Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 [END]

...

Chỉnh lại âu phục ngay ngắn, Jeon JungKook trong đây được Jeon lão gia dặn dò kĩ càng từng câu, từng chữ về bài phát biểu nhận chức tân giám đốc, nói trắng ra là đã đến lúc JungKook tiếp nhận "sứ mệnh" mình đối với Jeon gia. Về phía cậu, tất nhiên một tia cười cũng không hiện hữu.

Lũ người ngoài kia ngoài nịnh bợ, ca tụng thì chẳng làm nên công trạng gì, có lẽ tính người cũng bị đồng tiền làm cho biến chất, thật thật, giả giả, không biết đường lần.

Đám đông ngày càng náo nhiệt, JungKook trong đầu dâng lên một luồng sóng dữ dội, nhiều người như vậy, cậu chính là không thích nghi kịp, toàn thân liền phát ra phản xạ run sợ.

- Đứng thẳng lên!

Jeon JungKook mồ hôi tuôn đầy trán, ấy vậy cậu chỉ nhìn Jeon lão gia với ánh mắt chán ghét, sau đó liền cố sức nhướn người đi về phía sân khấu.

Đột nhiên.

Bước chân Jeon JungKook dừng hẳn.

Ngước nhìn xuống đám đông bên dưới, Jeon JungKook không biết bản thân mình muốn tìm gì, nhưng cảm giác này...

Có phải...

- Làm gì vậy? Mau lên!

Jeon lão gia tức giận gõ chiếc gậy bản to xuống nền đất, tạo ra âm thanh vô cùng chói tai, khẽ ho khan vài tiếng, JungKook tiếp tục cất bước đi đến nơi trung tâm định sẵn.

Trong lòng không khỏi mơ hồ.

.

Phóng viên một lúc càng dày đặc, tiếng "tách, tách" vang lên không ngừng, Jeon JungKook lúc đầu có khó chịu một ít nhưng về sau liền trở thành một cơn sóng bủa vây tâm trí.

JungKook khẽ choáng, người lệch đi vài phân, trong mơ hồ nhận được hàng tá câu hỏi hóc búa, việc trả lời tất nhiên vì thế chậm trễ vài giây, điều đó khiến Jeon lão gia cảm thấy mất mặt, một bước tiến lên sân khấu, ra lệnh cho JungKook lui về hậu trường, còn bản thân trực tiếp trả lời thay cậu.

Jeon JungKook không thấy gì ngoài một mảng đen mù mịt, tai cậu ù đi, chỉ kịp nghe tiếng ai đó gọi tên mình, sau đó liền ngất lịm.

- JungKook!

...

.

.

.

.

Kim TaeHyung nhìn JungKook xót xa, hắn không ngờ chỉ sau vài ngày cậu lại tiền tuỵ đến thế, nét mặt trắng bệch, xanh xao khiến người ngoài nhìn vào cũng phải đau lòng khóc thương.

Hắn nhớ nụ cười của Jeon JungKook, nhớ những lúc Jeon JungKook mè nheo đòi hắn dẫn ra ngoài, khi ấy mới thực là Jeon JungKook hắn biết, ngoại hình hiện giờ của cậu, Kim TaeHyung một ít cũng không thích.

Khẽ vuốt vội mớ tóc rối JungKook sang một bên, Kim TaeHyung ngồi bên cạnh, ánh mắt yêu thương nhìn cậu.

Để đến được đây, hắn phải tốn bao nhiêu công sức, từ cải trang thành cánh nhà báo, đến việc từ bên dưới nhắm bắn thuốc mê vào cậu một cách chính xác nhất, không khéo chạm vào huyệt khác, lập tức xảy ra chuyện lớn.

Kim TaeHyung cảm thấy khâm phục bản thân khi dám liều lĩnh đến vậy, nói cho cùng hắn dù sao cũng đạt được mục đích, chẳng phải bây giờ JungKook đang ở bên cạnh hắn sao? Chút hi sinh này tính ra cũng không đáng.

Jeon JungKook mơ hồ nghe được tiếng nói quen thuộc, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Kim TaeHyung nhưng lại nghĩ bản thân do nhớ nhung sinh ảo giác nên không buồn mở mắt.

Cho đến khi cảm nhận được ai đó chạm vào tóc mình, cậu mới lười biếng quan sát, sau đó bắt gặp khuôn mặt to hết cỡ của Kim TaeHyung liền giật nảy mình, ngơ ngác hỏi.

- TaeHyung... Anh...

Kim TaeHyung khẽ cười, ôn nhu xoa đầu cậu một cái, cất giọng trầm ấm.

- Ừm... Tôi giữ lời hứa rồi đây.

Nhìn Kim TaeHyung một lúc lâu, JungKook không kiềm được lòng, nhào đến ôm lấy hắn, còn không ngừng khóc to như trẻ con lạc mẹ, khiến TaeHyung những giây đầu tiên trưng ra bộ mặt đơ tượng, nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười, hai tay vòng qua eo cậu ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng, hạnh phúc.

- Jeon JungKook à, là em dạy hư anh rồi a, thật là không thể rời xa em.

- Hừ... Đáng ghét.

JungKook cười, lần đầu tiên trong đời cậu biết được hạnh phúc là gì, biết được tình yêu diệu kì như thế nào, hạnh phúc như thế nào, Jeon JungKook xin nguyện đánh đổi mọi thứ để được ở bên Kim TaeHyung, dù hắn có ngông cuồng, sắt đá hay xấu xa đi chăng nữa, cậu cũng cam lòng.

- JungKook, đi với tôi.

Jeon JungKook chưa kịp thắc mắc, đã bị Kim TaeHyung quăng cho đống quần áo, mặt đâm ra ngờ nghệch khó hiểu.

Lao công ư?

...

.

.

.

.

Kim TaeHyung cùng JungKook, mỗi người một bộ quần áo lao công, cố nép khỏi đám đông càng sớm càng tốt, Park JiMin cùng mọi người đang ở bên ngoài, nãy giờ chắc cũng la ó um sùm, tính bọn họ chẳng phải Kim TaeHyung thừa biết sao?

- Hai người đi đâu vậy?

Kim TaeHyung khẽ giật mình nhưng rất bình tĩnh kéo JungKook nép sau lưng hắn, còn mình trưng ra bộ mặt tự nhiên nhất đối đáp.

- Chúng tôi ra ngoài mua một tí thức ăn, dù sao buổi họp báo cũng 1 tiếng nữa mới kết thúc, tranh thủ nghĩ ngơi ấy mà.

Người bảo vệ gật gù, tay đánh vai hắn mấy cái ngụ ý trêu đùa, không hay khoé mắt Kim TaeHyung đã sớm nổi gân đỏ, con người trọng thể diện này không phải vì Jeon JungKook có lẽ bây giờ tên bảo vệ đáng thương đang nằm dưới chân hắn cầu xin tha mạng.

Coi như ngươi may mắn đi, Kim TaeHyung không chấp.

Thoát khỏi tên bảo vệ rắc rối, Kim TaeHyung một tay kéo JungKook đi như bay, quả nhiên trước cửa có xe đợi sẵn, tuy vậy có gì đó bất ổn, hắn liền kiếm một chỗ khuất, cùng JungKook ẩn mình xem tình hình.

Min YoonGi là người nhận thấy bọn họ đầu tiên, tay phải ẩn sâu dưới đùi ra hiêu cho cả hai rời đi.

Jeon gia đã phát hiện rồi sao?

Kim TaeHyung chậc lưỡi, trong lòng thầm rủa số phận đen đủi, kế hoạch còn vài bước nữa sẽ hoàn thành, cứ tưởng có thể cùng Jeon JungKook cao chạy xa bay, sau đó kiếm một nơi sinh sống trong thầm lặng, nhưng thật không ngờ...

- TaeHyung... Chúng ta...

JungKook nhìn thế sự đã rõ trong lòng bàn tay, cậu lo lắng, hai bàn tay bám lấy áo TaeHyung, chỉ cần nghĩ đến việc quay về đối mặt với Jeon lão gia, JungKook liền không có can đảm bước tiếp cùng anh, gia đình sớm đã trở thành nỗi ám ảnh trong cậu, một giây cũng không muốn nghĩ tới.

- Chúng ta... nên quay về đi, em không muốn anh bị bắt, ông ta nhất định sẽ hành hạ anh đến chết, chi bằng bây giờ em quay lại, mỗi người đường ai nấy đi, em-...

- Em nói ngu ngốc gì vậy? Tôi không cần em bảo vệ, tôi nói sẽ giữ lời là giữ lời, xin em đừng nói như vậy nữa, hãy tin tôi, được không?

Nước mắt lăn dài trên má, Jeon JungKook hận bản thân mình, đem đến bao nhiêu đau khổ cho người khác.

Nhưng...

Xin cho cậu ích kỉ một lần thôi, chỉ một lần cho cậu ở bên Kim TaeHyung, sau đó dù có ra sao cậu nhất định không hối hận.

- Em tin...

...

.

.

.

.

Chiếc xe đen lao nhanh trên đường cao tốc, kéo theo bao nhiêu đuôi đuổi theo.

Hai con người, hai số phận, nhưng khi gặp nhau, con tim cùng đập một nhịp.

Giây phút cuối được ở bên nhau.

Giây phút cuối cùng đẹp nhất của cuộc đời.

Jeon JungKook mỉm cười hạnh phúc, giọt nước mắt lăn dài trên má, là nước mắt khi được yêu thương, khi được nắm tay người mình yêu.

Jeon JungKook khẽ nhắm mắt, để hình ảnh Kim TaeHyung mãi đọng trong tim...

Và rồi.

Chiếc xe lao xuống vực sâu.

Hạnh phúc.

Cuối cùng cũng gặp được.

Lời hứa đã thực hiện.

Bướm vội vàng bay đi....

Giấc mộng cổ tích ngọt ngào...

"Nguyện ý bên nhau"

.

.

.

-END-

Đôi lời thổ lộ của Vuyy : Shortfic đầu tiên hoàn cảm thấy thực hạnh phúc a, cơ mà mọi người đừng vội quên, vẫn còn 1 EXTRA lận nha.

Cám ơn mọi người ủng hộ Vuyy trong thời gian qua~🙆❤️

Yêu mọi người.❤️

Thân ái~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: