Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Vô tình gặp mặt

Mùa Đông . . .

Giáng Sinh mỗi năm đều vậy, vào đêm của ngày lễ này mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài để chào đón những bông hoa tuyết đầu tiên. Thời khắc này người người cười nói, đùa giỡn từ những cặp tình nhân tay trong tay cho đến những gia đình, tất cả đều rất háo hức.

Nhưng trong niềm vui cũng kèm theo nỗi buồn, đó là nỗi buồn của những người vô gia cư, không nhà, không tiền, không thức ăn ngon cùng đồ sưởi ấm.

Cùng thời điểm này một tuần trước, có một cô bé đang sống trong một gia đình hạnh phúc, ấm áp, cô đã cùng gia đình chuẩn bị tất cả mọi thứ để đón đêm Giáng Sinh.Khỏi cần nói cũng biết, đối với một đứa trẻ 7 tuổi vào những ngày Giáng Sinh này thì háo hức như thế nào, cô cũng như những đứa trẻ khác cũng ước mong được Ông Già Noel ghé thăm và tặng cho mình món quà yêu thích.

Nhưng số phận trớ trêu, vào một buổi tối cô bé được Ông Myoui là Ba của cô bé dắt đi mua thêm những thứ cần thiết để trang trí cho cây thông Noel, đang trong lúc cả hai cùng chọn lựa thì Ông Myoui nhận được một cuộc điện thoại. Cô bé đã thấy sắc mặt Ba cô thay đổi và rồi cái gì đến cũng đến. Về đến trước con đường vào nhà, cô thấy có rất nhiều người tụ họp lại có cả tiếng của xe Cứu Hỏa. Cô bé đã mở cửa và chạy theo Ba của mình, chen qua dòng người đông đúc cô bé cũng bắt kịp Ba, nhưng . . . .

Cảnh tượng trước mắt cho đến sau này cũng không bao giờ làm cho cô bé quên được. Tất cả lửa ? khói ? đúng vậy đó là căn nhà yêu thương của cô đang bốc cháy rất lớn. Đến khi cô nghe mọi người xung quanh ồn ào rằng " Ông chủ của căn nhà đã chạy vào nhà cứu Vợ của mình " thì cô bé mới nhận thức được bóng lưng của Ba cô đã khuất sau đám lửa đó.

Cứ như vậy cô bé chỉ biết đứng từ xa, nắm chặt nắm tay, mặc cho nước mắt rơi nhìn căn nhà đang được Lính Cứu Hỏa hổ trợ.

Khoản 2 giờ trôi qua ngọn lửa lớn từ căn nhà cũng đã được dập tắt. Nhưng trước mắt chỉ là một màu đen của đống tro tàn.

Cô bé đã bỏ chạy thật nhanh sau khi nghe được thông báo là Ông Bà Myoui đã không thoát được đám cháy và đã mất sau vụ cháy này.

Đang trong vòng tay ấm áp của gia đình, được ăn ngon mặc ấm, được học tập thật tốt, được chơi đùa, đùng một cái chẳng còn gì. Đối với một cô bé 7 tuổi thì gia sản chẳng đáng là gì, chỉ có người nhà mới là quan trọng.

Cô bé cứ chạy, chạy thật xa cho đến khi đôi chân nhỏ bé không còn sức bước tiếp thì cô bé mới dừng lại và khóc thật lớn mặc cho những ánh mắt của người đi đường tò mò nhìn cô.

Cô bé đau lòng lang thang trong cơn rét. Đói cùng với mệt mỏi cô bé đã ngồi đó nhìn dòng người cho đến khi gục đi trước một Cửa Hàng Tiện Lợi.

Cứ như vậy ngày qua ngày cô bé cứ co ro lặng lẽ ngồi ngay góc Cửa Hàng Tiện Lợi, có người nhìn cô bé đáng thương cũng mua thức ăn và cho tiền cô. Nhưng có được bao nhiêu người như vậy, cô bé vẫn đói vẫn rét.

Vì còn quá nhỏ nên bản thân cô bé chẳng biết nên làm như thế nào, cứ như vậy một tuần trôi qua và ngày Giáng Sinh cũng đến .

" Nayeon à, Sana à, hai đứa cẩn thận nha con, mua nhanh rồi cùng đi đến cây thông Noel của trung tâm nữa " , tiếng nói yêu thương của Ba hai cô bé tên là Nayeon và Sana vang lên, sau đó thì chỉ thấy hai cô bé cười rồi chạy nhanh vào Cửa Hàng Tiện Lợi.

Tầm 15 phút sau hai cô bé bước ra với một túi đồ ăn vặt lỉnh kỉnh trên tay.

" Nayeon à, sao con còn chưa lên xe ?, đứng ở đó làm gì ? " Ông Im thắc mắc khi thấy đứa con tên Nayeon của mình vẫn chưa lên xe mà cứ đứng nhìn vào một góc của Cửa Hàng Tiện Lợi.

Ông vội bước xuống xe khi thấy đứa con của mình vẫn không lay động sau tiến kêu của ông, ông đứng cạnh Nayeon và đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của con bé.

Ông bước đến gần hơn cục đen đang co ro đó, nhìn thấy một đứa trẻ mặt mày lem luốc, co người rụt đầu sâu vào hai gối rụt rè hướng đôi mắt long lanh nhìn Nayeon sau đó chuyển sang nhìn ông.

" Cô bé, sao con lại ngồi ở đây ? gia đình con đâu ? ", Ông Im nhẹ nhàng ngồi xổm xuống cạnh cô bé, Sana lúc này cũng từ trong xe chạy ra nắm lấy tay Nayeon cùng nhìn cô bé kia.

Đáp lại câu trả lời của Ông Im cô bé chỉ lắc đầu và ngồi lùi lại khi thấy Ông Im tiến đến gần.

" Con đừng sợ, chú đây không phải người xấu, hẳn là đã có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với con có đúng không? chắc con đói và lạnh lắm. Như thế này chú sẽ dắt con đi ăn sau đó sẽ cùng con đi tìm Ba Mẹ có được không ? " Ông Im nhẹ nhàng tiến lại gần vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu cô bé.

" Con không có nhà, Ba Mẹ không còn . . " cô bé chỉ nhẹ trả lời và co người lại tránh đi sự đụng chạm của Ông Im. Ba của cô cũng thường vỗ đầu cô như vậy ngay lúc này cô không muốn nhớ lại và khóc, cho nên mới tránh đi sự đụng chạm của ông.

Nhưng ánh mắt cô bé không đặt lên người ông mà cứ nhìn chằm chằm Nayeon trong khi cô bé Nayeon kia từ đầu đến giờ vẫn không rời mắt khỏi cô.

" Ba nhận nuôi cậu ấy đi " tiếng nói của Nayeon cất lên làm cho ông Im và cô bé Sana hơi bất ngờ.

Vì lần đầu trong tìm thức của cô bé 7 tuổi Sana thấy chị mình đột nhiên lại nói ra câu nói mà cô nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy chị mình quan tâm đến một người nào khác trừ cô và Ba, Ông Im cũng đang đồng ý với suy nghĩ của Sana.

" Không phải sao ? con thấy Ba sẽ cắn rứt nếu như dắt cậu ấy đi ăn và rồi lại bỏ rơi cậu ấy ", Suy nghĩ một phút trước của Sana đã bay mất đúng thật là Nayeon chị của cô vẫn rất lạnh lùng vô tâm, chị của cô chỉ lo là Ba cô sẽ cắn rứt nếu không giúp đỡ cô bạn đó.

Nhưng nếu chị lên xe, không đứng lại thì Ba cũng sẽ không thấy cậu ấy và chị cũng không cần phải lo là Ba có nhận nuôi hay không, Sana thường ngày rất ngây thơ nhưng tự dưng cũng thấy khó hiểu.

Người bất ngờ hơn bây giờ là cô bé ngồi trong góc kia, cô bé vẫn không rời mắt khỏi Nayeon từ lúc đầu cho đến khi Nayeon thốt lên những lời đó, cảm giác có gì đó trong lòng làm cho cô bé cảm thấy không diễn tả thành lời,

" Nayeon Unnie ! là tuyết đó, tuyết rơi rồi, phải nhanh đến cây thông thôi " , Sana ríu rít khi thấy những hạt tuyết đầu Đông bắt đầu rơi xuống.

" Được rồi , con cùng chú lên xe nha, đêm nay là đêm Giáng Sinh mà cứ vui vẻ đi, về nhà rồi hẳn nói cũng được. Chắc là lễ Noel ở Cây Thông Trung Tâm cũng sắp bắt đầu rồi " Không đợi cô bé đồng ý Ông Im bế cô bé lên tiến lại xe, để cô bé ngồi trước cùng mình phía sau là Nayeon và Sana .

Trên xe im lặng cho đến khi 4 người đều đến được Cây Thông ở trung tâm.

Vì cô bé kia nói là mệt nên muốn ngồi trên xe không muốn ra bên ngoài, nên Ông Im dặn dò cô bé vài câu, rồi sau đó cùng hai đứa con của mình xuống xe tiến đến sân khấu đang diễn ra lễ hội.

Ngồi trên xe cô bé đưa mắt nhìn ra bên ngoài dòng người, cuộc đời cô sẽ thế nào đây, có chắc mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với cô hay là sẽ tồi tệ, cứ suy nghĩ nhìn những bông tuyết rơi và rồi cô bé mệt mỏi co người lại thiếp đi.

Ông Im sau khi cùng Nayeon và Sana từ lễ hội trở lại xe đã thấy cô bé kia nằm co lại trên băng ghế mà ngủ ngon, Ông điện thoại về nhà dặn dò một số việc rồi sau đó lái xe đi.

" Bé con, thức dậy đi, đến nhà rồi "

" Appa . . . " , Cô bé kia bị lay dậy trong cơn mê, vô thức nhớ lại những lúc được Ba của cô dịu dàng như vậy liền kêu lên một tiếng, Ông Im mỉm cười bế cô bé lên bước vào nhà, trong khi Nayeon vẫn cứ nhìn chằm chằm lấy cô bé đó.

_______________

Au: mọi người đọc thử rồi cho mình ý kiến nha :D.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com