A
Tiếng cành cạnh của chiếc quạt trần đang quay nhanh chóng dừng lại. Cảm nhận được hơi nóng từ cơn gió, những học sinh đang chìm trong giấc ngủ bỗng cau mày tỉnh dậy. Lại hỏng nữa à? Tiếng phàn nàn bắt đầu lan ra. Cửa trước của phòng học mở ra mang theo một âm thanh khó chịu. Vẫn như mọi lẫn, một giáo viên bước vào với quyển sổ điểm danh và chiếc thước dài trên tay rồi đứng trước bàn trên bục giảng. Điểm khác biệt duy nhất là lần này không chỉ có một mình vị giáo viên này đứng trước lớp.
Có thêm một cậu học sinh mặc bộ đồng phục mùa hè mới tinh như vừa được cắt may nữa. Có vẻ như thật khó để trao đổi ánh mắt với các học sinh khác nên vị giáo viên này dùng mũi chân gõ cộc cộc xuống sàn như có những cây gai mọc ra từ đó.
Từ lâu rồi các học sinh này không còn thấy hứng thú với học sinh mới chuyển tới nữa. Việc cảm nhận làn gió mát lành rồi chìm vào giấc ngủ luôn là ưu tiên hàng đầu của họ bất kể là trong giờ học hay giờ giải lao. Vị giáo viên này nhanh chóng lấy thước gõ vài cái vào bàn trước bầu không khí hỗn loạn này.
"Đây là học sinh mới chuyển tới. Sungyoon hãy giới thiệu bản thân..."
"Chúng ta hãy hỏi Sungyoon vài câu đi và hòa thuận với bạn nhé!"
"...Thôi được rồi. Bỏ qua đi. Nhớ là không được bắt nạt bạn đó"
"Vânggggg ạaaaaaa"
"Lớp trưởng ở đằng kia, hừm... cái tên nhóc đó đã ngủ từ sáng đến giờ. Dù sao thì nếu em có gì thắc mắc thì cứ hỏi cái cậu tóc nâu ngồi đằng kia nhé. Chỗ của em là chỗ trống phía sau đó."
"Vâng, em hiểu rồi."
Các học sinh đang tập trung trong phút chốc đã đổ gục hết xuống bàn mình ngay khi vị giáo viên vừa rời đi. Có lẽ lý do để họ đưa ra câu trả lời một cách mạnh mẽ như ban nãy là để rút ngắn thời gian làm quen lại một chút, thấy mọi người đều bận nằm xuống, Sungyoon cũng gục đầu sang một bên. Dù đôi khi ở một mình thì cũng thoải mái thật đó nhưng bị cô lập thế này thì lại là vấn đề khác. Sungyoon khẽ thở dài rồi lấy sách ra khỏi cặp và cất chúng vào trong ngăn bàn. Đây là khởi đầu cho học sinh chuyển trường Choi Sungyoon.
.
.
.
Những câu chuyện về học sinh thành phố luôn chăm chỉ học hành đều là bịa cả thôi, sự thật là dù ở đây hay ở vùng quê thì chúng cũng đều ghét cay ghét đắng môn toán như nhau cả. Ban đầu thì Sungyoon vẫn tập trung vào bài giảng nhưng sau đó lại chuyển sang nhìn một lượt qua các bạn cùng lớp của mình. Bàn đầu tiên chỉ có một hai người đang nhìn bảng, từ bàn thứ bai thì gần như là gục hết rồi. Bàn sau đó nữa thì đang tận hưởng tiết học như một giờ giải lao đầy căng thẳng vậy. Mỗi khi giáo viên quay lên bảng, họ sẽ bắt đầu chuyền tay nhau những mảnh giấy nhỏ, số khác thì lén chơi game trên điện thoại. Số khác thì lén cắm tai nghe và làm bài tập ở lớp học thêm. Sungyoon đang chống cằm nhìn đó đây thì bất chợt ánh mắt vướng lại vào một mái tóc nâu. Không biết cậu chàng thức dậy từ lúc nào nhưng có vẻ cũng vừa mở mắt ra thôi, nhưng cậu ấy trông chẳng giống như đang đi học tí nào vì trong tay chẳng có chút sách vở nào cả. Đang nghĩ gì nhỉ? Bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm người ta nên Sungyoon ngơ ngác quay đầu lại nhìn vào sách giáo khoa. Có vẻ như mọi người đều thấy phiền nhỉ. Làm sao mới nói chuyện được với cậu ấy đây. Anh vô thức tô đen một góc quyển sách bằng chiếc bút chì trên tay. Khi đầu bút chì đang dần mòn đi thì cũng là lúc tiếng chuông hết giờ vang lên. Khắp nơi đều là cảnh những học sinh khác trong lớp bắt đầu vươn vai rồi đứng dậy. Chàng trai tóc nâu cũng đứng dậy rồi đi về hướng cậu bạn đang ngồi phía trước Sungyoon. Cậu bạn này là một trong số ít những người mặc đồng phục trong lớp và làm bài tập ở lớp học thêm.
"Này, Kim Donghyun. Đứng dậy đi, chúng ta phải đi căn tin đó."
Chuông vừa reo cậu bạn này đã chạy đến lay người bạn đang nằm úp mặt kia dậy và những lời nói đều chỉ nhắc đến việc ăn uống. Cậu tiếp tục nói nhưng cậu bạn kia phớt lờ và đẩy tay cậu ra bảo cậu đừng chạm vào mình vì cậu ta sắp ngủ.
"Tớ đã suy nghĩ suốt cả tiết toán đó! Tớ muốn ăn bánh mì tròn* và uống sữa dâu. Này, cậu dậy đi mà!"
"Cậu vừa ăn sáng rồi còn gì! Không nhưng căn tin làm gì mở bán vào giờ chuyển tiết đầu tiên đâu chứ. Có ai sống trong bụng cậu hay gì?"
"Sống cái gì mà sống. Này, đi thôi!
"Không thích! Cậu tự mà đi, tớ ngủ đây"
"Nhưng tớ chán!"
"Thì sao chứ!"
Anh nghĩ rằng họ không có ý định kết thúc cuộc hội thoại trẻ con này. Sungyoon nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, suy nghĩ giây lát rồi cất tiếng gọi chàng trai tóc nâu mà đến tên anh cũng không biết.
"Đằng ấy, lớp trưởng ơi"
"Này! Kim Dongh... à ừ, sao đấy? phải rồi, chào cậu nhé!"
Cách cậu vẫy bàn tay tròn trịa của mình trông giống hệt như những nhân vật hoạt hình nào đấy. Tận dụng cơ hội đó, Donghyun che mặt lại rồi gục xuống bàn.
"Tớ muốn biết căn tin ở đâu nên cậu có thể giúp tớ không?"
"Hả thế cùng đi nhé? Không thì tớ cũng phải đi mà."
Thì ai trong lớp mà chẳng biết cậu muốn đến căn tin để ăn bánh mì tròn và uống sữa dâu. Dù sao thì trông cũng thật buồn cười khi thấy cậu ấy vui vẻ vì có người đi cùng mình xuống căn tin.
"Cảm ơn cậu vì đã đi cùng tớ."
"Thế thì đi nhanh thôi, giờ giải lao đã qua 3 phút rồi đó."
Sungyoon đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi theo Joochan đang bước đi nhanh hơn. Sungyoon cũng rảo bước thật nhanh bên cạnh và nghĩ xem nên nói gì nữa.
"Lúc nãy trong lúc mơ màng tớ có nghe nói rồi, cậu tên Sungyoon nhỉ?"
"Đúng thế, tớ là Choi Sungyoon."
"Còn tớ là Hong Joochan. Có gì cần hỏi hay muốn biết điều gì thì cứ việc hỏi tớ là được."
Thoạt nhìn, Joochan có vẻ là một người bạn tươi sáng và hòa đồng. Sungyoon đáp lại bằng câu cảm ơn. Thoáng cái đã đến căn tin, Joochan nhanh nhẹn nhặt lấy bánh mì tròn và sữa dâu rồi đặt lên quầy thanh toán.
"Cậu định ăn gì?"
"Hả.. Tớ vẫn chưa chọn được."
"Cậu không thích bánh mì và sữa dâu hả?"
"Không phải. Tớ ăn cũng được."
"Vậy tớ sẽ mua cho cậu nha."
Joochan lấy thêm một cái bánh mì tròn và một hộp sữa dâu nữa, nhanh chóng tính tiền rồi đưa nó cho Sungyoon.
"Cậu đâu cần phải mua cho tớ.."
"Cậu cứ xem như đây là quà chuyển trường đi! Sắp tới giờ vào lớp rồi. Đi nhanh nào. Tiết kế tiếp là lịch sử Hàn Quốc đó, nếu chúng ta vào trễ thì sẽ bị cằn nhằn ghê lắm đó, không đùa được đâu."
"Tớ biết rồi. Tớ sẽ ăn thật ngon, đi nhanh nào."
Joochan cầm bánh mì và sữa dâu trên tay, bước đi về lớp cũng nhẹ nhàng hơn trước. Sungyoon mỉm cười rồi bước đi, trong tay vẫn ôm chặt món quà nhỏ mà anh bất ngờ nhận được.
.
.
.
Ngày đầu tiên của Sungyoon ở ngôi trường mới chớp mắt đã kết thúc. Đến giờ ăn trưa, ba người cùng đi ăn với nhau nên anh đã trở nên thân thiết hơn với Kim Donghyun - người bạn hay cãi nhau với lớp trưởng. Dù chưa có thể làm quen với nhiều bạn nhưng khởi đầu như thế thì cũng không tồi lắm.
Sau khi chuông reo, Sungyoon đợi Joochan đang đảm nhận việc dọn lớp. Vì Joochan sẽ giới thiệu trường học cho anh nhưng lại không thể làm điều đó trong giờ giải lao vì cậu bận ngủ, không thì cũng bận đi căn tin. Joochan quét những hạt bụi có thể nhìn thấy được bằng mắt trên sàn, rồi lau sàn bằng cây lau nhà chưa vắt sạch nước. Sungyoon suýt thì trượt chân, anh đặt balo xuống rồi dùng giẻ lau khô lại. Joochan mỉm cười nói cảm ơn vì đã giúp đỡ rồi nhẹ nhàng đeo balo lên vai.
"Đi nào!"
Sungyoon gật đầu rồi mạnh dạn bước theo. Thư viện, phòng máy tính, phòng giáo viên, phòng âm nhạc và phòng mỹ thuật... Có rất nhiều nơi cần tìm hiểu. Anh cố gắng ghi nhớ cấu trúc nơi này khi nhìn theo mái tóc nâu đang liếng thoắng nói về nhiều thứ khác nhau. Điểm cuối cùng là sân thể thao và cảnh họ đi xuống cầu thang dường như trông thú vị lắm. Trên sân có vài người đang chơi đá bóng, bất chợt có tiếng gọi Hong Joochan! nên Joochan đã vẫy tay với họ
"Cậu cũng thích bóng đá hả?
"Là thể thao thì tớ thích hết. Cậu thì sao, có thích bóng đá không?"
"Ừ tớ hay chơi cùng bạn bè lắm. Lần sau tụi mình chơi chung nhé!"
Joochan giả vờ dùng tay quạt quạt và bảo hôm nay trời quá nóng để làm điều đó. Cũng phải, hôm nay nóng thật. Sungyoon trả lời.
"Chắc là tớ đã giới thiệu hết rồi đó, có gì không biết thì cậu cứ hỏi lại tớ cũng được!"
"Ừ tớ biết rồi. Chắc cậu cũng mệt rồi nhỉ. Cảm ơn nhé."
"Ầy có gì đâu. Nhà cậu đi hướng nào vậy?"
Tớ hướng này... Khoảnh khắc Sungyoon dùng ngón tay chỉ hướng đường đi, Joochan giật mình bởi âm thanh phát ra và nhanh chóng chạy đi.
"Không sao chứ ạ?"
Joochan đã giúp đỡ một bà cụ bị ngã trên đường dành cho người đi bộ. Sungyoon cũng chạy ra giúp. Tín hiệu sang đường cũng không còn lại bao lâu nữa nhưng cả hai vẫn đi chậm rãi và thận trọng. Joochan hỏi bà có bị thương ở đâu không rồi đưa lại bà túi đồ với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Sau khi bà cảm ơn, Joochan cũng cúi đầu và nói bà hãy đi cẩn thận. Sungyoon đứng cạnh cũng cúi chào rồi nhìn theo bóng lưng bà đang cẩn thận bước trên phố. Vì trời nóng nên mồ hôi đã đổ lấm tấm trên lưng Joochan từ ban nãy.
"Chắc cậu bất ngờ lắm vì đang nói chuyện mà tớ đột nhiên chạy đi mất. Tớ xin lỗi nha. Tớ cũng giật mình..."
"Không đâu. Cậu ngầu lắm đó."
"Ngầu gì đâu chứ... À nhỉ, ban nãy cậu bảo cậu đi hướng nào cơ?"
"Tớ hướng này."
"Vậy là chúng ta đi cùng nhau đó. Đi thôi!"
Joochan vừa đi vừa nói về nhiều thứ khác nhau, đột nhiên trở nên im lặng. Sungyoon nhìn Joochan. Trông như cậu đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đang nghĩ gì đó?"
"Tớ đang phân vân."
"Về cái gì?"
"Có nên ăn kem hay không?"
Có vẻ hết lo lắng rồi... Cách cậu ấy giơ ngón trỏ đặt ngắn ngủn đặt lên thái dương với vẻ mặt nghiêm túc khiến anh bật cười.
"Đợi tớ ở đây một lát nhé."
Anh tình cờ nhìn thấy một siêu thị nhỏ gần đó. Trước khi Joochan kịp trả lời, Sungyoon chạy ra ngoài và nhanh chóng quay lại với nụ cười và hai tay cầm hai túi kem tuyết màu xanh**. Tay tớ lạnh quá. Cậu mau cầm đi. Joochan bối rối đón lấy chiếc kem tuyết từ Sungyoon.
"Cậu đâu cần phải mua"
Dù nói vậy nhưng khóe miệng cậu vẫn cong lên như có gì đó đang mắc kẹt.Sungyoon bật cười trước vẻ mặt vô cùng thành thật đó của cậu.
"Để mừng việc trở thành bạn, tớ cũng tặng cậu một món quà."
Joochan mỉm cười rạng rỡ.
Okay okay nếu cậu đã thế thì tớ cũng đâu từ chối được.
Có vẻ như từ đầu cậu đã không định từ chối rồi mà
Này! Không hề nha! Tớ đã băng khoăn còn gì?
Vậy hả?
Giờ cậu không tin tớ đó hả?
Sao cậu biết?
Này! Choi Sungyoon!!!
Joochan chạy về phía Sungyoon trong khi đang ăn kem tuyết. Kiểu gì thì Sungyoon dù vừa chạy vừa quay lại phía sau nhìn Joochan thì anh vẫn nhanh hơn cậu một chút dù cậu vẫn đang chạy thẳng về phía trước
Sao cậu nhanh thế hả!
Tớ là thành viên đội tuyển điền kinh ở quê đấy?
Vậy thì làm sao tớ thắng được chứ!
Vậy thì tớ thắng
Joochan tức tối ngừng lại một chút để ổn định nhịp thở rồi chạy vụt về phía Sungyoon. Sungyoon lúc này cũng đang ngừng lại để thở, ngạc nhiên khi nhìn thấy Joochan lao về phía mình nên anh cũng bất giác đứng yên. Không thoát khỏi lực kéo từ quán tính, Joochan lao thẳng về phía Sungyoon. Cậu quàng tay qua cổ anh, vừa cười vừa thở hổn hển.
"Tớ thắng rồi."
Joochan xoay người Sungyoon lại rồi bước đi với cánh tay vẫn vòng qua cổ anh. Sungyoon chậm rãi chớp mắt với mùi hương ấm áp lướt qua chóp mũi.
"Hả? À... Ừ... Tớ thua rồi."
"Cậu nói cậu đến từ đội tuyển điền kinh mà, điền kinh mà mất cảnh giác thì không phải chấm hết hả?"
"Ừ.. Phải ha"
Joochan quay đầu nhìn Sungyoon, anh đột nhiên nghiến răng như một chiếc máy vừa hỏng (? - câu này không hỉu)
Gì đấy, lại ngượng hả?
Không, tớ khi nào...
À, giờ tớ phải đi hướng này rồi
Thế hả? Tớ thì hướng này
Vậy mai gặp lại nhé!
Ừ tạm biệt nhé...
Thật kì lạ khi Sungyoon trở nên lúng túng còn Joochan thì buông tay ra chào anh rồi đi mất.
Tâm trạng Joochan trở nên cực kì tốt trong suốt quãng đường về nhà. Cậu cảm thấy như đã lâu lắm rồi mình mới tìm được một người bạn tốt như thế. Cậu tận hưởng sự mát mẻ từ chiếc kem tuyết đang tan chảy trong tay mình
Sungyoon cảm thấy kì lạ trong suốt quãng đường về nhà. Một cảm giác khó chịu lần đầu anh cảm nhận được. Anh vẫn loay hoay với chiếc kem tuyết trong tay mình, thậm chí nó còn chưa được mở ra.
---------------------------------------
* Bánh mì tròn, gốc là 보름달. Từ này còn có nghĩa là trăng tròn =)) nên mình đoán là cái bánh hình tròn, search naver thì đúng là bánh mì tròn như trăng rằm =))))
**Kem tuyết là cái này nè, gốc là 설레임. Kiểu mình biết cái kem này nhưng không biết mô tả sao nên để hình đây cho dễ tưởng tượng nha :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com