Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5: Camine


-" Jae... Jae..."

Yunho đập mạnh tay vào cánh cửa kính khi anh vừa bị Jae tống cổ ra ngoài đúng lúc 5h sáng, hết giờ cho công việc... rõ ràng anh còn chưa lấy giày cơ mà... cái thằng... có cần đối xử vô tình với anh như thế không, Yunho gào lên...

-" Mở cửa ra Jae, tớ..."

Nhưng Yunho vừa nói đến đó thì anh vội bật lùi lại, khi thấy đôi giày bay tới mặt anh, anh đưa tay chụp lấy, lại nghe cái rầm của tiếng sập cửa...

Yunho quăng đôi giày xuống đất, ngẩng nhìn... cái thằng... hắn phải mở cửa ra cho anh, thế là Yunho lại gào lên...

-" Tớ mắc toilet ah Jae..."

Jae khựng bước, nguyên đêm qua anh chỉ đợi phút giây này mà thôi, còn lâu anh mới cho hắn vào nữa, hắn có ngon thì đêm nay hắn lại đến đi...

-" Cậu không mở cửa tớ đi bậy tại đây đó nhé!"

Jae thản nhiên bước đi vào trong phòng...

Yunho! Cậu mà dám đi bậy thì tớ dám cho cậu đi đấy...

Yunho bên ngoài thấy Jae đã bước qua góc khuất, anh lại gào lên...

-" Là cậu thách tớ đấy nhé Jae!"

Nói xong Yunho thản nhiên chọn tư thế hùng dũng nhất, đưa tay kéo khóa quần...

Jae quay ra, ai chứ hắn dám làm thiệt lắm, nhớ cái ngày đấy, bất cứ thứ gì hắn nói làm, mà anh không cản, còn im ỉm như thách hắn thì hắn đều làm thiệt cho anh coi... Jae khựng lại nhưng vội chạy nhanh ra, anh mở toang cửa... dù biết Yunho chỉ hù dọa.

-" Thằng điên!"

Jae hét lên...

Yunho kéo khóa quần lên, anh bước nhanh vào nhà, ngồi phịt xuống ghế...

-" Ai biểu cậu thách tớ!"

Jae bước vào đưa tay khép cửa lại, anh hỏi nhỏ...

-" Ăn gì?"

Yunho bật cười ngã người ra ghế...

-" Tớ nghĩ cậu vẫn nhớ sở thích của tớ!"

Jae đi vào bếp lầm bầm.

-" Tính thêm tiền đó nhe!"

Yunho bật cười lớn hơn:

-" Sao cũng được!"

Yunho bước vào toilet... tắm cái đã...

Jae đứng lặng bên bếp... thói quen của anh vẫn còn duy nhất là thói quen này, không bao giờ ra ngoài ăn sáng, cho công việc của anh, tự dưng lòng anh nghẹn lại, tim se thắt... bao năm qua không ai bên cạnh, anh có sao đâu, kể cả việc nhớ một việc gì đó hay đau lòng cho bất cứ công việc nào của anh... vậy mà giờ đây, có hắn bên cạnh, mọi thứ như đảo lộn thế này...

Anh đặt lên bàn, món ăn giản dị mà anh và Yunho thích, từ cái ngày đấy, trong sự nghèo nàn, nó thật ngon, thật ấm lòng, thật đúng là mỹ vị... mì gói... nghe tiếng động Jae quay nhìn, anh khựng lại khi thấy Yunho...

Yunho bước qua phòng ăn mặc dù anh chỉ quàng cái khăn tắm qua người, anh thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, mặc kệ mái tóc ướt của mình đang nhỏ nước xuống tô mì...

Khiến cho Jae nhăn mặt la lên...

-" Cậu vẫn cẩu thả và ở bẩn như xưa!"

Yunho ngẩng lên thản nhiên nhe răng cười nhẹ.

-" Cậu còn nhớ à?"

Rồi nhún vai...

Jae bước đi vào trong...

-" Tại sao tôi phải hầu cậu chứ?"

Yunho quay nhìn... anh nghẹn lại, bởi cái thằng bạn như mẹ lo cho anh, ngày ấy khi ở lại căn nhà nhỏ tối tăm, anh được bạn chăm sóc chu đáo đến độ anh chẳng thèm đi tìm mẹ nữa...

Yunho gượng cười, mắt cay cay, là cảm xúc dâng trào hay là vì tô mì cay nóng, anh cầm đũa lên khuấy vào tô mì, cái hành động mà Jae rất ghét, nhận lấy cái khăn bông trùm lên đầu.

-" Bắt tôi lau đầu cho cậu là tính thêm tiền đấy!"

-" Mặc kệ nó!"

Yunho cúi xuống ăn sau khi phán một câu chắc nịch.

Jae kéo ghế ngồi xuống, nhưng anh vừa cầm đũa lên thì tự dưng anh ngẩng lên, để anh thấy nước từ tóc ướt vẫn chảy xuống tô mì, anh bực bội đứng lên... đi ra phía sau Yunho...

-" Mẹ cậu đâu, bỏ mặc cậu rồi à? Cậu đến đây làm gì?"

Yunho mỉm cười mãn nguyện, bởi anh rất biết cách đòi hỏi thằng bạn của anh... anh không trả lời câu hỏi của Jae mà nói:

-" Cay quá!"

-" Cho cậu chết luôn, tôi bỏ gấp đôi ớt đấy!"

Miệng thì nói thế nhưng Jae cũng bước đến tủ lạnh rót nước cho Yunho...

Jae đặt ly nước lên bàn, đưa hai tay lên vò mạnh đầu Yunho...

-" Tôi thiếu cậu những gì nhỉ?"

-" Không..."

Yunho nghẹn lại, đưa tay lên, vô tình anh chạm tay mình vào tay Jae...

Jae rút nhanh tay ra, bước vào chổ ngồi của mình, cúi xuống ăn... anh cũng như nghẹn lại bởi nghe được từ "không" đầy tràn cảm xúc đó, rồi anh lại nghe tiếp:

-" Cậu khỏe không Jae?"

Jae cố gắng thản nhiên, anh không ngẩng lên, đáp gọn:

-" Khỏe..."

Nhưng anh chỉ nghe được cái giọng của mình chợt yếu ớt...

-" Còn tớ không khỏe, tớ mệt mỏi với mọi thứ, với cuộc sống của tớ, ba tớ bệnh nặng, mẹ tớ cũng yếu rồi, tớ bỏ công việc, bỏ ba mẹ để đến đây... để đưa cậu về..."

Jae dừng đũa, anh vẫn không ngẩng lên, chỉ có một vài từ cuối thôi cũng đủ để anh mềm lòng đi như cái ngày ấy... Từ bao giờ chẳng biết, anh lại phải say đắm trong cái giọng trầm trầm này, thật sự thì nó không có gì nghe êm tai cả, nhưng từ cái giọng đấy anh lại nhận được sự ấm áp quá... có ai như anh không... không... anh là đàn ông, yêu bằng mắt chứ không bằng tai, nhưng sao mỗi khi hắn hạ giọng, anh lại chịu bị hắn dụ dỗ thế này...

Chẳng phải thời gian qua anh đã từng và luôn khẳng định, không có một lời nói nào đáng tin cậy nữa cơ mà, rõ ràng trên thân thể con người, cái miệng là nơi xấu xa nhất, dơ bẩn nhất... mắt anh nhòe đi, là tô mì cay nóng hay là vì gì... mái tóc nhỏ nước của ai đó nhỏ vào tô mì còn có thể chấp nhận được, nhưng còn nước từ mắt nhỏ vào tô mì thì không thể chấp nhận được đâu.

Jae buông đũa, quay đi, đứng lên bước nhanh về phòng, anh không thể nuốt cái thứ cay đắng đó vào miệng nữa, mặc dù anh đã quen nuốt nó từ lâu lắm rồi...

Yunho đưa mắt nhìn theo... thằng bạn chỉ rơi nước mắt trước anh mà thôi... nó khiến anh phải nhớ đến khôn nguôi... vì sao lại như thế... thứ tình cảm nào anh dành cho bạn... không rõ ràng anh là đàn ông chính hiệu, vậy có phải vì là đàn ông nên anh sẽ phải yếu lòng trước nước mắt của mỹ nhân...

Yunho gục xuống bàn, bởi khóe mi anh cũng bắt đầu chảy nước... chúng ta mạnh mẽ lắm cơ mà, nhưng điều gì lại khiến chúng ta lại trở nên yếu đuối như thế này, có phải cuộc sống này quá khắc khe, không dành cho chúng ta phần tốt đẹp chăng... không... cuộc sống của tớ là một màu hồng thật rực rỡ, còn của cậu chỉ là một màu xám ngắt đầy đau thương... không biết nói sao để cậu tha thứ... thật không biết nói sao để cậu tha thứ bây giờ...

Yunho đứng dậy khập khiễng...

Bước chân của tớ luôn yếu đuối hơn cậu Jae à, nhưng cậu đã quay lưng từ chối, không dìu tớ bước đi nữa khi tớ đang bị thương... thì lấy ai chăm sóc cho tớ đây, người tớ cần lại không ở bên tớ, tớ biết mỗi con người có một sự lựa chọn riêng.

Nhưng sự lựa chọn của cậu làm tớ đau thắt tâm can... nói cho tớ biết nào, chuyện gì đã xảy ra cho cậu, trong cái khoảng thời gian tớ là tên phản bội lời hứa với bạn bè... Để tớ nói cho cậu, cái quãng thời gian đấy tớ bị trừng phạt như thế nào, chúng ta là gì của nhau... bạn, hay hơn một chút nữa cũng được, nên phải chia sẽ cùng nhau chứ...

Jae ngã nằm ra giường, anh mặc kệ những giọt nước trong mắt tuôn rơi, lâu rồi anh không khóc, cứ ngỡ mình chẳng còn một cảm giác gì, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi bên Yunho, mọi thứ trong anh đều thức giấc... anh nghe tiếng gõ nhẹ cửa rồi cái giọng trầm trầm khiến cho anh phải mù quáng nghe theo vang lên...

-" Tớ có vài việc phải làm, hẹn tối nay gặp lại, tạm biệt, cảm ơn tô mì của cậu!"

Rồi Jae nghe tiếng bước chân xa dần, chỉ tích tắc vài phút sau anh nghe tiếp tiếng đóng cửa... Jae khép mắt lại, dừng lại những xúc cảm, là yên lòng hay là vì gì... anh đang cố gắng từ chối, nhưng sao cái giọng đấy lại khiến anh nghe theo... một lần nữa, phải chăng cho người ta cơ hội, cũng là cho mình cơ hội... bình yên... anh cảm nhận hơi thở mình như nhẹ đi, tim đập chậm lại... vô thức anh chìm vào trong một giấc ngủ...

-----

Jae đứng trên sân khấu, nơi có ánh sáng rực rỡ, soi rõ dáng anh, bên dưới kia trong một màu đen tối, nhưng cũng đủ để anh thấy mọi thứ, không có Yunho... anh cố gắng không nhìn lên cái đồng hồ để biết giờ đã là tối...

" Tối gặp lại..."

Tối là đến tối như thế nào... cho đến khi công việc vẫn tiếp diễn à... lời ca trong họng anh như vụt mất... có gì đó nghẹn lại cho từng giây phút trôi qua... anh đang hy vọng một điều gì... thật là đáng trách... mắt anh vẫn dõi ra cửa, như đứa con nít ngóng trông mẹ về... nó chờ đợi điều gì từ mẹ nó, một cái bánh ngọt thơm tho, nóng hổi, hay là tình yêu thương ngọt ngào cho cái khoảng thời gian xa cách... không...

Thứ nhất: Yunho không phải là mẹ anh.

Thứ hai: Yunho chưa từng đem đến cho anh cái gọi là ngọt ngào.

Thứ ba: Yunho và anh đã cách xa nhau quá lâu, đến độ chẳng còn biết trông đợi vì nhớ.

Để tự phạt chính bản thân mình, vẫn là cái cách cũ đấy, muôn thuở không thể thay đổi...

Jae bước đến cái bàn có số 13, cũng là con số xui xẻo, nhưng hôm nay không phải là Yunho ngồi đấy, vẫn như cũ, thói quen hay là cái máy được lập trình sẵn, anh giao hẹn vài quy tắc nhỏ, gã đàn ông trung niên người Mỹ tên Bat gật đầu rồi đưa tay ra vòng qua thắt eo anh dìu anh bước ra ngoài...

Jae bắt đầu quen với cách thức chơi bời của giới thượng lưu này bao lâu rồi nhỉ, anh không nhớ nữa, nhưng giờ đây anh đang cần nó để sống cùng, trải qua bao nhiêu tình một đêm giữa những gã đàn ông, anh mất dần mọi cảm giác thế nào là tình ái... nó như công việc hay là một hành động gì đó, của những con thú khoát lên mình một vỏ bọc đẹp đẽ được gọi là con người cao sang, càng cao quý với vẻ bên ngoài thì càng là những con thú ghê gớm, kinh tởm, đến độ biến thái...

Xã hội này là gì... ngày ấy mẹ nói: " Đi nào... chúng ta tìm một phương trời tốt hơn..." Nhưng mẹ và cậu lại sa chân vào cái Luyện ngục trần gian khi chưa đến được Thiên Đàng... mà phải thôi, trước khi lên Thiên Đàng là phải qua Luyện ngục để đền tội.

Vô thức Jae ngẩng nhìn trời... đó là quy luật của Thượng Đế... anh cúi xuống, chấp nhận hay không, anh không cần phải phản kháng nữa, đây là cái tội lỗi mà anh tự trừng phạt bản thân mình, không cần có Thượng Đế góp tay vào làm gì cho mệt...

-----

Yunho cho xe chạy nhanh trên đường, không quen với đường phố anh cũng mặc kệ, cái lời hứa nào mới sáng anh tuôn ra giờ anh lại nuốt mất, để hiện tại 4h sáng rồi, đã là qua một đêm thì anh còn giữ lại hay níu lại được gì nữa... không ai có thể hiểu cho anh, trong đời anh mọi thứ đều xảy ra theo định luật được định trước à, anh chỉ biết anh không thể thay đổi... tốt hơn hết từ đây anh đừng nói nữa làm gì.

Vì thật như cậu nói đó Jae, cái miệng là thứ xấu xa, dơ bẩn nhất, tớ không bao giờ làm được lời mình đã nói ra... Jae...

Yunho đập mạnh cánh cửa kính, anh chỉ biết trong đấy đang xảy ra cái chuyện mà anh không muốn, mà hiện tại cái chuyện mà anh không muốn đấy khiến cho anh có phần lo lắng hơn...

Cánh cửa mở toang, một gã người Mỹ bước ra, trao cho anh cái nhìn có đôi mày cau lại, hắn nói gì đó mà anh không thèm nghe, anh lao nhanh vào phòng ngủ...

Yunho khựng bước, khụy xuống... giờ thì như ý anh muốn rồi đấy, cái từ "Jae" tên bạn mà anh cũng không thể thốt nên lời, anh bước từng bước khập khiễng, cố gắng mạnh mẽ trước mọi thứ...

Những điều đau đớn mà bạn đang sống cùng... toàn thân bạn co quắp trên nền nhà màu trắng cũng không làm phai đi làn da màu xanh nhợt nhạt... anh đưa tay ra... nhưng không sao nhướng người tới để có thể chạm vào... cái thân thể gầy guộc đó đang chảy máu... trên tấm lưng đầy những vết hằn màu đỏ hiện hữu... cái trò chơi của những gã biến thái mà bạn đang nhận lấy... bạn đang chết... chết rồi... còn anh cũng dần chết đây...

Yunho bật dậy quay đầu lao ra khỏi phòng ngủ...

-" Yunho!"

Yunho khựng bước, tiếng gào lên như chỉ có hơi tàn cuối cùng gọi tên anh khiến anh quay đầu... khiến anh lao tới bên bạn... khi bạn đã cho anh cơ hội...

Jae ngẩng lên... thứ làm anh đau đớn không phải là những vết thương trên thân thể anh, anh đã quen rồi, thứ làm anh đau đớn đó là anh đã để bạn phải thấy anh ra nông nổi này... anh mấp máy môi:

-" Cậu hài lòng rồi chứ Yunho, cậu đã thấy rõ mọi thứ rồi đấy, giờ thì cậu về được rồi, quên đi và bước con đường của riêng cậu!"

Yunho đẩy Jae ngã ra...

-" Tớ đưa cậu đi bệnh viện!"

Nhận lấy cái gạt tay thật mạnh...

-" Xéo khỏi nhà tôi ngay khi tôi còn đủ bình tĩnh!"

Jae gượng đứng dậy, anh bước vào phòng tắm với từng giọt máu tuôn đổ xuống đất, tấm thảm màu trắng sao anh lại thích chọn cho căn phòng ngủ của mình, đơn giản vì anh muốn thấy rõ máu anh đổ xuống, rồi sẽ được anh gột sạch bằng chính bàn tay anh... tắm cho mình khỏi những thứ xấu xa dơ bẩn, dù anh biết không bao giờ anh có thể rửa sạch mọi tội nhơ...

Yunho bước theo, anh đẩy cửa phòng tắm, thì cũng là lúc anh thấy Jae ngả xuống, đôi mắt màu đen khép lại, bờ môi run run cũng dần bất động, thật nhanh anh đưa tay lên, làm động tác quen thuộc... cấp cứu...

Yunho đặt Jae lên giường, anh quay đi lấy điện thoại nhưng vội khựng lại bởi Jae nắm lấy tay anh, anh ngồi xuống ghé tai vào, khi bờ môi màu tím ngắt đấy lại động đậy...

-" Tớ... muốn ở nhà!"

Khiến cho Yunho gật đầu xuống...

-" Okay!"

Yunho thấy Jae cố với, anh kéo cái mền lên, trùm lấy toàn thân Jae, anh bước nhanh ra ngoài....

-" Tớ đi lấy thuốc cho cậu!"

Anh nghe tiếng nhỏ...

-" Tủ thuốc trong nhà bếp!"

Yunho đi ra, anh bước qua nhà bếp, nơi đây đâu thích hợp để thuốc, anh mở ra, mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn, toàn là thuốc chống nhiễm trùng, rửa vết thương, dầu bôi trơn, condom đủ loại... anh chợt nhớ, anh lấy những thứ cần thiết rồi đi nhanh qua phòng ngủ...

Bước vào phòng ngủ là Yunho đảo mắt một vòng, không có... anh đi thẳng vào toilet, toilet không có thùng rác... vậy... anh đi nhanh ra ngoài... quy tắc gì của cậu đã ra trong đêm qua vậy Jae, anh bước đến giường, kéo cái mền ra...

Jae xoay người hét lên...

-" Để tớ yên! Tớ tự làm một mình được!"

Jae giữ chặt cái mền, nhưng Yunho đã kéo mạnh, khiến Jae quay qua.

Yunho ngồi xuống giường, anh lên giọng:

-" Tớ là bác sĩ đấy, và hiện tại cậu nên nghĩ như thế thôi!"

Jae giơ tay lên đẩy mạnh Yunho ra...

-" Thì sao chứ?!"

Jae bắt đầu khó chịu.

Yunho nghe, biết Jae bắt đầu mất bình tĩnh, anh hạ giọng nhẹ nhàng:

-" Tớ đã nói..."

-" Không nói mẹ gì hết!"

Jae hét lên chặn lời Yunho.

Yunho nhào lên đẩy Jae ngả ra giường, tiếng to cũng không kém...

-" Cậu đang bị thương đấy!"

Jae ngả ra giường khi không ngờ, vẫn cứng đầu đáp:

-" Mặc kệ tao!"

-" Nếu tớ không có ở đây thì tớ sẽ mặc kệ cậu!"

-" Vậy thì xéo đi, cút..."

-" Cậu bình tĩnh đi, nếu cậu không chịu nổi thì đừng làm!"

-" Mày tưởng tao muốn sao?!"

-" Jae..."

Yunho nhào đến ôm Jae thật chặt chỉ để giữ Jae lại khi Jae đang nổi điên loạn... thật cái thằng bạn của anh giờ đã lớn khiến anh vất vả và biết sẽ không thể giữ nổi, nên anh buông Jae ra, rồi thật nhanh anh giơ tay lên giáng xuống...

Jae sững người, nó... cái thằng gọi anh là bạn vừa mới đánh anh... Jae giơ tay lên đáp lại, cú đấm mạnh mẽ không kém...

Yunho ngả ra giường, anh lặng người đi nhìn Jae... lại hạ giọng:

-" Đủ rồi chứ?"

Jae kéo mạnh Yunho ngồi dậy...

-" Chẳng có gì gọi là đủ trên thế gian này, cũng như việc mày làm nãy giờ cũng không thể nào đủ bù đắp cho mọi thứ, tao không trách mày không có nghĩa là đã tha thứ, không tha thứ cũng chẳng phải vì giận, chẳng qua là tao không muốn thấy mặt mày nữa, okay!"

Nhưng Jae vừa kéo được Yunho đứng dậy thì anh lại ngả xuống giường, bởi anh chẳng còn hơi sức nữa...

Yunho bước tới, thản nhiên nhìn Jae đang nằm gục trên giường...

-" Cậu bị thương rồi!"

Jae khép mắt lại...

-" Để cho tao yên..."

Jae lại hét lên.

-" Get lost!"

Yunho nhào tới...

-" Để xem cậu còn to tiếng được không!"

Yunho cúi xuống...

Jae vội xoay qua... nhận lấy hơi thở phà vào mặt cùng giọng nói trầm trầm...

-" Cậu mà còn to tiếng thì tớ sẽ bịt miệng cậu lại bằng cách này đấy!"

Jae đưa tay lên đẩy mặt Yunho qua bên, thinh lặng nghe theo...

Yunho ngồi dậy, anh thở ra... lấy thuốc... làm việc quen thuộc... anh nghe Jae lại hét lên:

-" Đau... thằng quỷ, nhẹ tay thôi chứ?"

-" Xin lỗi, tớ nghĩ cậu không còn cảm giác nữa chứ!"

Yunho lại thở ra... cái trò chơi của những kẻ với thần kinh bất bình thường, theo khoa học chứng minh, đó là một cách thức giải tỏa tâm lý để cân bằng mọi áp lực trong cuộc sống, còn riêng bản thân anh, mặc dù là bác sĩ nhưng anh chỉ thấy được đó là trò chơi của nhưng con thú hoang đàng mà thôi...

Yunho chạm tay xuống dưới, anh nghe tiếng Jae vang lên...

-" Đừng chạm vào đấy!"

Yunho ngẩng nhìn, anh thấy đôi mắt màu đen sâu thẳm như van xin, trái tim anh khẽ se lại.

-" Vậy cậu phải đến bệnh viện!"

-" Không!"

Yunho lại thở ra, anh biết rõ không thể ép bạn.

-" Okay, vậy cho tớ xem!"

Jae quay phắt lại:

-" Mẹ kiếp, có gì mà mày xem!"

Yunho nhận lấy đôi mắt màu đen trở nên đục ngầu, anh hạ giọng:

-" Tại sao cậu lại hằn học với tớ?"

Jae giơ chân đạp mạnh Yunho xuống giường:

-" Tao đếch cần biết!"

Yunho không ngờ nên té ngả ra đất, anh ngồi dậy, cảm thấy đau nơi sóng lưng, vết thương cũ của anh, anh đứng lên, bước đến trước mặt Jae. Vẫn cố gắng giữ bình tĩnh...

-" Cậu đang chứng tỏ điều gì Jae?"

-" Tao và mày không cùng một thế giới!"

-" Tớ là bác sĩ!"

-" Dẹp mẹ cái tên gọi đó đi, mày nên nhớ đây là nhà tao!"

-" Tớ biết... nếu không tớ đã đè cậu ra rồi!"

-" Thách mày đấy, đây không phải là lần đầu tiên tao bị thương!"

-" Tớ biết..."

-" Bởi thế mày xéo ngay cho tao nhờ!"

-" Cậu... không muốn thấy tớ nữa..."

-" Chính xác!"

-" Cậu có thể tự lo một mình?"

-" Phải đấy!"

-" Okay!"

Yunho bước lùi lại:

-" Xin lỗi... đã làm phiền cậu... Jae!"

Yunho quay nhanh đi với trái tim se thắt, anh không ở đó được nữa, chỉ vì anh không thể kìm lại mọi cảm xúc của mình, nó đang bộc phát dâng trào, nếu như anh khóc trước mặt Jae, anh sẽ khiến cho Jae càng đau đớn hơn nữa... bởi anh hiểu Jae còn hơn bản thân mình... ngày ấy... ngày ấy... đã khiến anh không thể quên...

Jae ngã ra giường, anh co thân lại, cảm thấy lạnh cho mọi thứ... khép chặt mi, nhưng không sao anh giữ lại những giọt nước trong mắt đang tuôn trào... thật nỗi đau thể xác không là gì đối với nỗi đau trong tâm hồn anh, một tâm hồn bị ruồng bỏ, một trái tim bị tổn thương... cho những lời hứa hẹn không thành thật, mà anh đã tin... không biết bao nhiêu lần... ngày ấy... ngày ấy... vẫn như hiện tại... không bao giờ nhạt phai...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #yunjae