Goodbye!
Yoohyeon vội vã tra chìa khoá, mở cửa và nhìn quanh nhà của Siyeon. Nó vừa nhận được một dòng tin nhắn từ SuA, thật ra là từ 3 tiếng trước nhưng Yoohyeon chỉ vừa thức dậy và kiểm tra điện thoại. Nàng bảo rằng, nhờ nó qua nhà Siyeon một chuyến. Yoohyeon không biết mục đích của dòng tin này là gì, và lại càng không biết SuA có được số của nó bằng cách nào.
Nhưng khi gọi cho Siyeon cả chục cuộc mà cô vẫn không nhấc máy, thì Yoohyeon biết, chuyến này không đơn giản chỉ là nhờ nó qua xem thử Siyeon đã ăn sáng chưa hay mấy chuyện đại loại như thế.
Và Yoohyeon đã đúng, sau cánh cửa phòng ngủ là Siyeon đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào cạnh giường, hốc mắt đỏ hoe, đầu ốc rối bù cùng chiếc áo sơ mi còn chưa cài hết nút. Yoohyeon trợn tròn mắt nhìn chai rượu cognac đã vơi một ít và tàn thuốc lá rải rác dưới sàn nhà.
Lần cuối cùng nó thấy Siyeon hút thuốc là vào 3 năm trước, khi cô bị gia đình phản đối công việc bartender của mình, với lý do rằng họ kì vọng ở cô nhiều hơn thế. Đó là khoảng thời gian Siyeon đã khốn khổ giữa hai lựa chọn. Đam mê và gia đình. Tuy luôn phẩy tay phủ nhận nhưng Yoohyeon biết rõ gia đình đối với Siyeon là thứ cô không muốn đánh mất nhất. Nếu đã không quan trọng thì cô cũng chẳng cần phải nhọc lòng đến vậy. Mọi sự kết thúc bằng sự nhượng bộ của cả hai bên, cùng với một bản cam kết rằng sau 7 năm theo nghề bartender, Siyeon phải quay lại giúp Gahyeon quản lý công ty của gia đình. Một cái kết mà theo nhận định của Yoohyeon lúc đó, là chẳng hề công bằng. Mà thật ra cho đến tận bây giờ nó vẫn nghĩ, Siyeon là người đang chịu thiệt thòi.
Nó nhặt lên mảnh giấy nhàu nhĩ, bị vò lại và nằm lăn lóc ở góc phòng.
Siyeon,
Khi em đọc được lá thư này thì có lẽ tôi đã trên máy bay để trở về Hàn Quốc rồi.
Một tuần qua tôi đã rất vui, cảm ơn em.
Tạm biệt.
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài chữ cũng đủ để Yoohyeon ý thức được chuyện gì đang xảy ra, và cũng đủ để nó vò nát mảnh giấy một lần nữa với đôi lông mày nhăn lại. Yoohyeon không rõ giữa hai người họ xảy ra chuyện gì nhưng nó chỉ biết vì SuA và bức thư này mà Siyeon bây giờ như cái xác vô hồn vậy. Đương nhiên điều này khiến Yoohyeon khó chịu tột độ, và chỉ muốn lập tức bắt một chuyến bay đến Hàn Quốc rồi tìm nàng để nói ra cho lẽ.
Nhưng mọi sự bực bội của nó liền biến mất khi Siyeon gục mặt xuống, hai tay luồn qua tóc và ôm chặt lấy đầu. Thật ra không hẳn là biến mất, chỉ là nó tạm thời bị hãm xuống bởi cái nặng trĩu trong tim Yoohyeon hiện giờ thôi. Nhìn Siyeon lúc này, làm sao không đau lòng cho được.
Yoohyeon quỳ xuống kế bên cạnh Siyeon.
"Siyeon..."- Yoohyeon định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, thay vào đó nó vòng tay ôm lấy Siyeon.
Chị ổn chứ? Là câu mà Yoohyeon muốn hỏi cô. Nhưng nó lại cảm thấy thật thừa thãi, lúc này ai nhìn vào cũng có thể biết Siyeon một chút cũng không ổn. Hoàn toàn không ổn!
"Có em đây rồi"- Hốc mắt Yoohyeon cũng bắt đầu ửng đỏ. Siết chặt lấy cái ôm và tựa lên bàn tay mà Siyeon đang bao bọc quanh đầu mình. Yoohyeon muốn Siyeon biết được rằng, cô còn có nó. Nỗi đau này, cô không phải chịu đựng một mình.
Và Siyeon buông đôi bàn tay của mình xuống, để bản thân dựa dẫm vào Yoohyeon. Cô chẳng cảm thấy gì cả, chỉ có sự trống rỗng. Trống rỗng đến khó chịu ở trong lòng. Thế nhưng nước mắt vẫn cứ mặc sức rơi khi Yoohyeon ôm lấy cô. Đến nổi cổ áo cũng đã sẫm màu rồi.
Yoohyeon không giỏi khoản bếp núc cho lắm, thế nên cũng chỉ đành đi mua súp ngao về để ăn trưa và nó cũng nghĩ Siyeon cũng chẳng còn hơi sức để nhai cơm hay đống bánh mì nữa đâu.
Mừng là Siyeon cũng ăn được gần hết phần súp và giờ đang nhắm ghì mắt ở trên giường, chắc là do tác dụng của cồn cộng thêm sự mệt mỏi khi cô đã khóc quá nhiều. Tranh thủ chạy sang Blue để sắp xếp công việc bên đó một lúc, tiện thể cũng nên treo bảng báo nghỉ thôi. Cho đến khi Siyeon ổn lại một chút thì Blue tạm thời sẽ đóng cửa vậy. Và Yoohyeon cũng đã gọi cho Gahyeon, bảo con bé sắp xếp mai hay mốt gì đó qua thăm cô. Yoohyeon không nói cho con bé biết lý do thật sự, chỉ bảo Siyeon gần đây bị stress nên hơi mệt mỏi. Một phần là để Siyeon đừng giở thói bạo lực ra với nó, phần còn lại là để Gahyeon đừng quá lo lắng mà sao nhãng chuyện học hành của con bé.
Và bây giờ thì nó phải chạy một chuyến nữa đến chỗ Handong, nhờ vả vào những bữa ăn sau này. Dù gì đồ ăn ngoài tiệm vẫn không tốt bằng nhà nấu nhỉ?
-
Seoul, Korea
Phờ phạc kéo vali qua sảnh lớn của sân bay. Nàng cần phải bắt taxi và trở về nhà ngay lập tức, đã quá mệt mỏi để làm bất cứ thứ gì khác rồi.
Tối hôm qua nàng không ngủ, thức trắng đêm chỉ để nép vào người Siyeon. Dành ra vài tiếng cuối cùng ở Boston để ngắm cô ngủ và lắng tai nghe tiếng thở êm đềm phả vào không khí. Chẳng phải người ta vẫn thường bảo, đêm rất dài sao? Nhưng tại sao nàng lại chẳng cảm thấy thế nhỉ?
"Tạm biệt"
Đặt mảnh giấy lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, nàng ghé xuống ôm lấy một bên má của Siyeon, ngón cái khẽ qua lại một lúc trước khi hôn nhẹ lên trán cô.
"Siyeon, xin lỗi em"- nàng thì thầm. SuA thừa nhận lúc đó nàng cảm nhận được tim mình khẽ nhói lên và đống cảm xúc giữ chặt lấy đôi bàn chân, chúng bảo nàng đừng đi.
Nàng yêu cô. Nhưng định kiến và gia đình không cho phép nàng làm như vậy. Và nàng gục ngã, trước nỗi sợ của mình và trước tình yêu của Siyeon. Nàng ước mình có thể cảm tính hơn, ước mình đừng mang vác quá nhiều gánh nặng, cũng ước mình dũng cảm hơn để lựa chọn cuối cùng là Siyeon, chứ không phải là nỗi sợ. Nhưng nàng là một kẻ hèn nhát.
Vứt chiếc sim vào thùng rác kế bên hàng ghế chờ của sân bay. Yoohyeon có lẽ sẽ giúp cô ổn hơn, nàng nghĩ vậy. Và SuA hy vọng Siyeon sẽ không quá vì nàng mà đau lòng, cũng hy vọng cô mau chóng quên nàng đi. SuA thấy bản thân chẳng có tư cách để làm bất cứ thứ gì nữa, nên cũng chỉ hy vọng thế thôi.
Thở dài nhìn Boston cứ nhỏ dần qua cửa sổ máy bay, nàng muốn trở lại đây một lần nữa, nhưng nàng không biết liệu mình có thể hay không. Và khi nàng ra khỏi vùng không phận của Boston thì SuA sẽ chẳng còn tồn tại nữa, nàng sẽ trở về với con người của trước đây, cái tên của trước đây. Là Bora nhỉ? Sao đột nhiên nàng lại ghét cái tên đó thế này?
Chuyến bay kéo dài 13 tiếng đồng hồ và nàng tuyệt nhiên cũng không thể ngủ nổi một giấc cho đàng hoàng, chủ yếu thời gian chỉ để nhìn đám mây ngoài cửa sổ mà nghĩ ngợi linh tinh.
Kết quả là bây giờ nàng rệu rã hết cả người, mong ngóng một giấc ngủ thật dài để lấy lại chút sức lực. Vì nàng còn một đống hỗn độn chưa giải quyết, mà trước hết chính là việc phải giải thích và chuộc lỗi với Minji, và cả Yoobin nữa.
Mọi việc khá là ngoài dự đoán của nàng khi Minji không hề bổ nhào vào người nàng mà trách cứ rằng tại sao lại biệt tích cả tuần trời. Mà thay vào đó thì người bạn này lại ôm lấy nàng và hỏi:
"Một tuần qua có vui không?"- đương nhiên là không phải hỏi bằng chất giọng mỉa mai như thường ngày vẫn hay đùa với nhau. Thay vào đó là một chất giọng quan tâm hơn hẳn. Điều này khiến nàng hơi ngạc nhiên, vì rõ ràng chẳng giống tính cách thường ngày của Minji gì cả.
Thì ra là Yoobin đã kể cho Minji nghe về cái hôm say xỉn đấy và đã nói đỡ cho nàng vài câu. Nên Minji mới bình tĩnh như này. Nàng biết Minji cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nhưng cái cách thể hiện sự quan tâm của Minji giống như là một ông bố già vậy đó. Tức là đôi khi có hơi thái quá một chút, nhưng nàng cũng quen với nó rồi. Nên bây giờ Minji mà không thế nữa, thì nàng sẽ thấy xa lạ lắm.
"Thôi! Chị đừng uống nữa"- Yoobin thốt lên khi thấy nàng đã ngà say nhưng vẫn không có vẻ gì là định ngưng rót rượu vào ly của mình.
"Nốt ly này nữa"- nàng nói với giọng điệu hoà hoãn khi đã đưa ly rượu lên đến ngang miệng.
"Em đưa Bora ra xe trước đi, chị đi thanh toán rồi đưa cậu ấy về"-
"Này!"-
Minji vội vã đứng dậy nhưng bị làm khựng lại bởi cái ghì tay của Bora.
"Tớ đã bảo bữa này tớ mời mà"- Nàng lấy ví đưa cho Minji. Nàng đúng là có say thật đấy, nhưng không say đến mức quên luôn lời hứa của mình đâu nhé!
Kết thúc "bữa tiệc" là Yoobin trở về nhà của em ấy, còn Minji bị nàng giữ lại với cái lý do "cậu nỡ để người bạn say xỉn này ở một mình à?". Và dù Minji có bắt bẻ lại rằng "Do cậu tự chuốc lấy còn gì", thì bây giờ cô gái ấy vẫn đang say giấc trên giường của Bora.
Đương nhiên đó chỉ là cái cớ để che lấp đi sự thật, rằng là nàng không thể ngủ một mình được. Suốt cả ngày hôm nay, hình ảnh của Siyeon cứ nghiễm nhiên qua lại trong tâm trí nàng. Và Bora nghĩ nếu đêm nay chỉ có một mình nàng lẻ loi trong căn phòng rỗng tuếch này thì mọi thứ còn tồi tệ hơn nữa, nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com