Chap 7
Chap của JeongEun_BTS :)) Enjoy ~
__________
.
Taehyung ngồi trong lớp học, tai vẫn dỏng lên cố gắng nghe kĩ từng lời giảng hoa mĩ của giáo viên phía trên bục giảng. Tay cũng liên tục ghi ghi chép chép, thế nhưng hai mắt thì lại đang híp lại vì buồn ngủ.
Anh có một tật xấu như vậy, cứ đến tiết Văn là bản thân luôn không thể nào tập trung nổi. Mấy tác phẩm dài ngoằng đầy chữ trong sách giáo khoa lúc nào cũng làm anh hoa hết cả mắt.
Thật may, lúc Taehyung có cảm giác mình sẽ bị cơn buồn ngủ đánh gục, tiếng chuông báo hết tiết bỗng chốc vang lên một hồi giòn giã.
Cô giáo xinh đẹp họ Yoo mau chóng thu dọn lại các tài liệu trên bàn cho vào túi sách, đứng trước bục giảng tặng lũ học trò bên dưới một cái gật đầu chào mang tính lễ nghi cho có.
- Được rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Các em nghỉ.
Nói đoạn, cô xoay người đi ra khỏi lớp, bước chân gấp rút như muốn mau chóng rời khỏi cái lớp học quậy phá và ngỗ nghịch đến đáng sợ này.
Kim Taehyung uể oải đem sách vở dẹp sang một bên, còn chưa kịp cho chúng vào balo thì cả cơ thể đã không chống đỡ được mà nằm bẹp trên mặt bàn. Anh khoanh hai cánh tay lại che quanh mặt, định bụng đánh một giấc ngắn lấy lại tinh thần trước khi vào tiết sau.
- Taehyung này.
Đang lim dim, Taehyung chợt cảm thấy có một bàn tay khẽ vỗ trên lưng mình, liền ngẩng mặt dậy nhìn ra phía sau. Thì ra là cô bạn duy nhất anh nhớ mặt gọi tên từ hôm đầu vào học đến giờ, Park Sunyoung.
- Cậu gọi tôi?
Sunyoung gật gật đầu, tuy nhiên hai mắt không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ vô thức đưa tay đẩy nhẹ cái gọng kính mảnh đang chực tuột khỏi chóp mũi. Cô chuyền lên cho anh một tờ giấy khổ A5, trên đó là mẫu sơ đồ lớp mà cô vừa đem đi photo ra thêm một bản.
- Của cậu. Cô Ahn bảo cậu giữ để tiện làm quen với mọi người trong lớp.
- Cảm ơn.
Taehyung nhận lấy, tùy tiện nói hai chữ cụt ngủn. Anh nhìn nhìn một hồi, chợt nhận ra vị trí của mình trước đó có một cái tên khác, thế nhưng lại bị xóa rồi sau đó mới viết đè tên mình lên.
Cơn buồn ngủ lập tức bị trí tò mò đánh gục, anh nghiêng người nhìn Sunyoung, ngón tay chỉ vào vị trí của mình trên tờ giấy.
- Này cậu, chỗ này của tôi lúc trước là ai ngồi vậy?
- H... hả? Tớ... Chuyện này... - Cô nàng nói lắp bắp, gương mặt đột nhiên tái nhợt đi khiến Taehyung có chút khó hiểu chau mày.
- Hình như hôm đầu tiên vào lớp, lúc cô Ahn phân vị trí ngồi cho tôi, cậu đã nói đến cái tên Jung gì gì đó thì phải?
Không ngờ rằng anh lại nhớ kĩ như vậy, Sunyoung có phần trở nên cuống quít, chiếc bút bi đang cầm trên tay đột ngột rơi xuống sàn gạch.
Trong đầu Sunyoung văng vẳng một lời cảnh cáo: Bất cứ ai cũng không được phép nhắc đến thằng nhóc họ Jeon đó. Chỉ cần lỡ miệng dù chỉ một lần, Min Hyunji nhất định sẽ giết chết kẻ đó, theo cái cách khủng khiếp nhất mà cô ta có thể nghĩ đến.
Giống như... cách mà cô ta đã làm với đứa nhỏ kia.
- Sunyoung? - Taehyung dè dặt gọi, đem tay huơ huơ trước mặt cô để thu hút sự chú ý.
- A? Tớ... tớ không... Em ấy...
Cô vẫn cứ loay hoay sợ hãi đến mức lời nói trở nên lộn xộn, không rõ ràng. Đôi mắt ẩn dưới cặp kính Nobita tròn xoe dày cộm kia vẫn là không dám nhìn thẳng vào Taehyung, còn hai bàn tay thì vô thức đan vào nhau một cách lúng túng.
Đột nhiên có ai đó đá vào chân ghế của Sunyoung một cái, phát ra tiếng "rầm" khá lớn.
Sunyoung giật thót tim, nhìn người vừa làm ra hành động vừa rồi. Min Hyunji lừ mắt nhìn cô cảnh cáo, lại còn hất cằm một cách ngang ngược, ra hiệu cho cô đi chỗ khác, vì vậy cô cũng không dám nán lại thêm chút nào, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ còn bản thân thì lo lắng chạy ra hành lang tránh mặt.
Hyunji ngồi xuống vị trí của Sunyoung, chống một tay lên mặt bàn đỡ lấy cằm rồi dùng ánh mắt thích thú soi khắp mặt nam nhân ngồi trên.
- Cậu quan tâm người trước kia làm gì chứ? Hiện giờ đấy là chỗ của cậu.
Taehyung lạnh lùng im lặng, không nhanh không chậm xoay người ngồi thẳng lại rồi ụp mặt xuống bàn, nhắm mắt ngủ như chưa có gì xảy ra. Hành động tỏ rõ thái độ lạnh nhạt và không muốn tiếp chuyện, khiến cô chợt thấy tự ái.
Hyunji đập bàn một cái, đứng phắt dậy mà nói lớn.
- Nè, cậu là có ý gì? Tại sao con nhỏ Sunyoung đó thì cậu có thể nói chuyện, còn tớ thì không?
- Bởi vì người ta không có thái độ lồi lõm như cậu.
Taehyung nhàn nhã đáp, trong khi mặt còn đang vùi giữa hai cánh tay và đôi mắt phượng dài hẹp kia thì vẫn cứ nhắm nghiền.
- Cái gì?!
Tiếng quát vừa rồi không phải của Hyunji, mà chính là phát ra từ miệng của Min Yoongi. Cả lớp nín thở theo dõi mọi việc, trong lòng thầm cảm thán một câu.
Chưa có ai từng dùng thái độ đó đối xử với "Queen" Min Hyunji cả. Kim Taehyung, lần này hẳn là khó sống.
Min Yoongi vốn dĩ mới đầu còn đang ngồi mơ mơ màng màng, nghe anh nói xong lời kia liền lập tức nhảy bổ tới định dần cho anh một trận vì dám xúc phạm em gái hắn.
Lúc hắn gần như túm được cổ áo của Taehyung, Hyunji đã cản hắn lại. Cô ta lừ mắt nhìn người anh trai song sinh của mình, ý muốn bảo cấm hắn đụng vào người cô thích. Min Yoongi tức giận quay trở lại chỗ của mình, để mặc đứa em kia muốn làm thế nào thì làm.
Còn Hyunji, cô ta chỉ lặng thinh đứng yên như vậy nhìn anh, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.
Hừm, Kim Taehyung.... Cậu càng có thành kiến với tôi, tôi lại càng thích.
.
.
Trên đường về nhà, Taehyung cảm thấy có chút kì quái.
Hai bên tai đang đeo chiếc headphone bật âm lượng ở mức khá lớn, không thể nghe được bất kì âm thanh nào khác thường ngoài giọng rap trầm và mạnh mẽ của Rap Monster - một idol rapper mà anh rất thích. Thế nhưng, thỉnh thoảng anh lại cứ xoay đầu nhìn ra phía sau kiểm tra, mà kiểm tra gì thì chính anh cũng chẳng rõ.
Chỉ là anh thấy, hình như... có người đi theo mình.
Bước chân theo bản năng bắt đầu tăng nhanh tốc độ lên một chút. Vừa đi, Taehyung vừa cho hai tay vào túi quần tây, miệng lẩm bẩm nhấp theo lời bài hát.
Bỗng dưng, có ai đó chộp lấy một bên vai Taehyung mà kéo ngược lại, sức lực dồn lên khá lớn khiến anh giật mình nhíu mày. Còn chưa kịp mở miệng kêu một tiếng, vài cú đấm liên tiếp phóng tới bên người anh, động tác thô lỗ không chút kĩ thuật nhưng nhanh và mạnh đến kinh người, khiến anh không kịp trở tay mà ngã phịch xuống đất, cứ thế nằm im chịu trận.
- Cho mày biết tay! Dám dùng thái độ đó đối xử với em gái tao hả?! Thằng khốn này!!
Taehyung đang giương tay lên đỡ, đột nhiên nhận ra giọng nói này có chút quen. Anh lấy lại tinh thần, nhìn nắm đấm chuẩn bị chạm vào mặt mình kia liền nhanh chóng nghiêng người né tránh, sau đó chộp mạnh lấy cổ tay kẻ nọ mà bẻ ngược xuống khiến hắn gầm nhẹ một tiếng. Dùng sức vật thân thể kia úp sấp xuống mặt đất và mình thì bật dậy đè lên trên, anh đem hai cánh tay hắn khóa ra sau lưng, hoàn toàn thay đổi tình thế chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
- Kim Taehyung!! Tên chết tiệt, mau buông tao ra!!
Taehyung nhíu mày nhìn kĩ gương mặt đẹp đẽ nhưng trông khá dữ tợn của kẻ đang bị mình đè xuống đất kia, nghi ngại cất tiếng.
- Cậu... là Min cái gì đó Yoongi?
- Phải! Chính là tao!
- ... Tại sao lại tấn công tôi?
Taehyung hơi nới lỏng lực tay, ai ngờ hắn đột ngột phản công, xoay người túm lấy cổ áo anh nhưng không có ý định tung thêm cú đấm nào. Hắn quát tướng lên vào mặt anh, đôi con ngươi như muốn phun ra lửa.
- Tao cảnh cáo mày! Đừng bao giờ dùng cái thái độ xấc xược đó đối xử với em gái tao, bởi vì như vậy chỉ khiến nó càng thích mày hơn thôi! Mà tao thì chẳng muốn nó dính vào cái đứa quái gở như mày một chút nào cả, mày hiểu chứ?!
Ngừng lại một chút, Yoongi cười khẩy, lừ mắt nhìn Taehyung một cách chán ghét.
- Kim Taehyung. Mày tưởng tao không biết chuyện mày có thể nhìn thấy ma sao?
Taehyung sững sờ mở to mắt, thừ người ra không nói lời nào. Bí mật của anh, từ khi đến đây chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai, tại sao hắn lại biết?
- Mày đang thắc mắc lắm chứ gì? Tao vốn dĩ biết chuyện này từ hồi cấp hai rồi kìa! Mày không nhận ra tao sao? Tao chính là cái đứa đã đánh nhau với mày một trận thừa chết thiếu sống hồi lớp tám, đến nỗi bị mẹ bắt chuyển trường về đây đấy! Tất cả chỉ vì mày dám dọa tao rằng hồn ma của con nhỏ cùng lớp bị tao làm ngã xuống sông chết đuối, lúc nào cũng đeo bám sau lưng tao đó!!
Min Yoongi tức giận quát vào mặt Taehyung, lúc này anh mới ngờ ngợ nhớ lại chuyện lúc đó. Tuy nhiên, một câu đáp lại anh cũng không buồn nói ra, vì căn bản là lười mở miệng nói chuyện với những kẻ ưa bạo lực. Với lại, vốn dĩ anh cũng chẳng biết phải nói gì.
Hắn nhìn anh một hồi, thấy anh không phản ứng liền nói tiếp.
- Từ lúc mày nói ra điều đó, đêm nào tao cũng phải sống trong ác mộng! Kim Taehyung, mày con mẹ nó thực khốn kiếp!!
Quát tháo một trận, thấy cơn giận cũng đã xả đủ, Min Yoongi buông cổ áo Taehyung ra rồi phủi mông đứng dậy, ánh mắt nhìn anh vẫn đỏ rực một cách hung hãn.
- Nhớ kĩ lời tao nói! Đừng có mà lại gần em gái tao!! Đứa như mày, đi đến đâu cũng toàn bốc mùi chết chóc.
Đến khi Min Yoongi đã đi thật xa, Taehyung vẫn lặng thinh ngồi im ở đó, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Quái gở? Chết chóc?
Hừ, có lẽ... đúng là như vậy thật.
.
.
________
End chap 7.
Hình tượng của Min Suga trong fic này thật là... =)))))
Cmt cho tui vui đi ~
_Sil_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com