Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9 + Chap 10

09

Hạ Tuấn Lâm thức dậy rất sớm vào ngày hôm sau. Sau khi ép mình ăn hết một bát ngũ cốc dinh dưỡng, cậu ngồi xổm xuống đất với một túi sữa trong miệng. Tìm một chỗ tốt nhất để đặt máy ảnh, cậu bận rộn nhắn tin. Từng dòng tin đều là việc lên án Nghiêm Hạo Tường, vì anh đã không gọi cậu dậy vào sáng hôm qua. Anh nhanh chóng trả lời lại.

"Tôi chỉ muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt thôi."

"Chờ tôi một chút, chuẩn bị có tiết mục mới!"

Đọc xong tin nhắn, Tuấn Lâm nhìn về phía khán đài cách đó không xa. Tình cờ ở góc độ này, cậu có thể quan sát được mọi thứ được rõ ràng hơn. Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, lễ diễu hành bắt đầu. Đầu tiên là một vài con diều nhỏ đang thỏa sức bay lượn trên bầu trời quang đãng, với đủ hình dáng và màu sắc khác nhau. Tiếp theo đó là những dải ruy băng được bắn ra sặc sỡ ở tứ phía. Khung cảnh mãn nhãn kết thúc trong tiếng reo hò náo động. Phần được mong đợi nhất của buổi lễ là festival âm nhạc. Tất cả các phương tiện truyền thông đều đổ dồn về khu vực sân khấu được trang hoàng lộng lẫy. Nghiêm Hạo Tường bước lên khán đài. Hôm nay anh mặc một bộ đồ rất đặc biệt: áo sơ mi trắng phủ một lớp kim tuyến màu vàng. Cả người anh như được nhuộm cả vạt nắng hồng trên hòn đảo Faroe. Tiếng la hét từ đám đông ngay lập bùng nổ ngay. Không để mọi người đợi lâu, tiếng nhạc rộn rang vang lên và những bước nhảy nhanh gọn của anh chuyên nghiệp đến mức một người như cậu luôn không thích việc liên tục bấm nút chụp ảnh, phải tăng nhanh tốc độ của bàn tay, để bắt trọn những khung hình đắt giá này.

Trong ảnh, Nghiêm Hạo Tường giống như một vị thần bước ra từ đền thờ Olympieion. Cả cơ thể anh tỏa ra thứ ánh sáng thiêng liêng khiến cả thế giới phải nể phục và yêu mến. Vì thế những cánh diều tuyệt đẹp ngoài kia cũng chẳng thể thu hút được sự chú ý nào từ cậu. 

10

Kết thúc điệu nhảy, Nghiêm Hạo Tường dường như nhìn thấy ống kính của Hạ Tuấn Lâm. Anh hướng đến chỗ cậu và mỉm cười.

Khi tất cả mọi người đã lui vào trong hậu trường, Nghiêm Hạo Tường đã gửi một tin nhắn WeChat cho Tuấn Lâm, nói rằng mình muốn hẹn gặp cậu sau khi Lễ hội Thả diều kết thúc. Cậu vô cùng nghi ngờ hai từ "hẹn gặp", nhưng trong lòng lại nổi lên một chút kỳ vọng nho nhỏ. Cậu gửi đi dòng tin với dấu chấm lửng, cuối cùng anh cũng đồng ý nhấn: "OK".

Phải chăng là quá đột ngột khi một ngày nào đó tình yêu sét đánh lại xảy đến với chính mình, Tuấn Lâm mím chặt môi, gương mặt chợt đỏ bừng. Vậy... vậy đây có phải là một buổi hẹn hò chính thức không?

Ở phía xa, chiếc diều hình cá koi rất lớn, màu đỏ được nhân viên công tác cẩn thận treo lên. Theo làn gió thổi, con diều tao nhã lắc lư cùng với mây và sương trắng mờ ảo trên bầu trời rộng lớn. Ngước mắt nhìn lên, trông nó chẳng khác nào đang thỏa sức vùng vẫy, tự do bơi về cuối chân trời ửng hồng. Vì một lý do nào đó mà tâm trạng của Tuấn Lâm trở nên vô cùng rõ ràng như thời tiết trên đảo hôm nay vậy.

Chiều tàn.

Sau khi hoàn thành xong công việc, Hạ Tuấn Lâm trở về phòng. Cậu phát hiện ra trên bàn, ai đó đã đăt trước những món ăn được chế biến tinh tế đến từ đất nước mặt trời mọc. Ngay bên cạnh là chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trên ghi dòng chữ: Ẩm thực Nhật hảo hạng. Cậu xoa xoa hộp gỗ, suy nghĩ một lúc rồi mới gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường để nói lời cảm ơn. Hơn mười phút sau, bên kia phản hồi lại: "Hy vọng cậu sẽ thích nó!". Tất nhiên rồi, cậu thỏa mãn ăn hết món ngon rồi ngủ một giấc an lành đến tận chiều. Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, điện thoại rung hai lần và màn hình bật sáng. Trong tiềm thức, Tuấn Lâm nghĩ người đó là anh, nhưng khi bấm vào, cậu mới biết đây là tin nhắn của mẹ mình. Tâm trí rối loạn, thậm chí cậu còn không nhận ra rằng mình đang lái xe trên đường.

Bắt đầu trở nên lạc lõng.

Dù Tuấn Lâm rất sợ mỗi lần mẹ liên lạc nhưng tin nhắn lần này mẹ gửi đến không phải để nhắc tới số tiền trả nợ, thay vào đó là nhắn nhủ.

"Dạo này nhà đã có tiền nên con không cần phải gửi về nữa."

Tuấn Lâm nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại một cách kỳ lạ, và cảm thấy con cá koi lớn màu đỏ mà cậu chụp hôm nay thực tế có thể sống lại! Cậu đã đi bộ trên con đường từ hội trường đến đài quan sát đến năm, sáu lần trong đêm đó. Gió biển thổi nhưng không thể xua đi niềm hạnh phúc trong lòng. Hôm đó cậu đã nhảy cẫng lên như một đứa trẻ vì vui sướng. Bố cục chụp của bức ảnh luôn thể hiện tâm trạng của Tuấn Lâm, và lần này cũng không ngoại lệ, đã rất lâu rồi cậu không được thoải mái đến như vậy.

Ngày cuối cùng của Lễ hội Thả diều đã bị hoãn lại hai ngày vì thời tiết không ủng hộ. Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ về lời hẹn gặp của Nghiêm Hạo Tường hôm qua, không biết là anh ấy còn nhớ hay là đã quên mất rồi? Vì thế cứ cách nửa tiếng, cậu lại kiểm tra điện thoại di động một lần. Cuối cùng vào lúc 7:30 tối, anh gửi đến hộp thư Wechat địa chỉ của một nhà hàng năm sao thượng hạng. Cậu hồi hộp tìm kiếm đường đến đó sau khi đã ăn mặc quần áo chỉnh tề.

Không khí của nhà hàng rất tốt. Những dãy bàn được làm bằng gỗ quý hiếm của giới quý tộc xưa ở Châu Âu, trên đó lấp lánh các đồ trang trí bằng bạc. Một vài chiếc bình tinh xảo, được phủ đầy bởi cánh hoa hồng đỏ sậm cùng vài viên đá sáng bóng, kèm theo chai rượu vang trắng đến từ Thung lũng Loire. Nghiêm Hạo Tường ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.

"Tôi cảm thấy mình chẳng có chút gì hòa hợp với không khí ở nơi đây cả..." - Tuấn Lâm chạm nhẹ vào chai rượu trắng.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, nói:

"Không biết cậu thích ăn gì nhưng hương vị của nhà hàng này rất hợp với khẩu vị của người châu Á."

Sốt pate gan ngỗng, bánh mì bơ, chân ếch sốt mùi tây và salad Radicchio phô mai xanh - món khai vị cổ điển của Pháp.

Tuấn Lâm cắn một miếng bánh mì nguyên cám cứng ngắc, nhưng sự chú ý của cậu lại bị khí chất tao nhã Nghiêm Hạo Tường thu hút, người đang tỉ mẩn cắt chân ếch ra thành nhiều phần nhỏ. Đôi bàn tay trắng nõn cầm dao và nĩa màu ánh bạc. Động tác thanh lịch và quý phái, ngay cả khi ăn cũng khiến người ta phải cảm phục.

"Đừng nhìn nữa, mau ăn đi. Xong bữa, tôi sẽ đưa cậu đến một chỗ!" - Anh chỉ vào phần bánh mì trong tay cậu.

Tuấn Lâm vô thức liếc nhìn đồ ăn trên bàn và đảo mắt xung quanh:

"Anh không phải đến đây để tham gia sự kiện sao? Làm như anh đang bỏ tiền ra để mua cả hòn đảo này vậy!"

Nghiêm Hạo Tường không tức giận trước lời nói của cậu, thay vào đó, anh mỉm cười, đặt dao nĩa xuống, từ phía sau lấy ra một hộp quà màu xanh đậm:

"Cho cậu!"

Hộp quà được đẩy đến tay Tuấn Lâm, cậu nhìn anh có chút nghi ngờ.

"Anh tặng tôi?"

"Mở ra xem thử đi. Đây là món quà thay lời cảm ơn lúc trước cậu đã giúp tôi." - Anh chân thành nói.

Cậu nghe xong, ngay lập tức vừa mở hộp quà vừa nói:

"Lần trước anh đưa tôi một hộp socola nhỏ. Tôi còn tưởng..."

Cuộc trò chuyện kéo dài được nửa chừng, hộp quà mở ra, Tuấn Lâm đột nhiên thốt không ra lời. Một bông hồng màu sâm-panh nằm yên lặng bên trong, với những chiếc gai nhọn và vài chiếc lá màu xanh nhạt. Cánh hoa khẽ bung nở. Một dòng chữ nhỏ tinh tế được khắc trên thân cành hoa hồng. Kĩ càng nhìn ngắm, cậu mới biết đây là tên tắt của mình: Hạ Tuấn Lâm.

"Vậy thì hãy coi nó như món quà để tôi theo đuổi em đi." - Giọng của Nghiêm Hạo Tường mang theo ý cười.

Tuấn Lâm ngẩng đầu lên. Không thể tin nổi! Bỗng nhiên cậu không thể phân biệt được mình đang ở hiện thực hay còn trong mơ. Cậu im lặng rất lâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường một cách xuất thần. Lúc sau cậu mới nhớ ra điều gì đó rồi hỏi lại anh.

"Anh vừa nói gì? Tôi..."

"Lần trước em hỏi tôi có bí mật gì không? Bây giờ tôi muốn nói cho em biết."

Nghiêm Hạo Tường mở điện thoại di động lên, vuốt màn hình vài lần, sau đó đưa cho cậu. Đây là những bức ảnh chụp ở các sân bay khác nhau trên toàn quốc nhưng người duy nhất không bị làm mờ trong ảnh lại vô cùng quen thuộc: Hạ Tuấn Lâm. Trong một thoáng vút qua, cậu dường như đang nhìn vào máy ảnh với đôi mắt dịu dàng, thân thiện. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy giống như chứa đầy những tia sáng rực rỡ và một tình yêu bị kìm hãm lâu ngày.

Cậu sững người.

"Tôi luôn để ý đến em trong mọi khoảnh khắc ở sân bay. Em thực sự rất ưa nhìn. Đôi mắt em đặc biệt thu hút tôi. Trước đây, giữa đám đông chen lấn, có một vài cô gái suýt bị xô ngã, chính em là người đầu tiên và duy nhất bước ra để giúp đỡ họ. Lúc đó tôi đã nghĩ, em thật tốt bụng biết bao. Tuấn Lâm, tôi thực sự hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em vui vẻ xuất hiện trong những hoạt động mà tôi tham gia."

"Nhưng điều đó là không thể, cho nên tôi nhất định phải ghi lại những khoảnh khắc ít ỏi về em, rồi khắc sâu nó vào trong trí nhớ của mình. Chỉ khi làm như vậy, tôi mới có thể đường đường chính chính nhìn em mỗi ngày. Tôi luôn khao khát một ngày nào đó được biết tên và làm quen với em."

"Hôm đó em bị đẩy ngã ở sân bay. Tôi muốn nói thêm vài lời nữa với em nhưng thời gian không cho phép, tôi chỉ kịp dìu em đứng dậy rồi vội vã ra về. Thật không ngờ số phận lại cho tôi được gặp em một lần nữa trên hòn đảo này."

"Cũng trong khoảng thời gian ở cùng em trong đêm hôm đó, tôi đã thấy em nhìn vào mắt tôi giống hệt như cách em nhìn vào trong ống kính máy ảnh. Tôi biết mình đã tìm được đáp án cho những bí mật chôn giấu nơi đáy lòng trong suốt những năm vừa qua rồi..."

"Tuấn Lâm, tìm được em trên hòn đảo Faroe này chính là tình yêu sét đánh của đời tôi."

Nghiêm Hạo Tường lấy bông hồng ra khỏi hộp, một tay cầm cành và hướng những cánh hoa tươi đẹp nhất về phía cậu. Nụ cười của anh lan tỏa từ tận con tim rạo rực yêu thương và chân thành.

"Ngay từ cái nhìn đầu tiên, con tim anh đã trót thương em mất rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com