Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8+9: Dịu dàng và......hôn thê

Chap 8

Đứng trước hoa viên của cung điện bậc nhất nước Pháp, Vương Nguyên không hề có chút hưng trí thưởng thức nào. Bởi vì từ sau khi cậu say rượu phát sinh quan hệ với Dịch Dương Thiên Tỉ- thawngd cha dã thú dục vọng bất mãn kia, mỗi đếm phải cùng hắn làm đến vài lần, làm đến thân thể mệt mỏi không chịu nổi, như vậy thì ai còn tâm trí mà thưởng thức chứ!!

Cậu chợt phát hiện ra bản thân mình không phải đến Châu Âu "chơi", mà là bị người ta "chơi"....

Mẹ kiếp! Nhìn thằng cu trước mắt thần thanh khí sảng, nhởn nhơ yêu đởi tinh lực dồi dào mà giải thích về mốc lịch sử huy hoàng của nơi đây, cậu cố nén xúc động muốn xông tới cắn phập phập rồi đạp vào mặt hắn vào cái.

 Người kia cứ thao thao bất huyệt, ở "Vạn Tên Mặc Thể" chăm chú ngắm nhìn, cuối cùng phát hiện Vương Nguyên có chút bất thường.

-Nguyên, sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt em tái nhợt!\

-Còn không phải do anh hại hả?

Vương Nguyên bất mãn gầm nhẹ. Thiên tỉ hiểu biết gật gật đầu,  vươn tay qua thắt lưng Vương Nguyên, ôm cậu vào lòng

-Anh muốn làm gì?

Vương Nguyên vì hành động của người kia mà hoảng sợ, khẩn trương hỏi

-Không phải em không thoải mái sao, tôi giúp em xoa bóp này!

Thiên Tỉ quan tâm giúp Vương Nguyên xoa xoa thắt lưng. Hắn dùng lực đạo vừa phải mát xa, làm cho Vương Nguyên vô cùng thoải mái hưởng thụ, thấm chí bắt đầu tìm kiếm vị chí thích hợp chuẩn bị say ngủ.

Nhìn động tác như mèo con của cậu, Thiên Tỉ bất giác mỉm cười

-Nguyên, nhìn em mệt như vậy, tôi đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nha?

Vương Nguyên thoải mái tới mức không muốn mở miệng, miễn cưỡng ừ cho có lệ sau đó liền thở đều.

Thiên Tỉ không muốn đánh thức cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra xe, chỉ sợ làm đánh thức người đẹp ngủ trong lòng dậy

-Ngủ ngon!

Hắn khẽ hôn lên chán Vương Nguyên. Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn chỉ hy vọng bé yêu của hắn có thể yên ổn ngủ say.

Mọi người xung quanh thấy hành động che chở đủ điều của Thiên Tỉ đều ngây người cả ra, không phải ánh mắt ghen ghét, cũng không phải là ghê tởm đùa cợt mà là tựa như thấy một bức tranh hoàn mý, đẹp đến mức khiến người ta không thể tin được

Mãi cho đến khi Thiên Tỉ ôm Vương Nguyên lên chiếc xe sang trọng, sự ngạc nhiên trong mắt họ mới rời đi, nhưng những người đó mãi mới hoàn hồn, dường như họ vừa mới mơ vậy, bởi vì bọn họ làm sao cũng không thể tin được....

Thì ra hành động thân mật giữa đàn ông với đàn ông, cũng có thể đẹp như tranh vẽ thế này, khiến bọn họ không thể dời mắt một dây nào...

Chap 9

_______________________________________________________________

Lúc Vương Nguyên tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, lúc đang duỗi thẳng người thì thấy Thiên Tỉ mang tới một khay đầy thức ăn

-Dậy rồi à? Ngủ ngon không?

Vương Nguyên gật gật đầu, thấy Thiên Tỉ ngồi bên mép giường, cậu theo thói quen chui vào lòng hắn, tìmvị trí thoải mái dựa vào. 

-Ngủ cả một ngày vẫn chưa ăn gì cả, tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho em đây, qua đây ăn chút đi.

Thiên Tỉ gấp thức ăn trên khay, xem Vương Nguyên như trẻ con mà đút cậu ăn cơm. Đối với hành động của Thiên Tỉ, Vương Nguyên hơi giận nhăn mặt nhíu mày. 

Gì chứ! Dám xem cậu như trẻ con. 

-Tôi muốn tự ăn. 

-Ngoan, tôi đút cho em, không phải thắt lưng em không thoải mái sao, ngồi im đi đừng có lộn xộn."

 Biết có nói thế nào cái tên Thiên Tỉ kia cũng không để cho cậu tự ăn, Vương Nguyên cũng chỉ có thể thậtthà hé miệng, bộ dạng giống như chim mẹ đang mớm mồi cho chim non vậy. 

-Nguyên, khi nào em phải về Trùng Khánh?

 -Bây giờ là lúc nào rồi? Vương Nguyên một miệng đầy thức ăn, lúng búng hỏi. Ở cùng với Thiên Tỉ, cậu hầu như không có tính ngày, cho nên căn bản cậu không rõ mình đã ở Châu Âu được bao nhiêu ngày. 

"Ngày ba tháng tám."

  Ngày ba tháng tám, ừm! Cậu đến đây cũng đã không ít ngày, ngày mốt là phải về nước rồi. Nói cách khác,cậu vớiThiên Tỉ chỉ còn gặp nhau hai ngày nữa!? Không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc đó trong lòng Vương Nguyên lại cảm thấy buồn bã. 

-Ngày mốt tôi sẽ về Trùng Khánh. 

Thiên Tỉ gật gật đầu, đem ngụm cuối cùng đút vào miệng Vương Nguyên . Vương Nguyên dùng giọng mơ hồ nói. 

-Anh làm tôi suốt mấy ngày nay, tôi vẫn chưa có hỏi qua chuyện của anh.

 Thiên Tỉ đem bát đũa cất xong mới ngồi lại bên giường, thuận tiện kéo Vương Nguyên vào trong lòng.

 Em muốn hỏi tôi cái gì?

 -Chúng ta... sau khi trở lại Trùng Khánh... Sẽ... Không cần gặp lại... ừm... Tôi muốn nói là... Nói... 

Vương Nguyên mặt đỏ bừng nói không ra lời. 

-Tại sao chúng ta không cần gặp lại?

Thiên Tỉ giận tái mặt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Cố nén chua xót đang không ngừng dângtrào trong lòng, Vương Nguyên khó khăn nói ra lý do. 

-Chúng ta cùng một chỗ chẳng qua là vì nhất thời hồ đồ, sau khi trở về Trùng Khánh nên trở lại cuộc sống "bìnhthường", cho nên tôi nghĩ chúng ta không nên gặp lại mới tốt.

 Vương Nguyên đặc biệt cường điệu hóa hai chữ "bình thường". Tuy rằng cậu nói kiên quyết như vậy, thế nhưngbàn tay đang nắm chặt kia của cậu đã tiết lộ bí mật của cậu.  

 Thiên Tỉchỉ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời, qua một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng.

 -Tôi cũng có hôn thê rồi."   

END CHAP 8+9

cmt and vote ủng hộ mình nha










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com