Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Gray



Jae bước ra cửa quán bar Pink, anh mới nói:

-" Tôi không có xe, đi xe anh chứ?"

Yunho đáp lại thản nhiên:

-" Tôi cũng không có xe!"

Jae khẽ nhíu mày:

-" Vậy bắt taxi!"

Jae bước sát ra lề giơ tay lên, nhưng đã bị Yunho kéo lại, khẳng định:

-" Chúng ta đi bộ!"

Jae quay phắt lại:

-" Anh điên à? Nhà tôi cách đây 10 cây số, về tới nhà rồi còn làm ăn gì nữa!"

Yunho bật cười nhẹ:

-" Vậy chúng ta về tới đó ăn thôi, để hôm khác làm!"

Jae bực bội hơn.

-" Đủ rồi nhe, tôi không có thời gian để đùa đâu!"

Jae quay phắt đi, nhưng lại bị Yunho kéo lại.

-" Cậu đi đâu, đêm nay cậu là của tôi mà!"

Jae đẩy mạnh.

-" Đồ dở hơi!"

Yunho xoay người thoắt chốc đã ôm trọn Jae trong vòng tay...

Jae ngẩng nhìn, chỉ thấy cái khóe môi nhích lên, cái nụ cười đầy mưu mô ngày nào, giờ có thêm sự xảo trá, tự dưng trái tim anh run rẩy... kỷ niệm tưởng chừng bỏ quên sao... không, khi anh là kẻ nhớ dai, và còn thù dai nữa, hắn biết rõ điều đó mà...

Nhưng anh không thể làm gì hơn khi hắn kéo anh đi... cái vòng tay đó giờ đặt lên vai anh, như ngày xưa ấy, hắn thích nhất vòng tay qua cổ anh, hắn nói:

" Như thế này thì cậu không thể rời bỏ tớ, như thế này cậu mới biết tớ là người thân của cậu..."

Thật đấy chứ, chẳng hiểu sao khi hắn đưa tay quàng qua cổ anh thì tự dưng anh không thể rời bỏ hắn, cái cảm giác ngày nào khi hai chúng ta là bạn thân thiết, còn bây giờ là tình gì... anh hiểu rồi...

-" Tôi nói thêm một lần cho anh biết nhé, có vài quy tắt của Pink chứ không từ tôi, chúng ta có 3 tiếng bên nhau thôi, anh sử dụng như thế nào là tùy anh, anh không làm thì coi như anh tự bỏ..."

Yunho lên tiếng chặn lời Jae...

-" Từ bây giờ trở đi, đêm của cậu sẽ là của tôi!"

Jae bật cười lên giọng:

-" Anh có đủ khả năng à, phạm quy tắc đấy, anh không biết Pink không giống như những nơi khác sao!"

-" Tôi không thèm biết, tôi chỉ biết tôi thích gì thì làm nấy thôi!"

-" Anh đang chứng tỏ mình để quyến rũ tôi sao?"

-" Sao cũng được, vì phụ nữ và đàn ông đều không chê tiền!"

-" Anh đủ tiền à?"

-" Không, cũng chẳng có khả năng gì, chỉ qua là tôi tự tin thôi!"

-" Tự tin..."

Jae lập lại với giọng cười ngạo, nhận lấy tiếng đáp trả bình thản của Yunho.

-" Ừ... tự tin, ai đó đã cho tôi... cái ngày ấy..."

Jae lên tiếng chặn lời Yunho khi biết hắn đang nhắc về cái ngày xưa cũ mà anh đã vứt bỏ...

-" Vậy tối nay tôi chỉ cần ngồi nghe anh tâm sự đời anh à?"

-" Ừh..."

-" Điên, tôi không làm thùng rác!"

-" Cậu nói kỷ niệm của tôi là rác ư?"

-" Phải!"

Jae dừng bước, anh kéo tay Yunho ra khỏi vai mình, đứng đối diện với Yunho, anh ngước lên trao đi cái nhìn khẳng định quả quyết...

-" Có muốn tâm sự lên đài 888 đấy, tôi không phải là kẻ rỗi hơi để..."

Nhưng Jae chưa kịp nói thêm thì anh đã bị Yunho quàng tay qua cổ kéo mạnh...

-" Okay, đi mua xe!"

Jae lại bước bên cạnh Yunho...

-" Chi?"

-" Về nhà... làm cái chuyện cậu đang muốn!"

Jae lại bực bội đẩy cái mặt với cái giọng thân quen như cái ngày ấy rời xa khỏi khuôn mặt mình ra...

-" Giờ này ai còn bán buôn!"

-" Có đấy chứ!"

Jae quay nhìn, hắn đang châm biếm mình, nhưng anh vẫn đủ sức đáp lại...

-" Anh Mac nói anh giàu có lắm, phải hầu hạ anh chu đáo ah, okay, hầu hạ anh chu đáo..."

Yunho buông tay, anh lấy điện thoại ra... dò số...

Jae quay đi, anh chẳng thích nghe những cuộc gọi riêng tư, anh lấy thuốc lá ra đốt...

Yunho đang đợi máy đầu dây bên kia, anh thấy Jae đang đốt thuốc, anh kéo tay Jae ra...

Jae giật tay lại trong tiếng nói của Yunho...

" Chào chú! Chú khỏe chứ ạ?"

Jae lại đưa điếu thuốc lên miệng tiếp hơi thứ hai, anh không thể bỏ ngoài tai cái giọng nói trầm quen thuộc mà anh không thể quên dù 13 năm có trôi qua... anh không nghe tiếng đầu dây bên kia, nhưng anh lại nghe:

" Dạ cháu khỏe nhưng ba cháu không được khỏe ạ, cháu đang ở LA..."

Yunho nhìn Jae ra hiệu...

Jae bỏ điếu thuốc khỏi miệng nói:

-" Ngã tư 33"

" Dạ ngã tư 33 ạ, dạ cháu cần một cái xe..."

Rồi tiếng đầu dây bên kia...

" Sao cũng được ạ, miễn chạy được đúng 10 cây số thôi cũng được ạ!"

Jae quay đi, anh cảm thấy tức cười, hắn vẫn thế, thích đùa...

............

" Dạ không cần đâu ạ, tự cháu lo được ạ... không... không cháu không thể làm phiền chú nhiều ạ..."

............

" Dạ không cần đâu ạ... cháu không ở khách sạn ạ, cháu ở nhà bạn..."

............

" Dạ được ạ... nhưng khi nào cháu giải quyết công việc với bạn xong cháu sẽ đến ạ..."

............

" Dĩ nhiên rồi, dạ cháu biết đường đến, không thể để em Kun đến đón cháu đâu ạ, ai đời nào để con gái đến đón đàn ông chứ ạ..."

............

" Dạ thôi ạ... bạn gái cháu ghen lắm ạ..."

Jae ngẩng lên khi nghe Yunho nói thế và hắn còn đang nhìn anh với cái ánh mắt trêu chọc...

" Dạ thôi nhé... làm phiền chú quá... bạn cháu đang đợi cháu ạ..."

............

" Dạ... hắn đang đứng bên cháu đây ạ... chào chú, cảm ơn chú nhiều..."

Yunho tắt điện thoại, anh đút vào túi rồi giật mạnh điếu thuốc trên tay Jae...

-" Ghét nhất là phải hít thứ ô nhiễm này nhé!"

Jae buông tay, nhún vai...

-" Tập quen đi là vừa..."

-" Đợi một lát, có xe đến đón chúng ta!"

Yunho giơ tay nhìn đồng hồ... 2h sáng... anh buông lời ca...

♫ 2 a.m. and the rain is falling

Here we are at the crossroads once again

You're telling me you're so confused

You can't make up your mind

Is this meant to be

You're asking me ♫

Jae quay đi... anh không thể kìm lòng... bật cười khi hắn đang trêu ghẹo anh...

-" Cậu chịu cười rồi à Jae..."

Jae quay phắt qua...

Yunho nhận lấy đôi mắt đen sâu đó đang có thêm những tia đỏ...

-" Anh không biết tôi nổi tiếng là chìu chuộng khách sao!"

Vừa nói đến đó thì có một chiếc xe trờ tới... một người trong xe bước nhanh ra...

-" Xin lỗi Jung thiếu gia để ngài phải chờ, mời ngài!"

Yunho quay nhìn... trời... chú Jang... chú giết cháu rồi ah... nhưng anh nói:

-" Xin lỗi, tôi muốn tự lái!"

Người tài xế gật đầu đưa Yunho chìa khóa xe.

-" Chúc ngài có kỳ nghỉ vui vẻ!"

Yunho cầm lấy, anh cúi đầu...

-" Cảm ơn ông, xin lỗi đã để ông về nhà như thế này!"

Tài xế xua tay...

-" Tôi được nghỉ sớm phải mừng mới đúng, chào!"

-" Chào!"

Jae bực bội bước đến trong cái kiểu cách của dân quý tộc ư... đúng đấy chứ... anh giật mạnh chìa khóa trên tay Yunho, bước đến chiếc Rolls-Royce Phantom mở cửa xe... anh trịnh trọng buông lời...

-" Mời ngài Jung!"

Yunho bước đến, anh đẩy mạnh cánh cửa sau, rồi mở cửa trên ngồi vào.

Jae đi vòng qua chổ lái, anh mở cửa ngồi vào, đút chìa khóa xe vào, anh cho xe chạy thẳng một mạch về nhà anh...

Yunho quay đi, anh thinh lặng nhìn bên đường... 13 năm rồi, mọi thứ đã thay đổi, và đang thay đổi đến chóng mặt sao... phải tất cả mọi thứ quá lạ lẫm, kể cả tên bạn thân của anh đang ngồi kế bên anh, hắn đang tỏ rõ hắn và anh đang ở vị trí nào, với tư cách nào...

Khiến cho lòng anh se thắt lại, khiến cho anh phải dừng lại mọi ý nghĩ chỉ để tìm lại khoảnh khắc ngày xưa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, giữa hai người có thật nhiều kỷ niệm mà giờ đây người bạn đấy không muốn nhận... là lỗi của anh... anh biết chứ, nhưng đằng sau cái lỗi lầm đấy là những khúc mắc mà anh chẳng thể giải bày nữa, bởi bạn không muốn nghe, càng không muốn nhận lại...

Cho đi gì, anh chỉ cho được bạn những đau đớn, giờ anh lại khơi dậy nỗi đau đó với những vết thương mới khi anh biết rõ vết thương cũ chưa lành, là không bao giờ lành thì đúng hơn, như hiện tại... rõ ràng anh chỉ cần một chiếc xe loại tầm thường có thể chạy 10 cây số là đủ... để gì... để anh có thể lưu lại cái nơi chốn gọi là nhà của bạn... câu nói của bạn vang lên trong đầu...

"... chỉ qua đêm ở nhà tôi... xong chuyện là đi liền, ra khỏi nhà tôi ngay tức khắc..."

Khiến cho anh hình dung ra mọi thứ, nơi đó... địa ngục tối tăm, mà bạn lại đang nhốt mình với nỗi đau... mãi mãi... anh không là thánh thần, thì sao có thể cứu bạn ra khỏi chốn đày đọa đấy, vậy thì anh sẽ làm ác quỷ để bước vào cùng bạn, chia sẻ những nỗi đau... bạn có cho phép không?

Từ bao giờ anh đã không còn cái tự do làm những việc mình muốn, là từ năm anh 16 tuổi... 16 tuổi với cái thay đổi mà anh không thể nào quên, cho dù 13 năm đã trôi qua... dù sao đi nữa, anh cũng sẽ làm, hòa mình cùng bạn, để bạn biết, bạn vẫn còn có anh ở bên, mặc bạn có từ chối, mặc bạn có cố tình không nhận lấy, chỉ cần anh cố gắng, chỉ cần anh kiên trì, dành giật bạn với quỷ dữ là đủ rồi... mặc kệ mình có tổn thương anh cũng quyết làm tròn... lời hứa mà anh chưa thực hiện, dành cho người bạn mà anh xem trọng hơn cả bản thân mình...

-----

Jae đẩy cửa bước vào nhà, anh bật công tắc, chỉ có màu vàng tôi tối, anh thích ánh sáng này, nó gợi cho anh nhớ những ngày ở nhà, trong cái chung cư cũ kỹ, căn nhà nhỏ bé mà không bằng cái phòng khách của anh hiện giờ...

Yunho đưa mắt nhìn quanh... khung cảnh bắt mắt với những vật dụng trang trí đắt tiền... nhưng không sao làm anh tìm được sự sang trọng bởi anh thấy ở đây chẳng có cảm giác hưởng thụ, phải chăng luôn như ngày ấy, con người ta cũng cần một vỏ bọc hoàn hảo, và từ bao giờ cậu đã biết bọc lấy mình trong cái vỏ bọc tuyệt đẹp này...

Jae bước từng bước, anh nhìn...Yunho...

Cậu muốn thấy chứ gì... được, tôi sẽ cho cậu thấy... những gì của tôi có... đến trách cậu giờ đây tôi cũng không thèm, bởi tôi hiểu, tôi đang ở đâu, và làm gì, cuộc sống của tôi chỉ có thể bước trên con đường này, tôi không cần ai chia cùng, cũng không cần nhận bất cứ sự thương hại của ai... bởi... không ai thương bản thân hơn ta...

-" Anh uống gì không?"

Vừa nói Jae vừa đi đến quầy bar nhỏ...

Yunho bước đến sofa ngồi xuống... cái ghế dài để tìm cảm giác ngày xưa... anh ngã nằm ra...

-" Không, tôi mệt cho chuyến bay thẳng!"

Jae rót một ly champagne, đi đến sofa ngồi xuống anh thản nhiên bắt chéo chân ngã ra ghế nhìn Yunho.

-" Xin lỗi nhà tôi không phải là khách sạn đâu nhé!"

Yunho mệt mỏi nhắm mắt lại.

-" Vậy nhà cậu là ổ điếm chứ gì?"

Jae khẽ bất ngờ, Yunho thay đổi vì gì... vì anh ư...

-" Okay!"

Yunho ngồi dậy, chồm tới giật ly rượu trên tay Jae... uống cạn...

-" Chúng ta làm tại đây nhé!"

Yunho đặt ly rượu xuống, anh lại chồm tới đẩy Jae ngã ra ghế.

Jae lặng im, không phản kháng, nhận lấy đôi mắt màu nâu đen không có một xúc cảm nào, cũng không có một điểm dừng nào, kể cả hình ảnh mình cũng không có trong đấy... một đôi mắt không thấy đường đi...

Yunho đứng dậy, anh kéo mạnh Jae qua ghế dài...

-" Trong nhà cậu là đủ chứ gì? Tôi sẽ giữ đúng quy tắc của cuộc chơi, vậy cậu muốn làm top¹ hay bot²?"

Jae ngã ra ghế khi Yunho giữ anh trong vòng tay mạnh mẽ, anh thản nhiên đáp lại.

-" Tùy khách, sao cũng được, tôi thuộc loại versatile³..."

Yunho khẽ run rẩy, anh cố gắng...

-" Okay, tôi mệt bởi thế màn đầu cậu làm top đi!"

Jae nhíu mày, anh đẩy Yunho ngã ra ghế...

Cậu muốn tôi yêu cậu ư... yêu cái thứ phản bội lại tôi à... cậu quá quắc lắm đấy, tưởng có tiền là muốn gì cũng được sao, vậy tôi cho cậu biết tiền của cậu có giá trị như thế nào nhé... Yunho...

Yunho đang nén lòng lại khi nhận lấy cái bàn tay với những ngón tay thon dài đang đặt trên ngực anh, từ từ di chuyển đến trái tim anh...

Thật cậu muốn tìm thứ mà tôi đã vứt bỏ à... được đấy, cậu cứ tìm đi... nó vẫn ngay đấy, hiện hữu khi đã là một vết thương, ung thư rồi đang chờ ngày chết...

Jae thấy Yunho chẳng phản kháng, trái lại như đón nhận, anh lần tay qua những cái nút áo, cởi ra một cách điệu nghệ quen thuộc, tự dưng đáy lòng anh nổi lên một cảm giác tởm lợm...

Yunho luồn tay ra sau gáy, gác đầu lên, thản nhiên hưởng thụ những gì mình có từ người bạn...

Yêu thế nào cũng vậy thôi, để xem cậu có dám yêu tớ không, nếu dám, tớ sẵn sàng nhận lấy bởi ngày cậu chết tớ cũng đã chết rồi...

Jae cúi xuống anh ghé miệng vào tai Yunho...

-" Nếu anh thích gì cứ việc nói nhé, để chúng ta tiện việc hơn, bởi chẳng có gì cần phải e thẹn giữa hai tên đàn ông cả!"

Yunho thản nhiên quay qua, anh nhận lấy khuôn mặt sáng thật gần, nhận lấy hơi thở thật lạnh...

-" Okay, chúng ta có quen nhau lâu đâu mà hiểu!"

Jae khẽ khựng lại, câu này để anh nói mới đúng, nhưng hắn đang giành mất của anh... là gì... hắn dành hết ước mơ, sự tự tin của anh... giờ đây hơi thở của anh hắn cũng lấy đi, anh đã thiếu hắn những gì... kiếp trước à... không... chẳng có cái kiếp mẹ nào hết... Jae bực bội ngồi thẳng dậy... thản nhiên đưa tay lên chạm vào dây nịt của Yunho... tháo ra...

-" Anh thích cởi toàn bộ chứ?"

Jae lạnh lùng hỏi...

Yunho đáp thản nhiên.

-" Dĩ nhiên những gì đẹp nên khoe ra nhỉ!"

Jae có chút ngại, tự dưng lại thế... trước cái thằng bạn ngày ấy mà giờ đây hắn cũng như anh, trưởng thành... ừ, anh đâu còn là thằng nhóc nữa...

Trưởng thành ư... để xem cậu trưởng thành bao nhiêu, Yunho...

Yunho cố gắng bắt mình như đang ở trước mặt mẹ cho những ngày thơ bé, anh đang tìm cái giọng nói lanh lảnh ngày nào của mẹ...

-" Yunho à cởi đồ đi tắm nhé con!"

Ừ... thì anh là cậu nhóc ngoan không cãi lời mẹ... nhưng sao cái thằng bạn của anh nó lại không thể làm mẹ anh thế kia. Những ngón tay của bạn không được nhanh nhẹn và bình thản như mẹ, anh nhận lấy bàn tay ấy khẽ run, anh bật dậy...

-" Cậu làm lâu quá đấy, anh chẳng cần khúc dạo đầu!"

Yunho đẩy Jae ngã ra...

-" Thôi để anh làm top, nhận lấy nào tình yêu của anh dành cho cậu!"

Jae sững người bật ngã ngữa ra ghế, anh không thể phản kháng bởi sự nhanh nhẹn và còn như rất sỏi của Yunho, nhận lấy cái áo anh bung ra bởi hắn kéo mạnh, nhận lấy bàn tay hắn chạm vào bụng dưới của anh...

-" Nhột!"

Tự dưng Jae hét lên, bởi anh nhận được cảm giác của ngày ấy...

Yunho sững người ngẩng nhìn... cái từ quen thuộc mà ngày trước anh với Jae cùng đè nhau ra làm thịt nhau bằng cái bàn tay thô bạo nhưng với cái ý tưởng thật trong sáng... chỉ là cù nhau, cả hai chỉ có thể thấy vui khi tìm được giọng cười của nhau...

Cả hai chợt ngồi thẳng lại... thinh lặng, đưa mắt nhìn vào khoảng không vô tận... để tìm gì... có những điều mà hai chúng ta hiểu quá rõ để không thể lừa dối nhau...

Một đêm trôi qua như thế, ngồi bên nhau, thinh lặng không nhìn nhau, không chạm nhau...



Chú thích:

1: Top: Trên (Người thâm nhập)

2: Bot (Bottom): Dưới (Người được thâm nhập)

3: Versatile: Linh hoạt ( Có thể làm top hay bot)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #yunjae