng ta chứ?"- Minji đặt lon bia qua một bên, đôi mắt dịu dàng nhìn Bora, thầm gợi lên trong nàng về một chút của quá khứ tươi đẹp.

"Tất nhiên là nhớ rồi"- Bora đáp lại ánh mắt ấy bằng một nụ cười khi hình ảnh của 8 năm về trước chợt ùa về trong tâm trí của nàng.

Khi đấy cả hai mới chỉ là những đứa trẻ 18 tuổi, không có gì trong tay, chỉ đến với Seoul này bằng sự tò mò, ước mơ và nhiệt huyết nồng cháy của tuổi trẻ. Cả hai đã đăng kí cùng một trường, học cũng một ngành, rồi cũng đủ duyên để ở cùng một lớp. Và sau này là nộp hồ sợ vào cùng một công ty, với lời cá cược bông đùa rằng, tớ sẽ vượt mặt cậu.

"Chúc mừng nhé! Tớ nghĩ cuộc cá cược đấy cậu đã thắng rồi"- nói rồi Minji lại phì cười vì vẻ mặt ngơ ngát của Bora.

"Thật á?"- và sau một hồi lâu nghe Minji cười nắc nẻ thì nàng cũng đã chịu hoàn hồn.

"Vâng!! Thông tin mật đấy, chưa ai biết đâu. Trưởng phòng mới chỉ nói cho tớ biết lúc trưa thôi"- và đấy cũng là lý do Minji đi kiếm nàng suốt cả buổi chiều chỉ để nhận lại được tin nhắn là nàng đã đổ bệnh. Công ty trong suốt cả tháng trời qua đã không ngừng bàn tán về người sẽ thay thế chức vụ trưởng phòng sau khi ông ấy chuyển công tác. Hẳn nhiên là một nhân viên tận tụy như nàng luôn được nhắc đến trong những cuộc tán ngẫu vô bổ của đồng nghiệp,, để làm bàn cân so sánh thực lực. Bora cũng đã quá chán ngấy với những lời bép xép xung quanh, nên nàng cũng chẳng bận tâm mấy đến sự kiện lần này. Nhưng có vẻ đã đến lúc để đưa ra kết quả, và ngạc nhiên là sao, đó lại là kết quả vượt xa khỏi mong đợi của nàng. Vì đương nhiên rồi, nàng vốn dĩ có đợi cái gì đâu.

Cứ làm quần quật như một cái máy thì thời gian đâu ra để ngồi đấy mà đợi với chờ.

"Còn tin thứ hai là mai tớ sẽ đề đơn xin thôi việc rồi đi học làm bánh"- và thế là Minji lại một lần nữa phì cười trước gương mặt đang căng ra hết cỡ vì ngạc nhiên của nàng.

"S-sao thế? S-sao tự nhiên cậu lại..?"- Bora lên tiếng hỏi, lắp ba lắp bắp vì sự ngỡ ngàng vẫn còn đó. Bora ngạc nhiên không phải chỉ vì quyết định có phần đột ngột đó, mà còn là vì từ miệng Minji, mọi thứ cứ nhẹ tựa lông hồng vậy. Như thể cô chỉ vừa mới thông báo cho nàng về một sự kiện thời tiết sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. "Chiều nay có mưa, cậu nhớ mang theo dù nhé!". Ấy là một thứ hiển nhiên sẽ xảy ra và tất cả những gì mà nàng cần phải làm, là chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó.

"Tớ cũng đã phải đắn đo suốt cả tuần rồi đấy!"-

Một tuần. Chỉ đúng một tuần để đưa ra quyết định thôi việc ở một công ty lớn để theo đuổi một công việc khác đầy rủi ro hơn. Nhiều khi Bora cũng không biết tại sao Minji lại quyết định mọi thứ vội vàng đến thế, và nàng cũng không rõ là Minji đã cân nhắc đến mọi kết quả không may có thể sẽ xảy ra hay chưa.

"Tớ chỉ muốn hỏi.., sao cậu lại may rủi thế?"-

Trong một khoảnh khắc, Bora đã nhìn thấy tiếng thở dài của Minji. Có vẻ như Minji cũng biết quyết định này táo bạo, và rằng thất bại là một điều hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng sau đấy cậu ấy lại mỉm cười, như thể cậu ấy đã sẵn sàng để trả giá cho lựa chọn của chính mình.

"Thì vốn dĩ cuộc sống này là một bài thi về sự đánh đổi mà. Luôn có những câu hỏi hết mức trớ trêu và cậu chính là người cầm bút, cậu có thể chọn bất cứ đáp án nào mà cậu nghĩ là đúng. Chỉ khác là, đáp án cho mỗi câu không chỉ dừng lại ở con số bốn và mỗi câu trả lời đều theo kèm theo cái giá của nó"-

"..."

"Sẽ không có đáp án nào chứa đựng tất cả những gì mà chúng ta muốn có ở cuộc đời này, cậu chỉ có thể chọn một thứ mà cậu muốn giữ lại nhất. Và trong chính khoảnh khắc đó, sự đánh đổi bắt đầu. Nói một cách khác, thì chúng ta chỉ đang chọn cái giá mà mình phải trả"

Bora im lặng một chút. Nàng hiểu Minji muốn nói gì với nàng. Đây không chỉ đơn giản là một câu tán ngẫu về cuộc đời của cậu ấy. Nhưng có một số thứ nàng vẫn không hiểu nổi.

"Nhưng làm sao...giữa hàng vạn những câu trả lời, cậu lại có thể nhanh chóng tìm ra cái mình muốn vậy?"- và nàng đem thắc mắc trong lòng nói ra.

"Chà!! Tớ chỉ luôn chọn một đáp án duy nhất thôi. Tớ chọn chính mình"- nói đoạn, Minji mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay lại đang bất giác siết chặt ga giường của nàng, để vào đấy ly sữa vẫn còn một nửa và giờ đã nguội. Rồi cầm lon bia lên, cụng nhẹ với chiếc ly đang nằm bất động trên tay nàng và nốc sạch.

"Hy vọng cậu sẽ có đủ can đảm để chọn điều mà cậu muốn"

Đó là câu cuối cùng Minji nói với Bora trước khi chúc nàng ngủ ngon và quay trở về nhà.

Để lại ly sữa đã cạn lên đầu giường. Bora lại mân mê tấm hình nàng đang cầm trên tay. Với đôi mắt long lanh và đầy nhiệt huyết như những năm 18 tuổi, Minji bảo cậu ấy đã có ước mơ khác và cậu ấy muốn được theo đuổi ước mơ đó. Còn nàng giờ đã đạt được điều mà nàng nghĩ là nàng mong muốn nhất, nhưng sao bản thân lại cảm thấy trống rỗng như thế này.

Và rồi Bora chợt hiểu cái giá mà nàng đã chọn. Nàng đã chọn nỗi sợ và cái giá của nó là những tháng ngày vô nghĩa cứ thế trôi qua.

Nếu bây giờ nàng muốn tìm lại Siyeon, thôi việc sẽ là điều đầu tiên mà nàng cần phải làm. Từ bỏ một công việc ổn định, từ bỏ một tương lai có thể nắm chắc được, từ bỏ một cuộc sống vốn dĩ đã quen thuộc để đổi lấy một giấc mơ mơ hồ, vô định. Nhưng giấc mơ này lại quá đỗi tốt đẹp, khiến nàng muốn dấn thân mà đồng thời cũng khiến nàng sợ.

Lại là một đêm trong rất nhiều những đêm khác, một mình trong đêm tối mịch mù, cùng ánh trăng nhớ về những tháng ngày tươi đẹp, mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe.

Và rồi Bora tự hỏi, có bao giờ trong cõi đời vô thường tạm bợ này, nàng đã một lần chọn được đáp án đúng hay chưa.
--

Vài ngày sau hôm Bora đổ bệnh, Minji đến công ty để đề đơn thôi việc. Bước về đến văn phòng, tạm biệt những người đồng nghiệp cũ và xếp lại đồ đạc để mang đi. Rồi chợt nhớ ra đã mấy hôm rồi Bora vẫn chưa đi làm, nàng lấy lý do là vẫn còn bệnh, trong khi hôm qua còn rủ Minji đến để khoe khoang về bộ phim dài tập mà nàng vừa cày xong. Với một người tham công tiếc việc như Bora thì đây dường như là một điều không thể tin được. Và Minji cũng không biết Bora đang nghĩ gì, nhưng đã lâu lắm rồi Minji mới thấy cô bạn của mình nói cười vui vẻ đến vậy. Có vẻ như cuối cùng những gì Minji đã nói cũng tác động một phần nào đó đến nàng.

Trong lúc đang mải mê lau bàn để hoàn thành công đoạn cuối cùng của việc dọn dẹp thì chuông điện thoại trong túi quần Minji rung lên vài giây. Là tin nhắn của Bora.

"Nếu tớ không thể cứu vãn được tình hình với Siyeon thì sao nhỉ?"

"Thì trở về đây. Bán bánh phụ tớ?"

"À há! Nói rồi đấy nhé! Thất bại là tớ quay về ăn bám cậu"

Thế là Minji phì cười, lắc đầu với sự trẻ con, đáng yêu của bạn mình.

Lướt tờ khăn giấy một lần cuối trên mặt bàn đã bóng bẩy. Minji một thoáng lướt nhìn căn phòng, mỉm cười và tạm biệt tất cả.

Và ngay khi, chỉ vừa yên vị trên chiếc xe yêu dấu, túi quần Minji lại rung lên một lần nữa.

"Này! Đúng là tớ luôn lung lay và hoang mang về những quyết định của cuộc đời mình. Nhưng tớ muốn khẳng định với cậu một điều rằng cho dù là bây giờ hay thật nhiều năm về sau nữa, tớ cũng không bao giờ hối hận với quyết định chặn cửa xe buýt để chờ một chiếc Thỏ đang hối hả chạy tới.
...
Minji, cảm ơn cậu. Vì đã bằng lòng trở thành bạn và luôn dịu dàng với tớ. Yêu cậu!"
--

Trên những chuyến đi vô tận của cuộc đời, bạn gặp những người sẽ quên mất bạn, bạn cũng quên những người mà bạn gặp. Nhưng sẽ có lúc, bạn gặp được người bạn không thể quên. Đó là tình bạn thật sự.

Và người ta vẫn thường nói, mọi thứ đều tốt đẹp khi còn mới. Nhưng tình bạn thì không như vậy, tình bạn càng lâu, càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com