Chương 5: Nhật kí dưỡng thai
Những tháng đầu, bảo bối nhỏ có vẻ khá ngoan. Tiêu Chiến vẫn ăn uống bình thường, ngoại trừ thi thoảng thèm một vài món ăn lặt vặt ra thì mọi thứ đều ổn. Ba Tiêu và mẹ Vương thay nhau sang chăm sóc anh rất chu đáo, còn có Vương Nhất Bác luôn luôn cưng chiều anh. Tuy nhiên, sang đến tháng thứ 2 thì..... Sau đây là nhật kí dưỡng thai của Tiêu Chiến...
.
.
.
.
Nhật kí dưỡng thai tháng thứ nhất....
Bảo bối nhỏ rất ngoan, papa Tiêu Chiến ăn đồ gì cũng ngon miệng, thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường nữa. Chỉ có điều anh ngủ cũng nhiều hơn, cơ thể hay mệt mỏi, nhạy cảm với mùi hương xung quanh. Chỉ cần Vương tổng có bất cứ mùi gì lạ là biết tay với vợ hắn ngay. Khi đó, nếu có mẹ Vương ở đó mẹ sẽ bảo anh đá hắn ra sofa ngủ, còn nếu có ba Tiêu thì ba chỉ lắc đầu cười vỗ vai hắn bảo ra sofa ngủ một hôm. Tóm lại kết quả thì vẫn là ra sofa ngủ. Vậy nên cứ mỗi lần gặp đối tác về, là Vương tổng lại phải nhờ anh Cố hít ngửi xem trên người hắn có mùi gì lạ không rồi mới dám về nhà. Tuy rằng sofa loại cao cấp rất mềm và êm nhưng chiều dài lại chỉ có chút éc, nằm kiểu gì cũng bức bối và đau lưng, lại còn không được ôm vợ ngủ. Thật là bi kịch. Ba Tiêu và mẹ Vương rất chịu khó thay đổi thực đơn bồi bổ cho anh. Tôm gà cá trứng cua thịt bò thịt lợn đều được thông qua kiểm định của bác sĩ Chu Tán Cẩm. Bác sĩ Chu thì được giao trọng trách nặng nề đến từ phu nhân Vương tổng, đó là lên thực đơn làm sao để con anh thật khỏe mạnh mà anh thì không bị béo quá. Bác sĩ Chu chỉ có nước khóc ròng than ngắn thở dài làm bạn với gia đình Vương tổng thật khổ, cứ dăm ba hôm lại bị réo một lần. Nhưng thôi, ai bảo thằng bạn thân giàu nứt đố đổ vách, tự nguyện đầu tư trang thiết bị cho bệnh viện của y chứ. Còn Uông Trác Thành vô cùng phấn khích, thường xuyên qua chơi với anh, nhìn chằm chằm bụng anh và tưởng tượng bụng Tiêu Chiến mà lớn thật lớn lên thì sẽ thế nào.
Từ ngày phu nhân Thỏ đanh đá nhà hắn có mang bảo bối nhỏ, hắn cũng cười nói nhiều hơn, ngoại trừ lúc làm việc ra thì cũng không còn quá lạnh lùng như trước. Nhân viên trong công ty cũng dễ thở mà bàn tán "Ôi sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của gia đình." Nhưng hôm nào mà Vương tổng cãi nhau với vợ là y như rằng nhiệt độ toàn công ty giảm xuống -20 độ C, người nào người nấy run lên cầm cập. Có một lần trong lúc tan làm, Vương Nhất Bác ghé vào quán mua cho vợ chút bánh ngọt thì vô tình gặp lại một bạn học cũ, mà cô gái đó ngày trước lại thầm thương trộm nhớ hắn. Thế mà đen đủi thế nào, cô gái đó không biết vô tình hay cố ý trượt chân ngã nhào vào lòng Vương tổng, đúng lúc anh và mẹ Vương đi qua. Rồi xong.... Tối đó về anh và hắn cãi nhau, tất nhiên, kết quả vẫn là Vương tổng ôm gối ra sofa ngủ.
- Mẹ, mẹ nghe con giải thích rồi nói lại với anh ấy được không? Con bị oan thật mà.
Vương tổng lúc này như con cún con, vò đầu bứt tóc thầm nghiến răng với cô gái lúc chiều. Tại sao lại ngã đúng lúc thế không biết, giờ hại hắn thế này đây. Giờ vợ hắn giận rồi làm thế nào để dỗ mới quan trọng.
- Anh nói cho mẹ nghe chuyện chiều nay là thế nào? Không giải thích rõ ràng được thì mẹ còn đá anh ra khỏi nhà chứ đừng nói là ra sofa ngủ.
- Con có phải con ruột của mẹ không vậy?
- Từ ngày Tiểu Tán về đây thì Tiểu Tán mới là con ruột mẹ. Mẹ cho con 3 phút.
- Cô gái đó là bạn học cũ, con chỉ vô tình gặp lại trong đó thôi. Con đang đi mua bánh ngọt cho Chiến ca mà. Con với anh ấy tuyệt đối nhất kiến chung tình, không có chuyện con sẽ thay lòng đâu. Mẹ tin con trai mẹ đi mà.
- Được rồi, mai mẹ sẽ lựa lời nói chuyện với Tiểu Tán. Giờ đi ngủ.
Và thế là mẹ Vương uy nghiêm vào phòng đi ngủ, còn Vương tổng vẫn bầu bạn với chiếc sofa và không dám tắt đèn vì hắn sợ tối. Ầy, tội nghiệp, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vậy. Sáng hôm sau, Vương tổng mang bộ mặt hầm hầm cùng hai bên mắt thâm quầng đi làm, khiến nhân viên cả công ty khiếp sợ một phen.
.
.
.
.
Nhật kí dưỡng thai tháng thứ 2...
Sang đến tháng thứ 2 quả thật là ác mộng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Bảo bối nhỏ bắt đầu hành papa. Anh ốm nghén nuốt không trôi bất cứ thứ gì, kể cả món bánh ngọt thường ngày anh yêu thích thì bây giờ ngửi thấy mùi thôi anh cũng cảm thấy buồn nôn. Nếu tháng đầu tiên anh ngủ nhiều hơn thì sang tháng thứ 2 anh lại cứ trằn trọc mãi không thể ngủ được. Và thế là bác sĩ Chu Tán Cẩm lại được triệu hồi tới.
- Không sao, anh và bảo bảo đều ổn. Chỉ là nghén thôi. Không được ăn đồ cay nóng, ăn nhiều các đồ ăn mát, thịt cá ăn vừa phải đủ chất dinh dưỡng là được.
- Có thật là không sao không? Mấy ngày nay vợ tao không chịu ăn, ngủ cũng ngủ rất ít – Vương Nhất Bác lo lắng nhìn anh không rời mắt.
- Mày không tin tao? - Bác sĩ Chu sẽ trở mặt nếu ai không tin chuyên môn của y.
- Không phải, tao chỉ lo lắng quá thôi. Có cần uống bổ sung cái gì không?
- Có, mai tao sẽ đưa đến. Cứ yên tâm, không vấn đề gì.
Hắn đưa y ra cổng, rồi nhanh chóng vào nhà, mang cho anh một cốc sữa ấm, dỗ dành anh uống hết cốc sữa, sau đó lại dịu dàng xoa lưng cho anh dễ ngủ. Hắn đau lòng nhìn anh, khe khẽ vuốt vùng bụng vẫn còn phẳng lì kia mà thì thầm:
- Bảo bối nhỏ ngoan, đừng hành bảo bối lớn của ba nhiều thế biết không? Ba sẽ đau lòng đó.
Rồi hắn hát ru cho anh ngủ. Hắn thừa hưởng toàn bộ thiên phú nghệ thuật của ba Vương, vậy nên hắn hát rất hay, giọng hát trầm ấm lại ngọt ngào khiến cho anh khẽ mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Mẹ Vương đứng ở ngoài nhìn vào, nở một nụ cười thầm nói: "Bảo bối của mẹ ra dáng baba rồi."
.
.
.
.
Nhật kí dưỡng thai tháng thứ 3...
Tiêu Chiến trông còn gầy hơn là trước khi mang thai. Vương Nhất Bác đau lòng liên tục chạy đến chỗ tên bạn thân Chu Tán Cẩm hỏi thuốc bổ và thực đơn cho anh. Mẹ Vương hay ba Tiêu nấu gì anh cũng cảm thấy buồn nôn, ăn không vào chút nào. Mỗi ngày anh chỉ uống sữa, hắn ép anh ăn được một chút cháo. Bụng anh vẫn phẳng lì. Hôm nay Vương tổng được nghỉ, mẹ Vương và ba Tiêu đều có việc bận nên chỉ có hai vợ chồng ở nhà. Hắn muốn đưa anh ra ngoài đi chơi một chuyến cho thoải mái, nhưng khi vừa ra khỏi cổng thì cơn chóng mặt ập đến nên cả hai lại quay trở vào trong nhà. Anh nhìn hắn, mím môi, mắt ướt ướt:
- Có phải anh phiền phức lắm không?
- Không có mà, không được nghĩ linh tinh.
Anh lại nhạy cảm rồi. Bác sĩ Chu có nói qua nên hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước để có thể thích ứng được với tâm trạng lúc thì vui vẻ, lúc thì cáu giận, lúc thì buồn tủi của anh.
- Nói dối, rõ ràng em vất vả như vậy, lại còn phải chăm sóc anh, còn phải nuôi anh huhuhuhu....
Thấy vợ mình khóc, hắn cũng luống cuống theo, vội vàng ngồi xuống lau nước mắt cho anh, nhẹ nhàng nói:
- Em nói thật mà, em có thể nuôi được anh và thêm 10 bảo bối nhỏ nữa. Đừng khóc nữa, ngoan nào.
Hắn ôm anh vào lòng, vuốt ve mái tóc, rồi đến sống lưng. Động tác vô cùng dịu dàng. Hắn có thể cảm nhận được sự ôn nhu của cả đời hắn đều đặt hết lên người đàn ông này rồi. Mẹ Vương và ba Tiêu đều bận nên hôm nay hắn phải tự vào bếp nấu đồ cho anh ăn. Vương Nhất Bác là một vị tổng tài vô cùng tài ba, công việc kinh doanh hàng năm phát triển vù vù. Vương Nhất Bác có thể hát, có thể nhảy, có thể bắt kịp mọi công nghệ mới nhất. Chỉ có một việc cứ khi nào Vương Nhất Bác động tay là thành thảm họa, đó là nấu ăn. Thôi nào ai cũng có khuyết điểm mà. Quay lại nhìn con người mới khóc huhu xong bây giờ đã ngồi trên ghế xem phim hoạt hình cười khanh khách, hắn gật đầu lôi điện thoại ra tìm công thức một vài món ăn cho người mang thai, quyết tâm nấu nướng cẩn thận cho phu nhân nhà mình. Thực ra hắn chỉ cần hô một câu là đầu bếp nhà hàng nổi tiếng nào cũng có thể đến tận nhà nấu cả một mâm cỗ cho bảo bối lớn, nhưng anh lại không đồng ý, muốn ăn đồ hắn nấu. Mà bảo bối lớn đã muốn, thì tất nhiên hắn có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ chấp nhận rồi, ai bảo anh là bảo bối của hắn, hơn nữa trong bụng bảo bối lớn lại có thêm một bảo bối nhỏ nữa cơ chứ. Thế là vị Vương tổng cao cao ngạo ngạo hàng ngày bây giờ đây đang mặc chiếc tạp dề màu hồng, tay muôi tay đũa chiến đầu với đám thức ăn ở trong bếp. Loay hoay một hồi, cuối cùng thì cũng xong, bày lên bàn cũng kha khá món nhìn rất bắt mắt. Còn ăn được hay không thì chưa biết.
- Vợ ơi, em nấu xong rồi.
Tiêu Chiến vui vẻ tắt tivi đi vào bàn ăn, nhìn một lượt các món trên bàn, khen chồng một câu thật lòng rồi bắt đầu ăn thử.
- Ngon nha, rất ngon.
Sau câu đó là anh cắm cúi ăn ngon lành, nhìn như người bị bỏ đói mấy hôm vậy. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ăn ngon lành như thế, thầm nghĩ "Thật sự ngon sao?". Vậy là cũng ăn thử. Vừa cắn một miếng hắn suýt quăng đôi đũa đi, món thì nhạt, món thì chua, món thì ngọt. Tất nhiên là không có mặn vì bác sĩ Chu đã dặn không được cho người mang bầu ăn mặn.
- Vợ à, Chiến ca, ngon thật sao?
- Thật mà?????? – Tiêu Chiến ngẩng mặt, nhìn hắn có chút mờ mịt.
Thật sự thì bữa ăn hôm nay là bữa ăn hợp khẩu vị anh nhất, không hề cảm thấy buồn nôn. Vậy là Vương tổng bất lực nhìn vợ mình nhai nhai nuốt nuốt vô cùng nhiệt tình mấy đĩa đồ ăn hắn nấu. Và từ ngày đó, bữa ăn của anh đều là do hắn nấu, mặc do hắn và mẹ Vương hay ba Tiêu đều không thể nuốt được. Ầy, Tiêu Chiến nghén thật đặc biệt nha. Vương Nhất Bác cũng đỡ lo lắng hơn, vì cuối cùng anh cũng đã ăn được rồi. Sau đó, cứ mỗi ngày Vương tổng đều về sớm 2 tiếng để tham gia lớp học nấu ăn, với mong muốn nấu thật nhiều món ăn ngon cho vợ khiến mọi người trong công ty vô cùng ngưỡng mộ Tiêu Chiến. Ôi tình yêu loài người!!!!!!
.
.
.
.
Nhật kí dưỡng thai tháng thứ 4....
Bụng Tiêu Chiến đã nhô lên nhiều chút trông vô cùng đáng yêu. Anh cũng tròn lên một vòng vì được Vương tổng chăm sóc vô cùng tốt. Cuối tuần anh và hắn sẽ cùng đi ra ngoài chơi, đi picnic rất vui vẻ và hạnh phúc. Người chuẩn bị đồ ăn tất nhiên là Vương tổng. Vì tháng thứ 4 này anh ăn uống điều độ, mỗi tối được hắn vuốt lưng vuốt tóc cho nên giấc ngủ cũng ổn hơn, tâm tình cũng vui vẻ lên không ít, bớt tủi thân và khóc nhè. Điều này làm Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng, sung sướng quay sang hôn vợ mình chụt một cái. Hắn cùng anh đi xem và mua rất nhiều đồ cho trẻ em. Một cái nôi thật bự, đồ chơi, bình sữa, bồn tắm cho trẻ,...v...v... Căn phòng mà ngày trước anh bảo hắn sang ngủ bây giờ được sửa lại thành phòng cho bảo bối nhỏ, rất đáng yêu. Anh cũng không hỏi xem bảo bối nhỏ là trai hay gái, bởi anh và hắn đều nghĩ bảo bối nhỏ là món quà thượng đế ban cho vợ chồng hắn, trai hay gái không hề quan trọng. Dù thế nào cả hai cũng sẽ nuôi dạy bảo bối nhỏ thật tốt.
- Em xem, con thỏ bông này đẹp không?
- Không đẹp bằng vợ em.
- Lại dẻo mỏ.
Tiêu Chiến cười tít mắt ôm con thỏ bông bỏ vào xe đẩy. Vương Nhất Bác nhìn sang bên cạnh thấy con sư tử bông đang đang thè cái lưỡi ra vô cùng đáng yêu, nên Vương tổng cũng lẩy bỏ vào xe luôn.
.
.
.
.
Nhật kí dưỡng thai tháng thứ 5...
Bụng Tiêu Chiến đã nhô ra nhiều so với tháng thứ 4. Cơ thể anh bắt đầu thấy nặng nề, ngồi lâu một chút cột sống sẽ đau. Vương Nhất Bác mua cho anh một chiếc gối ôm hình sư tử thật lớn để bên cạnh. Vậy là đêm đến anh sẽ có 1 sư tử bông và 1 bên là Sư tử lớn, lại còn được Sư tử lớn xoa lưng và hát ru cho ngủ. Vương tổng quả là sủng vợ lên tận trời. Bụng to lên cũng đồng nghĩa với việc trên bụng anh bắt đầu xuất hiện những vết rạn. Hắn thấy anh cứ ngồi nhìn bụng mình, không nói gì nên tức tốc liên hệ ngay bác sĩ Chu.
- Này, cầm lấy. Xoa ngày 2 lần, nhớ là xoa nhẹ nhàng thôi. Kê thêm một cái gối nữa dưới chân vợ mày cho cao lên. Chịu khó đưa anh ấy đi bộ mỗi ngày một chút, như vậy sẽ tốt hơn.
- Ừm.
- Ừm? Mày không thể nói dài hơn với tao à. TAO LÀ BÁC SĨ CHĂM SÓC VỢ MÀY ĐẤY.
- Đã biết
- ..... Được lắm, dài hơn hẳn 1 từ. Mày cho tao lý do để tiếp tục làm bạn với mày đi....
Vậy là hôm đó trên giường của hắn và anh xuất hiện thêm 2 chiếc gối ôm hình sư tử nữa. Còn mẹ Vương cũng đã mua thêm một đồ ăn vặt cho anh. Gần đây anh đã ăn được nhiều hơn khiến cả nhà rất vui mừng.
Tiêu Chiến ngồi trên giường, áo vén cao trên ngực, nhìn chằm chằm hắn đang xoa thuốc lên bụng anh.
- Đây là thuốc Chu Tán Cẩm đưa em, bôi lên sẽ không bị rạn da. Mỗi ngày em sẽ massge cho anh 2 lần
Hắn vừa nói, vừa làm rất dịu dàng, mỉm cười xoa xoa cái bụng đã to tròn lên của anh. Bảo bối nhỏ của hắn đang lớn dần lên trong bụng bảo bối lớn. Bỗng hắn ngẩng đầu:
- Ngực anh cũng to lên rồi.
Sau đó định đưa tay lên bóp ngực anh. Tiêu Chiến đen mặt, giơ chân đạp hắn cái bốp:
- CÚT RA NGOÀI
Thế là đêm đó Vương tổng lại ngủ sofa trong ánh nhìn khinh bỉ của mẹ Vương.
- Đáng đời – Mẹ Vương đóng cửa cái rầm, chuẩn bị vào giấc ngủ ngon. Mai mẹ Vương còn phải làm cho Tiểu Tán chút bánh yến mạch.
.
.
.
.
Nhật kí mang thai tháng thứ 6....
Tiêu Chiến không còn cảm thấy nghén nữa, ăn uống cũng ngon miệng hơn. Tuy nhiên bụng to hơn, nặng hơn rất nhiều nên di chuyển có phần khó khăn. Hắn đưa anh đến bác sĩ Chu khám thai thường xuyên hơn.
- Đây này, nhìn thấy chưa, con mày đấy. Bé gái nhé.
Hắn nắm tay anh, cùng nhau nhìn màn hình siêu âm mỉm cười.
Bảo bối nhỏ của anh và hắn đã thành hình rõ ràng, hai bàn tay nhỏ xíu nắm chặt. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy mắt Vương tổng hơi đỏ lên, nghẹn ngào. "Chào bảo bối nhỏ của ba" – Vương Nhất Bác thầm nghĩ. Bảo bối nhỏ sau này sẽ đẹp giống anh và có khí chất giống hắn. Nhất định là như vậy.
- Chiến ca – Chu Tán Cẩm thuận miệng gọi.
- Hửm – Vương Nhất Bác nhíu mày – Mày gọi ai?
- Anh nhớ ăn nhiều rau xanh và các đồ ăn mát để tránh táo bón nhé. Mở nhạc nhẹ nhàng cho thai nhi nghe sẽ giúp bé thông minh hơn sau này – y đánh trống lảng, nhỏ giọng lẩm bẩm "Đúng là hũ giấm chua".
Khám thai xong, hắn đưa anh ra khu vui chơi đi dạo một vòng. Thấy các em bé chạy nhảy nô đùa hiếu động, anh đứng cười ngốc nghếch tưởng tượng ra con mình sau này cũng sẽ đáng yêu như vậy. Còn hắn nhìn anh, cười cưng chiều, một tay đỡ lưng anh một tay vuốt lên mặt anh, ghé sát tai anh thì thầm:
- Con chúng ta sẽ gọi là Tỏa Nhi nhé.
Anh mỉm cười gật đầu. Hắn đưa anh về nhà, lúc này ba Tiêu đã mang sang thật nhiều cam và rau xanh, bổ sung vitamin cho anh, bên cạnh là ba Vương đang phụ giúp ông cất đồ vào tủ, mẹ Vương thì tất bật nấu bữa trưa cho cả nhà. Tiêu Chiến thấy hình ảnh này, cảm thấy ấm áp mãi không thôi. Hốc mắt đỏ lên, đây thật sự là một gia đình mà anh hằng mong ước. Vương Nhất Bác như đọc được suy nghĩ của anh, quay sang hôn lên môi anh thật dịu dàng. Hai bên thông gia nhìn tờ giấy kết quả siêu âm, vui vẻ rôm rả bàn luận sau này cháu mình sẽ giống ai, tính cách thế nào. Cũng lúc đó, Uông Trác Thành và Chu Tán Cẩm bấm chuông cửa. Cậu mang cho anh hộp bánh ngọt vị anh thích nhất, mua ở quán anh thích nhất. Còn y mang thuốc bổ đến cho anh. Cả hai nhanh chóng hòa nhập bữa cơm gia đình. Cứ như vậy, mọi người cười nói không ngớt mãi đến khi kết thúc bữa ăn, tất cả cùng ngồi ở phòng khách, xem tivi và ăn hoa quả. Khung cảnh hòa hợp và ấm áp.
.
.
.
.
Nhật kí mang thai tháng thứ 7...
Gần đây Tiêu Chiến cử động vô cùng khó khăn do em bé trong bụng đã phát triển khá lớn. Đi đâu cũng sẽ có ba mẹ Vương, ba Tiêu, dì Nghiêm hoặc Vương Nhất Bác đỡ đi. Do đàn ông mang thai thể chất sẽ yếu hơn phụ nữ, nên cần phải vô cùng cẩn thận. Chỉ có thiếu nước hắn bưng anh lên xe lăn để đẩy đi thôi. Thực ra nếu anh không lườm hắn cháy mặt lạnh lùng nói "Tôi không liệt" thì chắc hắn cũng xách cái xe lăn gắn hai con thỏ nhấp nháy về rồi. Mỗi ngày hắn vẫn dùng kem chống rạn da xoa cho anh, vậy nên da bụng của anh vẫn rất đẹp cộng thêm ăn theo hướng dẫn của bác sĩ Chu, dinh dưỡng phần nhiều vào em bé nên từ đằng sau nhìn dáng vẻ của anh vẫn vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Chiến ngồi trên giường, chăm chú đọc cuốn sách dành cho người mang bầu, bên cạnh là cốc sữa nóng ba Tiêu mới mang vào. Vương Nhất Bác tắm xong lau người đi ra, môi mím mím lại liếc xuống khủng long đang ngẩng đầu. Có vợ đẹp như vậy lại chỉ được nhìn? Hắn lén lút lấy điện thoại, ra ngoài ban công đóng chặt cửa gọi cho thằng bạn thân.
- Được làm mấy lần?
- Hả? Có thể nào đừng nói ngắn gọn như vậy được không đại ca?
- Mang thai thì có thể được làm mấy lần?
- À à, haha Vương tổng của chúng ta nhịn không nổi nữa à?
- Nhanh.
- Nhiều lắm là 2 lần, nhẹ nhàng thôi nhé. Chúc Vương tổng và khủng long của Vương tổng vui vẻ
Y nói xong rồi cúp cái rụp, không để tên bạn thân mặt liệt nói thêm câu nào. Hắn nhẹ nhàng quay vào, quăng cái điện thoại vô góc, rón rén đến bên cạnh anh mà thủ thỉ:
- Vợ ơi, Chiến ca....
- Hửm?
- Em đã nhịn mấy tháng rồi... - Hắn thổi khí bên tai anh khiến mặt anh đỏ lên.
- Còn bảo bảo...
- Họ Chu kia nói có thể làm 2 lần!!!!!!
Anh nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Hắn bên cạnh chăm sóc anh dịu dàng như thế mà anh không động lòng thì anh là gỗ đá rồi. Không biết từ lúc nào, anh đã yêu người đàn ông này, quen với sự nhẹ nhàng ngốc nghếch dưới vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Tiêu Chiến buông cuốn sách, hơi rướn người đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nhận được nụ hôn đồng ý, hắn đặt anh nằm nghiêng xuống giường, ôm anh từ phía sau để không chạm vào bụng anh. Người mang thai rất mẫn cảm, anh nhanh chóng cảm thấy kích thích, tiểu Tiêu Chiến bên dưới đã ngẩng đầu, hậu huyệt phía sau cảm giác như ướt ướt. Hắn đặt một nụ hôn lên gáy anh, rồi rải dần xuống lưng.
- Ưm... Nhất Bác... a....
- Thả lỏng, bên dưới anh chặt quá.
- A....a...
Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên, tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng ấm áp.
(Tác giả: Hihi vì chap trước có thịt rồi nên chap này cắt nhé mọi người =]]]]])
.
.
.
.
Nhật kí mang thai tháng thứ 8....
Ngoài việc nghe nhạc không lời thì anh và hắn thường xuyên trò chuyện với Tỏa nhi trong bụng. Mẹ Vương nói rằng em bé trong bụng có thể nghe được những gì bên ngoài nói. Ba Tiêu làm rất nhiều đồ ăn để chia nhỏ bữa cho anh, tránh để anh bị tụt đường huyết. Còn ba Vương đã tìm được một thầy dạy yoga về để cho anh luyện tập nhẹ nhàng, rất tốt cho cơ thể của anh. Ngoài ra, ba Vương cũng dành ra một buổi chiều, hướng dẫn hắn cách bế em bé, cách thay tã và dặn dò hắn phải luôn luôn trò chuyện với Tiêu Chiến, không được để anh stress. Cả gia đình tất bật chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, vì hơn 1 tháng nữa là Tỏa nhi sẽ ra đời rồi.
Hắn vẫn đưa anh đi kiểm tra thai định kì, chăm chú nhìn bào thai trong bụng đã thành hình rõ ràng, còn có thể nhìn thấy cả mặt bảo bối nhỏ nữa. Bảo bối nhỏ của hắn sau này sẽ là một cô công chúa xinh đẹp và đáng yêu.
.
.
.
.
Nhật kí mang thai tháng thứ 9....
Vương Nhất Bác áp tai vào bụng Tiêu Chiến, thích thú lắng nghe từng cử động của bảo bối nhỏ. Đây là thói quen của hắn từ khi bảo bối nhỏ có thể cử động. Đôi khi, anh xoa xoa bụng, còn cảm nhận được Tỏa nhi đưa tay ra chạm vào tay anh. Mẹ Vương mỗi ngày đều mang cho anh một cốc nước dừa, nói là như vậy sẽ sạch ối, tốt cho em bé và việc sinh nở. 3 ông bà thông gia thay nhau tới trò chuyện với Tiêu Chiến để anh không cảm thấy cô đơn khi Vương Nhất Bác đi làm, cũng như tiện theo dõi anh vì tháng này anh có thể trở dạ bất cứ lúc nào. Tên bạn thân họ Uông thường xuyên qua, mua không ít đồ sơ sinh và đồ chơi cho bảo bối nhỏ. Chu Tán Cẩm còn tự mình đến nhà hắn, kiểm tra sức khỏe cho anh. Tất cả mọi người đều hồi hộp mong ngóng bảo bối nhỏ ra đời.
.
.
.
.
Baba, papa. Tỏa nhi ra rồi đây.....
Đó là một buổi sáng đẹp trời, nắng gió vừa đủ, Tiêu Chiến đang ngồi xem phim hoạt hình bọt biển, mẹ Vương, ba Vương và ba Tiêu đang ngồi tán gẫu ở chiếc bàn trà nhỏ ngoài vườn thì bỗng nghe thấy tiếng rên lớn từ trong nhà phát ra. Anh cảm thấy rất đau, đau đến gập người lại. Mẹ Vương biết là sắp trở dạ, vội vàng bảo ba Tiêu gọi xe để đưa anh đến bệnh viện, còn mẹ Vương thì sắp xếp đồ dùng mang theo. Uông Trác Thành cũng vừa lúc sang nhà thăm, cuống quýt đỡ anh. Ba Vương thì gọi cho hắn. Vương tổng đang ở công ty, nghe vợ mình sắp sinh, liền giao lại toàn bộ công việc cho anh Cố, gấp gáp lái xe thẳng đến viện.
Chu Tán Cẩm mặc đồ bảo hộ, bịt khẩu trang kín mít, trên tay là các dụng cụ chuẩn bị mổ lấy em bé ra. Tiêu Chiến được tiêm thuốc nằm mê man trên giường. Vương Nhất Bác ngồi cạnh, căng thẳng nắm tay anh, trên trán còn thấy lấm tấm vài giọt mồ hôi. Tận mắt chứng kiến da thịt anh bị rạch ra từng lớp từng lớp, bông băng đưa tới liên tục để thấm máu, hắn không khỏi xót xa. Sinh con lại đau đến như vậy. Mắt hắn đỏ bừng. Ngay khi tiếng khóc cất lên, đứa bé đỏ hỏn được lấy ra ngoài, nước mắt Vương tổng rơi xuống, nghẹn ngào cúi xuống hôn lên trán anh:
- Chiến ca, Tỏa nhi chào đời rồi.
----------------=-------------=--------------
(Tâm sự mỏng: Bản thân mình chưa có con, mọi thứ đều là tự tìm hiểu để viết chương này. Viết xong mới thở phào và thấy mang thai, sinh con thật sự rất vất vả TT.TT Có thể fanfic này của mình không có gì kịch tính, lại lê thê và lan man, tự bản thân mình cũng cảm thấy như vậy, nên thật sự rất rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đón đọc fanfic này của mình. Vì lý do công việc nên có thể thời gian ra chương mới sẽ chậm một chút. Mong mọi người thông cảm. Một lần nữa rất cảm ơn mọi người!!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com